Lâm trợ lý làm việc hiệu suất rất cao, tuần kế tiếp, nhất cử nhất động Nghê Xuân Yến đều được hắn theo dõi rõ ràng, sau đó lọc lấy những điểm chính đóng lại thành một tập đưa tới tay Mục Dục Vũ, nội dung tường tận chi tiết. Trên mấy tờ giấy trắng này, Mục Dục Vũ biết được Nghê Xuân Yến sáng sớm giờ rưỡi sẽ đẩy chiếc xe ba bánh đến trước cổng bệnh viện bán một chút, ước chừng chín giờ sẽ đưa vài hộp cơm vào bệnh viện, giao hàng xong cô ấy sẽ đến toilet, đại khái đi rửa tay rửa mặt, có lẽ cũng sẽ đi toilet. Làm xong chuyện này, Nghê Xuân Yến sẽ bước vào thang máy đi đến khu vực phòng bệnh của hắn, gặp mặt Tôn Phúc Quân ở bên ngoài góc cầu thang thoát hiểm . Đa số thời điểm Nghê Xuân Yến sẽ vì Tôn Phúc Quân mang sớm một chút, nhưng không phải là mì nước mà cô bán, mà là hộp cơm dùng bọc khăn mặt bọc bên ngoài . Bên trong có đôi khi là bánh bao, có đôi khi là bánh trẻo, có đôi khi là mì xào hoặc là bánh trứng gà, đa dạng không lặp lại, số lượng thức ăn cũng khá nhiều, bởi vì muốn chiếu cố sức ăn của người đàn ông Tôn Phúc Quân này. Sau khi đến, hai người sẽ ngồi xuống, thừa dịp Tôn Phúc Quân ăn, nói chuyện với nhau ước chừng hơn phút, sau đó hai người tách ra, Nghê Xuân Yến xuống lầu, Tôn Phúc Quân báo cáo công việc.
Nếu không phải không cần thiết phải dùng đến thiết bị nghe trộm, Mục Dục Vũ tin tưởng, lấy sự cẩn thận của trợ lý Lâm, hắn tuyệt đối sẽ đem nội dung hai người nói chuyện từng câu từng chữ cũng không bỏ sót.
Nhưng một phần báo cáo thiếu một vài chỗ trống, lại khiến người ta cảm thấy mơ màng. Mục Dục Vũ vuốt ve dọc mép giấy, bắt đầu tự hỏi bọn họ cùng một chỗ sẽ nói cái gì, hai người bọn họ trong lúc đó có thể dễ dàng có chung đề tài nói chuyện sao?
Các bác sĩ khi chuẩn đoán bệnh bảo hắn hạn chế để bệnh có nguy cơ tái phát cho nên chỉ được nằm trên giường không hoạt động. Mục Dục Vũ nghĩ rằng, Nghê Xuân Yến và hắn một chút quan hệ đều không có, giấc mơ quỷ quái kia và sự thật một chút liên quan cũng không có. Còn Tôn Phúc Quân, chẳng qua là một cấp dưới có năng lực, làm công cho ông chủ là hắn, Mục Dục Vũ cho rằng bản thân không nên quản đến cuộc sống riêng tư của người ta.
Nhưng nội dung bọn họ nói chuyện lại khiến hắn hết sức tò mò, bởi vì trực tiếp quyết định Nghê Xuân Yến vì sao xuất hiện tại đây, nằm ở trên giường bệnh ngài Mục Dục Vũ nhàm chán cùng cực muốn biết, Nghê Xuân Yến đến đây, chỉ là vì đưa hàng, nhân tiện đưa cho Tôn Phúc Quân bữa sáng sao?
Nếu có thể trực tiếp hỏi được không? Nhưng làm sao mở miệng? Chẳng lẽ gọi Nghê Xuân Yến vào trong phòng bệnh, hỏi: “Cô không có việc gì hay sao mà chạy đến đây? Cô là đến thăm tôi sao?”
Điều đó vĩnh viễn cũng không có khả năng xảy ra, bởi vì đó là vấn đề ngu xuẩn vô cùng, lại ám chỉ ái muội, tất nhiên sẽ tạo điều kiện và cơ hội cho người phụ nữ có tham vọng.
Mục tiên sinh không thể cho phép bản thân phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
Mục Dục Vũ đưa kia mấy tờ giấy kia trả lại cho trợ lý Lâm, trợ lý Lâm yên lặng tiếp nhận, cẩn thận gấp lại thả vào bao công văn , sau đó mỉm cười nhắc nhở hắn: “Ngài nên ăn cơm tiên sinh, chị Dư đã gọi người mang cơm đến, tôi bảo Đại Quân gọi chị ấy tiến vào?”
Bởi vì do nguyên nhân nằm viện, khẩu vị của Mục Dục Vũ đã bị khống chế nghiêm khắc , lấy việc tiêu hóa dễ dàng là chính, quản gia tự mình giám sát phòng bếp hầm chế sau đó đưa tới, lại nấu nướng quá tỉ mỉ, Mục Dục Vũ cũng ăn đến miệng lên men .
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến trong báo cáo có nhắc đến Nghê Xuân Yến mang cho Tôn Phúc Quân một cái lồng cơm, người làm báo cáo còn đánh dấu móc ghi chú rõ ở phía sau cặp lồng cơm. Mục Dục Vũ có thể tưởng tượng đó là loại thức ăn quê mùa gì: vào những năm cuối thập niên tám mươi, loại mặt hàng như cặp lồng cơm này là một trong những hộp ăn đơn giản phổ biến trong các quầy hàng. Thời gian đầu nó cũng khá tốt, nhưng dùng lâu, bề ngoài lại lồi lõm gồ ghề khó dùng.
Sở dĩ hắn nhớ rõ cái này như vậy, là vì năm đó Mục Dục Vũ trong nhà cũng có một cái. Mẹ hắn đi làm ở nơi xa, giữa trưa cũng tự mang cơm theo, mẹ hắn cũng bỏ vào một cái lồng cơm như vậy, bên ngoài bao một cái khăn mặt, bỏ vào giỏ lưới trước xe đạp.
Cặp lồng cơm kia nhẹ nhàng lắc lư mang cho hắn cảm giác bí ẩn thời ấu thơ, hắn không được phép mở ra , càng không được phép rình coi ăn vụng. Nó tựa như một cái hộp bị phép thuật niệm chú, nếu mở ra rồi, bên trong mãi mãi là vô tận. Mục Dục Vũ còn nhỏ thường thường mang theo tò mò nhìn theo cặp lồng cơm đi làm cùng mẹ, khi đi nó được một cái khăn mặt cái bao kín lấy, khi trở về lại trống rỗng. Hắn nghĩ những món ăn kia nhất định là những món ăn ngon nhất, bằng không vì sao mẹ mỗi lần đều ăn sạch sẽ?
Có lẽ mẹ hắn cất giấu riêng thức ăn ngon để một mình độc hưởng, những ý nghĩ non nớt này khiến hắn khi còn nhỏ tỏ ra rất bất mãn. Rốt cục có một ngày, loại này bất mãn đọng lại đến mức độ nhất định, Mục Dục Vũ nhỏ cũng hành động . Hắn rời giường từ sớm, sau khi mẹ hắn cất thức ăn vào lồng cơm, thừa dịp mẹ hắn đang hâm nóng sữa cho hắn uống, vội vàng nhón chân vào phòng bếp, sau đó nhấc nắp hộp cơm lên.
Quả nhiên là cặp lồng đựng cơm tràn đầy, nhưng trừ lần đó ra, chỉ là chút ít giá đỗ và dưa muối. Hắn thậm chí nhận ra, giá đỗ là phần còn lại sau bữa tối hôm qua , dưa muối là bà ngoại ngâm. Không có thịt, không có cá, không có những thứ tốt mà hắn tưởng tượng.
Mục Dục Vũ nhỏ thất vọng, loại này cảm xúc thất vọng trong những năm tháng ấu thơ , cho đến khi trưởng thành Mục Dục Vũ vẫn nhớ rõ về lúc đó: hắn đầy cõi lòng hy vọng mở ra cặp lồng cơm của mẹ, lại phát hiện bên trong không có gì đáng giá.
Nhưng vì sao còn có thể nhớ kỹ đến vậy? Hơn nữa nhớ rõ từng chi tiết? Nhắm mắt lại dường như ngay cả cảm giác ấm áp khi đụng đến bức màn tua rua nơi cửa phòng bếp. Mục Dục Vũ mân nhanh môi, nhìn chằm chằm Tôn Phúc Quân giúp đỡ người giúp việc trong nhà bày ra cái bàn nhỏ, đưa cho hắn đôi đũa và thìa dùng cho bệnh nhân. Mục Dục Vũ nửa ngày yên lặng không nhúc nhích, hắn giống như đang kiên nhẫn chờ đợi bị đào móc lỗ hổng điều khoản trên hợp đồng, đột nhiên cảm thấy mất cảm giác ngon miệng .
“Đến hỏi giáo sư Cung, nếu không ăn cơm này, đối với tiến độ bình phục có đáng ngại hay không?” Hắn nhìn Tôn Phúc Quân nói.
“Tiên sinh, ngài vẫn là cố gắng ăn một chút cho tốt.” Tôn Phúc Quân đỉnh đạc cười trả lời hắn, “Cơm là thức ăn quan trọng nhất, ngài nếu không ăn cơm, thì làm gì còn sức lực để bình phục?”
“Không ngon miệng.”
“Cũng đúng, mấy thứ này nhìn liền không muốn ăn, ” Tôn Phúc Quân có chút đồng tình liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Chẳng qua tôi cũng không hiểu, nghe nói rất có dinh dưỡng.”
Mục Dục Vũ ánh mắt âm trầm theo dõi hắn, đột nhiên hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
“Ồ, còn chưa đâu, chẳng qua tôi có mang theo cơm .” Tôn Phúc Quân cười nói.
“Vì sao mang cơm, tôi nhớ được bọn anh đều được có cơm riêng.”
“Cái kia, có thể mang thì mang thôi.” Tôn Phúc Quân ha ha cười lên tiếng, một bên đem đẩy dụng cụ đầu giường Mục Dục Vũ ra xa , vừa nói: “Mấy ngày nay vừa vặn có người bạn ở gần đây, cô ấy cũng mang cơm, thuận đường cũng làm cho tôi . Lại nói tiếp , cô ấy thì ngài cũng biết, chính là hôm ngài phân phó tôi đi giải quyết bọn du côn lưu manh kia, giải vây giúp cô ấy đó, cô chủ tiệm mỳ thịt bò, ngài còn nhớ rõ không?”
Mục Dục Vũ nhíu mày, mở mắt to, tỏ vẻ không muốn nghe tiếp.
Nhưng Tôn Phúc Quân lại cố ý nói tiếp: “Cuộc sống của cô chủ đó cũng không dễ dàng, một cô ấy còn mang theo một em trai ngốc, mở quán , trong nhà lại không có đàn ông, làm chuyện gì cũng bị người ta bắt nạt? Cũng may là cô ấy đầy bản lĩnh, người bình thường cũng không dám trêu chọc cô ấy. Nếu không thiếu nợ, đám lưu manh này cũng không dám đụng đến nàng. Hiện tại cửa hàng mở không được nữa, cũng chỉ có thể đến đây mở quán tạm, nhưng ngài đừng coi thường cô ấy, tay nghề thật tốt, tôi thử qua vài lần, mùi vị thật rất tốt.”
“Được rồi.” Mục Dục Vũ lạnh lùng đánh gãy lời hắn, hỏi, “Anh hôm nay ăn cái gì?”
“Ồ ” Tôn Phúc Quân nghĩ nghĩ nói, ” thịt viên Đậu hủ, rau om mùa xuân, mì.”
“Lấy đến tôi coi xem.”
Tôn Phúc Quân kinh ngạc nhìn hắn một cái, Mục Dục Vũ không kiên nhẫn nói: “Lấy đến đây.”
Tôn Phúc Quân ngây ngô lên tiếng, đi ra ngoài một lát, chỉ chốc lát bưng một cái cặp lồng cơm tiến vào. Quả nhiên là lồng cơm kiểu cũ trong trí nhớ của Mục Dục Vũ, bên cạnh chỗ đó còn có vài bông hoa, bên ngoài mặt còn lõm vào vài chỗ.
“Mở ra.”
Tôn Phúc Quân theo lời mở ra , Mục Dục Vũ mang theo ánh mắt soi mói quét qua hai cái, sau đó nói: “Đậu hủ thịt viên nhìn không tệ, đổi với anh.”
“Hả?”
Mục Dục Vũ bày ra khí thế tổng tài, hạ mệnh lệnh nói: “Anh chọn thức ăn nào vừa mắt trên bàn cũng được, còn không thích, thì cùng A Lâm ra ngoài ăn.”
Tôn Phúc Quân nửa ngày mới phản ứng lại, xì một tiếng nở nụ cười nói: “Xem ngài nói cái gì vậy, nếu ngài thấy ngon miệng tôi vui còn không kịp, đều cho ngài.”
Hắn đem cặp lồng cơm đặt ở trước mặt Mục Dục Vũ, cầm lấy thìa đưa tới trong tay hắn nói: “Em gái đó tay nghề khá tốt , ngài nếm thử, bảo đảm không hề kém hơn đầu bếp trong nhà ngài.”
Mục Dục Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, tiếp nhận thìa bỏ khối đậu hủ vào trong miệng nhấm nháp, sau đó không nói gì, yên lặng ăn luôn nó.
Mùi vị còn tạm, nhưng so với những vị đầu bếp mà hắn mời, còn kém xa lắm.
Chẳng qua, có loại cảm giác đã lâu, loại cảm giác này nói không nên lời, hòa lẫn trong những món ăn, làm hắn mơ hồ nhớ lại, đó là dù cho tiêu tốn bao nhiêu tiền, mời đầu bếp cao cấp nhất cũng chẳng thể nào phục chế được nó