Phụt một cái, đột nhiên toàn bộ đèn điện trên tầng và tầng đều tắt ngóm. Bạch Anh giật mình kinh ngạc nhìn xung quanh. Mấy gia đình ở các căn hộ xung quanh bắt đầu ùa ra ngoài rồi kêu ca, cô hơi bối rối.
Một bác gái đẩy cửa ra bực mình nói: "Sao lại cúp điện nữa vậy? Tại sao điện đóm tầng với tầng lúc nào cũng có vấn đề thế?"
"Thợ điện sửa kiểu gì vậy? Năm lần bảy lượt đều chẳng ra sao."
Bạch Anh nghe thế thì bắt đầu hoảng. Cô cầm tay nắm cảm ứng, thực sự là mở không ra!
Lâm Thời Phong mở đèn pin điện thoại chiếu lên, anh nói: "Quên không nói với em, tầng và tầng của tòa chung cư này rất hay bị cúp điện."
Bạch Anh: "..."
Sao cô còn không biết chung cư này lắp điện theo tầng vậy!
Cửa là dùng cảm ứng, phải dùng điện mới có thể mở từ bên ngoài. Bạch Anh kéo vào hay đẩy ra cũng không được, cuối cùng cô chấp nhận sự thật, bất lực thở dài một hơi.
Ánh đèn từ điện thoại của Lâm Thời Phong cũng khá sáng, nhưng mà cô lại không thấy rõ mặt anh. Tự nhiên cô nhớ đến, Lâm Thời Phong ở tầng , thế thì chắc là không cúp điện đâu nhỉ? Nghĩ vậy đột nhiên mặt cô đỏ bừng lên, sau đó tự nhiên cô lại thấy anh phì cười.
Lâm Thời Phong: "Đột nhiên anh cảm thấy ông trời cũng rất ưu ái anh đấy."
Bạch Anh: "???"
Lâm Thời Phong vốn bị quáng gà nên không thể nhìn được trong màn đêm, anh hơi khó khăn trong việc xác định phương hướng. Mặc dù có điện thoại trong tay anh cũng không dám mạo hiểm, nhất là khi ở đây có nhiều người như vậy, nếu di chuyển rất dễ va vào người khác.
Bạch Anh cũng sực nhớ ra điều đó. Cô nhìn Lâm Thời Phong, thấy vẻ mặt của anh tuy cười nhưng cũng không dễ chịu lắm. Vừa định suy nghĩ trong tình huống này nên làm sao thì trên đỉnh đầu đột nhiên nghe được giọng nói của anh vang lên: "Xuống tầng nhé?"
Tim Bạch Anh suýt hẫng một nhịp, cô đỏ mặt gật đầu, lại chợt nhớ ra anh không thể thấy nên "ừm" một cái.
Lâm Thời Phong xoa đầu cô, sau đó lấy khẩu trang trong túi áo đeo lên mặt.
Thang máy vẫn còn hoạt động, Bạch Anh còn đang rối rắm có nên dắt anh đi hay không thì đột nhiên bàn tay bị nắm lấy khiến cô sửng sốt, nhưng trong lòng lại không giấu nổi vui mừng.
"Em... em đưa anh đi." Bạch Anh nói nhỏ, bàn tay cũng khẽ khàng nắm lấy tay anh.
Cô đã bỏ lỡ mất ánh mắt nhu hòa của Lâm Thời Phong trong bóng tối.
Có người đổ ra ngoài, có người lấy điện thoại gọi điện cho ban quản lý chung cư, có người tiếp tục bức xúc, và cũng có người giống như Lâm Thời Phong và Bạch Anh đi xuống tầng dưới. Lâm Thời Phong còn đỡ, nhưng với một người chiều cao ba mét bẻ đôi như Bạch Anh, cô thực sự lọt thỏm trong đám người.
Lâm Thời Phong khó lắm mới với tay bấm số tầng, nhưng vừa bấm xong lại có người đẩy vào nữa. Thang máy bắt đầu báo hiệu quá tải trọng, có người than phiền, chửi bậy rồi đi ra. Cửa thang máy đóng lại, tuy ít người đi nhưng cũng vô cùng chật chội. Quãng đường từ tầng đi xuống tầng rõ ràng không xa, vậy mà Bạch Anh cảm tưởng như đi một vòng trái đất vậy.
Bạch Anh nhìn mọi người đang than phiền, còn chưa kịp cảm thấy may mắn vì không ai để ý đến hai người thì cái cảm giác ấm nóng xen giữa hai bàn tay đã khiến cô không còn để ý những thứ khác. Không hiểu sao, Bạch Anh còn có thể cảm nhận được rõ từng ngón tay của Lâm Thời Phong đang giữ chặt lấy mình.
Người xuống tầng giảm bớt, thế mà anh vẫn không buông tay ra.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên được nam giới nắm tay, vậy mà sao cô cảm thấy lần này mình không ổn chút nào vậy?
'Ding' một tiếng, thang máy dừng ở tầng . Bạch Anh còn chưa thoát khỏi cảm giác ấy, đột nhiên cái tay đó đã bị người lôi tuột ra khỏi chốn đông người này. Cô cứ thế mà hốt hoảng đi theo anh về đến tận cửa nhà, ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn tay anh.
Sau đó, anh buông cô ra, Bạch Anh liền cảm thấy một sự mất mát dâng lên trong lòng.
Nhìn cô cứ ngẩn ra ở ngoài như vậy, Lâm Thời Phong nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
Bạch Anh vội tỉnh lại, lắc đầu lia lịa. Thấy vậy anh mới gật đầu, mở rộng cửa nhà rồi nói: "Vào đây trước đã, lát nữa có điện rồi lên."
Tự nhiên Bạch Anh nghĩ, vậy nếu cả đêm không có điện thì cô sẽ ở đây cả đêm ư? Thế là cô buột miệng hỏi: "Anh chắc chắn sẽ có điện sao?"
Sau khi nghe thấy mình nói gì xong, cô thật sự rất muốn vỗ cái miệng này một cái!
Huhu, anh sẽ không nghĩ cô là kiểu con gái "kia" chứ?
Quả nhiên ánh mắt Lâm Thời Phong cong lên, cô có thể mơ hồ nhìn thấy nụ cười của anh dưới lớp khẩu trang. Ánh mắt trần trụi đó khiến cô xấu hổ muốn chết, cũng may còn chưa bỏ chạy thì anh đã nói: "Ừ, anh chắc chắn."
Bạch Anh che mặt đi vào nhà.
Khác với lần trước, lần này căn nhà không còn nồng nặc mùi thuốc lá nữa mà thay vào là một hương thảo dược nào đó mà cô không biết tên, chỉ cảm thấy ngửi nó rất dễ chịu. Mọi thứ dường như đã được dọn dẹp sạch sẽ, nơi nào cũng không có lấy một hạt bụi. Chỉ có trên bàn trà là ngổn ngang những quyển tạp chí, sách giấy ghi những bản nhạc thô rồi cả kịch bản. Thậm chí cây guitar quen thuộc trước kia còn nằm trên ghế sofa nữa.
"Hơi bừa một chút, em đừng chê nhé." Lâm Thời Phong bỏ khẩu trang rồi nói, "Anh đi tắm một chút, em có thể đi thăm nhà. Lần trước vội nên chắc là không có thời gian nhỉ?"
Bạch Anh xấu hổ gật đầu, sau đó nhìn bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa phòng ngủ. Bố trí các căn phòng cũng giống với căn hộ của cô, vì thế Bạch Anh cũng không mất nhiều thời gian tham quan. Chỉ là cô có chút tò mò, không biết phòng ngủ trống anh trưng dụng để làm gì.
Cô nhìn cánh cửa phòng ngủ chính, rồi lén lút đi về phía phòng ngủ trống. Cũng may cửa không khóa, Bạch Anh vừa thò đầu vào đã thấy căn phòng đầy ắp các thiết bị máy móc để thu âm, rồi là đàn organ, guitar điện, thậm chí còn có cả violin. Cô nhìn đến lác cả mắt, nhưng dù gì vẫn không dám bước vào trong nên đành đóng cửa lại rồi ra sofa ngồi.
Cây guitar mà Dan đền cho cô, Bạch Anh đã đem nó về căn hộ rồi. Nhưng khoảng thời gian trước bận bịu luyện tập, rồi lại đi mất bốn tháng, về rồi cũng không nhìn tới nó. Đã lâu rồi cô không nghịch đàn, bây giờ đột nhiên nhìn thấy guitar của anh thì lại cảm thấy ngứa tay.
Cho đến bây giờ Bạch Anh vẫn còn nhớ được âm sắc tuyệt vời của nó. Rõ ràng là một cây đàn rất tốt, cực kỳ tốt.
Mặc dù cô ngứa tay muốn chết, nhưng cuối cùng cũng nhịn được. Nhìn chằm chằm nó mấy giây, sau đó liền lấy điện thoại ra lên mạng gϊếŧ thời gian.
Đăng nhập vào tài khoản phụ, như thế cô mới yên tâm hơn. Trên mạng không thiếu mấy bài như người nổi tiếng bấm like bài này bài kia rồi gây ra các cuộc sóng gió không hồi kết. Mặc dù Bạch Anh không phải đặc biệt nổi tiếng, nhưng cô còn chưa debut, cô cũng không phát điên rồi làm mấy chuyện thừa thãi làm khổ công ty, khổ cả tương lai của cô nữa.
Mặc dù MV và album của Lâm Thời Phong đã ra mắt được mấy tháng rồi nhưng độ nổi tiếng của nó vẫn không hề có dấu hiệu suy giảm. Ca khúc "Enthuse" phải gọi là cực kỳ phổ biến, đi đâu cũng có thể gặp. Thậm chí trên các nền tảng video trực tuyến cũng có không ít các bản cover, rồi ghép nhạc vào phim. Ngoài ra, vũ đạo khiêu vũ phần điệp khúc được rất nhiều người nhảy lại, trở thành một trào lưu vang dội. Bạch Anh nhìn cũng thích lắm, nghĩ bụng định khi nào có thời gian rảnh sẽ tập thử.
Album nổi tiếng, tất nhiên là người ăn ké như Bạch Anh cũng được thơm lây. Ca khúc "Khoảng cách bước chân" là một ca khúc có giai điệu ngọt ngào, lời bài hát lại có ý nghĩa nên cực kỳ được các đám cưới ưa chuộng. Nhìn chung, trừ những bình luận nói cô cọ nhiệt Lâm Thời Phong để làm nóng tên tuổi thì còn lại đều là những lời khen hoặc cổ vũ.
Bạch Anh còn đang chìm đắm trong một video đám cưới lung linh có phát "Khoảng cách bước chân" thì đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở khiến Bạch Anh sợ hết hồn, vội vội vàng vàng lướt sang các video khác.
Đột nhiên cô nhận ra, vì sao cô phải chột dạ cơ chứ? Rõ ràng là bài hát của hai người mà, nó nổi tiếng thì là chuyện tốt mà?
Lâm Thời Phong đã hoàn toàn tẩy trang, làn da mặt mộc của anh vô cùng hoàn hảo dưới mái tóc còn ướt. Cởi bỏ áo sơ mi lụa da báo, anh mặc áo phông ngắn tay và một cái quần đen cộc, trông rất thoải mái mà cũng gần gũi. Anh không đi về phía cô mà lại mở tủ lạnh, lấy nước cam rót ra hai cái ly rồi mới đem ra. Trên bàn không có chỗ để, Bạch Anh liền buông điện thoại rồi nhận lấy.
"Thế nào rồi? Chuyện sáng nay nghĩ thông chưa?"
Lâm Thời Phong đột nhiên hỏi, Bạch Anh ngơ ngác một chút mới nhận ra anh hỏi về cuộc họp sáng nay. Cô hơi bối rối một chút, nghĩ về lời đề nghị của Quách Ái Trân, không đưa ra câu trả lời cho anh mà hỏi lại: "Sao anh lại khuyên em không làm thần tượng ạ? Ừm, ý em là anh cũng bắt đầu từ nó mà."
Anh đặt ly nước xuống bàn rồi dọn dẹp đống ngổn ngang trên bàn, vừa làm vừa nói: "Con đường của mỗi người là khác nhau. Em không giống anh, không chịu được áp lực dư luận."
Bạch Anh hơi xấu hổ. Tuy anh nói đúng, nhưng cô vẫn cảm thấy tiếc khi không thể đạt được những thành tựu như anh. Không biết từ bao giờ cô đã lấy Lâm Thời Phong làm thước đo chuẩn mực cho bản thân, cảm thấy nếu cô cố gắng chạy theo anh thì mới có thể có một ngày ngang hàng với anh.
Cho dù ngày đó rất có thể sẽ không xảy ra.
"Làm nghệ sĩ, em sợ mình không được hát những ca khúc em yêu thích hay sợ người khác không thích mình? Chỉ được chọn một trong hai."
Bàn trà đã được dọn sạch. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, Bạch Anh cảm thấy bên cạnh có hơi thở đàn ông khiến cô lạ lẫm, cơ thể bất giác lùi ra xa.
Anh ngoảnh đầu nhìn cô khiến động tác đó đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt anh cứ nhìn cô chằm chằm, Bạch Anh không còn cách nào khác, nghĩ kỹ rồi mới chợt nhận ra: "Hình như... em sợ mình không thể tự do."
Đúng vậy. Cô yêu thích ca hát, chứ không muốn lấy ca hát làm công cụ lấy lòng người khác. Đó là mơ ước của cô, khi những giai điệu đột nhiên vang lên trong đầu, cô muốn đem chúng trở thành lời ca cho người khác cùng thưởng thức.
Lâm Thời Phong nhìn cô rồi thản nhiên nở nụ cười. Quả nhiên Dan nói đúng, tư duy âm nhạc của cô giống như anh vậy.
"Vậy thì em còn thấy điều gì quan trọng hơn nữa sao?"
Bạch Anh giống như tỉnh ngộ, đôi mắt sáng trong nhìn thẳng vào anh. Cô hỏi: "Em có thể làm bất cứ điều gì sao? Giống như tự sáng tác, rồi tự lên concept?"
Anh gật đầu.
Nghe vậy thì hấp dẫn đấy, nhưng mà cô vẫn hơi lo lắng: "Nhưng nhỡ em làm không tốt thì sao? Em chưa bao giờ tự sáng tác cả."
Lâm Thời Phong: "Anh dạy em."
Bạch Anh tròn mắt, đôi mắt ấy vẫn đang nhìn cô.
"Vậy nhỡ mọi người không thích những ca khúc đó thì sao?"
Cô cũng không rõ mình hỏi những điều vô nghĩa đó để làm gì nữa. Nhưng mà cô vẫn muốn hỏi, giống như đang đi tìm ở đâu đó một sự đảm bảo, một sự an ủi, và cô tin Lâm Thời Phong sẽ có thể cho cô những điều đó.
Anh nói: "Doraemon còn có anti-fan mà. Chẳng có ai vạn người yêu thích mà không có người ghét cả. Doraemon cũng vậy, em cũng vậy, đương nhiên, anh cũng vậy."