Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

chương 56: kích động thật sự là ma quỷ ---- đánh lôi kình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cút! Chuyện đêm đó là một việc ngoài ý muốn, lập tức loại bỏ ra khỏi đầu óc anh đi!"

Sau đó Tô Lạp bất thình lình nhặt lên một vật bắt mắt nằm trên đất, nắm lấy cái bình nhỏ, siết chặt trong tay, ngẩng đầu hỏi, "Có thể giải thích cho tôi một chút không? Cái chai dầu bôi trơn này là xảy ra chuyện gì? Làm thế nào lại trùng hợp như vậy, lúc tôi ở nhà anh, cái đồ vật này cũng ở đây? Cậu chủ lớn nhà họ Lôi, ngài đi ăn trộm xong có phải nên chùi mép hay không? Giữ lại chứng cớ này không tốt chút nào rồi!"

"Cái này cô không cần đoán mò, nó là từ người phụ nữ trước kia của tôi! Tôi không rõ ràng lắm, còn nữa, cô đây là đang sỉ nhục tôi, phàm phụ nữ, ở dưới sự dẫn dắt của tôi, kích tình tự nhiên sẽ đến, không có cần vật này, huống chi vật này cũng mất tiền, dùng ở trên người của cô không đáng giá." Dứt lời Lôi Kình đoạt lấy nó, dùng sức ném lên trên tường, rơi “bịch” một tiếng, quay đầu lại ghét bỏ nhìn cơ thể Tô Lạp, bĩu môi thẳng thắn lắc đầu.

"Chỉ là đáng tiếc những thứ này, ngày hôm qua vì để trút bỏ mùi vị trên người cô, tôi đem đồ của người phụ nữ trước kia cho cô dùng! Thế nào! Những thứ đồ trên mặt đất này đều rất quý, mặc dù cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng mà cô nhìn mình xem, mới có một đêm thôi, da của cô quả nhiên trơn hơn rất nhiều, xem ra phụ nữ chất lượng tốt là do tiền bạc đổ vào?" Dứt lời, ngón tay lau lau cằm, nhìn chăm chú vào từng tấc da thịt đang phơi bày ra của Tô Lạp.

"Lôi Kình, anh biết không? Anh thật sự….rất…thiếu…dạy dỗ!" Cắn răng nghiến lợi, tiếng răng ma sát với nhau kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, vẻ mặt này không phải là chuyện tốt gì, kế tiếp.

"Ầmmmmm….”

Sét đánh khí thế không kịp bưng tai, trước đó vẫn còn đang chê cười nhìn cô, đột nhiên trên mặt bị đấm một cái, mất đi thăng bằng té xuống đất.

"Cô cư nhiên dám. . . dám động thủ với tôi?" Lôi Kình đứng dậy, đi từ từ đến gần cô, khắp người lộ ra hơi thở nguy hiểm tiến, bàn tay chặt chẽ giữ lấy hai cánh tay cô, thành thạo khống chế trong tay mình. Từng bước một đi đến phía trước dồn ép người cô lại, đem Tô Lạp chống đỡ ở trên vách tường lạnh lẽo.

"Anh. . . . Anh muốn đánh tôi?" Tô Lạp sững sờ, kích động thật sự là ma quỷ, cô mới vừa bị ma quỷ khống chế.

"Đánh cô thì sao? Cô cảm thấy cô có khả năng phản kháng sao? Đừng tưởng rằng đối với ai cô cũng có thể la hét như vậy, lại dám đánh tôi? Cô là người thứ nhất, cũng là người cuối cùng!" Cánh môi mỏng của Lôi Kình khẽ đóng khẽ mở.

A! Đây là đang hâm dọa rồi sao? Người cuối cùng? Anh nói lời này là muốn làm cô tàn phế sao? Xã hội bây giờ có luật pháp, anh có thể như thế nào, anh dám như thế nào?

"Lôi Kình, một người đàn ông như anh mà lại đi đánh một người phụ nữ không phải cảm thấy rất mất mặt sao? Huống chi bởi vì lúc đó tôi kích động, tức giận mới đánh anh, nếu như đột nhiên anh tỉnh dậy bị mười bà lão ăn sạch sành sanh, anh không phải sẽ tức giận sao? Anh sẽ vui mừng hớn hở chạy đi hỏi người ta xem cửa chính ở đâu? Sau đó nói gặp lại, không cần tiễn đúng không? Cho nên đánh anh một cái là hợp tình hợp lý đó!” Tô Lạp cẩn thận phân tích tình huống hợp tình hợp lý của một người bình thường, không phải cô muốn giải thích, là tại cánh tay đang siết chặt của anh làm cho cô sợ.

"Cho dù tối hôm qua tôi thật sự có làm gì với cô! Nhưng mà tôi cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, đâu có dính dáng tới mấy thứ lung tung lộn xộn mà cô nói." Lôi Kình nheo mắt, hung hăng đưa đầu về phía trước, đập lên trán Tô Lạp một cái.

"A. . . . . . ."

Kêu đau một tiếng, Tô Lạp nhắm nghiền mắt lại, khổ sở vuốt cái trán, miệng bởi vì đau đớn há thật to.

"Anh. . . . Đụng chết người." Tô Lạp xoa đầu, trong miệng phát ra âm thanh tê tê, nhìn Lôi Kình hình như không có chuyện gì xảy ra.

"Đụng chết? Cái miệng này không phải là còn có thể nói chuyện ư, xem ra cần phải dạy dỗ cô một chút, nếu không cái miệng này rất khó đóng lại!" Lôi Kình chống tay lên tường, gương mặt nguy hiểm tiến lại gần sát mặt của Tô Lạp.

"Ra ngoài nói đi! Muốn chết như thế nào?" Cánh môi mỏng của Lôi Kình khẽ mím, vừa lôi vừa kéo Tô Lạp ra khỏi phòng tắm.

"Buông tôi ra!" Tô Lạp giãy giụa giữa hai cánh tay bền chắc.

"Có thể sao?" Lôi Kình hung ác vung cánh tay lên, đem cả người cô ném lên giường.

Tô Lạp bị vứt một cái loạng choạng, nằm ngang ở trên giường, mái tóc rối bời nằm rải rác tứ tung, chăn quấn trên người cũng bay đi, toàn bộ cơ thể bị lộ hết ra ngoài, còn chưa kịp đưa tay che lấy, Lôi Kình liền lấn người tiến tới gần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio