Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

chương 140: cưới hay không cưới?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Anh có tư cách gì bảo tôi xuống xe? Anh có tư cách gì đụng xe của cậu Triết Huân kia thành ra như vậy?” Tô Lạp nổi điên nhìn Lôi Kình, cô không hiểu tại sao anh lại biến thái như vậy.

"Vì sao anh lại không có tư cách? Anh dựa vào việc em là bạn gái của Lôi Kình!” Lôi Kình ngồi trong xe, nhíu mày nhìn Tô Lạp, nắm chặt lấy tay cô.

"Buông tay tôi ra, anh siết nó làm gì?" Ánh mắt của Tô Lạp cực kỳ bất đắc dĩ, nhìn chăm chú cánh tay của mình.

"Anh thích siết, tay của bạn gái anh, anh thích siết thì thế nào?" Lôi Kình làm như đó là chuyện đương nhiên, nói năng không đầu không đuôi, nhìn Tô Lạp.

Tô Lạp nhìn ra ngoài cửa sổ, vô cùng tức giận, trưng cái vẻ mặt bá đạo đó là để cho ai nhìn đây?

"Lôi Kình, đừng náo loạn! Buông tôi ra, đừng hở một chút là gọi ai là bạn gái của anh, lời nói ra là phải có trách nhiệm. Bây giờ bên trong biệt thự của anh vẫn còn một cô bạn gái to bụng đang chờ. Hiện tại lại nói tôi là bạn gái của anh, vậy thì từng cái ngõ ngách trong thành phố này còn có bao nhiêu người là bạn gái của anh nữa đây? Anh mở miệng ra đến hôm nay tôi mới thấy được, quả thật rất đáng đánh đòn!” Tô Lạp giơ tay lên, toan giáng xuống mặt anh.

"Tô Lạp, em dựa vào cái gì mà cho rằng đó chính là bạn gái của anh hả?” Lôi Kình nhíu mày nhìn cô.

"Dựa vào cái gì, dựa vào việc tôi nhìn thấy một màn kia, anh hôn cô ta cực kỳ tình cảm, hôn cái người phụ nữ đang mang thai con của anh, thôi, không nói nữa, chẳng liên quan gì đến tôi, đi mua ô mai cho mẹ của con anh đi! Tôi báo cho anh biết một tiếng, người đàn ông đã có vợ như anh không có quyền gì đụng vào xe của bạn tôi, úm ba la xì bùa, không gặp lại nữa!” Tô Lạp nói xong muốn vươn tay mở cửa xe.

"Đi đâu? Em nói xong rồi sao?" Lôi Kình bắt được tay của cô.

"Đúng vậy, lời của tôi nói hết rồi! Cậu chủ lớn nhà họ Lôi còn có cái gì muốn bổ sung sao?" Tô Lạp quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn anh.

"A, đúng rồi, tôi quên mất, tôi nợ anh tiền." Tô Lạp khẽ mỉm cười, cười đến khó coi, sự chua chát trong lòng chỉ một mình cô biết, tình yêu vẫn chưa trọn vẹn, kết thúc thật nhục nhã.

"Đúng vậy, em còn nhớ rõ!" Lôi Kình gọi cô lại kỳ thực không phải vì tiền, nhưng cô đã nói thế thì anh chỉ có thể theo.

Tô Lạp tức giận hất cánh tay của Lôi Kình ra: “Tôi còn nhớ! Bất quá tôi cũng có tiền, bây giờ tôi lập tức trả cho anh, Lôi Kình, làm thế nào mà tôi lại không nghĩ đến anh là loại người như thế, yên tâm, tuy rằng tôi nghèo nhưng bạn bè của tôi vẫn giàu.”

Nói xong, Tô Lạp bắt đầu tìm kiếm trên người, không lâu sau, tấm chi phiếu mới toanh đã ở trong tay cô: “Trả lại cho anh! Nhớ, còn thừa một răm vạn nhớ sớm trả lại cho tôi! Bây giờ tôi là chủ nợ! Quan hệ chỉ có thế thôi, không còn gì khác!”

Lôi Kình vẫn đang còn kinh ngạc việc cô lấy tờ chi phiếu này từ đâu ra, mở ra xem, quả thật là hai trăm vạn.

Tô Lạp mở cửa xe, sải bước chạy về phía chiếc xe của Thân Triết Huân, đóng cửa, vội vàng bảo cậu ta mau chóng rời khỏi nơi này.

Lôi Kình siết chặt tấm chi phiếu kia, hung hăng bóp vụn trong lòng bàn tay, chạy trở lại biệt thự, khuất mắc giữa bọn họ, hình như là do Lãnh Tâm?

Trong biệt thự, Lãnh Tâm đang ở trên bàn ăn với mấy món mà mình vừa nấu, thấy Lôi Kình đi vào liền đứng lên: “Cùng nhau ăn không? Đều là những món anh thích.”

Lôi Kình chỉ nhìn cô, một lúc sau nhíu mày ngồi xuống, Lãnh Tâm ăn từng chút một, còn Lôi Kình chỉ ngồi lặng yên ở đó, không nói câu nào, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, hoặc là đang cố đưa ra một quyết định nào đó.

"Nhìn em như vậy làm cái gì?" Một lúc sau Lãnh Tâm mới mở miệng hỏi Lôi Kình, cô biết hôm nay nhất định anh có lời muốn nói. Cô trở về từ Pháp, cũng là để xác minh một chuyện, anh vẫn còn thích cô là điều không thể xảy ra, nhưng cô muốn biết tại sao anh lại đột nhiên từ bỏ mình, thậm chí còn không quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng những mấy tháng trời.

"Lãnh Tâm, em ăn đi, ăn xong chúng ta nói chuyện rõ ràng một chút, em thấy sao?” Giọng nói của Lôi Kình cũng không có gì đặc biệt, nhỏ nhẹ giống như đang lầm bầm lầu bầu một mình, nhìn Lãnh Tâm.

"Được!" Lãnh Tâm vẫn tiếp tục ăn như cũ, không nhanh không chậm, chẳng mảy may bận tâm về lời nói sau đó của anh.

Đại khái đã qua hơn nửa giờ, Lãnh Tâm ăn xong mấy món mình vừa làm, lại đi vắt một ly nước cam, chậm rãi uống, Lôi Kình kéo cà vạt xuống, không nhịn được nữa nhìn Lãnh Tâm: “Cô đã xong chưa hả?”

“Cạch”

Ánh mắt của Lãnh Tâm xoáy sâu vào Lôi Kình, để ly xuống, ngồi ở phía đối diện: "Thế nào? Bây giờ lại dùng thái độ này để nói chuyện với em sao? Có mới nới cũ, em nên nghĩ đến từ trước, nhưng em thật sự không hiểu, cô bé vừa nãy có điểm nào tốt? Cô ta có thể cho anh cái gì, nhìn dáng vẻ so với điều kiện của em cũng không khá hơn chút nào!"

Lời nói của Lãnh Tâm sặc mùi khi dễ, đầy khi dễ đối với Tô Lạp.

"Cô ấy như thế nào không tới phiên cô nói, Lãnh Tâm, cô định làm gì? Cuộc sống sau này!" Lôi Kình nhíu mày nhìn cô, dẫu sao cô vẫn còn tưởng rằng đứa bé này là của anh.

Lãnh Tâm kinh ngạc nhìn Lôi Kình một cái: “Em còn có thể như thế nào? Đương nhiên là sinh con của anh rồi gả cho anh! Đây không phải là điều mà em và anh đã nhất trí từ trước sao?”

"Lãnh Tâm, không nên nói giỡn, cô là người thông minh, cô nên biết tôi muốn nói đến chuyện gì." Lôi Kình nhìn cô, rõ ràng cô không có ý định nói chuyện thẳng thắn với anh về chủ đề chính.

"Em thông minh sao? Tại sao em chưa bao giờ cảm thấy như vậy, nếu như em thông minh, thì sẽ không bị anh mang đến Pháp, lớn bụng còn bị những người đó……Nếu như mà em thông minh, em sẽ biết được chuyến đi đến Pháp là do anh sắp đặt.” Lãnh Tâm nói qua, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Lôi Kình vặn chặt đầu chân mày, nhìn Lãnh Tâm: "Đó là một chuyện ngoài ý muốn, cô không cần nghĩ lung tung.”

"A! Là do em nghĩ lung tung sao? Em bị bệnh thần kinh rồi, biết không? Là bị anh ép, tại sao em mang thai con của anh mà anh lại nói không muốn kết hôn với em, ….em là cái thá gì, cho dù em chỉ là một người hèn mọn đi theo anh, nhưng mà tình cảm của em dành cho anh từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi, chỉ vì anh, sinh mệnh của em, em cũng không cần, chẳng lẽ như vậy, cộng thêm việc em đang mang thai con của anh, vẫn không đủ để anh chịu lấy em sao?” Lãnh Tâm càng nói càng kích động, bộc phát toàn bộ nỗi khổ tâm đang chất chứa trong lòng.

Lôi Kình đứng lên, nhìn Lãnh Tâm đang kích động: “Em suy nghĩ quá cực đoan rồi, không phải em mang thai con của tôi thì tôi sẽ phải kết hôn với em, nếu như tất cả phụ nữ mang thai con của tôi mà tôi đều muốn kết hôn, vậy thì bọn họ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để mang thai, và người đứng ở đây hôm nay cũng không phải chỉ có một mình em, mà sẽ có rất nhiều phụ nữ gào lên bắt tôi cưới.”

"Vậy thì em vì anh mà phải trả giá đây này? Nhìn thấy chưa? Vết thương này, là vì ai?” Lãnh Tâm kéo lớp áo trên bả vai xuống, tất cả những vết sẹo lớn nhỏ đều lộ ra bên ngoài.

"Thật sự xin lỗi!" Lôi Kình nhìn những vết sẹo kia, hầu kết khẽ động, đúng vậy, cô phải trả giá vì anh rất nhiều, nhưng lại không biết nghĩ làm sao, không thể ở chung một chỗ?

"Lôi Kình, không cần giải thích hay bào chữa, bây giờ em hỏi anh, lấy em, hay là không lấy?” Lãnh Tâm kéo áo lên, kiêu ngạo nhìn Lôi Kình: “Nghĩ kỹ hẵng nói, bằng không anh sẽ phải hối hận."

~Hết Chương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio