Thật lâu lúc trước, ở Mục Dục Vũ còn chưa phải là Mục Dục Vũ, hắn vẫn là thằng nhóc thiếu niên bị mấy tên côn đồ đuổi đánh, hắn đối với loại sinh vật được gọi là phụ nữ có rất ít sự tưởng tượng, thậm chí lòng mang theo chán ghét và sợ hãi. Hắn người phụ nữ hắn gặp đều trưởng thành to lớn, có cánh tay tráng kiện cứng rắn, có gương mặt cháy nắng ửng đỏ; bọn họ đều lớn giọng, nói giá mua vài bó cải trắng có thể cách một cái phố còn có thể nghe; bọn họ đều bề bộn nhiều việc, cả ngày bọn họ vây quanh nồi chảo chén bát, tan tầm, ngày qua ngày như sợi xích xe đạp, nặng nề tiến về phía trước; trong năm tháng mưu sinh đó bọn họ bị bánh xe số phận nghiền nát, trên mặt sớm đã có dấu vết nan khan túng quẫn, số tiền nào cũng dính đầy nước miếng.Bọn họ chẳng có bấy nhiêu sự biểu đạt hay hành động dịu dàng, đối với chồng mình ù ù cạc cạc, dạy dỗ đứa nhỏ cũng nghiêm túc —— bác Mục Dục Vũ chính là một minh chứng.
Trong lúc đó hắn không khỏi nhớ đến mẹ hắn, có đôi khi nhớ tới đến cảm thấy thực khó tin, dường như buồn cười khi nhớ về một người mẹ dịu dàng như nước, bởi vì điều đó nhất định là nói bừa để dỗ dành hắn. Thiếu niên thời đó chính là nghĩ phụ nữ nào cũng như bác hắn vậy, cho dù hiện tại thoạt nhìn không giống, chung quy có một ngày sẽ giống , bác chính là chân tướng, là bản chất hư vinh.
Nhưng có một ngày, ngay tại trên đường cái, hắn đã quên bản thân làm gì, dù gì cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn, hắn không thể chịu nổi ánh mặt trời ban trưa chói chang nên đã gục ngã ngay ngã tư đường. Hắn thật khát, yết hầu khô khốc, nhưng hắn luyến tiếc mua một lon nước có ga đồng , hắn cũng không được ngồi xe, khi đó thành nhỏ vừa mới mở tuyến xe buýt, giá xé một xu.
Hắn chạy trên đường lâu lắm, lại mệt lại khát, vì thế thiếu niên cho phép chính mình ngồi ở trên bậc thang cửa hàng ven đường nghỉ một chút, hắn ngồi xuống trước nhà sách Tân Hoa, sở dĩ ngồi kia hoàn toàn là hành vi tùy ý. Nhưng ngay khi vừa lau để ngồi, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương, cùng loiaj với hoa nhài ban đêm, nhưng lại không ngọt như vậy, dường như thanh khiết một ít, giống sương mù, lành lạnh . Sau đó, một cái váy mỏng đủ màu sắc lướt qua bên người hắn, hắn ngẩng đầu, thấy hai cô gái lớn tuổi hơn hắn bước qua, bọn họ tóc dài, xinh đẹp, lúm đồng tiền dịu dàng.
Thiếu niên Mục Dục Vũ trái tim rung động, hắn chưa từng nghĩ tới nữ tính còn có thể như vậy, tinh tế ôn nhu, cùng với bác hắn là hai người hoàn toàn khác nhau, trong nháy mắt hắn ngây ngẩn, hắn nghĩ, thì ra con gái có thể nhìn tốt như vậy. Hắn ở trước mặt bọn họ tự biết xấu hổ, da đầu nở, trên mặt nóng lên, hắn biết nhất định hắn đỏ mặt .
Các cô gái phát hiện thấy ngồi ở bậc thang là một cậu thiếu niên nhỏ tuổi, các cô liếc nhau, phát ra tiếng cười như chuông, thiếu niên Mục Dục Vũ xấu hổ đến dúi đầu vào tường. Tại thời điểm đó hắn đã nghĩ, các cô có gì đặc biệt hơn người? Sớm muộn gì có một ngày, ông đây sẽ cưới một người đẹp hơn các cô làm vợ.
Hôm nay, ngồi ở trong ngôi nhà của Diệp Chỉ Lan, từ trên cao nhìn xuống người vợ đầu tiên mà hắn lấy, hắn bỗng nhiên nhớ tới đoạn chuyện cũ, hắn đánh giá Diệp Chỉ Lan, hai cô gái ngẫu nhiên gặp trong trí nhớ bộ mặt sớm đã mơ hồ, hiện tại vừa thấy, Diệp Chỉ Lan thực phù hợp với tiêu chuẩn đặt ra của hắn lúc đó. Cô ta quả thật vòng eo nhỏ nhắn, tướng mạo dịu dàng, cô ta còn xuất thân hào môn, mang đến cảm giác về sự ưu việt, ngay cả khi cô ta đang bối rối và sợ hãi, chuyện sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, cô ta từ chỗ tuyệt vọng lại sinh ra cảm giác ngoan cố đến cùng, nhìn có vẻ quyết tâm bừng bừng, nhìn tốt hơn so với biểu hiện trước đây.
Nhưng vì sao hắn cũng không rung động trước người phụ nữ này? Hoặc là nói, hắn chưa bao giờ dành trái tim cho cô ta?
Từ đầu tới cuối, hắn chính là cảm thấy người phụ nữ thích hợp, hắn nhớ tới bản thân đã từng nói với mẹ nuôi một câu, nếu Mục phu nhân có hình dạng, thì nên là Diệp Chỉ Lan như vậy.
Nhưng thích hợp ra sao? Vì sao lúc trước cân nhắc, phán đoán có thể làm, kết quả là, lại trở thành một trò hoang đường và khôi hài mỗi khi nhớ tới?
Cho dù là trò khôi hài, nếu diễn đến cùng, ngươi chết ta sống , vậy cũng là diễn giả làm thật.
Mục Dục Vũ bỗng nhiên mệt mỏi từ tận đáy lòng.
“Cô hận tôi, hận tôi không thể chết.” Hắn bình tĩnh trần thuật chuyện này .
Diệp Chỉ Lan ngẩng đầu, bĩu môi, lại ánh mắt hung ác theo dõi hắn.
“Thật đáng tiếc, tôi không chết được.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Cho nên cô chết chắc rồi.”
“Mục Dục Vũ, anh dám động vào tôi thử xem, ba tôi sẽ không tha cho anh! Anh cả của tôi cũng sẽ không tha cho anh!” Diệp Chỉ Lan câu nệmắng, “Đồ khốn anh, anh dám động thử xem!”
Mục Dục Vũ châm chọc cười nhạo, hắn đối với ánh mắt của Diêu Căn Giang nhắm lại, Diêu Căn Giang đưa công văn tùy tay mở ra, rất kiên nhẫn đưa một phần cho Diệp Chỉ Lan xem: “Diệp tiểu thư, đây là hợp đồng của anh cả cô ký kết với công ty chúng tôi, trong hợp đồng có điều kiện, thật không may, lại có bằng chứng xác đáng, là bằng chứng từ quản gia Dư, bọn họ đều chỉ ra và xác nhận cô là người vạch ra âm mưu. Ồ, đúng rồi, ở đây còn có một văn bản thanh minh của anh hai cô, hắn cho rằng bản thân nên cùng cô đoạn tuyệt tình cảm anh em, bởi vì lấy đạo đức hắn xem không thể dễ dàng tha thứ cho một đứa em gái có lòng dạ độc ác nhẫn tâm…”
Diệp Chỉ Lan trắng bệch nghiêm mặt, nghe thế hoàn toàn thất thanh kêu lên: “Anh ta là cái thá gì, anh ta cũng xứng làm anh tôi sao, anh ta chẳng qua cũng chỉ là đứa con hoang …”
“Diệp tiểu thư, cô chỉ swoj cũng không bằng đứa con của vợ hai, hắn tốt xấu còn có phần tròn di chúc, còn cô thì sao?”
Diệp Chỉ Lan cố chấp lắc đầu, hô: “Mục Dục Vũ, anh là đồ ma quỷ, anh làm thế nào uy hiếp bọn họ ? Hả? Ba tôi, ba tôi sẽ không bỏ qua cho anh, Mục Dục Vũ anh nghe thấy không, ba tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Mục Dục Vũ nhíu mày nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Ba cô nói, chỉ cần tôi không đưa cô vào tù làm xấu mặt Diệp gia, hắn coi như bản thân chưa từng sinh ra cô.”
Diệp Chỉ Lan ngây dại, nước mắt của cô ta nháy mắt bừng lên, thất thần thì thào nói: “Ba ba, ba ba sẽ không như vậy đối với tôi, ba ba sẽ không …”
“Thật đáng tiếc, Diệp lão tiên sinh so với cô đầu óc nhạy bén hơn, Diệp gia dòng dõi có cả một tiền đò, tương lai còn có thể Đông Sơn tái khởi, chỉ cần giữ gìn trụ cột là được. Theo tôi được biết, anh cả anh hai cô đều có một đứa con gái, Diệp gia tiểu thư, còn giữ gả cho người tốt, bọn họ mưu tính ích lợi, làm sao chỉ vì cô mà bỏ hết?” Mục Dục Vũ đứng lên, trên cao nhìn xuống Diệp Chỉ Lan, khẩu khí bình tĩnh nói, “Tôi nói cô chết chắc rồi, cô còn không rõ sao? Hiện tại không có người có thể cứu cô, cô hoàn toàn là tự làm bậy không thể sống.”
Diệp Chỉ Lan tròng mắt loạn chuyển, đột nhiên lết qua bắt lấy cánh tay hắn, chảy nước mắt thảm thiết nói: “Dục Vũ, không cần như vậy, xin anh cho tôi một cơ hội để sửa đổi được không? Đó không phải là chủ ý của tôi, bỏ thuốc cho anh không phải là ý của tôi, anh hiểu tôi mà, tôi không phải loại phụ nữ như vậy, tôi căn bản là không có khả năng biết có loại thuốc như vậy, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, khi đó anh lại chán ghét tôi, tôi không biết làm sao bây giờ mới như vậy, Dục Vũ, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, anh tha thứ cho tôi được không, tha thứ cho tôi…”
Mục Dục Vũ ghét bỏ cô ta, phủi phủi ống tay áo nói: “Quả nhiên đầu óc cô không bình thường, lại còn nói lời này. Diệp Chỉ Lan, cô nói đúng, tôi chán ghét cô, nhưng cô có biết vì sao tôi chán ghét cô không?”
“Tôi, tôi không hiểu chuyện, thật xin lỗi, ” Diệp Chỉ Lan gục đầu xuống khóc nói, “Về sau tôi nhất định sửa, thật sự, tôi sẽ sửa …”
“Nực cười, cô có thể sửa?” Mục Dục Vũ cười lạnh nói, “Cô có thể sửa nhưng tôi không muốn sửa, được, chúng ta hai người đều từng giả tạo , đến nước này , giả vờ như vậy có ích gì sao? Năm năm, số lần cô giả vờ không ít, hữu dụng sao?”
Diệp Chỉ Lan ngừng khóc, cô cắn môi, đưa tay lau nước mắt trên mặt.
“Tôi thích đem hy vọng của người ta hoàn toàn bóp nát, bởi vì chỉ có đem người đẩy vào cảnh khốn cùng, mới chính là nghiêm túc trừng phạt một người. Cô cảm thấy làm tôi nổi điên là trừng phạt tôi? Sai lầm rồi, ” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Sự trả thù chân chính, là làm cho người ta tuyệt vọng, Diệp Chỉ Lan, lần này bạn bè cô xa lánh, anh trai cô, ba cô, cả mẹ cô đang sống an nhàn sung sướng, cô tự kiêu thấy gia cảnh Diệp gia đặc biệt, mẹ kiếp tôi hận ngày đó không tránh xa cô , đây là Diệp gia các người, chậc chậc, thật rất giỏi.”
“Kỳ thật cô vẫn chưa trải qua khốn khổ thật sự, kể cả khi cô không phải tiểu thư Diệp gia, cô vẫn có nơi để ở, có cơm ăn, có người gửi tiền vào tài khoản, ông trời thật sự là đối với cô rất tốt, ” Mục Dục Vũ nhìn bốn phía xung quanh, lắc đầu nói, “Ông trời thật không công bằng, cho nên tôi quyết định sủa chữa điều đó, tôi cùng anh trai cô thương lượng về việc mua lại nơi này, bây giờ cô đang đứng tại địa bàn của tôi, cô khiến tôi mất hứng, nên ngày mai xéo ngay.”
Hắn cười cười, tiếp tục nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi còn phát hiện ra cô còn có không ít trang sức đáng giá, cái này tôi không có quyền lấy đi, vợ chồng một thời gian, cũng chừa chút tiền cho cô phòng thân, nhưng cô phải cẩn thận, phụ nữ độc thân mang theo quá nhiều đố quý giá sẽ gây họa, hơn nữa bộ dạng cô cũng còn tốt lắm.”
“Xã hội này có rất nhiều người cô chưa biết, sống sót quả thật rất khó khăn, mua không được một ngôi nhà, bác sĩ khinh thường, không kham nổi việc học, học nghề cũng chẳng có tiền, đương nhiên càng chẳng có tiền mua sắm, ăn cũng chẳng có mà ăn, Diệp Chỉ Lan, tôi cảm thấy cô nên tận hưởng thạt tốt một cuộc sống như thế. Nói gì nhỉ, chuyện đem công chúa lôi ra khỏi tòa lâu đài, là vinh hạnh của tôi…”
“Mục Dục Vũ, tôi giết anh, anh là đồ khốn, tôi giết anh…” Diệp Chỉ Lan hét lên một tiếng xông đến, trong tay cô ta là một con dao Thụy Sĩ, phỏng chừng là đặt trong túi xách phòng thân, bây giờ im lặng lấy ra hướng Mục Dục Vũ đâm tới. Mục Dục Vũ nghiêng người, xoay trụ cổ tay cô ta, Diệp Chỉ Lan đau thảm kêu một tiếng, dao nhỏ rơi xuống đất, nhưng tay kia thì nhanh chóng vươn đi, năm ngón tay mở ra, móng tay thật dài nháy mắt ở trên mặt Mục Dục Vũ cào thành ba vết xướt dài đỏ.
Diêu Căn Giang mang theo người vội xông lên đi kéo cô ta lại, Diệp Chỉ Lan quyền đấm cước đá, điên cuồng mà thét: “Mục Dục Vũ, anh không chết tử tế được, tôi thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh, anh không chết tử tế được…”
Mục Dục Vũ đưa tay sờ cổ, đau đớn truyền đến, Diêu Căn Giang nhíu mày đưa qua khăn tay sạch, nhỏ giọng nói: “Đừng so đo với cô ta , cô ta điên rồi.”
Mục Dục Vũ gật gật đầu, dùng khăn che miệng vết thương.
Hắn đang định bảo người đưa giấy ly hôn cho Diệp Chỉ Lan kí tên, đột nhiên nghe thấy Diệp Chỉ Lan cười thảm hỏi: “Mục Dục Vũ, nằm mơ thú vị không?”
Mục Dục Vũ cả người run lên, hắn quay đầu, phát hiện Diệp Chỉ Lan nhếch môi cười đến cực kì vui sướng khi người khác gặp họa: “Mơ cái gì vậy? Anh dám nói không? Mo giấc mơ anh chưa từng tưởng tượng phải không?Anh có dám nói hay không, hả? Có dám hay không?”
Tay Mục Dục Vũ run lên, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, ngay cả khi liều mình áp chế cảm xúc, cũng khó mà nén được.
“Ha ha ha ha, anh nên cảm ơn tôi, nếu không có tôi anh làm gì mơ được giấc mơ tốt đẹp như vậy, loại thần giữ của giống anh làm sao có thể tưởng tượng ra điều đẹp đẽ vậy chứ? Hả?Anh chẳng qua chỉ là cái xác không hồn kiếm tiền thôi, tôi cho anh trải nghiệm lạc thú làm người, anh có hưởng thụ tốt không? Có hay không nha?”
“Thật là đáng tiếc mà, tất cả đều là giả , giấc mơ kia là giả , tình cảm trong mơ cũng là giả, chờ tác dụng của thuốc biến mất mẹ nó anh chẳng còn gì, nhưng làm sao bây giờ ? Nếu chưa thử qua, anh cứ sống bình thường đúng không, nhưng anh nếm ngon ngọt rồi, không tiếp tục uống thuốc làm sao bây giờ? Ha ha ha ha, Mục Dục Vũ, tôi chờ anh tự tìm đến thuốc, chờ chính anh khiến bản thân mình nổi điên…”
Cô ta còn chưa nói xong, Mục Dục Vũ đã nổi giận gầm lên một tiếng, đi qua bóp cổ cô ta.
Hắn nhớ rõ rất nhiều thứ, hắn nhớ tới người vợ dịu hiền cười khanh khách, người mẹ dịu dàng hòa nhã, cậu em vợ khờ ngốc lại đơn thuần, còn có đứa nhỏ đáng yêu hoạt bát; hắn nhớ tới cảm giác chạm vào người thân, từng hơi ấm thậm chí lời lải nhải, bầu không khí hòa thuận vui vẻ, làm cho hốc mắt hắn ẩm ướt dịu dàng.
Nhưng đó là giả . Tất cả chỉ là ảo giác của thuốc, mục đích của ảo giác kia là phá hủy ý chí của hắn, ăn mòn tâm hồn hắn, khiến hắn suy sụp, làm hắn điên cuồng.
Vì sao lại như vậy? Hắn vừa mới thấu hiểu điều đó có bao nhiêu trân quý, hắn vừa mới quyết tâm đổi một cuộc sống mới, đem những chuyện trong mơ biến thành sự thật.
Vì sao như vậy? Hắn chẳng qua chỉ muốn có một gia đình bình thường.
Hắn phẫn nộ vô cùng, tay siết chặt, hắn nhìn chằm chằm Diệp Chỉ Lan run rẩy yết hầu, khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt đảo lộn, nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy Diêu Căn Giang ra sức kéo tay hắn, ra sức đẩy hắn, ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng gọi: “Lão Mục!”
Mục Dục Vũ dần dần tỉnh táo lại, hắn thống khổ nhắm mắt lại, đây mới là sự thật, đây mới là con mẹ nó sự thật!
Diệp Chỉ Lan che yết hầu cuộn mình ho khan, Mục Dục Vũ hít sâu mấy hơi, dần dần bình tĩnh trở lại, hắn đi qua kéo Diệp Chỉ Lan dậy, ở bên tai cô ta thở phì phò, nhẹ giọng nói: “Tốt lắm, chọc giận tôi đi? Nói cho cô, tôi cũng không ly hôn với cô, ý nghĩ cô muốn giết tôi chợt làm cho tôi thông suốt, tôi nghĩ nên có đi có lại, ví dụ như tôi có thể lấy cô thử nghiệm, chứng minh có thể chết, thế giới này sẽ chẳng còn ai là Diệp Chỉ Lan, tôi nói cô là giả mạo thì cô chính là giả mạo , ha ha, ngoại trừ tên Diệp Chỉ Lan này, cô nói xem, cô còn có cái gì? “
Diệp Chỉ Lan hoảng sợ trừng lớn mắt, cô ta chảy xuống nước mắt, bỗng nhiên khóc lớn lên, vừa khóc vừa kêu: “Mục Dục Vũ, chúng ta làm sao có thể như ngày hôm nay ? Anh giết tôi đi, giết tôi đi, tôi không sống, anh cũng quên đi, tôi không muốn sống nữa…”
Mục Dục Vũ buông ra, cô ta cuộn mình, từ từ nhắm hai mắt rơi lệ, không nói được một lời. Mục Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy việc này chẳng còn ý nghĩa, cảm giác sự bất lực sâu sắc, hắn chà xát mặt mình, đem tờ giấy ly hôn vứt tới trước mặt Diệp Chỉ Lan, mệt mỏi nói: “Ký đi.”
Diệp Chỉ Lan lắc đầu.
“Ký đi, ” Mục Dục Vũ đặt mông ngồi ở bên cạnh cô ta, ủ rũ mười phần nói, “Ký nó, tôi buông tha cho cô. Cô cũng, buông tha tôi.”
Diệp Chỉ Lan mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn.
“Tôi nói thật, ” Mục Dục Vũ đẩy tờ giấy đến trước mặt cô ta, thở dài nói, “Ký , chúng ta liền thanh toán xong, từ nay về sau, ai cũng không biết ai. Căn nhà này tôi cho cô, đồ của cô cũng là của cô, tôi không đuổi tận giết tuyệt, chỉ có cơ hội duy nhất này thôi, cô muốn không.”
Diệp Chỉ Lan đẩu môi, nửa ngày mới hỏi: “Vì sao?”
“Vì sao?” Mục Dục Vũ cười thảm một chút, lắc đầu nói, “Không nên hỏi vì sao nhiều như vậy, nếu nhất định phải nói nguyên nhân, chỉ có thể nói đại khái mẹ tôi ở dưới suối vàng không muốn nhìn thấy cảnh này.”
Diệp Chỉ Lan lấy tay lau nước mắt, nhanh chóng kí tên mình
Mục Dục Vũ thu lại văn kiện, đứng lên đối Diêu Căn Giang nói: “Đi thôi.”
Bọn họ hướng cửa mà đi, Diệp Chỉ Lan ở phía sau run giọng gọi hắn một câu: “Mục Dục Vũ.”
Mục Dục Vũ quay đầu lại, cô ta thảm thiết nở nụ cười, nói: “Mặc kệ anh tin hay không, tôi cũng không muốn giết anh.”
Mục Dục Vũ nhắm mắt, lại mở, không nói được một lời, xoay người bước ra khỏi căn phòng chết tiệt này.