Không Hòa Hợp

chương 53

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trưởng khoa Hứa có biết anh ở sau lưng phóng túng thế này không!”

Nụ hôn này diễn ra bao lâu, không ai tính thời gian cả, cho tới khi Hạng Tây chầm chậm rời môi đi, Trình Bác Diễn mới nhận ra mình thở hụt, nhịp tim cũng không đập theo quy luật, xoay lưng eo thì thấy hơi nhức mỏi.

Anh nhìn đôi mắt đen láy mang theo hơi nước của Hạng Tây, trong lòng xúc động, chỉ có môi chạm môi cũng không có động tác hôn tiếp theo nào khác, vậy mà cũng có thể làm người ta đỏ mặt và nhịp tim hơi thở gấp gáp………Đúng là thần kỳ.

Một chiếc xe bên cạnh phát ra một tiếng, có người đi ra từ trà trang, Hạng Tây hắng giọng, lui lại hai bước, đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe, đập cốp cốp hai cái trên đầu xe mới mở cửa ghế phó lái ra rồi lên xe.

“Tôi cứ tưởng em sẽ đánh tôi một phát đấy.” Trình Bác Diễn nhìn cái người đi qua bên kia chuẩn bị lên xe kia, sờ mũi mình.

“Hả?” Hạng Tây ngẩn ra rồi cười lên, “Quên mất.”

Sau khi cười xong thì không lên tiếng nữa, quay đầu dựa trán vào cửa sổ, cảm giác xấu hổ lẫn ngượng ngùng đột ngột ập tới khiến cậu muốn đập trán bể cửa sổ luôn.

“Muốn ăn cái gì?” Trình Bác Diễn khởi động xe, lái xe rời đi.

Hạng Tây không nói gì, vẫn dựa trán trên cửa sổ không nhúc nhích, anh lái xe được gần mười phút mới hỏi lại một câu: “Muốn ăn cái gì? Ăn đơn giản chút hay là như ăn tiệc?”

Hạng Tây vẫn không cựa quậy gì.

“Tôi muốn ăn bò bít tết,” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, “Em muốn ăn không?”

Hạng Tây vẫn ngồi im dựa lên cửa sổ xe bất động.

“Hạng Tây?” Trình Bác Diễn gọi cậu một tiếng, nhìn cậu vẫn không có động tĩnh gì, đưa tay ra bấm nút mở cửa sổ ghế phó lái.

Cửa sổ trượt xuống, đầu Hạng Tây cũng trượt gần mười centimet mới bật lên, quay đầu nhìn anh, ánh mắt mơ mộng.

“Em ngủ hả?” Trình Bác Diễn ngạc nhiên.

“A,” Hạng Tây mơ mơ màng màng dụi mắt, lại vuốt khóe miệng một cái, “Chắc vậy……”

“Mới hôn có một cái còn chưa dùng đầu lưỡi mà đã mệt thế rồi à?” Trình Bác Diễn đóng cửa sổ lên, “Vậy em ngủ một lúc đi, hạ ghế xuống mà ngủ, đến nơi rồi tôi gọi em dậy.”

“Hạ làm sao……” Hạng Tây cúi đầu nghiên cứu cái ghế chưa được hai giây, tay chợt dừng lại, quay đầu nhìn Trình Bác Diễn, “Một ngày anh không chọc em thì khó chịu như không rửa tay hả?”

“Thấy em thì nhịn không được lại lắm mồm.” Trình Bác Diễn cười cười.

“Muốn động lưỡi thì tự động đi, em thích thế,” Hạng Tây nhỏ giọng lầm bầm, tay tìm cái công tắc, “Không thì anh làm báo cáo xin động đầu lưỡi đi……Ây cái này làm sao đây!”

“…….Bên phải có tay gạt.” Trình Bác Diễn cười nói.

Hạng Tây lại tìm cả nửa ngày mới hạ được ghế nằm xuống: “Phiền thật đấy, hạ được xuống thì đến nơi rồi!”

“Vậy tôi đi đường vòng nhé?” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái.

“Điên rồi.” Hạng Tây nhắm mắt lại.

Sau khi dừng xe, Trình Bác Diễn gọi Hạng Tây tỉnh lại.

“Ăn cái gì thế?” Hạng Tây vừa hỏi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Bò bít tết…..Em muốn ăn cái gì?” Trình Bác Diễn nói.

“Thịt kho tàu,” Hạng Tây vuốt tóc, dựng ghế lên, “Em không biết dùng dao nĩa.”

“Vậy ăn thịt kho tàu,” Trình Bác Diễn xuống xe, “Bên kia có quán cơm Mao Gia.”

“Còn muốn ăn ruột già, thịt hấp……” Hạng Tây nói rồi cũng xuống xe, “Đậu xanh má nó nóng thế, hay là chúng ta đi ăn kem que trước đi.”

Trình Bác Diễn không nói gì, khóa xe lại đến bên cậu đánh vào tay cậu một cái.

“Ơ ôi!” Hạng Tây xoa cánh tay, “Nóng quá đi! Hay là chúng ta đi ăn kem que trước đi! Được chưa!”

“Tôi muốn ăn kem ống…..” Trình Bác Diễn nhìn xung quanh, “Bên kia có, đi thôi.”

Hạng Tây muốn ăn kem que đậu xanh, cậu không thích ăn kem ống, cảm thấy thứ đó không thê giải khát cũng không thể giải nhiệt, còn ngấy nữa, Trình Bác Diễn do dự một chút: “Tôi cũng gọi một cây kem đậu xanh đi.”

“Anh không ăn kem ống à?” Hạng Tây nhìn anh.

“Tôi thử kem que đậu xanh, Trình Bác Diễn lấy kem đậu xanh trong tủ đông, xé ra cắn một miếng, “Tôi chưa từng ăn mà.”

“Ăn chưa từng ăn kem đậu xanh?” Hạng Tây kinh ngạc nhìn anh, giơ cây kem que trong tay lên lắc lắc, “Kem đậu xanh, cái này, anh chưa từng ăn?”

“Có gì kỳ lạ đâu, chỉ là chưa từng ăn thôi mà.” Trình Bác Diễn lại cắn một miếng.

“Vậy ăn ăn kem gì? Kem gói?” Hạng Tây hỏi.

Kem gói

“Kem gói là cái gì,” Trình Bác Diễn nhíu mày, “Mấy cái này tôi chưa từng ăn.”

“Vậy lúc trời nóng lúc khát nước anh……” Hạng Tây vừa ăn vừa nói, “Phải làm sao đây?”

“Uống nước đó, buồn cười.” Trình Bác Diễn nói.

“À đúng! Trưởng khoa Hứa chắc chắn không cho anh ăn mấy cái này, không dinh dưỡng, cũng không vệ sinh!” Hạng Tây gật đầu, “Vậy bây giờ coi như anh học hư rồi nhỉ.”

“Thử thôi, cũng không phải lúc nào cũng ăn.” Trình Bác Diễn cười cười.

“Vậy cái bệnh rửa tay của anh, cũng rửa thường thôi, đừng lúc nào cũng rửa, tay sẽ lạnh ngắt.” Hạng Tây nói.

“Lạnh sao?” Trình Bác Diễn đưa tay ra đụng mặt cậu, “Ngồi máy lạnh mới lạnh, bình thường không lạnh.”

Hạng Tây nhảy phắt sang một bên, đè giọng nói: “Đừng có sờ lung tung!”

Trình Bác Diễn cúi đầu ăn kem đậu xanh, đột nhiên đưa tay ra lại sờ lên mặt cậu một cái, không đợi Hạng Tây phản ứng lại đã xoay người đi đến quán cơm bên kia.

Đậu! Không được nói.

Đệt! Càng không được nói.

Địu! Chắc là cũng không được đâu.

Tất cả từ ngữ biểu đạt tâm tình đều có thể triệu hồi Trình Bác Diễn tới đánh tay cậu, Hạng Tây trừng mắt nhìn bóng lưng Trình Bác Diễn, cuối cùng đành phải khó chịu hô lên: “A!”

Trình Bác Diễn không có việc gì sẽ không ra ngoài ăn, quán cơm nhỏ chắc chắn không vệ sinh, quán cơm lớn coi như có vệ sinh, thì đống bột ngọt dầu muối cũng vượt mức.

Nhưng đi chung với Hạng Tây, anh vẫn muốn chọn ăn ở quán cơm hơn, anh thà vượt mức, cũng không muốn để Hạng Tây ăn bữa ăn “vị giác đi đâu mất rồi” anh làm, đương nhiên, anh cũng không muốn ăn cơm cháy nồi nát Hạng Tây nấu.

Có điều hứng thú với nấu cơm của Hạng Tây không vì sự xuất hiện của trà đạo mà giảm xuống, đồ ăn vừa mới đưa lên đã bắt đầu nghiên cứu như cũ, thịt kho tàu kho làm sao, trong khoai mài chiên có nguyên liệu gì, vì thăn thịt bò xào lại mềm thế…….

“Lo ăn đi.” Trình Bác Diễn gắp miếng thịt kho tàu vào miệng.

“Ừm,” Hạng Tây gật đầu, bắt đầu ăn, “Rảnh thì em sẽ làm thử.”

“……..Em muốn ăn thì đến đây ăn.” Trình Bác Diễn nói.

“Đừng có coi thường em, lỡ đâu em có thể gánh cả xào rau và trà đạo thì sao?” Hạng Tây cười cười.

“Trà đạo thì không biết, đầu xào rau thì chắc là em gánh không nổi đâu, gánh một đầu thôi, gánh cả đôi tôi còn lo em bị sái eo.” Trình Bác Diễn thở dài.

Ăn cơm xong Hạng Tây vốn còn muốn đến nhà Trình Bác Diễn lưu ảnh chụp trong máy ra, nhưng vừa lên xe, Trình Bác Diễn nhận điện thoại, cần phải đến bệnh viện trực ban thay đồng nghiệp.

“Bác sĩ Lưu cũng không biết bị sao rồi, gần đây cứ không thoải mái, hôm nay lại còn phát sốt,” Trình Bác Diễn khởi động xe, “Tôi đến giao lộ thả em xuống em tự về nhé?”

“Anh cứ đến thẳng bệnh viện đi, đến bệnh viện rồi em tự ngồi xe về.” Hạng Tây nói.

“Hay là em……” Trình Bác Diễn suy nghĩ, lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho cậu, “Tự mình đến nhà tôi đi, làm xong rồi thì gửi chìa khóa cho bảo vệ dưới lầu là được.”

Hạng Tây ngây ra, cúi đầu nhìn chìa khóa, tuy đây không phải lần đầu cậu cầm chìa khóa của Trình Bác Diễn, nhưng bây giờ cậu lại thấy không được bình tĩnh lắm.

Muốn nói em đến nhà anh dọn sạch đấy.

Lại muốn nói em đến nhà anh không thay đồ đâu nha.

Còn muốn nói……

Nhưng cảm giác cho dù nói cái gì, đều có thể đoán được câu trả lời của Trình Bác Diễn.

“Ừm.” Cuối cùng Hạng Tây chỉ đáp một tiếng.

“Tưới ít nước cho bạc hà, sáng nay tôi quên tưới, phơi nắng cả một ngày sợ héo mất.” Trình Bác Diễn lại nói.

“Ừm.” Hạng Tây gật đầu, bốn bồn bạc hà được Trình Bác Diễn đặt ngoài ban công nhỏ trong phòng ngủ, thế mà Trình Bác Diễn lại cho cậu vào phòng ngủ……

“Thay đồ rồi mới được vào phòng ngủ.” Trình Bác Diễn lại bổ sung thêm một câu.

Này mới đúng nè, đây mới là phong cách của Trình Bác Diễn. Hạng Tây cười ha ha cả buổi.

Nhà Trình Bác Diễn vĩnh viễn không nhiễm bụi trần, mỗi lần Hạng Tây vào nhà đều cảm thấy mình là cái đống tro bụi to đùng, đụng trúng đâu thì bẩn chỗ đó.

Sau khi thay đồ, cậu định đi tưới bồn bạc hà trước tiên, tìm cả nửa ngày cũng không thấy đồ tưới nước đâu, thế là đổ nước vào cái chén vào phòng ngủ của Trình Bác Diễn.

Cả bốn bồn bạc hà ủ rũ cúi đầu nằm xuống, cậu cầm chén nước đổ vào bồn, đổ xong muốn đi ra thì mới thấy cái bình xịt nước trên bệ cửa sổ.

Cậu cầm lên nhìn xem, cái bình này vô cùng nhỏ, không lớn hơn cái nắm đấm là mấy, còn là hình con voi nữa chứ, vừa nhìn đã biết là đồ chơi cho trẻ nhỏ, Hạng Tây nhìn cái bình cười nửa ngày.

Tính trẻ con của Trình Bác Diễn hiện rõ ở rất nhiều mặt, không tiếp xúc sâu thì không phát hiện được.

Cậu lại chạy mấy chuyến dùng cái bình này tưới nước.

Giường Trình Bác Diễn vẫn sạch sẽ gọn gàng như thế, sau khi trời nóng anh thay sang ga giường mát hơn, Hạng Tây đứng cạnh giường một lúc, sau đó cẩn thận tiến lên nhìn, rồi đưa tay sờ lên.

Không biết ga giường làm bằng chất liệu gì, hơi giống chiếu, nhưng lại không phải cỏ, cũng không phải vải, sờ thật thích, còn hơi lành lạnh.

Hàng cao cấp, Hạng Tây đúc ra kết luận, ở phương diện sinh hoạt Trình Bác Diễn tương đối kỹ càng, đừng chỉ nhìn trình độ nấu ăn của Trình Bác Diễn như thế, tùy tiện lấy một cái nồi thôi mà cũng phải tới hai ba trăm là biết rồi.

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy cái giường dọn dẹp vô cùng ngăn nắp của Trình Bác Diễn thì Hạng Tây lại muốn nằm sấp lên, giống như đứng trên mái nhà thì muốn nhảy xuống, nhìn thấy mụn thì muốn nặn vậy.

Do dự một chút, cậu úp xuống giường, sau đó lại đứng dậy nhìn giường, rồi lại nằm sấp xuống, nhắm mắt lại cười hi hi hi mấy tiếng, bây giờ cái giường này không có cái chăn dày mùa đông, nằm lên sẽ không để lại vết tích, bây giờ có nằm thế nào cũng không nhìn ra.

Giường có mùi rất thơm, thật ra cũng chính là hương chanh, nhưng sau khi lẫn thêm mùi của Trình Bác Diễn liền trở nên rất đặc biệt, cậu rất thích ngửi mùi này.

Khi đến gần Trình Bác Diễn cũng vậy, hương chanh còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Trình Bác Diễn càng làm người khác thả lỏng.

Cậu nằm lên giường cứ đạp đạp như bơi lội vậy, lại thò tay ra quạt quạt mấy lần.

Thoải mái!

Buổi tối Trình Bác Diễn nhân lúc không bận lắm định gọi điện cho Hạng Tây, nhưng suy nghĩ lại không gọi, gửi một tin nhắn, hỏi Hạng Tây đã làm xong chưa.

Hạng Tây không trả lời.

Muộn hơn chút lại gửi một tin, vẫn chưa trả lời.

Anh nhìn đồng hồ, chưa tới giờ, Hạng Tây hẳn là vẫn chưa ngủ, thế là anh gọi điện thoại.

Thế mà tắt máy……Hết pin rồi?

Trình Bác Diễn bất đắc dĩ thở dài, cầm chuối người nhà bệnh nhân cho bóc vỏ ra ăn.

Thực ra tâm trạng tối nay của anh không tốt lắm, hình như bác sĩ Lưu bị bệnh không nhẹ, được một thời gian dài rồi, ông ấy nói không có khẩu vị, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, lại bị sốt mấy lần, nhưng vẫn luôn nói không sao đâu không sao cả, chỉ mệt thôi, cũng không có thời gian đi kiểm tra.

Trước đó Trình Bác Diễn gọi điện thoại cho ông ấy, cuối cùng buộc ông phải đồng ý ngày mai đến bệnh viện khám.

Lúc mới vào bệnh viện, có động nghiệp bị ung thư đại tràng rồi qua đời, xem nhẹ triệu chứng ban đầu, Trình Bác Diễn nghĩ đến chuyện này, luôn cảm thấy bất an.

Nửa đêm có hai bệnh nhân nhập viện, sau khi anh giải quyết xong thì nằm bò lên bàn chợp mắt một lúc, trời vừa sáng thì rời bệnh viện, anh muốn đi về thay đồ tắm rửa, hôm nay còn phải đi làm tiếp.

Thử gọi vào số Hạng Tây, vẫn tắt máy.

Về đến nhà, anh vào phòng bảo vệ dưới lầu, hỏi bảo vệ Hạng Tây đã gửi chìa khóa nhà mình chưa.

“Không có,” Bảo vệ nói, “Hôm qua là ca của tôi, chìa khóa nhà anh không có gửi ở đây, nhưng thằng bé hay đi chung với anh đã lên rồi mà chưa thấy xuống.”

“……..À, vậy anh lấy giúp tôi chìa khóa dự phòng đi.” Trình Bác Diễn ngẩn người, Hạng Tây còn chưa đi?

Bảo vệ vào phòng lấy cho anh chìa khóa dự phòng, bảo anh ký tên, anh cầm chìa khóa lên lầu.

Lúc mở cửa ra trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách không có ai, anh thay giày, thấy đồ của Hạng Tây treo trong tủ quần áo cạnh cửa, vừa xoa dịch khử trùng vừa đi vào thư phòng nhìn, cũng không có người.

Chần chừ một chút, anh từ từ đến ngoài cửa phòng ngủ của mình.

Cửa đang mở, không cần đi vào cũng thấy Hạng Tây đang nằm sấp lại ngủ mê mệt không biết trời đất.

Anh bất đắc dĩ cau mày, dựa vào khung cửa.

“Hạng Tây.” Anh gọi một tiếng.

Hạng Tây chèm chẹp miệng, vẫn nhắm mắt không nhúc nhích.

“Hạng Tây, dậy đi,” Trình Bác Diễn tiếp tục gọi câu, vào phòng kéo rèm ra, mở cửa sổ cho thoáng khí, “Dậy nhận chết đi.”

Hạng Tây hẳn là không quên tưới nước cho mấy bồn cây trên bệ cửa sổ, lá cây thẳng đứng, anh lấy cái bình tưới nước nhỏ đi lấy nước, đi tới đi lui mấy chuyến tưới lại một lần.

Hạng Tây vẫn chưa tỉnh, Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ, anh còn phải đi làm, thế là cầm hộp giấy trên bàn trà ném lên đầu Hạng Tây.

Lúc Hạng Tây mở mắt ra còn không biết mình đang ở đâu, gối đầu trước mắt cũng không phải của mình, cậu mơ mơ màng màng chống tay dụi mắt, sau đó thấy cả người mình đau nhức vô cùng.

“Tư thế này mà cũng ngủ được cả một đêm, năng lực sinh tồn của em mạnh thật đấy.” Giọng Trình Bác Diễn vang lên bên cạnh.

Hạng Tây ngẩn người, không để ý cổ vẫn còn nhức, quay phắt đầu lại.

Nhìn thấy Trình Bác Diễn đang khoanh tay đứng cạnh giường và nụ cười như có như không của anh, Hạng Tây lập tức thấy eo mình không mỏi nữa, chân cũng hết đau, đừng nói là lên một mạch năm tầng, cậu cảm thấy có thể nhảy thẳng lên mười lăm tầng luôn ấy chứ.

Cậu nghiêng người ngồi dậy, lau khóe miệng đi, nửa khuôn mặt bị đè đỏ lên: “Em……em chỉ…….em không biết ngủ lúc nào nữa…….”

“Đứng lên đi, tôi còn phải đi làm ngay bây giờ,” Trình Bác Diễn búng lên trán cậu một cái, đi ra khỏi phòng ngủ, “Tôi làm ít sữa đậu nành, nếu em không muốn ăn thì tự ra ngoài mà ăn.”

“Anh còn phải đi làm à?” Hạng Tây nhảy xuống giường, lại xoay lại vuốt ga giường bị mình nằm nhàu, cũng đi ra khỏi phòng ngủ, “Không phải anh trực ban rồi thì hôm sau sẽ được nghỉ hả?”

“Hôm qua trực thay cho bác sĩ Lưu, hôm nay không được nghỉ.” Trình Bác Diễn lấy một cái bình thủy tinh, bỏ một ít đậu đen vào máy làm sữa đậu nành.

“À…..” Hạng Tây gãi đầu, đứng trong phòng bếp hơi xấu hổ, “Em ngủ trên giường anh……..”

“Ngủ đi.” Trình Bác Diễn nói, cắm dây máy làm sữa đậu nành vào ổ điện.

“Anh không đánh em à?” Hạng Tây hỏi.

“Đánh không được,” Trình Bác Diễn quay đầu nhìn cậu, “Lần sau còn ngủ thì thay sang đồ ngủ có được không?”

“Đồ em đang mặc cũng không phải bộ đồ để ra ngoài mà, em vừa vào cửa đã thay sang bộ sạch sẽ rồi đó.” Hạng Tây nói.

“Đó không phải đồ ngủ, ở trong phòng hết ngồi đông rồi cọ tây……” Trình Bác Diễn nhìn cậu.

“Ôi chao,” Hạng Tây kéo kéo quần áo trên người, thở một hơi thật dài, xoay người vào phòng tắm, “Ra ngoài một bộ, vào nhà một bộ, lên giường một bộ, đi vệ sinh một bộ, nấu cơm một bộ, dọn dẹp vệ sinh một bộ…….”

Trình Bác Diễn không để ý đến cậu, bật máy sữa đậu nành lên.

Hạng Tây đứng trước bồn rửa tay trong phòng tắm, nhìn bản thân mình trong gương, đầu tóc bù xù, hằn vết nửa cái mặt, lệ chí dưới khóe mắt bị chìm trong vết đỏ rồi.

Cậu chẹp miệng một tiếng, giội nước lên mặt mình.

Vậy mà mình lại nằm sấp trên giường ngủ một đêm?

Cậu vặn eo, cả eo và lưng đều đau nhức.

Thế mà Trình Bác Diễn lại không tức giận?

Đúng là thần kỳ thật, lúc cậu nghiêng đầu thấy Trình Bác Diễn có cảm giác như tay mình sắp bị tháo khớp tới nơi rồi……..

Trừng mắt nhìn bản thân trong gương suy nghĩ lung tung cả buổi, Trình Bác Diễn ở bên ngoài gõ cửa, cậu luống cuống cúi đầu kéo kéo quần áo, kéo xong mới nhớ từ lúc đi vào cậu vẫn đứng im không nhúc nhích, cũng không có chỗ nào cần thu dọn.

Cậu đi qua mở cửa, lại vặn nắm cửa hai lần: “Ơ? Sửa rồi hả?”

“Ừ,” Trình Bác Diễn đưa một cái khăn mặt và một cái bàn chải cho cậu, “Em làm gì mà ở trong đó mà lâu quá vậy……”

Không đợi Hạng Tây trả lời, anh đã chen nửa người vào phòng tắm: “Em dùng bàn chải của tôi đúng không?”

“Ây da không có!” Hạng Tây hét một tiếng, chấn động đến mức cậu cũng giật mình.

Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, đưa tay ra sờ tường: “Gạch này ốp chắc ghê.”

Hạng Tây bị anh chọc cười cả buổi mới thở dài: “Có phải anh rất ghét bỏ em không thế.”

“Không có,” Trình Bác Diễn nói, “Nếu tôi ghét bỏ em thật thì đã ném em ra ngoài từ lâu rồi.”

“Vậy không phải anh nói không có nghiện sạch sẽ sao,” Hạng Tây tiếp tục thở dài, “Vậy mà còn nói không có.”

“Bàn chải không được dùng chung, cái này thì giống nghiện sạch sẽ à?” Trình Bác Diễn cười.

“Đúng thế, vậy nên em có dùng đâu,” Hạng Tây nói, “Anh thấy em sẽ dùng đúng không.”

“……Ai mà biết em hay cằn nhằn như vậy,” Trình Bác Diễn cười rồi ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lên lưng, “Tôi không có chê em đâu, cùng lắm thì tôi sẽ đổi ga giường thôi.”

“Sau đó ngâm trong dịch khử trùng,” Hạng Tây nói thế liền vui vẻ, cậu rất thích Trình Bác Diễn ôm cậu như thế này, thoải mái đặt cằm lên vai anh, “Có cần em nói cho anh đã chạm vào đâu rồi không?”

“Không dùng dịch khử trùng, bảo đảm không dùng,” Trình Bác Diễn cười cười, “Vốn cũng định đổi ga giường, đã ngủ được nửa tháng rồi.”

“Nửa tháng thì phải đổi à?” Hạng Tây nói, “Em còn không nhớ trước đây mình có từng đổi ga giường chưa…….”

“Vậy lát nữa em thay ga giường giúp tôi đi,” Trình Bác Diễn nói, “Cả đời này tôi ghét nhất làm thay ga giường, mỗi lần thay tôi đều nghĩ sau này cứ ngủ trên sàn là được rồi.”

Hạng Tây nở nụ cười, lúc nhắc đến quá khứ cậu bỗng thấy buồn bực, căn phòng nhỏ trong nhà chú Bình, bên trong đặt một cái giường bằng gạch sắp đổ tới nơi, mình nằm trên cái giường đó thẫn thờ nhìn trần nhà loang lổ, những ngày tháng ngột ngạt ấy vẫn còn xuất hiện trong giấc mơ của cậu cho tới giờ.

Nhưng Trình Bác Diễn nghe thế, liền nói một câu rất hợp lý kéo cảm xúc cậu lại, cậu đặt cằm trên vai Trình Bác Diễn cười rất lâu.

Trình Bác Diễn là người như thế đấy, làm hết thảy mọi chuyện đều rất lặng lẽ, nếu không chú ý thì không thể phát hiện được……Cũng không phải là tất cả, lúc đánh cậu thì đánh ra tiếng rất lớn, bộp một phát còn có gió thổi theo.

“Rửa mặt đi.” Trình Bác Diễn buông cánh tay ra chuẩn bị ra ngoài.

“Ừm.” Hạng Tây lên tiếng, cánh tay đưa ra phía trước ôm lấy eo anh.

Trình Bác Diễn đứng im, để cậu ôm rất lâu mới nói một câu: “Lát nữa em đổ sữa đậu nành ra uống đi, đoán chừng tôi không kịp mất.”

“Ơ?” Hạng Tây nhanh chóng buông anh ra, “Em quên mất! Có phải anh cần tắm không?”

“Khỏi đi, chịu đựng một ngày vậy.” Trình Bác Diễn nói.

Trình Bác Diễn cầm bàn chải với ly ra phòng bếp vệ sinh, Hạng Tây đứng trong phòng tắm ngơ ngác một hồi, rồi mới bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, cậu treo khăn của mình lên giá, kế bên khăn của Trình Bác Diễn.

“Để bàn chải đó đi,” Trình Bác Diễn vào phòng tắm cất bàn chải, “Biết đâu hôm nào lại phải dùng.”

“Ừm.” Hạng Tây đặt bàn chải mình song song của anh.

“Trên bàn có bánh mì, ăn một mình đi,” Trình Bác Diễn vào phòng ngủ thay quần áo, “Lúc đi thì khóa kỹ cửa, còn nữa, điện thoại em hết pin rồi thì nhớ sạc.”

“Dong dài quá đi, bà Trình ơi.” Hạng Tây đứng ngoài cửa phòng ngủ, Trình Bác Diễn không đóng cửa, quay lưng về phía cậu cởi áo ra, cậu do dự nên tiếp tục thưởng thức hay là nên đi ra.

“Muốn sờ không?” Trình Bác Diễn mặc quần vào xoay người lại.

“Hả?” Hạng Tây ngây người.

“Nhìn không đã thì qua đây sờ đi,” Trình Bác Diễn lấy áo thun vừa mặc vừa đến trước mặt cậu, dựa vào khung cửa, “Hôn chút cũng được.”

“Em thấy anh giấu mình sâu lắm nha! Trưởng khoa Hứa có biết anh ở sau lưng phóng túng thế này không!” Hạng Tây xoay người rời đi.

Mới đi được một bước, Trình Bác Diễn giữ tay cậu kéo về trước mặt mình.

“Hôn một cái đi,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, nâng cằm cậu lên, “Sẵn tiện tôi muốn báo cáo.”

“Báo cáo gì cơ?” Hạng Tây hỏi.

“Báo cáo xin động đầu lưỡi đó,” Trình Bác Diễn cười cười, “Phê duyệt không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio