Không Hòa Hợp

chương 82

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Một cái ngẫu nhiên, một cái ngẫu nhiên, một cái ngẫu nhiên, rất nhiều ngẫu nhiên, ………”

Lúc sắp vào thang máy, Hạng Tây có hơi không yên lòng, kéo balo ra trước mắt Trình Bác Diễn: “Anh xem xem, còn thiếu gì không?”

“Còn thiếu cái gì được? Đồ ăn nước uống em mang hết rồi, băng cá nhân em cũng đem theo rồi, chúng ta đi một chuyến ra ngoại thành, cũng không phải chuyến đi dài ngày,” Trình Bác Diễn cười cười, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn đồ vật trong balo, “Đồ đủ hết rồi, không thiếu.”

“Chưa ra ngoài chơi bao giờ, không có kinh nghiệm mà.” Hạng Tây cười ha ha hai tiếng vào thang máy.

Thật ra không mang cái gì theo cũng không sao, chỉ ở ngoại thành, cũng không phải đất hoang, thiếu gì mua là được, nhưng Hạng Tây cảm thấy vẫn là nên tự mình mang đồ, như thế mới thú vị, mới giống một lần dạo chơi ngoại thành.

Mang càng nhiều đồ càng nghiện.

Trình Bác Diễn có thể đoán đại khái trong lòng cậu nghĩ gì, sau khi lên xe Hạng Tây cũng không đặt balo xuống, bỏ một mình máy ảnh cưng đặt vững xuống xong thì cứ ôm lấy balo nghiên cứu đồ mình mang theo.

Lúc đi ngang qua một siêu thị nhỏ, Trình Bác Diễn dừng xe, dẫn Hạng Tây vào lượn hai vòng, mua không ít đồ ăn, gì mà các loại bánh mì xúc xích hun khói.

“Có thể ăn cơm dã ngoại nhỉ?” Hạng Tây hài lòng cầm cái túi.

“Ừ, nếu ăn ở nông trại, cũng có thể chỉ cần một con cá hoặc một con gà, thức ăn khác thì tự mình mang,” Trình Bác Diễn cười nói, “Đương nhiên nếu chưa tới giờ cơm mà em ăn hết rồi, thì tính cái khác.”

“Chắc là không chống đỡ được cho tới giờ cơm đâu,” Hạng Tây cầm cái xúc xích giăm bông ra bắt đầu gặm, “Ăn trên đường đi mới là vui nhất.”

Đường đi đến ngoại ô đang sửa, Trình Bác Diễn lái đến đó mới phát hiện phải đi đường vòng, mà lại phải vòng rất lớn.

“Đi đường vòng thôi, không sao,” Tâm tình Hạng Tây không bị ảnh hưởng hoàn toàn, vừa ăn vừa nói, “Thật ra cứ ngồi trên xe thế này, một ngày cũng không sao, vui mà.”

“Lái một ngày thì anh không sống nữa.” Trình Bác Diễn quay đầu xe.

“Đợi sau này em có tiền rồi thì mời một tài xế về cho anh.” Hạng Tây nói.

“Cái xe hai mươi vạn mà còn đòi tài xế, tính tình tốt ghê à.” Trình Bác Diễn cười nói.

“Anh ngốc hả, lúc mời được tài xế thì chắc chắn phải đổi xe chứ,” Hạng Tây vỗ vỗ tay, “Đổi xe……đổi xe……”

Đổi xe gì cho ngầu Hạng Tây nghĩ nửa ngày cũng không ra, giới hạn xe mà Hạng Tây biết là chiếc xe van của chú Bình, cũng không cần tìm hiểu, chính là xe van rồi, dù có tính cái lúc cuối bị ném lên khỏi xe vứt ngoài đất hoang bị đánh thiếu chút nữa là chết, tổng cộng cũng chưa ngồi được mấy lần.

Đi đường vòng hướng Bắc chừng một giờ, bọn cậu mới từ con đường đầy ổ gà trở về đường đi ngoại ô, con đường lâu rồi, hai bên đều là cây cối, bình thường xe lớn kéo cây tới lui đè xuống, quả chín sớm như bị nổi đậu mùa vậy, chỉ ngồi trên xe uống nước miếng thôi mà cũng đập đầy mặt.

Trở lại mặt đường bằng phẳng, Hạng Tây không nhịn được thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Lắc đến mức lưỡi em không còn tri giác rồi……..”

“Vui không?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Vui lắm.” Trình Bác Diễn cười trả lời.

Đoạn đường đi ngoại ô bên này vừa sửa xong, không rộng lắm, nhưng rất bằng phẳng, hai bên không có ít tiểu khu mới xây, nhưng rất ít cửa hàng.

Sau khi xe thẳng tiến đi qua thị trấn bên ngoại ô, đường cũng không tệ, nhưng từ từ nhà ở đều ít dần, bắt đầu xuất hiện một vài đồng ruộng, xa xa có thể nhìn thấy một vài thôn xóm.

Phong cảnh rất đẹp, không khí cũng trong sạch hơn rất nhiều.

Nhưng sau khi đi qua thị trấn, Hạng Tây không nói gì, ăn đồ ăn cũng trở nên chậm rãi, lúc này cắn miếng khoai tây hai phút còn ngậm vào môi, nhìn ngoài cửa sổ sững sờ.

“Có phải còn chạy thẳng về phía trước không?” Trình Bác Diễn mở cửa trần ra, hỏi một câu.

“Ừm, ngã rẽ thứ ba thì rẽ phải, em đếm rồi, vừa nãy mới qua một ngã,” Hạng Tây nói, lúc này mới bỏ miếng khoai tây vào miệng, “Anh nói xem, chú Bình chạy tới đây làm gì thế?”

“Không biết, em ở chung với chú ta nhiều năm thế, bình thường không đến đây sao?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Chú không ra ngoài, ra ngoài cũng chỉ ở địa bàn của mình thôi, chạy xa dễ bị người nhận ra,” Hạng Tây nói, “Nhưng trước kia chú từng làm buôn bán rau quả, có phải đến từ bên này không?”

“Chắc thế,” Trình Bác Diễn chỉ phía sau, “Thị trấn vừa nãy chúng ta đi ngang qua, có bảng hiệu, là nơi trồng rau cho thành phố chúng ta, đi tiếp về phía trước còn có nơi tham quan của đào hay mận ấy.”

“Chúng ta đi ăn hả?” Hạng Tây hỏi.

“Nơi tham quan không bán lẻ đâu, muốn ăn thì về mua cho em.” Trình Bác Diễn nói.

“Vậy lúc chúng ta về có cần vào thị trấn mua thức ăn không, không phải nơi trồng rau à?” Hạng Tây lại hỏi.

“…….Muốn mua thì mua thôi, tươi mới.” Trình Bác Diễn nghe Hạng Tây nói có hơi lạc đề, đưa tay nhéo vai cậu, nghe ra được Hạng Tây bắt đầu căng thẳng.

Ngã rẽ thứ ba xe Trình Bác Diễn rẽ phải lên con đường mòn dẫn vào thôn, phía trước là một thôn làng rất lớn, từ xa có thể thấy không ít căn nhà nhỏ.

Nhìn con thôn này cũng khá được, cuộc sống của thôn dân chắc cũng không tệ.

Nên bỏ con ở đây?

Thế vì sao không trực tiếp bỏ trong thành phố?

Bệnh viện, trại mồ côi, khu dân cư, rất nhiều nơi có thể…….

Hoặc là thôn dân phụ cận?

Trình Bác Diễn nhìn mặt nghiêng của Hạng Tây, dáng dấp không có chút nào là đứa trẻ trong thôn hoặc là trên trấn.

Có lẽ là cảm thấy người nơi này chất phất, sẽ đối xử tốt với một bé trai?

Trong đầu Trình Bác Diễn đang suy nghĩ lung tung, con đường phía trước hẹp hơn, xe không qua được, anh dừng xe tại ven đường, tắt động cơ.

“Xuống xe hả?” Anh hỏi Hạng Tây.

“Ừm,” Hạng Tây mở cửa xe nhảy xuống, vụn miếng khoai tây rơi trên ghế ngồi cậu cũng không phát hiện, “Chắc là nơi này rồi.”

Đậu xe dừng trước cửa thôn, có cây đại thụ trong bồn xi măng, dưới cây có một bộ bàn ghế đá, bên cạnh còn có không ít khối xi măng lộn xộn, chắc đây là nơi thôn dân thường ngồi tám chuyện.

Lúc này là buổi sáng, đưa mắt qua nhìn, xung quanh không có ai.

“Cũng không biết em bị đặt ở dưới chân tường nào,” Hạng Tây nói chậm rãi đi theo con đường mòn vào thôn, “Chắc không vào trong lắm đâu.”

“Để anh đi hỏi.” Trình Bác Diễn bước nhanh đến sân nhỏ ngay tại cửa thôn.

Cửa sân không đóng, anh đẩy cửa ra, theo đó là chó sủa một trận, anh nhìn thấy có mấy con chó đen trong sân, còn có một bà lão đang hái quả.

“Chào bà,” Trình Bác Diễn cười lễ phép với bà lão, “Bà vẫn luôn ở nơi này sao?”

Bà lão hô với chó một câu gì đó trước, chó nằm xuống không sủa nữa, bà quay đầu lại nói với bọn họ hai câu, mà Trình Bác Diễn nghe không hiểu lấy một chữ.

“Anh hỏi thăm tin tức đấy à? Để em hỏi,” Hạng Tây nói rồi chen người Trình Bác Diễn vào trong sân, trực tiếp đi đến cạnh bà lão ngồi xổm xuống, cầm lấy quả vừa hái vừa hỏi, “Bà ơi, bà không phải người địa phương à?”

Lời của bà lão Trình Bác Diễn vẫn nghe không hiểu, nhưng làm anh ngạc nhiên hơn là Hạng Tây nghe hiểu được.

“Quả này nhà mình tự trồng đấy ạ?” Hạng Tây lại nói, “Tươi hơn lúc bọn cháu bình thường mua ở siêu thị, đúng là cuộc sống của mọi người tốt thật.”

Bà lão cười lên, lại nói hai câu.

“Mệt? Ừm, đúng là có hơi mệt ạ,” Hạng Tây gật đầu, “Nhà bà còn người nào không? Ra ngoài làm việc rồi ạ?”

Trình Bác Diễn chưa vào trong sân, đứng ở cửa sân nghe Hạng Tây nói chuyện với bà lão, còn trò chuyện rất tự nhiên.

Chó trong sân duỗi người, chầm chậm đi đến cửa, yên lặng mắt đối mắt với Trình Bác Diễn, con này không phải chó bản địa, trưởng thành cũng không lớn, lỗ tai không thẳng đứng, nhìn không giống chó bản địa sợ người.

Trình Bác Diễn vô thức lui xuống một bước, nhường đường cho chó.

Chó lại không đi, mà tiến theo một bước với anh, đưa cái mũi ra ngửi ngửi chân anh.

Anh nhanh chóng co chân lại, lại lui một bước.

Chó lại tiến lên nữa.

Anh đành phải lui tiếp.

Lui cũng tầm mười bước, sắp lui đến cửa thôn rồi, chó vẫn còn nhìn anh hứng thú, anh thở dài, anh đi lên hai bước qua người chú chó muốn về lại cửa sân.

Trong phút chốc sượt qua người này, chó đột nhiên ngẩng đầu liếm tay một cái.

“Á!” Trình Bác Diễn rụt mạnh tay lại, một mảnh ướt lạnh trên tay làm cảm thấy kích động muốn đi đụng tường.

“Sao thế?” Hạng Tây nghe thấy tiếng anh, chạy đến xem thì sững sờ, “Anh bị chó cắn rồi?”

“Không có,” Trình Bác Diễn nhấc tay lên, “Nó liếm anh.”

Hạng Tây khẽ dựa cửa sân bắt đầu vui vẻ, sau đó bà lão trong sân nói câu gì đó, cậu vẫy tay: “Trong sân có giếng nước, đi rửa tay đã.”

Lúc đầu Trình Bác Diễn muốn nói anh muốn về xe lấy dịch khử trùng, nhưng cân nhắc đến chuyện hỏi thăm quan trọng hơn, anh vẫn vào trong sân.

Trong sân có cái giếng chịu áp, Hạng Tây đè nước cho anh rửa tay, thuận tiện tưới ướt quần và giày luôn…….

“Hỏi được chưa?” Trình Bác Diễn vẫy nước trên tay.

“Bà lão nói có ấn tượng,” Hạng Tây xoa mũi, nhưng trên mặt không có nụ cười nào, thay vào đó là cau mày lại biểu lộ chút bất an, “Nhưng không nhớ rõ, nói là hình như có chuyện đó, nhưng chắc chắn không phải nhà bà, bảo qua bên cạnh hỏi đi.”

“Vậy để anh đi hỏi.” Trình Bác Diễn nói.

Nói cảm ơn bà lão xong hai người họ ra khỏi sân, đi qua nhà bên cạnh.

Lúc này Trình Bác Diễn không đi hỏi, anh sợ cái gì cũng nghe không hiểu, Hạng Tây quá đó gõ cửa hỏi, lần này là một người phụ nữ trung niên, khẩu âm không nặng.

Trình Bác Diễn nghe hiểu rồi.

“Đứa bé à? Từng có một đứa, tôi nhớ mà, lúc đó tôi vừa gả tới đây, được gả vào mùa đông năm đó,” Người phụ nữ chỉ một bên khác, “Là nhà họ Hồ bên kia, cạnh tường nhà đó.”

Trình Bác Diễn nghe xong lời này, trong lòng nhất thời xúc động, đoán chừng Hạng Tây cũng thế, anh và Hạng Tây cùng quay nhanh người sang hướng người phụ nữ chỉ.

Nhà họ Hồ không có người, người chủ đã ra ngoài đi thăm người thân rồi, nhưng người phụ nữ này nhớ rất kỹ chuyện này, thế là hai người họ ngồi xuống trong sân nhà người phụ nữ.

“Hai cậu làm gì thế?” Người phụ nữ hỏi, “Hỏi cái này làm gì?”

“Đứa bé đó,” Hạng Tây chỉ mình, “Là tôi.”

“Hả?” Người phụ nữ trợn trừng mắt, ngạc nhiên rất lâu mới nói một câu, “Ông trời ơi……..”

“Dì ơi,” Hạng Tây nói, “Có thể nói cho tôi không?”

“Để tôi nghĩ đã,” Người phụ nữ nhìn Hạng Tây từ trên xuống dưới, “Cậu không bệnh à? Sức khỏe còn tốt?”

“Cũng tốt,” Hạng Tây bị cô hỏi ngẩn người, “Sao thế?”

“Sáng vừa mới lên, đứa bé kia đã bị đặt chỗ đó,” Người phụ nữ chỉ nhà họ Hồ bên kia, “Cạnh sân tường nhà bên kia, cũng không khóc, không quậy, sắc mặt trắng bệch……..Có người giật chăn mền ra nhìn, là bé trai, thôn chúng tôi muốn có bé trai, nhưng thế này à, ai mà dám nhặt chứ, đều sợ là đứa trẻ có bệnh, khóc cũng không biết.”

Hạng Tây không nói gì, hai tay nắm chặt vào nhau.

“Sau đó thì sao?” Trình Bác Diễn hỏi một câu.

“Sau đó cũng không ai dám nhặt cả, lúc ấy thôn chúng tôi nghèo, không có ngày tháng tốt như bây giờ, nếu không có bệnh còn được, sợ có bệnh nuôi không nổi,” Người phụ nữ thở dài, lại liếc mắt nhìn Hạng Tây, “Đúng là cậu à? Nhìn cũng không thấy có bệnh gì……..”

“Sau đó ai nhặt thế?” Trình Bác Diễn hỏi tiếp.

“Nói là nếu thế thì đưa vào trại mồ côi, chỗ chúng tôi lấy đâu ra trại mồ côi chứ!” Người phụ nữ nói, “Lúc trời sắp trưa, trên trấn có người nghe nói chuyện này, một người đàn ông đến, ôm chạy đi.”

Trình Bác Diễn và Hạng Tây nhìn nhau, Hạng Tây vẫn không nói gì.

Có một người đàn ông trên trấn ôm chạy đi, vậy hẳn là chú Bình.

Đúng là chú Bình nói thật………

“Vậy…….” Trình Bác Diễn nghĩ nghĩ, “Vậy ai bế đứa bé đến đây thế? Có ai thấy không?”

“Không ai thấy hết, nhưng mà,” Người phụ nữ thấp giọng nói, “Sớm tinh mơ có người thấy một người phụ nữ không quen biết đi khỏi con đường đến thôn chúng tôi, lên một chiếc xe, nói là người có tiền, năm đó mà có xe lái đều có tiền.”

“Là đứa trẻ người đó bế đến à?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Cái đó thì không biết, không ai thấy hết,” Người phụ nữ nói, “Nhưng mười tám chín phần mười là đúng thế.”

“Bao nhiêu tuổi?” Trình Bác Diễn tiếp tục hỏi.

“Vậy cũng không rõ, ba bốn mươi tuổi đi, tôi cũng không thấy, chỉ nghe người ta nói.” Người phụ nữ nói.

“Thế…….” Trình Bác Diễn muốn hỏi thêm, Hạng Tây bên cạnh đột nhiên đứng dây.

“Đi thôi,” Hạng Tây nói, lại cười với người phụ nữ, “Cảm ơn dì ạ.”

“Là cậu thật à?” Người phụ nữ nhìn cậu, “Là cậu thật?”

Hạng Tây không nói gì, quay người ra khỏi sân.

“Cảm ơn.” Trình Bác Diễn nói một câu, nhanh chóng đuổi theo.

Hạng Tây im lặng ra khỏi thôn, về bên cạnh xe.

Trình Bác Diễn mở khóa cửa, cậu mở cửa ra, lúc đang muốn ngồi vào thì thấy vụn bánh khoai tây trên ghế lúc trước cậu làm rơi, ngập ngừng một lúc, đưa tay ra nhặt lên bỏ vào tay, lên xe ngồi.

“Hạng Tây, không sao chứ?” Trình Bác Diễn không lên xe, đứng cạnh cửa ghế phó lái có hơi không yên tâm nhìn cậu.

“Có chút……..buồn rầu,” Hạng Tây cúi đầu ăn vụn khoai tây trên tay, “Nhiều năm nay chú Bình chưa từng nói mấy câu thật lòng, vậy mà chuyện này không lừa người, quá………kỳ lạ rồi.”

“Hay là chúng ta lại đi hỏi?” Trình Bác Diễn nói.

“Không cần đâu,” Hạng Tây đưa tay lên đổ hết vụn bánh vào trong miệng, ăn xong thì dựa vào ghế, “Hỏi cũng có chừng đó thôi, biết mấy cái đó là đủ rồi.”

Trình Bác Diễn ngừng lại, đi vòng qua lên xe.

“Thật ra em còn được, cũng không cảm thấy gì lớn lao lắm,” Hạng Tây nói, “Dù có thử máu cũng không có kết quả, nếu như bị bỏ rơi thật, ai muốn trích máu tìm chứ?”

Hai mươi năm trước, người phụ nữ ba bốn mươi tuổi.

Người bế đứa trẻ đến chưa chắc là mẹ ruột.

Nhưng suy đoán này Trình Bác Diễn không nói ra, thứ nhất là không phải mẹ đẻ cũng không có ý nghĩa thực tế gì, đều chỉ nhìn kết quả cuối cùng so sánh, thứ hai là anh thật sự không muốn cho Hạng Tây thêm bất cứ hy vọng gì, lần này tới nói là kiểm tra tình hình tìm kiếm manh mối năm đó, nên suy đoán này bây giờ càng không thể nói.

“Lái xe đi anh,” Hạng Tây thắt dây an toàn, “Không phải nói là dạo chơi ngoại thành sao?”

“Ừ,” Trình Bác Diễn khởi động xe, “Lúc trước xem bảng hướng dẫn, đi phía trước một chút có nông trường sinh thái, đi xem không?”

“Được,” Mắt Hạng Tây sáng rực lên, “Nông trường sinh thái làm gì thế?”

“Đại khái là trồng ít rau quả vô hại để khách tự mình hái, còn có trái cây gì gì đó, có thể còn có vườn cây nuôi gà?” Trình Bác Diễn nói.

“Vậy thì đi,” Hạng Tây ngồi thẳng lên, “Không biết có thể câu cá không, em còn muốn câu cá nữa.”

Nói thật, Trình Bác Diễn không phân biệt được trạng thái bây giờ của Hạng Tây là cố giả vờ hay là thật, nhưng anh không truy vấn, lái xe đi trên con đường mòn rời khỏi thôn, về đến con đường lúc trước chậm rãi lái về phía trước.

Sau vài phút, Hạng Tây mới dựa vào cửa sổ nói một câu: “Đừng lo cho em, em không sao thật.”

“Hửm?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.

“Em cảm thấy, em đã cố gắng hết sức rồi, cái gì làm được, cái gì nghĩ được, cái gì hỏi được, em đã thử hết rồi,” Hạng Tây nói, giọng nói bình tĩnh, “Dù sao là bọn họ không cần em, còn nguyên nhân khác, em đã cố gắng hết sức rồi, tìm thấy hay không tìm thấy, thật ra cũng đã là tưởng niệm mà thôi, chấp nhất mà thôi.”

“Vậy à.” Trình Bác Diễn cười cười, đưa tay ra xoa mặt cậu.

“Giống như anh nói đó, dù sao cũng phải đi về phía trước, em cũng không thể cứ bị quá khứ níu kéo được,” Hạng Tây quay đầu rất nhanh hôn lên tay anh một cái, “Lúc em đến đã nghĩ kỹ rồi, lần này làm cho xong chứng minh thư, hộ khẩu thì để đó, dù sao cuối cùng có kết quả gì, em sẽ không nghĩ nhiều nữa, cuộc sống bây giờ, đã thỏa mãn rồi.”

“Nghĩ vậy thật à?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Thật mà, người sống cả một đời, không phải cái gì cũng hoàn mỹ, bây giờ em cũng khá hoàn hảo rồi,” Hạng Tây gật đầu, “Thật mà, đủ rồi.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi dạo chơi ngoại thành?” Trình Bác Diễn vỗ vỗ vô lăng.

“Ngoại thành!” Hạng Tây cầm cái máy ảnh, “Dừng trước đã.”

Trình Bác Diễn dừng xe lại: “Sao thế?”

Hạng Tây cầm máy ảnh xuống xe, bên kia có đồng ruộng lớn, xa xa còn có thể thấy được vài thôn nhỏ, cậu nâng máy ảnh lên chụp vài bức.

Trình Bác Diễn hỏi cậu muốn qua kia chụp không, kỹ năng chụp ảnh của Hạng Tây tiến bộ rất lớn, nhìn mấy bức này sẽ làm người ta có cảm giác giữa trời và đất chỉ còn mỗi ta.

“Tấm này tên là gì?” Anh cười hỏi.

“Là…….ngẫu nhiên,” Hạng Tây đóng cửa xe lại, “Một cái ngẫu nhiên, một cái ngẫu nhiên, một cái ngẫu nhiên, rất nhiều ngẫu nhiên, bỏ qua bất cứ cái nào, hiện tại chúng tai không thể ở đây như thế này được, thế giới kỳ diệu biết bao.”

Hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải mùa du lịch, nông trường sinh thái không có ai, ngoài nông trường chỉ đậu ba bốn cái xe.

“Xém chút nữa là có thể bao trọn cả nông trường rồi nhỉ?” Trình Bác Diễn xuống xe, nhìn bốn phía.

Ánh nắng rất tốt, bên cạnh là núi, một con kênh nước từ chảy qua nông trường, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, làm người ta thả lỏng cả người, có chút lười biếng.

“Lát nữa có đồ gì hái xuống không?” Hạng Tây chạy đến cạnh con kênh nằm sấp xuống, thò tay ra nghịch nước, “Nước trong quá, anh đến xem nè!”

“Không hái được gì cũng không sao,” Trình Bác Diễn đến cạnh cậu, “Em xem cái bảng đằng sau đi.”

Hạng Tây quay đầu, nhìn cái bảng đứng đằng sau mấy cái xe, trên đó viết mấy chữ không cân đối.

“Tự mình bắt, vườn nuôi gà, hồ cá……cho câu,” Hạng Tây cười lên, “Mấy chữ này cũng được quá rồi, em buồn cười quá.”

“Đi thôi, có thể câu cá.” Trình Bác Diễn vỗ cậu.

“Em muốn bắt gà cơ.” Hạng Tây đứng lên đi chung với anh vào nông trường.

“Câu cá đi,” Trình Bác Diễn nói, “Không phải em chưa từng câu cá muốn câu sao?”

“Em cũng chưa từng bắt gà mà, bây giờ em muốn bắt gà,” Hạng Tây kiên trì, lại nhìn sang ngọn núi bên cạnh, “Nhìn kìa! Trên núi có võng, chắc gà được nuôi ở đó á!”

“Câu cá không được sao?” Trình Bác Diễn thở dài.

“Anh muốn câu cá à? Vậy bắt mấy gà trước rồi đi câu cá sao,” Hạng Tây nhìn anh, dừng lại một chút rồi bỗng vui vẻ, chỉ anh, “Em biết rồi nhé!”

“Biết cái gì rồi.” Trình Bác Diễn nghiêng sang nhìn cậu.

Hạng Tây vui vẻ cười hi hi ha ha một lúc mới vỗ vai anh: “Ba ơi! Chắc là ba thấy bắt gà rất dơ ha!”

“……….Vốn là thế mà,” Trình Bác Diễn chậc một tiếng, “Dính đất dính lông không.”

“Nãy anh bị chó liếm còn chưa khử trùng nhỉ?” Hạng Tây cười như được mùa.

“Đúng thế!” Trình Bác Diễn bỗng nhớ ra chuyện này, lập tức mở cái balo sau lưng Hạng Tây ra, “Dịch khử trùng đâu?”

“Để em lấy cho anh, ôi dào,” Hạng Tây vừa vui vẻ vừa mở balo ra, lấy dịch khử trùng đưa cho anh, nhìn anh xoa tay, “Con chó đó khá thích anh đấy nhỉ?”

“Chắc là thấy anh nhường đường cho nó sắp được về thành phố rồi, biểu thị cảm ơn.” Trình Bác Diễn cau mày.

Cái nông trường này gọi là nông trường, thật ra cũng chỉ là mấy cái nhà nông dân tự xây vòng khu đất, trồng chút trái cây nuôi ít gà và cá, là mấy căn nhà thường thấy ở nông thôn.

Vào bên trong một lúc, đụng phải một ông chú nhìn như nông dân, trong tay cầm một bó rau, nhìn hai người họ hô một câu: “Ông chủ đây, có ăn cơm không?”

“Ăn cơm,” Trình Bác Diễn nói, “Ăn ở đâu thế?”

“Trong phòng ấy, cái căn gần nước á, thoải mái lắm nhé, bên núi cũng có căn nhà, phòng ngắm núi phòng ngắm nước hai người cứ chọn đi.” Ông chú nói rất thẳng thắn.

“Có thể tự mình bắt gà không?” Hạng Tây hỏi.

“Được chứ, muốn ăn gà thì tôi dẫn hai người đi bắt, nhưng tự bắt thì đắt hơn chút, sợ mọi người không biết bắt, làm mấy con gà khác bị thương.” Ông chú nói.

“Câu cá thì sao? Có cần câu không?” Hạng Tây nhìn biểu tình biến hóa khôn lường khó giải thích được trên mặt Trình Bác Diễn, lại cười hỏi về câu cá.

“Có! Cái gì cũng có! Tôi mở nông trường này nhiều năm rồi, cái gì cũng có, bảo đảm các cậu chơi thật vui,” Ông chú vẫy tay, “Đến đây, xem thực đơn trước đã, chọn phòng bao.”

Thực đơn rất đơn giản, có gà vịt ngan còn có cá, còn thêm chút đồ núi chiên.

Trình Bác Diễn muốn con gà, măng khô thịt khô nhà nông, Hạng Tây chọn một phần châu chấu chiên ông chủ đề cử kịch liệt nói là ăn rồi không hối hận ăn sẽ nhớ mãi.

“Cái gì……chiên?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Châu chấu,” Hạng Tây nói, nhìn mặt Trình Bác Diễn kinh hãi, cậu lại bổ sung một câu, “Châu chấu, là hoàng trùng á, cái con mà nhảy tưng tưng ấy.”

“Anh biết châu chấu là con gì,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Em muốn ăn cái này à?”

“Thử thôi mà, cũng khá ngon đó, hồi nhỏ em từng ăn chân châu chấu nướng rồi,” Hạng Tây vui vẻ nhìn ông chủ, “Tự mình nuôi hay là bắt về thế?”

“Nuôi đó, bây giờ bắt không nhiều thế đâu,” Ông chủ cười nói, “Nhưng mà đảm bảo hương vị ngon! Với lại cái này nhiều dinh dưỡng lắm đấy, nhiều như lòng trắng trứng.”

“Chân châu chấu nướng? Nướng làm sao?” Trình Bác Diễn vẫn còn khúc mắc với lời Hạng Tây nói lúc trước.

“Ừm,” Hạng Tây khoa tay múa chân, “Đốt củi nè, bật lửa nè, giữ nó lại rồi nướng thôi, nướng thân không chín không ăn được.”

“Sao…….em lại ăn cái này thế?” Trình Bác Diễn không cách nào diễn tả được cảm giác của mình.

“Thèm thôi,” Hạng Tây quay người đi ra ngoài, “Ông chủ, lấy cho chúng tôi hai cái cần câu, chúng tôi đi câu cá trước.”

Trình Bác Diễn vẫn chưa hồi hồn lại từ chuyện Hạng Tây ăn chân châu chấu nướng và tí nữa ăn châu chấu chiên, Hạng Tây đã cầm lấy cần câu và mồi mà ông chủ đưa, kéo anh đến cạnh hồ cá.

“Cái này câu làm sao?” Lúc Trình Bác Diễn phản ứng lại, hai người đã đạp lên đất bùn cạnh hồ cá.

“Ngồi bên đó, có cái ghế nhỏ.” Hạng Tây chỉ đất bùn cạnh nước, bên đó đặt mấy cái ghế gỗ nhỏ cho khách câu cá, nhìn qua chắc hẳn là làm thủ công, không quá cầu kỳ.

“Anh không………” Trình Bác Diễn sửng sốt, cúi đầu nhìn bùn dính bên giày, “Anh ở đây nhìn em câu cá thôi.”

“Sắp lạnh rồi,” Hạng Tây vui vẻ lắm, đạp bùn nhảy hai cái, “Thật ra cũng khô mà, cũng không phải bùn loãng.”

Không đơi Trình Bác Diễn nói chuyện, cậu đã chạy đến cạnh hồ ngồi xuống, quay đầu nhìn Trình Bác Diễn: “Câu cá với con đi ba.”

“………Đến đây.” Trình Bác Diễn cắn răng, qua đó đặt cái mông xuống cạnh cậu.

“Câu thế nào?” Hạng Tây lắc cái cần câu cá.

“Móc mồi vào trước, cá trong hồ chắc dễ câu thôi,” Trình Bác Diễn dùng tay chỉ cái hộp mồi ông chủ đưa cho, mở ra, vừa nhìn thấy thì quay đầu lại, “Ôi.”

“Lấy ít móc vào cần câu là được hả?” Hạng Tây đưa tay ra lấy mồi trong hộp, “Giống như cứt vậy.”

“Câm miệng.” Trình Bác Diễn nói.

“Em giúp anh móc cho,” Hạng Tây nói, “Anh chỉ cần câu là được.”

“Không,” Trình Bác Diễn quay người, lấy ít mồi, “Anh giúp em, anh dẫn con ra ngoài chơi, phải để anh.”

“Anh không khó chịu à?” Hạng Tây cười lên.

“Không khó chịu,” Trình Bác Diễn nói, “Khó chịu cũng nhịn rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio