Hương thơm táo xanh tràn ngập trong phòng, Thẩm Miên ghé vào giường lớn, kế bên có một chồng sách, đang mơ mơ màng màng ngủ thiếp.
“Tiểu Miên?” Một nữ nhân đẩy cửa phòng đi vào, thấy Thẩm Miên dựa mép giường ngủ quên, vỗ vỗ sau lưng nàng: “Tiểu Miên.”
Bà là mẹ của Thẩm Miên - Lương Mẫn Trân.
Nửa tháng trước, Lương Mẫn Trân cùng ba Thẩm - Thẩm Thiên Vinh đi du lịch về, phát hiện con gái cưng vốn không thích cùng người nhà giao lưu giờ lại mềm mại đáng yêu, hơn nữa còn ngoan ngoãn hơn nhiều.
Thời điểm được con gái chạy tới nhào vào lòng, nội tâm hai vợ chồng có cùng một suy nghĩ: Có phải Thẩm Tri Hành cấy vào người Thẩm Miên con chíp điện tử gì không? Hay Tiểu Miên gây đại họa, muốn lấy lòng hai người để bọn họ thay nàng đỡ lời trước mặt con trai lớn?
Nhưng thời quan qua nhìn mặt Thẩm Tri Hành luôn treo ý cười, Thẩm Miên thì tỉ mỉ quan tâm, ý tưởng này dần bị tiêu diệt.
Hoàn toàn tiếp nhận con gái đã trưởng thành!
Ở nhà nửa tháng, hai vợ chồng luôn được Thẩm Miên dính lấy nũng nịu, nên khi biết nàng bỏ học một năm rưỡi cũng không tức giận, chỉ nói với Thẩm Tri Hành: “Không trốn cũng đã trốn rồi, con còn so đo cái gì? Hiện tại không phải Tiểu Miên siêng năng hơn rồi sao? Nghiêm túc học hành, bây giờ cố gắng bù lại là được.
Vất vả lắm Tiểu Miên mới vui vẻ tươi cười với chúng ta, con đừng tối ngay đen mặt dọa nàng.”
Vốn dĩ muốn mẹ la rầy em gái vài câu, ai ngờ bị giáo dục ngược lại: “?” Mặt Thẩm Tri Hàng còn đen hơn.
Thẩm Miên nghe có người gọi mình, mơ hồ mở to mắt, thấy rõ người đến liền ngồi dậy cọ cọ bả vai Lương Mẫn Trân, thấp giọng nói: “Mẹ!”
Kiếp trước nàng không bao giờ thân mật với Lương Mẫn Trân, chờ khi nhận thức được đã không còn cách cứu vãn.
Ngày đầu tiên trọng sinh, nàng hy vọng Lương Mẫn Trân cùng Thẩm Thiên Vinh có ở nhà, nhưng hai người ra nước ngoài du lịch, sở dĩ nàng không gọi điện cho hai người vì nàng không muốn thông qua máy móc lạnh như băng bày tỏ nỗi lòng, nàng chỉ muốn được ôm chặt ba mẹ, cảm nhận độ ấm và nói ‘Con thương hai người!’.
Lương Mẫn Trân ừ một tiếng nói: “Tỉnh tỉnh, lão sư tới, đang chờ con.”
Thẩm Miên nghe hai chữ ‘Lão sư’ thì hoàn toàn thanh tỉnh.
Một tháng trước, Thẩm Miên đến trường học, mới hoàn thành một tiết thì được thông tri yêu cầu nàng đến gặp phụ đạo viên.
Dưới cái nhìn chằm chằm của những bạn học khác, Thẩm Miên đứng dậy một mình đi tới văn phòng, nàng còn tưởng phụ đạo viên cảm thấy nàng lạc đường biết quay lại, hoặc muốn giới thiệu học sinh mới nên cho tìm nàng.
Khi vừa đến cửa văn phòng, Thẩm Miên nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của phụ đạo viên cùng sắc mặt âm trầm của Thẩm Tri Hành, lúc này mới ý thức, nàng sai rồi, sai mười phần.
Không gọi điện cho trợ lý Mộc thì mọi chuyện không bại lộ.
Thẩm Miên nhanh chân muốn rời đi, nhưng bị Thẩm Tri Hành lớn tiếng gọi lại.
Bước vào trong, Thẩm Miên liền nghe:
“Tiền tiêu vặt mỗi tháng bị trừ một nửa.”
“Hôm nay bắt đầu ngoan ngoãn đi học cho anh.”
“Từ nay về sau, mỗi ngày anh sẽ em đến trường, Mộc Diệp slà người đón em về nhà.”
“Chuông vào tiết vang lên rồi, em đi học đi.”
Thẩm Miên nghe câu này giống như rút được gánh nặng, đang muốn phất tay tạm biệt thì nghe Thẩm Tri Hành bổ sung: “Em đã bỏ lỡ chương trình học kỳ một và nửa học kỳ hai, nghĩ hè anh sẽ mời gia sư tới nhà dạy bổ sung cho em.”
Những câu tiếp theo đều bị Thẩm Miên quăng sau đầu, nàng nhanh chân chạy về lớp học, nhưng câu cuối cùng nàng nghe được vẫn quanh quẩn trong đầu: Mời gia sư?
Những sinh viên khá giỏi có thời gian sẽ ra ngoài làm gia sư, dạy bổ sung kiến thức, mà nàng đường đường là một nữ sinh độc lập tự chủ, không ra ngoài làm gia sư thì thôi, đã vậy còn mời gia sư khác về dạy? Nói ra chắc người khác cười bể bụng.
Trong lòng nàng tưởng tượng gương mặt hơi đen, đôi mắt nheo lại sau lớp kính dày cộm.
Đơn giản là… Bá tổng văn thời xưa luôn có một định luật: Mị mị nhãn đều là quái vật!
Thẩm Miên sợ.
Ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Lương Mẫn Trân, Thẩm Miên ngửa đầu thở dài một hơi.
Hôm qua mới được nghỉ hè, hôm nay Thẩm Tri Hành đã mời gia sư đến ngay.
Duỗi tay nắm tay áo Lương Mẫn Trân, đong đưa qua lại, làm nũng nói: “Có thể không mời gia giáo hay không?”
“Con có thể nói với anh , nếu Tri Hành đồng ý thì con không cần học bù!” Lương Mẫu Trân nhìn dáng vẻ con gái, có chút đau lòng.
Thẩm Miên nghe Lương Mẫn Trân nói, nàng hồi tưởng dáng vẻ lạnh lùng của Thẩm Tri Hành, nhận mệnh hỏi: “Lão sư ở đâu?”
“Thư phòng!”
Thẩm Miên thay váy dài màu trắng, tóc thả tự nhiên sau lưng, cả người nhìn vào thành thực hơn nhiều.
Nàng ôm sách vở đi gặp lão sư.
Thư phòng Thẩm gia nằm ở lầu hai, được thiết kế theo phong cách Châu Âu, trang hoàng gọn gàng.
Thẩm Miên xem xong tin nhắn bạn học gửi đến, ngẩng đầu lên liền thấy lão sư ngồi trên sô pha bên bàn trà.
Lão sư có mái tóc quăn đầy nữ tính, được nhuộm màu nâu cây đay, thoạt nhìn tri thức lãnh mạc.
Người này cũng mặc váy, chẳng qua so với Thẩm Miên thì mộc mạc hơn nhiều, chỉ đơn giản một màu trắng, không hề có chi tiết trang trí nào.
Dưới chân là đôi giày cao gót, phụ trợ cổ chân trắng nõn mảnh khảnh.
Nữ nhân chưa thấy Thẩm Miên, vì nàng đang tập trung xem sách, gọng kính màu đen làm nổi bật sóng mũi vễnh cao, giữa mày lộ ra sự nghiêm túc.
Thẩm Miên nhìn rõ diện mạo lão sư của mình, cả người ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Dùng dư quang nhìn thấy Thẩm Miên đến, đem tầm mắt dời từ quyển sách sang người nàng, đứng dậy tự giới thiệu: “Xin chào Thẩm tiểu thư, tôi là gia sư của cô, Tạ Kiều Ngữ!”
Âm thanh Tạ Kiều Ngữ mềm nhẹ, nói chuyện còn mang theo ý cười rõ ràng.
Tất cả biểu hiện đều rất bình thường nhưng trong mắt Thẩm Miên thì không thể tưởng tượng được.
“Chị… Chị Kiều Ngữ?”
Tại sao Tạ Kiều Ngữ lại trở thành gia sư của nàng???
- --------------------
Editor: Chương này hơi ngắn....