Năm người đi đến club nguy nga lộng lẫy, Đậu Tiểu Huyên khí phách lấy tấm thẻ của ba mình ra, lấy một phòng bao nhỏ, Tiêu Tiêu vui vẻ chào hỏi với người quen ở quầy tiếp tân, sau đó cùng đi vào nơi mà bình thường không dám đến phung phí, Đậu Tiểu Huyên đánh giá từ trong ra ngoài một lượt, cảm thấy trong đây cũng không khác mấy với quán karaoke mấy trăm đồng ở bên ngoài, chỉ là dàn âm thanh tốt hơn chút thôi.
Nhân viên phục vụ đến tặng rất nhiều trái cây, đồ ăn vặt miễn phí, còn hỏi các cô có muốn rượu bia gì không, thông qua thái độ nhất trí, các cô gọi hai tá bia.
Trong nhóm không có ai thuộc kiểu hướng nội cả, điểm chung chính là đều biết Tiêu Tiêu, nhưng rất nhanh mọi người đều chơi với nhau rất vui vẻ, người ca hát thì ca hát, chơi xúc xắc thì chơi xúc xắc, ăn đồ thì cứ ăn.
Đậu Thắng Lợi ghé qua xem một chút, còn bị cô con gái kéo vào song ca một bài rồi mới được đi.
Chơi được một nửa, người không hát nữa thì đều chơi xúc xắc, Tiêu Tiêu đang chém giết bốn bề, thì Đoạn Mặc Ngôn gọi điện tới.
Cô cong môi lên, đậy nắp lon xúc xắc lại, tỏ ý với mọi người, rồi đi vào phòng vệ sinh nhận điện thoại.
Vẻ mặt của mọi cười đều khác thường, trong đó biểu cảm của Lôi Tiểu Trúc là quái lạ nhất.
Viên Kha đã ám chỉ với cô ta, rằng Tiêu Tiêu và Đoạn Mặc Ngôn đã ở bên nhau rồi, nhưng cô ta từ chối tin vào điều đó. Trừ khi cô ta nhìn thấy hai người họ thật sự có đôi có cặp xuất hiện trước mặt mình, bằng không cô ta sẽ không tin.
Chỉ là cuộc điện thoại đó là do Đoạn thiếu gọi đến ư? Trái tim Lôi Tiểu Trúc bỗng như bị kim đâm vào.
Không bao lâu sau, Tiêu Tiêu đã đi ra, Đồng Dĩ Dịch trêu ghẹo: “Sao thế, kiểm tra tình hình à?”
“Anh ấy chỉ tùy tiện hỏi thăm thôi.” Tiêu Tiêu ho khan một tiếng.
“Chị, sao không kéo bạn trai mới của chị đi chơi chung?” Đậu Tiểu Huyên nhai khô mực nướng, nói năng không rõ ràng.
“Ngày mai đi dạo mấy địa điểm du lịch với Nhất Nhất, anh ấy lái xe, em đi không?”
“Đi, đi, đương nhiên là em đi rồi!” Đậu Tiểu Huyên giơ tay lên cao.
“Tiếu Tiếu, bạn trai của cậu là ai thế, mình biết không?” Lôi Tiểu Trúc mở miệng hỏi, hai tay vô thức nắm lại thành đấm để trên đầu gối.
Tiêu Tiêu gãi gãi mặt, cười cười nói: “Chính là Đoạn Mặc Ngôn đó.”
Mặt của Lôi Tiểu Trúc cắt không còn giọt máu, mất một lúc lâu cô ta mới tìm về giọng nói của chính mình, “Thì ra thật sự là…… Mình còn tưởng rằng, những lời đó chỉ là tin đồn thôi chứ……”
“Tụi mình xác định quan hệ cũng không bao lâu, nên ngại nói ra.”
“À……” Lôi Tiểu Trúc muốn cười, nhưng khóe môi hoàn toàn không thể nhếch lên được. Trong đầu chỉ lặp lại hai chữ: Tại sao, tại sao?
Đồng Dĩ Dịch liếc mắt sang, biết Lôi Tiểu Trúc là bạn mà Tiêu Tiêu quen biết trong công ty, tuy Đoạn Mặc Ngôn là ông chủ của công ty bọn họ, nhưng phản ứng thế này có phải quá kì lạ không?
“Đoạn Mặc Ngôn là cao nhân phương nào vậy?” Đậu Tiểu Huyên tò mò chớp mắt.
“Ngày mai em sẽ gặp thôi, đúng rồi, hôm nay em muốn đến kí túc xá của tụi chị ngủ luôn không, sáng mai anh ấy có thể chở đi một lượt luôn.”
“Được chứ, được chứ.”
Liên Hoan Hoan đang hát bài Cao nguyên Thanh Tạng đến đoạn cao trào, khiến mọi người rung động, Tiêu Tiêu và mọi người cầm lấy đạo cụ hò hét khen hay. Qua khúc nhạc đệm, mọi người lại tập trung vào trò chơi, chỉ có mình Lôi Tiểu Trúc nói chóng mặt muốn nghỉ ngơi một chút.
Bia uống cũng được kha khá rồi, giọng của mọi người cũng hơi khàn khàn, đang lúc cười đùa chia dưa hấu, thì bỗng dưng cửa bị đá mở ra, Đậu Tiểu Huyên ngồi gần cửa nhất giật nảy mình, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ chải kiểu tóc vuốt ngược, kéo theo một người đàn ông áo đen cao to, đẹp trai ở bên cạnh, kề vai đi vào, một đám đại thiếu gia quần áo lai láng ở phía sau, y như lưu manh vậy, làm cho các cô gái đều ngây ra.
“Phải phòng này không?” Gã vạm vỡ dẫn đầu lớn giọng oang oang.
Những tên đi theo sau xì xào lộn xộn:
“Chắc không sai đâu.”
“Chúng ta xông vào như vậy có bất lịch sự quá không?”
“Biến mẹ mày đi chứ lịch sự, chúng ta đến gặp chị dâu, đâu phải đi tán gái, mày vờ vịt cái gì hả!”
“Nhiều em đẹp gái quá!”
Tiêu Tiêu vừa nhìn đã thấy ngay Đoạn Mặc Ngôn đang ngậm điếu thuốc, sau đó thì nhìn thấy Nghiêm Khác đang bá vai anh.
Đậu Tiểu Huyên thét lên, “Lạc Hạo—”
Nghiêm Khác nhìn thấy Tiêu Tiêu, lướt qua Đồng Dĩ Dịch ngồi cạnh cô, quay đầu qua cười ha hả, “Đoạn Mặc Ngôn, con nhóc kia lén lút với người khác sau lưng mày kìa!”
Đoạn Mặc Ngôn dời tầm mắt đang nhìn Tiêu Tiêu chăm chú sang Đồng Dĩ Dịch vừa giống nam lại vừa giống nữ ở bên cạnh cô, vỗ tay của Nghiêm Khác ra, cúi người dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn thuốc trên chiếc bàn trà thấp.
Lúc nói chuyện điện thoại với anh, Tiêu Tiêu chỉ báo lại một chút, chứ không biết anh đến đây, hơn nữa còn dắt theo cả một đám người, hơi trách móc bọn họ bất lịch sự, tự dưng xông vào làm người khác hết hồn, nhưng khi nhìn thấy anh thì trong lòng không khỏi vui vẻ nổi bong bóng lên. Cô đứng lên vươn tay ra, Đoạn Mặc Ngôn tự nhiên đón lấy, rồi mười ngón tay đan vào nhau.
Rốt cuộc Lôi Tiểu Trúc cũng có thể gặp mặt Đoạn Mặc Ngôn trong cự ly gần một lần nữa, nhưng không ngờ lại là trong cảnh tượng khiến cô ta xé nát tim gan thế này. Nước mắt của cô ta lập tức rơi xuống, nhớ đến anh không thích thấy cô ta khóc, cô ta chạy vội vào phòng vệ sinh.
Mọi người đều chú ý về phía Đoạn Mặc Ngôn và Tiêu Tiêu, hoàn toàn không để ý có người đi vào phòng vệ sinh.
“Sao anh đến đây rồi?” Tiêu Tiêu cười nhìn anh, lại nhìn sang đám người bên cạnh anh.
“Ơ, chị dâu nhỏ này hình như em gặp ở đâu rồi đấy!” Lạc Hạo chen lên nói.
Chị, chị dâu? Tiêu Tiêu bị cách xưng hô này làm cho đứng hình.
Không phải chứ, anh em của Lạc Hạo là bạn trai của chị họ?! Lúc này Đậu Tiểu Huyên mới dời tầm nhìn từ thần tượng sang người đàn ông đứng cạnh anh ta, mà có vẻ còn đẹp trai hơn, có sức quyến rũ hơn anh ta nữa, chỉ cảm thấy đôi mắt đó có thể giết chết một đám con gái trong giây lát. Anh ấy chính là bạn trai của chị họ? Thật là tuy không hiểu lợi hại thế nào, nhưng thấy phấn khích cực kỳ!
Đoạn Mặc Ngôn ôm eo cô, “Được rồi, nhớ mặt cô nhóc nhà tao xong thì cút đi, lần sau gặp nhớ phải dập đầu đó.”
“Đừng vậy chứ, anh, em biết chị dâu mà chị dâu không biết em thì hỏng bét, mọi người chơi chung với nhau đi, thế nào, đêm nay em mời khách!”
“Đúng đó, em phải kính rượu cho chị đâu nữa!”
Đám người hò hét ầm ỹ y như giặc, Liên Hoan Hoan thấy Phó Thái Nhiên không đến, thoáng thở phào một hơi.
Tiêu Tiêu nghe thấy một đám đàn ông gọi cô là chị dâu, quả thật không biết nói gì cho phải. Cuối cùng chỉ có thể mỉm cười, “Chào mọi người, tôi tên là Tiêu Tiêu, mọi người cứ gọi tên của tôi là được.”
“Ầy~~ Không được, cục cưng yêu dấu của ông anh em mà, sao tụi em dám gọi thẳng tên được, phải không!”
“Lạc Hạo, đến đây!” Nghiêm Khác kêu một tiếng.
Lạc Hạo hiểu ý, loáng cái đã vọt đến trước mặt Nghiêm Khác, những anh công tử khác nhìn thấy cũng tránh ra một khoảng trống.
Đoạn Mặc Ngôn như cười như không chửi thề một câu.
Nhóm Tiêu Tiêu không biết hai người này muốn làm gì.
Không ngờ hai người lại diễn một màn kịch nói trong phòng bao. Mặt Nghiêm Khác cực kì thâm tình, kích động nhìn Lạc Hạo, bắt lấy tay của anh ta, “Đừng đi, anh không thể nào mất em được!”
Lạc Hạo nói bằng giọng nữ the thé cao quãng tám: “Đồ xấu xa, đồ xấu xa, đồ xấu xa!” Anh ta vừa nói vừa đẩy Nghiêm Khác ra, xoay người, vùi mặt vào đôi tay, còn giả vờ khóc hu hu.
Nghiêm Khác tỏ vẻ lòng đau như cắt, “Đừng đi mà!” Rồi điên cuồng chạy ra ngoài cửa.
Hai người này…… uống lộn thuốc rồi à? Đám Tiêu Tiêu cũng xem đến là vui vẻ.
“Hay!” Đám bạn xấu xa không tiếc lời hoan hô.
“Sao hả, có muốn làm lại một lần nữa không?” Nghiêm Khác lại đi vào, hứng thú dào dạt.
“Nữa đi, nữa đi!”
“Nữa cái tổ tiên nhà mày, [beep……beep……]” Đoạn Mặc Ngôn văng tục thẳng thừng, chân dài duỗi ra đạp Nghiêm Khác một cái.
Nghiêm Khác muốn ăn đòn cười ha hả, Lạc Hạo cũng thô bỉ nói: “Chị dâu, chị thấy em bắt chước giống không?”
“Bắt chước cái gì?” Tiêu Tiêu không nhịn được hỏi.
“Thì chị với anh em lưu luyến, chia lìa khó khăn ở thang máy đó.”
Rốt cuộc Tiêu Tiêu cũng hiểu ra, bọn họ đang trêu ghẹo cảnh hai người dây dưa ở thang máy hôm trước!
“A!” Tiêu Tiêu đỏ mặt, xấu hổ nhìn sang Đoạn Mặc Ngôn.
“Tối qua tụi nó chơi cả một đêm rồi, đủ mọi phiên bản, đủ kiểu tạo hình.” Vui không dừng được. Đoạn Mặc Ngôn tỏ ý cô thấy như vầy là còn ít đó.
Tiêu Tiêu thật sự khâm phục sự bình tĩnh của anh.
“Đoạn đại thiếu của chúng tôi là thánh tình yêu đấy, vì đuổi theo người đẹp, cửa cũng không thèm đóng, vậy là mời trộm vô làm khách rồi!” Đối với chuyện Đoạn Mặc Ngôn bị trộm viếng, Nghiêm Khác tỏ vẻ vô cùng hăng hái hả hê khi người ta gặp họa.
“Phải đó, chị dâu của chúng ta đáng giá hơn mấy thứ tài sản kia nhiều!”
“Thằng trộm hèn kia cũng ngu ghê, chỉ trộm mấy cái đồng hồ, tùy tiện lấy một bức tranh trên tường cũng hơn chỗ đó nữa.” Nghiêm Khác còn tỏ vẻ thương tiếc, “Bỏ đi, bỏ đi, Lạc Hạo, làm một phiên bản khác nữa nào, phiên bản Mã Cảnh Đào!”
“Đi chơi đi, Đoạn Mặc Ngôn, anh mau mau đi chơi với anh em của anh đi.” Tiêu Tiêu mắc cỡ không thôi, đẩy Đoạn Mặc Ngôn ra ngoài, bọn họ mặt dày, nhưng da mặt cô mỏng lắm nha.
“Chị không thích Mã Cảnh Đào hả? Vậy làm phiên bản thần thiếp không làm được nhé!”
Đang ầm ỹ thì Đậu Thắng Lợi vội vội vàng vàng chạy tới. Ông nhận được tin, nói là Đoạn Mặc Ngôn và Nghiêm Khác dẫn theo một đám công tử đạp cửa vào phòng con gái ông đã đặt, không biết có phải uống nhiều quá rồi đi trêu ghẹo mấy cô gái không nữa. Ông nhớ lại chuyện anh chuốc rượu cho ông vào một năm trước, ngay lập tức nghĩ đến cháu gái, thầm kêu một tiếng hỏng bét.
“Sao trong phòng bao nhỏ náo nhiệt thế này.” Ông đứng bên cạnh cửa, cố vờ như không biết cười lên một tiếng.
“Ba!” Đậu Tiểu Huyên kêu lên theo bản năng.
Tiêu Tiêu vừa nghe, vội giữ chút xíu khoảng cách với Đoạn Mặc Ngôn. Trước mặt người lớn, cô không dám tỏ ra quá thân mật với bạn trai.
Đậu Thắng Lợi đi vào phòng bao nhỏ chật chội, nhìn mấy cô gái hình như không bị dọa đến, chẳng qua chỉ là Tiêu Tiêu đứng chung với Đoạn Mặc Ngôn, ông thở phào một hơi, lịch sự cười nói với Đoạn Mặc Ngôn: “Ngài Đoạn, phòng bao của anh đã chuẩn bị xong rồi, tôi dẫn đường cho các anh nhé.”
“Dượng.”
Đoạn Mặc Ngôn vốn không để ý tới, nghe Tiêu Tiêu kêu một tiếng, nhớ ra gương mặt của Đậu Thắng Lợi…… Hình như là để có được số điện thoại của Tiêu Tiêu, anh đã chuốc rượu ông ấy đến mức phải đi truyền nước biển.
Anh nhìn Đậu Thắng Lợi với hàm ý sâu xa khác, người nọ mỉm cười nhìn anh trong chốc lát, sau đó nghiêng người, giơ tay mời anh đi trước.
“Đi nào, đi nào, đi nào, chị dâu, với mấy người đẹp cũng qua phòng bao lớn luôn đi, trọng lượng của em nặng quá, ở đây không phát huy được gì hết.”
“Fck, kêu mày giảm béo từ sớm rồi, ép tới tao sắp thành tấm ván luôn ấy.”
“Biến bà mày đi, mày vốn đã là tấm ván rồi.”
“Nghiêm Khác, tụi mày đi lên trước đi.” Đoạn Mặc Ngôn cảm thấy đến ngày hôm nay, phải làm quen lại với ông dượng này một lần nữa, bằng không, anh nhìn sang cô nhóc bên cạnh một cái, lại ầm ỹ nữa cho xem.