Phòng mà bình thường nhóm hay đặt là loại phòng hai giường đôi, nhưng bên trong còn có một phòng nhỏ khác, lúc Quỳnh bỏ ba lô xuống để xem thì thấy phòng ở đây cũng không sạch sẽ khang trang gì cho lắm, có điều vẫn khá ổn, ngủ được.
Kyoko đem đồ của mình bày ra một thể, những thứ linh tinh lặt vặt được chị ấy tỉ mỉ để lên bàn, cô còn nghe chị ấy nói: "Chị Kha đem đồ vô phòng nhỏ ngủ đi, em với Quỳnh ngủ bên ngoài nha."
Đương nhiên cái phòng nhỏ đó không ai dám giành rồi, đành nhường cho người khó ăn khó ngủ như chị Kha. Mọi người chia nhau ra tắm, sau khi chị Kha tắm táp xong thì tới lượt cô và Kyoko, Kyoko lịch thiệp bảo rằng cô đi tắm trước đi, vậy nên cô nhường mãi không xong, cuối cùng đành phải đi tắm.
Bên ngoài dần dần tối muộn, cô nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được trong khi Kyoko đã nhắm mắt ngủ sâu từ khi nào, có lẽ cả một ngày nay chị ấy đã mệt quá. Cô kéo chăn lên ngang ngực, nằm nghiêng người nhìn ra hướng cửa, cố nhắm mắt dỗ mình vào giấc ngủ nhưng giấc ngủ mãi chưa tìm tới cô.
Tầm mười một giờ hơn cô quyết định đi tán dóc với chị Kha, cô nghĩ giờ này ắt hẳn chị cũng đang chơi điện thoại chứ không ngủ được, dạo này chị ấy ngủ rất muộn. Vậy nên cô bước xuống giường rón rén đi lại phòng nhỏ của chị Kha, nói là phòng nhỏ nhưng cũng không phải kiểu phòng khang trang gì cho lắm, cửa phòng có một nửa là cửa kính, loại cửa phổ thông của nhà bình thường hay trang trí, đứng bên ngoài nhìn vào nếu bật đèn còn có thể thấy được lờ mờ người ở bên trong.
Vừa mở cửa ra đã thấy bên trong phòng tối đen, vì cô và Kyoko ngủ cũng không bật đèn cho nên ánh đèn không hắt vào bên trong phòng chị Kha, cả căn phòng tối âm u như bầu trời đêm ba mươi vậy.
Quỳnh hơi khép cửa lại, nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng quyết định đi tấn chăn cho chị Kha, nếu chị ấy ngủ rồi thì xem chị ấy có đá chăn không, trời ở đây về đêm rất lạnh.
Cô khép cửa lại rồi đi vào trong phòng, lần mò trong bóng tối tìm được đến giường của chị Kha, còn chưa kịp tấn chăn đã nghe giọng chị ấy say ngủ hỏi cô: "Sợ ma hả...?"
Cô ừm một tiếng.
Chị ấy tự động nhích người qua nhường cho cô một phần giường của mình, có lẽ chị ấy nghĩ cô là Kyoko nên mới dám cho cô ngủ lại chung như vậy. Trong bóng đêm đặc quánh như thế này, có lẽ chị ấy đã nhầm cô với Kyoko mất rồi, cũng có lẽ Kyoko cũng thường đến tìm chị như thế.
Nhưng cô cũng mặc kệ, chị xem cô là Kyoko cũng được, xem cô là ất giáp bính đinh gì cũng không sao, cô cũng rất nhớ chị, muốn ôm chị trong vòng tay của mình. Cô cố chấp nằm lên giường, quàng tay ôm lấy eo chị, từ đằng sau dụi đầu vào gáy chị để ngửi một mùi hương quen thuộc, sự quen thuộc này khiến cô muốn khóc biết bao nhiêu.
Đã bao nhiêu đêm cô mơ một ngày mình và chị được bên nhau một lần nữa, bao nhiêu ngày cố gắng phản đối ba mình, bao nhiêu ngày thân gái một mình đi lập nghiệp, cốt chỉ mong có một ngày được đường hoàng đứng bên cạnh chị, bảo với mọi người rằng từ nay về sau cô đã có thể bảo vệ được chị. Hành trình đó cô đã đi một mình, đi thật mệt mỏi, đôi lúc tưởng chừng như mình sẽ bỏ cuộc nhưng hình bóng của chị không thể nào biến mất trong trái tim cô, chúng cho cô biết rằng cô phải cố gắng tiếp tục, vì cô còn có chị.
Giờ phút này đây cô lại được ôm chị trong tay, một giọt nước mắt tràn ra, rơi xuống giường nhẹ bẫng.
Có trời mới biết cô nhớ chị như thế nào, mong mỏi đến một ngày như vậy ra sao, dẫu một ngày như vậy lại hèn mọn bằng cách giả dạng người khác nhưng cô cũng mặc... Cô cần chị để chứng minh rằng cô vẫn còn đang sống, vẫn còn đang cố gắng để tìm lấy hạnh phúc của mình.
Cô cắn nhẹ vào cổ chị, khiến chị khẽ ưm lên một tiếng đau đớn, nhưng chị cũng không đẩy cô ra mà chỉ nằm yên ở đó, lười biếng để cô hết hôn rồi lại cắn sau gáy mình. Được một tấc lại muốn được một thước, Quỳnh hơi lật người để chị nằm bên dưới mình, truy lùng đôi môi của chị như đang tìm một tên tội phạm bị truy nã, gắt gao siết chặt chúng bằng đôi môi mình.
Chị cũng nhẹ nhàng đáp trả lại cô, không hề có ý định phản đối, có lẽ chị rất quen với những nụ hôn vội vàng như vậy, quen với cả chủ nhân của chúng. Sự yêu đương và hờn ghen trong cô cùng nhau dâng trào, chúng khiến cô gắt gao hơn, siết chặt chị trong đôi môi và vòng tay của mình, để chị và cô như cùng hòa thành một.
Cạy mở đôi môi hồng ra, tìm nhau quấn quít, cô nhớ chị đến phát điên mất rồi. Nghe tiếng chị thở vội bên dưới người cô mà cô hít thở không xong, nụ hôn của chuyển xuống bên cổ, cắn thành một dấu hôn nho nhỏ, chị cũng rất phối hợp với cô, khi cô hôn xuống cổ cũng tạo điều kiện cho cô được thoải mái mà nghiêng đầu sang nơi khác.
Nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, cô lần mò cởi đi bộ đồ ngủ của chị, chẳng chừa lại manh giáp gì, cũng tự mình cởi đi đồ của mình, còn vội đến độ làm rơi cúc áo ngủ mà không biết. Ngực chị tuy không phải dạng lấy thịt đè người nhưng lại rất vừa vặn duyên dáng, vì đang trong chế độ không thấy gì cho nên cô lần mò tìm chúng, ngậm lấy chúng trong miệng mình, thích thú không muốn rời.
Sự si mê là thứ mà hai người đang có lúc này, chúng vương vấn một mùi vị ngọt ngào của tình yêu mà bấy lâu nay cô những tưởng đã đánh mất, khi chị ôm siết lấy cô, ghì chặt cô trong vòng tay mình rồi để mặc cô, tất cả dường như đang quay lại quãng thời gian hai người hạnh phúc trước đây. Trong một khoảnh khắc đó, thậm chí Quỳnh đã ảo tưởng nghĩ rằng chị đang xem mình là Quỳnh chứ không phải Kyoko, vì cách chị ôm cô quen thuộc quá đỗi.
Chị gấp gáp kéo cô khỏi ngực mình, kéo cô lên rồi hôn vội lên đôi môi cô, cô mới cảm nhận được sự si mê không phải là thứ của một mình cô. Cô dốc hết tất cả yêu thương của mình mà hôn chị, quấn quít vấn vương, chị cũng không ngại ngần mà đáp lại nụ hôn si cuồng của cô, nâng niu từng phút mà hai người cuốn lấy nhau không chút trở ngại.
Bên ngoài, mặt trăng dường như đang ngại ngùng hai người mà ẩn sau đám mây, chỉ còn một chút ánh bạc nhàn nhạt phủ xuống.
Tiếng của chị rất nhỏ, mỏng, nhẹ, đôi khi cô còn không nghe gì ngoại trừ tiếng thở nhẹ nhưng gấp gáp của chị. Cho đến khi chị không nhịn được nữa mới ôm ghì lấy cô, cắn vào bả vai cô đau nhói, cô nghĩ có lẽ là còn chảy cả máu. Nhưng cho dù có đau hơn nữa cô cũng thấy vui, chúng khiến cho cô biết rằng những điều ban nãy là thật, cô vừa có chị là thật chứ không phải là một giấc mơ hoang đường mà cô nằm mơ nhiều lần sau khi rời xa chị.
Sau cuộc ân ái mệt mỏi, chị gục đầu tựa vào vai cô mà say ngủ, chị ngủ rất nhanh, chẳng mấy chốc mà cô nghe được tiếng thở của chị vang lên đều đều. Hôn nhẹ lên trán của chị một cái rồi đắp chăn lại, cô và chị cùng nhau ngủ một giấc.
Giấc mơ này quá đỗi diệu kì, Quỳnh nói ngủ nhưng thao thức cả một đêm chẳng ngủ được.
--
Mấy nay mình bận quá, lên công ty một cái là deadline dí sấp mặt, rảnh rảnh mình post sáng cho mọi người coi. Xin lỗi mọi người nhiều nha