Không Ai Chọc Nổi Ba Nhỏ Nhà Cháu Đâu

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sâm Lãng đè bông gòn trên tay, đứng dậy đối diện với Thương Vũ Hiền.

Hai người đàn ông mặt đối mặt đứng một hồi.

Sâm Lãng suy nghĩ một chút, không biết có nên nói tiếng cảm ơn với "bạn thân" không, cảm thấy một câu nói thôi hơi nhẹ, lại còn xa lạ, nhưng ngoài ra cũng không biết nên bày tỏ cái gì, cuối cùng ý tưởng loé lên trong đầu, cười nói:

"Khi nào rảnh rỗi, lại cửa hàng ăn bữa cơm đi, dẫn theo mẹ đứa nhỏ, tôi đích thân xuống bếp."

"..."

Thương Vũ Hiền nhìn anh, nét bình tỉnh cố gắng duy trì trên gương mặt bị phá bỏ không còn dấu vết, trong chốc lát đã bao phủ lên mấy phần tiều tụy, nhưng hắn vẫn không nói gì.

"Mệt sao?" Sâm Lãng nhịn ho khan hỏi.

Nhìn kỹ nét mặt Thương Vũ Hiền, lại không phát hiện ra manh mối gì, cũng không nói rõ chuyện hẹn ăn cơm, hắn đồng ý, hay là không đồng ý đây.

Qua một lúc lâu, ba người đã đi tới cửa khu cấp cứu, nhìn thấy bên ngoài tuyết rơi dày đặc, Tiểu Phương đi qua khu phía đông lấy xe, hai người đứng ở cửa xoay tròn đợi.

Lúc này, Thương Vũ Hiền mới nhẹ giọng trả lời một câu: "Mệt rồi."

Cuộc hôn nhân rạn nứt cố gắng gìn giữ bao lâu nay, bất luận vợ ầm ĩ thế nào, kêu gào ra sao, hắn cũng không muốn buông tay, dù cho chỉ là vì đứa nhỏ. Không biết sao, vừa nãy từ giây phút trong miệng chàng thanh niên nhắc đến cô, hắn tự nhiên muốn từ bỏ.

Có thể cân nhắc kết thúc, Thương Vũ Hiền nghĩ.

Sâm Lãng nghe thấy hai chữ đó, không khỏi ngây người, tạo ra một sự giải thoát "Cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt" một cách kì diệu, còn pha lẫn tia... yếu đuối khó phát hiện ra từ trong cơn mệt mỏi?

Gặp phải chuyện gì không vừa ý rồi?

Ở công ty bị người ta chèn ép?

Xem ra, tinh anh xã hội cũng không phải người mà cái gì cũng có thể gánh vác được.

Ví dụ như Tiểu Phương, tan làm còn dùng điện thoại xử lý công việc, từ lúc gặp mặt đến giờ, vẫn chưa bỏ xuống, sếp của y thật sự không phải người mà.

Xe dừng ở cửa không xa, hai người đi ra cửa xoay tròn, Sâm Lãng thả cuốc bộ chậm lại, mở đôi mắt khô khốc, ánh mắt thẫn thờ, thấy vẻ mặt Thương Vũ Hiền lộ ra sự chán chường.

Đã quen thấy người này thân sĩ lễ độ, trầm ổn thận trọng, trời sập cũng bất động.

Bộ dạng trước mắt này, khiến người ta không hiểu sao cảm thấy...

Hơi đau lòng.

Tim đập nhanh mấy nhịp, Sâm Lãng hồi tỉnh lại, nhanh chóng vỗ ngực.

"Sao vậy?" Trong gió tuyết, Thương Vũ Hiền nghiêng đầu.

Sâm Lãng: "Nhịp tim rối loạn."

"Sốc thuốc rồi phải không?" Thương Vũ Hiền đưa tay lên, chỉnh khăn quàng cổ của anh.

Sâm Lãng vùi mặt vào: "Tám phần."

Thương Vũ Hiền dừng bước, nhíu mày, âm thanh bình tĩnh: "Dịch truyền hơi nhanh, giữa chừng tôi có chỉnh chậm cho cậu ba lần, cậu thức một cái, là chỉnh lại thành nhanh, cứng đầu quá, còn không bằng Đường Đường."

Sâm Lãng xoay người lại kéo cánh tay hắn: "Ừ ừ, tôi không đúng, tổng quản, lần sau không chỉnh nữa, trực tiếp uống luôn."

"..."

Thương Vũ Hiền hơi run, "Cậu chê tôi lo việc không đâu?"

Sâm Lãng cười: "Phải."

Thương Vũ Hiền: "......"

Sâm Lãng: "??? Không, không phải đâu."

Thương Vũ Hiền: "..."

Sâm Lãng: "Này, chỉ đùa chút thôi."

Thương Vũ Hiền: "..."

Sâm Lãng: "Nói chuyện đi."

Thương Vũ Hiền: "..."

Sâm Lãng: "..."

Tới rồi.

Cuối cùng cũng tới rồi.

Đau tim.

Gen di truyền thực sự không có gì để nói, cha không gương mẫu, liên lụy đến con cũng học không giỏi.

Sâm Lãng: "Này, anh chờ chút."

Thương Vũ Hiền: "..."

Hai người đi tới trước xe, Sâm Lãng thực sự không thể nhịn được nữa, kéo cánh tay hắn lại: "Khoan đã, Lão Thương, sao tôi có thể chê anh, anh theo tôi truyền dịch, tôi cảm động muốn rơi nước mắt đây này!"

Thương Vũ Hiền: "..."

Sâm Lãng: "Nói chuyện đi, giận thật à? Hẹp hòi vậy?"

Thương Vũ Hiền: "Không."

Sâm Lãng nổi giận: "Còn nói không giận? Chú à, tôi là bệnh nhân, bệnh nhân đó biết không, tuyết to gió lớn đuổi theo chú nói chuyện, cũng không thèm cho chút phản ứng!"

Thương Vũ Hiền mở cửa xe, nhìn thẳng vào anh: "Tôi có phản ứng mà, tôi trừng cậu rồi đó."

Sâm Lãng: "......"

Sâm Lãng cứng ngắc tại chỗ, bị đối phương mạnh bạo xô đẩy lên xe.

Không chờ anh dịch vào, Thương Vũ Hiền liền gấp rút lên theo, vào bên trong xe.

"Tôi đệt, anh chờ đã, ách a khụ khụ, đè chết rồi..." Sâm Lãng trầm giọng hừ hừ.

Thương Vũ Hiền: "Nhích vào trong."

"Thật là, tôi còn chưa đi vào, gấp làm gì?"

"Lạnh."

"Anh không biết vòng qua cửa bên kia à, cứ phải ngồi lên người tôi?"

"Ừm."

"......"

Bỏ đi, dạ dày khó chịu quá, đừng oán thán nữa, sẽ hói đầu.

"..."

Trợ lý Phương mặt không cảm xúc nhấn ga.

Di chuyển ở ghế sau cả buổi trời, rốt cục cũng ổn định vị trí, hai người giằng co toàn thân toát mồ hôi, nhìn nhau một hồi, không nhịn được cười nhạo đối phương.

Xe tiến về phía trước với tốc độ rùa bò trong trận tuyết lớn, mới ra khỏi cửa bệnh viện đã bị kẹt mất phút.

Vừa sắp rẽ vào đường lớn, thì gặp phải xe bị trơn xông tới, trực tiếp trượt tới làn đường bên phải.

Trợ lý Phương nhanh chóng đánh vô lăng.

Xe đột ngột chuyển hướng.

Toàn thân Sâm Lãng bủn rủn, đột nhiên ngã qua bên cạnh, cả khuôn mặt áp lên vai Thương Vũ Hiền, cả người nhào lồng ngực đối phương, đụng đến xây xẩm mặt mày.

Sâm Lãng than thở che mặt: "Bạch cốt tinh tái thế à, cả người toàn là xương cốt, răng suýt nữa mẻ mất rồi."

Thương Vũ Hiền nhíu mày, mở một nút áo, vén cổ áo sơmi ra, nhưng hắn không thể nào thấy được xương quai xanh của mình.

Có một dấu răng rõ ràng, Sâm Lãng liếc mắt đã nhìn thấy, đường nét của cổ và xương quai xanh có tính công kích quá mạnh, anh thất thần, vội vã cúi đầu né tránh tầm mắt: "Ừ thì, tróc da rồi."

Thương Vũ Hiền tưởng anh đang tự trách, cài nút áo lại: "Không sao."

"Ừm, răng cỏ tôi tốt." Sâm Lãng liếm môi một cái, "Đi về bôi chút thuốc sát trùng vào."

Thương Vũ Hiền: "Ừm."

Nhìn người thanh niên bên cạnh mê man, Thương Vũ Hiền có chút thất thần mà nghĩ, giữa người với người thật sự rất kỳ diệu, bảy phần tính nết, hai phần bản chất, một phần cá tính, hết sức phức tạp; chỉ có tính cách hợp nhau, mới có thể vừa gặp mà như đã quen, mới có thể tâm đầu ý hợp.

Tính tình của bản thân không được tốt, từ nhỏ đã là người khó kết bạn, bạn thân chí cốt chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Gặp đúng người hợp cạ quá khó. Giận nhau không trở mặt, dùng tiền không tính toán, không có địa vị cao thấp, không có kéo quan hệ nịnh bợ; lúc trót ngu dại thì đá một phát, lúc khó khăn thì kéo lại, lúc đau lòng thì ôm một chút. Khi bạn suy sụp tinh thần, cả thế giới đều đang giễu cợt bạn, chỉ có một mình người đó bằng lòng mua say suốt đêm cùng bạn --

Có thể đạt được những điều kiện này, người cùng mình trở thành "bạn thân", lác đác chỉ có mấy người.

Hừ.

Yêu cầu cao hơn tuyển dụng địa ngục gì đó của Hằng Thương Thế kỷ nhiều.

Hoàn toàn không để ý, yêu cầu quỷ quái gì đó đều là do bản thân mình ký duyệt.

"Nhìn cái gì, trên mặt tôi mọc hoa à?" Sâm Lãng chùi mặt.

Thương Vũ Hiền từ gương mặt đẹp trai đến chẳng ra làm sao đưa ra tầm mắt, "Không có, đột nhiên nhớ tới chuyện 'bạn thân', thấy thú vị."

"Chỉ đùa chút thôi, ông già nhà tôi cứ ngả ngớn thế đấy, lấy hai người trẻ tuổi chúng ta ra trêu đùa, anh đừng coi là thật." Sâm Lãng giải thích.

Thương Vũ Hiền khẽ gật đầu, không đáp lại.

Có chút coi là thật, hắn nghĩ, hơi nghiêm túc đấy.

Sâm Lãng: "Nói đi nói lại, thời tiết khốc liệt quá, cao tốc quanh thành phố cũng kẹt cứng rồi, chạy vào trung tâm khó lắm, tầm nhìn m cũng không có, đúng không, anh Tiểu Phương?"

Tiểu Phương: "Khoảng m."

Sâm Lãng liếc nhìn Thương Vũ Hiền một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cho nên nói, tôi sẽ đại từ đại bi, làm việc thiện tích đức, thu nhận mấy người, ai bảo anh là bạn thân tốt chứ, đêm nay cứ ở nhà tôi đi."

Thương Vũ Hiền nghe vậy sững sờ, cau mày nói: "Vậy không tiện lắm."

"Cái gì mà tiện hay không, an toàn là số một. Khách sạn trên sao thì đừng nghĩ nữa, xung quanh đây không có, khách sạn thường cũng phải lái rất xa. Chỉ có nhà nghỉ, bên cạnh bệnh viện thì có, nghe đâu vệ sinh phòng tắm dùng chung ở ngoài, không sạch sẽ." Sâm Lãng nói, "Ở trong tiệm, coi như du lịch trọ nhà dân, nhà tôi có lúc cũng là nơi như vậy."

Thương Vũ Hiền cười: "Du lịch một ngày nhà thôn tiệm tạp hóa?"

Sâm Lãng trợn mắt: "Tiệm tạp hóa thì sao, tôi nói cho anh biết, đừng coi thường căn tiệm tạp hóa, nhà chúng tôi là công trình cột mốc của Hoa Đào, anh bắt xe ở gần trung tâm thành phố, cứ nói Đại bách hóa đường Tam Đạo, tài xế chắc chắn không hỏi thêm, biết hết rồi."

Thương Vũ Hiền mỉm cười: "Phải phải."

"Cửa hàng nhà tôi hơi nát chút, nhưng mà sạch sẽ, còn không thiếu đồ ăn ngon với giường ngủ." Cổ họng Sâm Lãng hơi khàn, tiếng không lớn, "Phòng trống cũng có, ga trải giường đệm chăn vân vân, trước đó tôi đã thay xong hết rồi. Phòng khách có hai giường đơn, như phòng tiêu chuẩn, mấy người cứ ngủ tự nhiên, ngày hôm sau có dịch vụ đánh thức, cung cấp bữa sáng, giờ không cần trả phòng, tiền thuê sẽ không lấy, tiền thuốc vừa nãy anh ra rồi."

Thương Vũ Hiền: "Ừm, còn gì nữa không?"

Sâm Lãng: "Suy nghĩ cho tài xế, Tiểu Phương, anh thấy sao, trời tuyết làm đêm rất bực mình phải không? Suy nghĩ cho đứa nhỏ nữa, chắc giờ bé Đường đang ngủ ngon trong phòng ông ngoại rồi, cũng đừng đánh thức nó nữa..."

Thương Vũ Hiền phì cười: "Cậu không suy nghĩ cho tôi một chút sao?"

Sâm Lãng suy tư: "Anh không phải nói 'Mệt rồi' à?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Sâm Lãng: "Mệt mỏi thì ở lại, nghỉ ngơi một chút."

Thương Vũ Hiền: "... Ừm."

Cuống họng người thanh niên đau rát, cổ họng không khoẻ, Thương Vũ Hiền biết, nhưng mà, cũng không biết có ma lực gì, trong xe yên tĩnh, chàng thanh niên khàn giọng, đã có thể tùy tiện để người ta nghe anh nói, thích nghe anh nói, ngay sau đó, cam tâm tình nguyện bị anh thuyết phục.

Thực ra, trong lòng đã nổi sóng chập trùng, dao động từ lâu.

Thương Vũ Hiền híp mắt, bắt được chút trọng điểm một cách chính xác: "Ga trải giường đệm chăn, trước đó đã thay xong hết rồi, lúc nào?"

Sâm Lãng bật thốt lên: "Lúc anh tắm cho bé Đường."

"Sao cậu biết tôi sẽ ngủ lại?" Thương Vũ Hiền lại hỏi.

Sâm Lãng ngẩn người: "... Không, không biết."

Thương Vũ Hiền: "Không ngờ trước lúc ăn cơm, cậu đã có ý nghĩ này rồi..."

Sâm Lãng run cầm cập: "???"

Này này, đừng nói vậy nha, sẽ làm người khác hiểu lầm đó.

Thương Vũ Hiền không có cảm xúc gì: "Nếu cậu muốn tôi ở lại tới như vậy, được thôi."

Sâm Lãng toát mồ hôi toàn thân: "Tôi không phải tôi không có, là dự báo thời tiết, ông đây quan sát thiên tượng bấm ngón tay tính..."

"Bấm ngón tay tính?" Thương Vũ Hiền trầm mặt xuống, khẽ nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa xe đen kịt, "Đạo hạnh cao bao nhiêu, bấm ra được bạn thân?"

Sâm Lãng hơi lúng túng: "Đã nói là đùa rồi mà."

Thương Vũ Hiền: "Vậy, cậu là người đầu tiên dám gọi tôi là chú, lát sau lại kêu tôi bạn thân."

Sâm Lãng lau mặt: "Thật tình, chỉ là xưng hô thôi, đùa..."

Thương Vũ Hiền: "Đùa? Cậu là người đầu tiên để tôi đêm hôm cùng cậu đi khám bác sĩ, còn dám sai tôi bưng trà rót nước."

Sâm Lãng: "... Tôi cảm ơn anh."

Thương Vũ Hiền: "Một tiếng cảm ơn là xong sao? Cậu là người đầu tiên dám một mực gắp rau vào chén tôi, ăn no rồi cũng bắt phải ăn."

Sâm Lãng: "... Tôi xin lỗi anh."

Thương Vũ Hiền: "Ừm, tôi tha thứ cho cậu, dù sao cậu cũng là người đầu tiên mở miệng xin tôi ở lại qua đêm."

Sâm Lãng: "?? Khoan, khoan đã, tôi không có..."

Thương Vũ Hiền: "Bạn thân, cậu bấm ngón tay tính, đã có thể dễ dàng cướp đi lần đầu tiên của người khác rồi..."

"????? Tôi cướp hồi nào?!"

Không nhịn được khàn giọng la lên.

"Không có thật mà..."

Toàn thân mỏi mệt, cảm giác bản thân sốt tới độ.

Cả khuôn mặt như bình nước sôi bốc hơi khô nước.

Cuộc đời khốn khổ quá rồi.

"Ừm..."

Thương Vũ Hiền đỡ trán, bỗng nhiên run vai, không nhịn được cười ra tiếng.

Hai mắt Sâm Lãng đỏ chót: "???????"

Thương Vũ Hiền cười đến khóe mắt nhoè nước: "Phản ứng của cậu, thú vị quá."

Sâm Lãng: "......"

Má, anh ta có phải lén ăn thứ gì trong bệnh viện rồi không?

Đây là cuộc khiêu chiến quá mợ nó màu mè.

Mình cùng người đàn ông này kiên trì tán gẫu được đến bây giờ, thực sự có thể ngang bằng với cuộc đua marathon vừa hộc máu vừa chạy về phía trước.

Sâm Lãng nhớ, ông chú trong hội thao không thích nói chuyện.

Vì không quen sao?

Như vậy, với người thân quen thì sao, mợ nó nói chuyện với hắn mới có một ngày trời đã tổn thương như vậy, người sống với hắn thì sao đây, phải có một trái tim mạnh mẽ cỡ nào?

Giới thiệu thứ yêu thích thôi mà cũng giống như mở cuộc họp giới thiệu sản phẩm, còn có thể dễ dàng tán gẫu được sao?

Nói đi nói lại, thật sự có người yêu được hắn à?

Có người sẽ cùng hắn đi hết cuộc đời?

Ha ha ha trời ơi, đi đâu tìm loại người yêu hắn, sống chung với hắn, bị hắn trêu chọc, bị hắn đùa giỡn, bị hắn bắt nạt như chó con mà vẫn không

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio