Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

chương 77: không học thức, thật là đáng sợ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Bao nuôi? Em nhìn ở đâu ra đây là bao nuôi? Hai điều kiện này hình như chẳng có gì khó. Cung cấp phòng ở cho em để thuận tiện hơn mà thôi, còn việc chủ động hiện thân. Cái đó em phải làm được, bằng không tôi lãng phí số tiền lớn như vậy ở trên người em hay sao?” Lôi Kình quay mặt sang nhìn đôi gò má của Tô Lạp. Từ khi bắt đầu anh không nên chủ động tìm đến cô như vầy, sớm biết cô sẽ phản ứng thế này, anh nên để cho Sầm Hạo bức cô khóc lên thật to. Sau đó đến cầu xin anh, lúc này đề xuất ra những điều kiện trên mới đúng.

Tô Lạp đột nhiên hiểu ra được, Lôi Kình, anh ta đủ thâm độc đấy! Chuyện này chỉ mới xảy ra khoảng một tiếng trước mà thôi, người cũng đã đến, mà hợp đồng cũng được chuẩn bị sẵn sàng, như thể không hề hấn gì! Người ta có xe, hơn nữa còn là xe thể thao cao cấp, phóng như bay cũng xem là chuyện bình thường. Thế mà lại đi soạn ra một cái hợp đồng nội dung tốt như thế này, thật không khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Trong đầu cô chỉ có thể nghĩ ra được hai khả năng, một là anh ngày ngày nằm mộng cũng muốn ngấm ngầm hại chết cô, quẳng cô xuống cống. Hai là từ thời điểm cô nện cái ghế kia xuống, anh đã bắt đầu âm thầm bày mưu tính kế chuyện này rồi, chả trách chẳng nhìn thấy anh nói gì, quả thật không phải là người mà!

"Lôi Kình! Tôi cảm thấy hai điều kiện này cần phải nhập lại làm một. Bảo bên B vào phòng ở bên A đã cung cấp, sau khi bên B tắm rửa sạch sẽ phải chủ động “Hiến thân.” Tốt nhất là bôi mật lên người, sau đó bày ra một tư thế cực kỳ khêu gợi để bên A có thể dễ dàng làm việc xấu xa, có đúng hay không?” Tô Lạp mở hai tay ra, khoa tay múa chân, vận động hết tất cả các tế bào trong cơ thể. Hiện tại đều cho rằng Lôi Kình không có dụng ý tốt.

Lôi Kình cười to đứng dậy, đi tới phía đối diện trước người của Tô Lạp, duỗi ngón tay ra, đem cô đang đứng đẩy ngã xuống ghế. Sau đó khẽ nhích người một cái, ngồi lên trên bàn thẩm vấn ngay trước mặt cô, nâng một chân lên đạp cẳng chân Tô Lạp xuống, “Nhóc con, em nhìn ở đâu ra là tôi bảo em chủ động ‘hiến thân?’”

Tô Lạp bị đạp sững sờ, người đàn ông này thật là phách lối. Hình như bất luận là chuyện gì đều thích dùng nửa thân dưới để nói với cô. Chẳng lẽ không sợ cô cầm cái ghế lên đập vào đầu anh, muốn đổ máu à? Bất quá nếu cô muốn làm như vậy thật, chỉ sợ người bị đánh không chết mà người chết thảm lại là mình.

"Lôi Kình! Tay anh có vẻ rất dài, hiện tại xin mời dùng lấy móng vuốt của anh cầm hợp đồng lên. Nhìn kĩ lại điều kiện bỉ ổi của anh đi, được chứ?" Tô Lạp hất hợp đồng ra, khiêu khích nhìn anh.

Lôi Kình cười khẽ, cũng không nhiều lời, cầm hợp đồng lên, cẩn thận nhìn một chút. Không lâu sau nhếch khóe môi lên, đến gần cơ thể Tô Lạp, ánh mắt châm chọc mang theo ý vị khó hiểu.

"Tránh ra chút! Có chuyện gì ở đó nói là được. Đây là đồn cảnh sát, phòng thẩm vấn có camera theo dõi. Tốt nhất anh nên chú ý hành động của mình, nếu không bị gán cho tội danh trêu ghẹo dân lành thì không xong đâu!” Tô Lạp vừa nói vừa bĩu môi, đưa tay đẩy gương mặt đang tiến đến gần mình ra.

Lôi Kình chẳng những không lùi bước, ngược lại còn đến gần hơn, dán môi mình lên bên tai Tô Lạp, nheo mắt, khẽ nói: "Nhóc con! Không học thức! Tôi cảm thấy thật là đáng sợ!"

Tô Lạp bị động tác của anh làm cho giật mình, quay đầu lại nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, biểu cảm trên mặt cực kỳ căm phẫn: "Anh nói cái gì đây? Bảo tôi không có học thức sao?" Tô Lạp kinh ngạc, mặc dù nhà giáo ưu tú bảo cô như nước đổ lá môn, giảng bài không nghe lọt chữ nào, nhưng mà luôn luôn đạt thành tích rất tốt đấy! Nói cô không có học thức, quả thật bản thân người kia mới là không có học thức đó.

"Không phải sao? Nhìn kỹ mấy chữ trên hợp đồng một chút, là “hiến thân” hay là “hiện thân”! Thật sự là phiền toái!" Lôi Kình ném hợp đồng đến cho cô, ngồi trên ghế, ung dung nhìn cô chuyên tâm xem lại hợp đồng.

Tô Lạp đưa tay chỉ vào hàng chữ, sau khi nghe anh nói rõ như thế cô mới nhìn ra. Là hiện thân, xuất hiện, không phải cái loại hiến thân đó, thật là 囧. Tô Lạp cắn môi nhếch mũi, từ khi nào thì cô trở nên xấu xa như thế rồi. Làm sao mà đầu óc lại chứa đựng mấy cái thứ đen tối XX YY thế này, xem ra, sau khi ra ngoài phải đi một chuyến đến am ni cô……Lẳng lặng ngồi im.

"Thấy rõ ràng rồi hả ?" Lôi Kình hừ nhẹ một tiếng, nhìn gương mặt quẫn bách của cô.

"Thấy rõ ràng rồi !" Tô Lạp quay đầu đi chỗ khác, để cho anh nhìn ót.

"Như thế nào? Ký đi! Đêm hôm khuya khoắt rồi! Đồn cảnh sát cũng muốn nghỉ ngơi!” Lôi Kình cầm một cây viết lên, đưa đến ý bảo cô ký.

Tô Lạp quay đầu lại, nhìn chiếc bút đó, đôi mắt tràn đầy căm hận, "Cây bút này bao nhiêu tiền?"

"Ách! Bút? Không nhớ, mẹ tôi mang về từ nước ngoài.” Lôi Kình kinh ngạc trả lời.

"Vậy coi như rồi!" Tô Lạp nói nhỏ một tiếng, mang từ nước ngoài về nhất định rất quý. Bằng không, cô sẽ không chút do dự ném đi, Bà nội nó! Giờ phút này cô cảm thấy cực kỳ căm hận cây bút một cách khác thường. Bút sa gà chết, đây chính là thứ duy nhất đang bức cô.

"Lôi Kình! Tôi không ký! Anh cho tôi ngu ngốc đến vậy sao? vạn? Thương tích như thế nào mà cần bao nhiêu đây tiền chữa trị? Chẳng lẽ Khương Mỹ Na ngủ trên giường làm bằng vàng, khi đói bụng thì ăn mất mấy ký à? Cho dù cô ta có nuốt vàng, như vậy cùng lắm là tiền cơm nước thôi, chuyện này tôi không hiểu, làm sao lại ra ngần ấy tiền!” Tô Lạp ôm cánh tay, cau có quay đầu.

"Tốt lắm! Không ký cũng không sao, khoản tiền đó tôi có thể mang ra ngoài phung phí một phen. Phần đơn khởi tố này em xem qua một chút." Dứt lời, Lôi Kình ngồi dựa vào trên ghế đối diện, hoàn toàn không nhìn lại cô một cái, vùi mình ở đó chơi đùa điện thoại di động.

"Uhm, con mèo mật bảo bối của anh, gần đây vẫn khỏe chứ?"

"Uhm, Uhm. . . Trở về hôn một cái là phải, con mèo mật nhỏ bé vẫn như cũ, làm người khác yêu thích như thế, nhé. . . . . . ."

"Tốt! Mấy ngày nay đi tìm em. . . . . . ."

"Vậy sao?"

". . . . . ."

Tô Lạp cầm đơn khởi tố lên, mắt còn chưa nhìn, liền thấy anh cầm điện thoại, bắt đầu giọng điệu trò chuyện ngán muốn chết, mèo mật nhỏ? Đó là đồ chơi gì? Mèo cái thành tinh sao? Thật là buồn nôn!

Tô Lạp chuyên chú nhìn chữ viết trên đơn khởi tố, mỗi một câu tiến vào trong mắt liền khiến lòng cô trở nên run rẩy, đây không phải là bức cô vào chỗ chết sao? Ngồi tù? Việc học chưa hoàn thành, công việc không có, còn có một chuyện có thể dễ dàng tiêu diệt cô, đó là phải phụng dưỡng mẹ mình!

"Bộp" Lôi Kình cúp điện thoại, nụ cười cưng chiều tràn khắp khuôn mặt, nhìn về phía Tô Lạp, "Như thế nào? Xem xong rồi sao? Cái này hiện tại không liên quan đến em, đoán chừng phải chờ thêm mấy ngày nữa, Khương Mỹ Na khỏe lại mới nói tiếp. Trong lòng em tính toán gì thì cứ làm đi, tôi đi trước!" Dứt lời, Lôi Kình đứng dậy, tay cắm vào túi quần chuẩn bị mở cửa.

"Chờ”

"Ách! Anh chờ một chút!”

Lôi Kình quay đầu lại, Tô Lạp đưa tay lên, năm ngón tay thẳng băng bắt lấy bóng lưng của anh. Có thể thấy được cô đã suy nghĩ thông suốt, bộ dáng bây giờ là khát vọng anh ra tay cứu giúp cỡ nào!

"Có việc gì thế?" Lôi Kình cau mày, bộ dạng rõ ràng là biết rồi còn hỏi nữa.

Tim Tô Lạp nhảy thình thịch trong ngực, đây là lần đầu tiên cô mất mặt gọi người khác lại như vậy. Thế mà anh còn ngây ngốc giả vờ ngọn cây cọng cỏ, "Tôi muốn nói, anh đừng đi vội, cùng tôi thương lượng cái hiệp nghị kia một chút, như thế nào? Rất nhiều chỗ tôi muốn nói lên ý kiến của mình!”

"A!" Lôi Kình nhẹ giọng, hất đầu cười một tiếng, đi trở về trước người Tô Lạp: "Tốt! Lần này đừng nói tôi buộc em. Vốn dĩ định đem số tiền kia cho con mèo mật của tôi, hiện tại dùng để cứu em cũng coi như là dùng đúng chỗ rồi.”

Lôi Kình ngồi xuống chỉ vào tờ hiệp nghị, "Có cái gì em cảm thấy cần phải biết, nói nghe xem, tôi suy tính một chút."

"Uh! Thí dụ như anh nói hiến thân là có ý gì, mặc dù vừa nãy dưới tính huống nóng nảy, tôi hiểu sai ý rồi. Nhưng mà hiện tại, tôi vẫn chưa hiểu, anh có thể cần tôi làm cái gì?" Đầu ngón tay của Tô Lạp chỉ vài điều kiện thứ nhất trên tờ hiệp nghị, cau mày.

Lôi Kình đan hai bàn tay vào nhau, chống cằm lên nhìn Tô Lạp, "Chuyện này không có gì khó xử. Tính tình của mẹ tôi em cũng thấy rồi, lần này trở về nước, không lâu sau đó, tôi sẽ rất bận, biết vì sao không? Xem mắt, các loại môn đăng hộ đối khác nhau, mấy người phụ nữ khó chịu đếm không xuể, điều này tôi rất khinh thường! Cho nên nhiệm vụ của em chính là, có chuyện liền tiến lên, biết không?"

"Ngừng! Anh đi xem mắt tôi tiến lên thế nào...?" Tô Lạp vột bắt chéo hai tay thủ thế.

"Cái này tôi mặc kệ, tóm lại đến lúc đó em nghĩ ra tất cả các biện pháp, không thể để cho mấy người phụ nữ kia thân cận với tôi. Nếu như sơ ý có ai quấn lấy tôi một chút, như vậy, hậu quả vô cùng thê thảm sẽ đổ ập xuống đầu em!" Lôi Kình phấn chấn nói, loại cảm giác này mới đúng. Cô chủ động, anh bị động nói ra điều kiện. Lúc mới bắt đầu hoàn toàn không đúng, như bây giờ thật tốt.

"Cái này tôi đã trực tiếp phát huy ở hiện trường rồi! Tôi còn có yêu cầu! Anh nói để cho tôi vào ở nơi anh chuẩn bị, như vậy, nhà của anh, hẳn là anh sẽ không về chứ?" Tô Lạp tò mò vươn đầu qua. Cô muốn dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ nghe ngóng một chút, giờ phút này trên người của anh có toát ra mùi vị cầm thú hay không?

Lôi Kình đưa một tay nắm được cổ tay Tô Lạp, vân vê đùa bỡn, môi mỏng khẽ mở lộ ra hàm răng trắng noãn nói: "Em cảm thấy tôi rất rảnh rỗi sao? Em biết công ty mỗi ngày có bao nhiêu chuyện phải xử lý không? Em biết số lần tôi đi công tác mỗi tháng còn nhiều hơn số lần cái kia của em đến thăm hay không?”

"Phốc!"

Tô Lạp hoàn toàn ngơ ngẩn, cái miệng của anh cũng chẳng có gì tốt! Số lần đi công tác có cần thiết đem đi so sánh với mấy ngày trong tháng của cô không? Dựa vào cái gì! Người đàn ông này đúng là không cứu được, hoàn toàn là sự thất bại của xã hội!

"Anh bận rộn là tốt rồi! Anh bận rộn là tốt rồi, vì tổ quốc phồn vinh thịnh vượng, ngài tận tình ra sức ha. . . . . ." Đây là lần đầu tiên Tô Lạp khen tặng một người, không biết chọn lọc từ ngữ ra sao.

"Tổ quốc phồn vinh thịnh vượng không liên quan gì tới tôi, không dám nhận! Còn có cái gì muốn hỏi sao?" Lôi Kình đưa bút cho cô một lần nữa.

"Có thể dời ngày tôi chuyển qua nơi anh ở được không? Tôi muốn kiếm cớ để nói chuyện với mẹ!" giọng nói của Tô Lạp cực kỳ thành khẩn.

"Cái này không thành vấn đề! Tôi đồng ý là được!" Dứt lời, Lôi Kình không thể chờ đợi được nữa, dứt nắp bút ra. (QA: làm gì gấp thế anh, cánh mạng còn dài, anh chị còn ở với nhau cơ mà. =))

Tô Lạp nhận lấy, ngón tay khẽ nhúc nhích, ký tên lên bên trên, kỳ thật đối với cái hợp đồng này. Chỉ cần trong cuộc sống anh không làm ra chuyện gì quá đáng, tất cả các điều kiện trên đó đều rất là hợp lý .

Khí trời ban đêm hơi se lạnh, thời điểm Tô Lạp và Lôi Kình đi ra khỏi đồn cảnh sát cơ hồ là chẳng còn một ai cả, dĩ nhiên trừ một ông cụ trực đêm!

"Lên xe!" Lôi Kình mở cửa xe, ý bảo cô ngồi vào đi.

Tô Lạp liếc mắt nhìn đồn cảnh sát sau lưng, thâm sâu khinh bỉ, ngón trỏ hướng lên phía trên một chút, gầm thét kêu to: "Tôi tự do rồi! Cái tên cảnh sát hung hăng đáng chết đi ăn đêm bị mắc xương cá! Mặt trắng nhỏ! Hừ! Tán gái đừng đụng phải tôi, nếu không tôi trước tiên liền giơ cờ Đảng tố cáo anh!"

~Hết chương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio