Không Hòa Hợp

chương 89: phiên ngoại 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tôi là Tống Nhất,” Người kia bắt tay anh, “Lần đầu gặp gỡ, mong chiếu cố nhiều hơn.”

Hằng năm vừa vào đông, Lâm Hách phải bị cảm một lần, cứ như là chúc mừng mùa đông tới.

Hôm nay ông tổng còn bảo đi họp, họp được một nửa thì họa vô đơn chí còn phát sốt, ông tổng thấy anh nửa sống nửa chết thì phất tay đuổi anh về nhà.

Lâm Hách mơ màng ra khỏi công ty, mới vừa ra khỏi cửa thì tỉnh táo ngay lập tức.

Gió Bắc thổi qua, anh suýt chút nữa muốn vào lại công ty ôm đùi ông tổng gào khóc cho tôi ở lại nơi ấm áp này họp xong đi!

Phí đậu xe bên công ty cao đến hãi hùng, hơn nữa chỗ đậu thì ít, tới muộn chút thì có muốn bỏ tiền ra cũng không được, xe anh thường đậu cách tiểu khu nhà Trần Béo một con phố, sáng Trần Béo đi làm, anh lái xe đậu vào đó, tan làm thì anh lái xe ra, Trần Béo lại đậu vào.

Nếu anh phải tăng ca, phải đi họp hoặc chậm rãi đi bộ, Trần Béo phải khóc lóc mà đậu xe giữa chỗ đậu xe với cái cây bên cạnh.

Ví dụ như hôm nay.

Trần Béo còn dán giấy ghi chú trên cửa sổ xe anh, trên đó viết: Lần thứ mười tháng này rồi, cuối tháng mời tôi ăn cơm.

Lâm Hách cười cười, lấy bút ra ghi hai chữ trên giấy ghi chú, sau đó dán lên tay nắm cửa xe của Trần Béo.

Lái xe phải hơn một tiếng mới về đến nhà, đây là chuyện đau khổ nhất mỗi ngày, lúc này còn kẹt xe nữa chứ.

Lâm Hách ngồi trong xe, nhìn đoàn xe chạy như rùa bò phía trước, tâm tình thấy phiền, thực ra anh vẫn được, qua được đoạn đường trước mặt thì anh sẽ rẽ sang đường khác có ít xe hơn, nhưng đoạn này chính là đoạn đường ngày nào cũng tốn mất bốn mươi phút của anh.

Anh bị kẹt ở làn đi thẳng, lúc sắp tới ngã tư thì không thể qua làn quẹo phải được, anh giảm tốc độ, xe đằng sau vẫn ấn còi liên tục.

“Đừng ấn nữa! Không thấy tôi đang xi nhan quẹo phải hả!” Anh ngồi trong xe hét lên, thấy một khe hở liền lái xe qua làn đường quẹo phải.

Thở phào một hơi, lái xe đến ngã tư không xa phía trước, tâm tình anh rất tốt đánh lái rẽ vào con phố nhỏ bên phải.

Lái về phía trước còn chưa được mười mét, một cái xe máy bất ngờ lao ra từ bên phải đằng sau, nổ máy ầm ầm vọt lên bên phải.

Ngày thường Lâm Hách ghét nhất chính là mấy người lái xe Harley chiếm đầy đường, cứ như coi mình là ngầu nhất vũ trụ, càng ghét mấy cái xe treo loa phát nhạc sàn hơn.

Dù cái xe này không treo loa, nhưng vọt lên rất mạnh, Lâm Hách nhìn thấy đèn xi nhan sang trái của chiếc xe đó thì dẫm phanh lại, chắc là tên ngốc này muốn vượt qua đầu xe anh từ bên phải để đi qua bên trái.

Nhưng vẫn trễ rồi, anh còn chưa giảm tốc độ được bao nhiêu, Harley đã lao lên phía trước đầu xe anh.

Lâm Hách nghe thấy tiếng phanh gấp, đồng thời thấy Harley xoay hai lần, cũng may là không ngã xuống đất, nhưng người lái phải lảo đảo vài bước mới chống chân xuống đất.

Thấy người kia không bị thương, Lâm Hách thở dài, thằng ngu!

Anh mở cửa xuống xe, hét lên với người kia: “Người anh em! Lái xe kiểu gì đấy!”

Người kia chống xe xuống, tháo mũ mô tô ra treo lên gương chiếu hậu, sau đó hất chân xuống xe, đi đến chỗ anh.

Chân rất dài, chỉ là mặc cái quần bó đến mức Lâm Hách nhìn cũng muốn đau trứng giùm.

“Cậu lái xe kiểu gì…….” Lâm Hách vừa nói vừa muốn vòng qua xem xe mình đã bị sượt qua như thế nào rồi.

Còn chưa đi được hai bước, người kia đã đến trước xe anh, nhấc đôi giày da lên đạp lên cái đèn trái trên xe anh: “Má nó mày lái xe kiểu gì vậy!”

Lâm Hách hết hồn, anh đang lái bình thường, người này đã vượt lên bên phải, còn quẹt vào xe anh, thế mà còn dám đá lên đèn trước của xe anh?

“Cậu tỉnh ngủ chưa thế?” Lâm Hách nhịn không được hỏi một câu, “Cậu hỏi tôi lái xe kiểu gì hả?”

“Chưa tỉnh ngủ thì cậu đắp chăn cho tôi à?” Người kia trừng anh.

Khuôn mặt cũng đẹp trai, chỉ là nét mặt hiện rõ đây không phải là người tốt, lửa giận của Lâm Hách bốc lên từng chút một từ lòng bàn chân: “Chưa tỉnh thì để tôi đánh cậu tỉnh.”

“Đến đi,” Người kia chỉ vào bản thân, “Một đánh một để tôi mở mang tầm mắt xem nào.”

Lâm Hách không để ý tới hắn, đến đầu xe bên phải nhìn xem, mặt bên bị cạo một lớp sơn, chắc lớn cỡ một lòng bàn tay, bên cạnh còn có một ít vết xước nhỏ.

Cái xe này mới mua chưa được một năm, nói thật thì anh rất đau lòng.

Sau khi lấy điện thoại ra chụp vài bức, anh nhìn người kia, chính là một tiểu lưu manh, anh thật sự lười nói nhiều với hắn, trời lạnh giá buốt, đầu anh đau còn bị gió thổi vài phút như vậy đã cảm thấy bệnh mình sắp nguy kịch rồi.

“Bỏ đi,” Lâm Hách cất điện thoại vào túi, định vào xe lái đi, “Không cần cậu đền tiền, tôi đến bảo hiểm……..”

“Cậu phải đền tiền cho tôi.” Người kia nhấc chân dẫm lên đầu xe, chặn đường anh về xe.

“Cậu nói cái gì?” Lâm Hách lại hết hồn lần nữa, nghiêm túc đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới, tuổi tác cũng xấp xỉ mình, nhưng gầy hơn một chút, nhìn cũng không tồi, chắc chừng hai mươi tuổi đầu, bộ dáng “Không trả tiền thì đánh nhau” trừng anh.

Từ cấp hai đến đại học, Lâm Hách làm đội trưởng đội bóng rổ trường ít nhất cũng phải năm năm rồi, đánh nhau anh không sợ, nhưng không nghĩ thông người này lấy đâu ra tự tin để chuẩn bị đánh nhau với anh đến vậy.

“Cậu đừng có chơi xấu vậy, cậu quẹt vào xe tôi, tôi…….” Lâm Hách còn chưa nói xong, đột nhiên thấy ngứa mũi, chỉ kịp lắc nghiêng đầu một cái, hắt xì một cái thật lớn, xém chút nữa là cái lưỡi cũng văng ra ngoài luôn.

“Ông nội cậu!” Người kia giật lùi ra phía sau hai bước, phủi người mình một hồi.

“Xin lỗi, đang bị cảm.” Lâm Hách xua tay với hắn, kéo cửa xe ra chuẩn bị lên xe.

Điều khiến Lâm Hách không ngờ được là tên này còn động thủ thật.

“Đừng có giả vờ với tôi!” Hắn đánh vào sau vai Lâm Hách một cái, “Muốn chạy à?”

Lâm Hách cảm thấy chuyện đánh nhau với mình rất xa vời, hồi cấp ba anh có đánh nhau với người ta vài lần còn bị Trình Bác Diễn khinh thường một tháng.

Nhưng cái đánh làm anh lảo đảo này khiến nổi anh tức khắc nổi trận lôi đình, vốn dĩ đang cảm đã thấy rất khó chịu rồi, còn bị gió Bắc thổi cả buổi, xe còn bị quẹt bị đá, thế mà lúc này còn bị đánh một cái!

Dù tính anh có tốt đến đâu cũng không kìm được cơn tức này nữa, quay đầu lại đấm một quyền lên mặt người kia.

Không ngoài anh dự liệu, tên này đánh nhau không phải đối thủ của anh, một quyền này hắn không hề né ra, khóe mắt bị đấm mạnh một cái.

Nhưng sự việc xảy ra tiếp theo vượt ra khỏi dự đoán của Lâm Hách, người bị đấm mạnh một cái vậy mà không hề luống cuống, mặt chưa che đi lại nhào qua lần nữa.

Mục tiêu lần này không phải Lâm Hách, mà là cửa xe.

Hắn đạp một cước lên cửa xe, cánh cửa đang mở hướng vào người Lâm Hách, đập lên cánh tay anh một cái.

Đau đấy!

Lâm Hách đã không còn suy nghĩ cẩn thận được chuyện mình đang bị cảm nặng vào giữa trời đông đánh nhau với người ta trên đường, lại vung một đấm ra.

Cái đấm này đánh vào vai người kia.

Tay đau một trận, nhưng người kia cuối cùng cũng hạ vai xuống.

Lần sau chắc là nên học Trình Bác Diễn tháo cánh tay người ta mới được, trực tiếp tháo cánh tay luôn!

Không biết vì sao, hai người họ anh đấm một cái tôi đá một cước sắp lăn xuống đường xe chạy đánh nhau, vậy mà không có quần chúng vây xem báo cảnh sát, không, căn bản là không chẳng có vài người vây xem nữa là!

Đúng là không hổ danh con đường không bị kẹt giờ tan làm……..

Đánh nhau gần được năm phút, trên áo trên quần hai người họ đều đầy vết đất, cũng không biết là bị dính trên xe hay là bị dẫm trúng, có điều Lâm Hách cảm thấy tạm thời mình đang chiếm thế thượng phong, tên kia bị anh đạp hai cược còn bị đánh hai cái.

“Được rồi đó!” Lâm Hách đẩy hắn ra, chỉ mặt hắn, “Còn chưa thôi thì tôi đưa cậu vào bệnh viện đấy, đến lúc đó thì cậu đừng có khóc.”

Người kia quệt khóe miệng, đột nhiên xông tới tông vào người anh.

Lâm Hách còn đang cân nhắc vì sao phải có động tác lau khóe miệng, rõ ràng anh có đánh mặt hắn đâu, nhưng còn chưa nghĩ rõ ràng thì anh đã bị tông ra.

Người kia nhanh nhẹn mở cửa xe ra ngồi vào.

“Đi xuống!” Lâm Hách nhào qua muốn kéo cửa xe ra, tên kia ở trong xe nhanh tay khóa cửa xe lại.

Động tác tiếp theo khiến Lâm Hách đổ mồ hôi lạnh, cái tên này dẫm lên chân ga, xe chạy lên phía trước.

Đây là muốn cướp xe anh hay là muốn tông xe anh vào cây?

“Tôi □□ nhà cậu!” Lâm Hách vỗ vào cửa sổ xe.

Xe chạy một chút thì chợt dừng lại, sau đó cửa sổ xe từ từ hạ xuống một nửa, cái tên kia ngồi ở trong nhìn anh: “Thành thực rồi à?”

“Hôm nay cậu xong đời rồi!” Lâm Hách chỉ vào hắn, cánh tay với vào trong xe, bắt lấy cổ áo hắn.

Người kia không phản kháng, chỉ ngả sang bên ghế phó lái.

Lâm Hách không dùng lực được, thò đầu vào trong xe, túm áo hắn lại muốn kéo lại.

Lúc người này đột nhiên lao tới giành công tắc cửa sổ trước khi anh sờ vào, Lâm Hách hung hắng câu đệt mợ trong lòng.

Cửa sổ xe nâng lên, Lâm Hách nhanh chóng lui ra ngoài, muốn rút đầu ra khỏi cửa sổ trước.

Nhưng cửa sổ vốn chỉ mở một nửa, tóc còn bị người này nắm lại, trong thời gian ngắn không rút ra được, cửa sổ xe rất nhanh đã kẹp cổ anh.

Anh chỉ đành cắn răng chờ cửa sổ tự động hạ xuống, không ngờ người này nhân lúc cửa sổ đang kẹp dưới đầu anh thì rút chìa khóa ra.

Tắt lửa, cắt điện.

Cảm giác lúc này của Lâm Hách thực sự rất khó hình dung, chỉ thấy nhân sinh thật u ám làm sao.

“Đánh đi!” Người kia đẩy cửa xe ra hét một tiếng.

Lâm Hách không lên tiếng, cửa xe mở ra, người bị kẹp cửa sổ anh đẩy phải lảo đảo bước nhỏ lùi ra sau, không có thời gian mở miệng.

“Má nó cậu được đấy!” Người kia đạp lên chân anh, “Mấy năm nay tôi chưa bị người ta đánh thế này, ngài là người đầu tiên đấy!”

“Cậu may mắn nhỉ,” Lâm Hách gồng cổ lên, “Với cái tính nết này của ngài mà còn đủ tay đủ chân sống tới hôm nay à?”

“Đừng nói nhảm,” Người kia đánh lên lưng anh một cái, “Xin lỗi ông đây đi! Đền tiền nữa!”

Cái đánh đó không nhiều lực, như lúc muốn ho thì có người vỗ lưng cho vậy, nhưng Lâm Hách đang bị cảm, vốn dĩ vẫn còn ho khan và hắt xì, bị đánh một cái thì anh ho cả nửa ngày, xém nữa là ho ra cả nước mũi.

Anh thò vào túi muốn lấy điện thoại, sao đó cổ tay bị bắt lấy, vặn ra sau lưng.

“Muốn báo cảnh sát à? Ngây thơ quá!” Người kia lấy cái điện thoại trong túi anh ra, rồi vừa đánh vừa đấm anh.

Mỗi một cái đấm mỗi một cái đá không mạnh, không thể làm người ta bị thương lại làm người ta đau đến mức tức giận, Lâm Hách vừa ho vừa cảm thấy cổ họng mình sắp phun lửa tới nơi rồi.

“Bị cảm thật à?” Người kia đánh được hai phút mới dừng lại, lại móc túi anh, lấy bóp tiền anh và một hộp thuốc cảm cùng hai viên thuốc hạ sốt, “Tôi cứ tưởng cậu giả vờ chứ, phát sốt rồi à?”

Lâm Hách không hé răng, anh sống hai mươi năm rồi còn chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ bị kẹp ở cửa sổ đưa dẩu cái mông ra bị người ta đánh chửi.

“Lâm Hách,” Người kia lấy thẻ ra vào của anh từ trong bóp tiền ra đọc tên anh, “Chào cậu.”

Lâm Hách hắt xì một cái.

“Tôi là Tống Nhất,” Người kia bắt tay anh, “Lần đầu gặp gỡ, mong chiếu cố nhiều hơn.”

Lâm Hách hất tay hắn ra: “Cậu có thôi đi không?”

“Tay nóng thế,” Tống Nhất vòng qua ngồi vào ghế lái, nhìn mặt anh trong chốc lát, lại giơ tay lên sờ trán anh, “Ơ, cậu phát sốt nè?”

“Bỏ chân ra,” Lâm Hách cúi đầu nhìn chân hắn còn đang để ngoài cửa, “Nước mũi tôi sắp chảy rồi.”

“Đệt.” Tống Nhất nhanh chóng rúc chân vào trong xe.

Nghĩ ngợi gì đó hắn lại nhìn quanh xe, lấy một hộp khăn giấy đặt ở sau xe lên, rút ra hai tờ giấy, lau mặt Lâm Hách: “Đúng thật là, tôi thấy rồi.”

“Vậy hả.” Lâm Hách nhìn hắn một cái, “Vậy nhìn kỹ một chút rồi khắc ghi cả đời đi.”

“Đó là đương nhiên rồi,” Tống Nhất cười, “Tôi đánh nhau được mười năm rồi, từng đánh người chảy máu, đánh người ta gãy răng, cũng từng gặp người sợ đái ra quần luôn rồi, mà đây là lần đầu tôi thấy người bị tôi đánh chảy nước mũi đấy.”

“Lau giùm đi.” Lâm Hách nói.

Anh không biết vì sao mình nói câu đó, chắc là sốt ngu người rồi.

Bảo Tống Nhất lau nước mũi cho anh? Với cái tính nết của người này, không chụp mình đang chảy nước mũi đã là trời cao thương xót lắm rồi!

Tống Nhất không nói gì, lại rút mấy tờ giấy ra, duỗi tay nhẹ nhàng đặt dưới mũi anh.

Bất ngờ này khiến Lâm Hách ngệt ra, cái mũi vốn đang bị nghẹt rất khó chịu, thế là thuận thế xì một cái.

“Ối giời ôi!” Tống Nhất nhanh rụt tay lại nhảy ra ngoài, lại đá một cái lên chân anh, “Tôi lau cho cậu mà, má nó cậu xì cái gì mà xì.”

“Quen rồi.” Lâm Hách nói.

“Quen cái đầu cậu ấy! Nếu tôi không biết viêm mũi khó chịu biết bao thì mới lười quan tâm đến cậu!” Tống Nhất lại đá một cước tới, “Cứ để nó chảy cho đóng băng đi!”

“Không phải,” Lâm Hách quay đầu nhìn hắn, “Tôi nói này người anh em, cậu có thôi đi không?”

“Tôi còn chưa nghĩ ra nên chơi làm sao mà.” Tống Nhất nói.

Lâm Hách không nói gì thêm, lúc quay đầu anh đã thấy hy vọng.

Anh thấy xa xa có cái xe nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ chạy tới đây, lập tức thấy vui mừng khôn xiết.

Tuy quần chúng vây xem không nhiều, nhưng cũng không ngừng tăng lên, dù gì thì xe của anh đang chắn trên đường, xe khác đều phải đi đường vòng hết.

Đoán chừng đã có người báo cảnh sát rồi.

“Sao không nói gì thế?” Tống Nhất cúi người nhìn anh, trừng một lúc, mới ném điện thoại và bóp tiền của anh lên ghế xe, lắc cái chìa khóa trước mặt anh, “Bỏ đi, tại vì tâm tình tôi hôm nay không tốt, nếu không thì cũng không lấy cậu ra để trút giận.”

“Không sao, cậu cứ việc trút.” Lâm Hách nói.

Tống Nhất cắm chìa khóa vào, đang muốn vặn qua thì tiếng xe cảnh sát đột nhiên kêu lên.

“Đậu!” Hắn vừa xoay đầu qua thì ngây người, sau đó dùng một tốc độ mà Lâm Hách khó tưởng tượng được nhảy ra ngoài, lại chạy về xe mình, nhảy lên rồi nổ máy ầm ầm chạy về phía trước.

Lâm Hách được cảnh sát giao thông giải cứu, lúc hỏi thăm tình hình thì cảnh sát giao thông vẫn luôn nhịn cười.

“Không sao, anh cứ cười đi.” Lâm Hách vừa xì mũi vừa nói.

“Xe anh bị tông không nghiêm trọng,” Cảnh sát giao thông qua đó nhìn xem, chụp ảnh lại, “Có bảo hiểm không?”

“Có,” Lâm Hách ngồi lên xe, bây giờ anh chỉ muốn lái xe rời khỏi nơi thương tâm này, sau đó về nhà, uống thuốc đắp chăn ngủ một giấc, chuyện gì cũng kệ, “Anh vất vả rồi.”

Về đến nhà rồi anh cũng không ăn cơm, trực tiếp nằm xuống ngủ luôn, hôm sau anh xin nghĩ, ngủ thẳng đến buổi trưa.

Lúc thức dậy thì đã hết sốt, đầu vẫn nặng trĩu, mũi vẫn không quá thông khí, đến cổ họng cũng hơi rát, chắc là hôm qua bị trúng gió rồi.

Vừa nhớ đến ngày hôm qua, anh mở cửa tủ lạnh ra thì lập tức run lên, giận điên người.

Lúc đầu nghĩ thôi kệ đi, ít ra cuối cùng cái tên Tống Nhất kia còn cho anh xì nước mũi, nhưng giờ xem ra cục tức này nuốt không trôi.

Thế nào cũng không trôi được, cứ nghẹn lại làm cổ họng anh đau rát.

Anh chạy xuống lầu cầm camera hành trình lên, tìm được video ngày hôm qua, sau đó nhớ kỹ biển số xe chiếc xe kia.

Mặc dù không ôm hy vọng gì, nhưng đầu anh vừa choáng vừa nặng cũng không nghĩ ra được bước tiếp theo nên làm gì, thế là sao chép biển số xe dán vào thanh tìm kiếm trong trình duyệt, vỗ tay một cái.

Lướt một loạt kết quả tìm kiếm, anh sững người.

Lúc nhìn kỹ lại thì anh buồn cười, trên đời này thế mà có người thần kỳ như vậy, lấy biển sổ xe của mình dùng làm ID nữa chứ!

Đúng là không cần mất thời gian!

“Ôi duyên phận!” Lâm Hách nhỏ giọng nói một câu, nhấp vào vài bài viết mà ID này đăng lên rồi đọc.

Tất cả đều liên quan đến các cuộc thảo luận các loại xe mô tô và sửa sang trang trí, không có tác dụng gì cả.

Nhưng lúc nhìn đến cuối, anh thấy một bức ảnh trong một bài viết Tống Nhất đăng lên, là cái xe Harley của hắn dừng trước cửa một cửa tiệm sửa chữa.

Phía dưới có người bình luận, Tống ca xe anh hỏng rồi hả?

Tống Nhất trả lời lại, nói là muốn gắn thêm đèn.

Người khác nói một câu, anh mở cửa tiệm này là để giày vò cái xe của mình đúng không.

Đây là cửa tiệm của Tống Nhất.

Lâm Hách lập tức đập bàn một cái, nhớ kỹ tên cửa tiệm này, lại tốn cả buổi tìm kiếm mới tra được số điện thoại và địa chỉ.

Cửa tiệm này nằm ở con đường bên cạnh con đường hôm qua hai người họ tông vào nhau.

Lâm Hách không nghĩ ngợi gì, thay đồ rồi ra ngoài, lúc lái xe ra khỏi cổng tiểu khu anh cảm thấy năng lượng tràn đầy, cảm cũng sắp khỏi luôn.

Vì còn đang là giờ làm việc nên đường đi rất thông thuận, khi tìm thấy cái cửa tiệm của Tống Nhất, thậm chí anh còn tìm được chỗ đậu xe ven đường.

Có điều cái cửa tiệm đó đang đóng cửa.

Các cửa tiệm trên con đường này đều là bán các loại linh kiện, còn có không ít cửa tiệm sửa chữa, lúc này có không ít cửa tiệm còn đang đóng cửa, Lâm Hách tới sớm rồi.

Anh xuống xe đến quầy bán đồ ăn sáng bên cạnh mua bánh bao, vào trong xe chậm rãi ngồi ăn, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Ăn xong bánh bao lại chờ thêm gần nửa tiếng nữa, một chiếc Harley nổ vang trời lái đến, dừng trước cửa tiệm.

Lâm Hách thấy Tống Nhất xuống xe, vừa xoa mũi vừa chậm rì rì móc chìa khóa ra.

Nhìn thấy hắn khom lưng chuẩn bị mở cửa, Lâm Hách xuống xe, bước nhanh qua đó.

Cửa chậm rãi nâng lên, đang mở được một nửa, Lâm Hách đi tới sau người hắn, vươn tay ra nắm lấy cổ áo hắn.

Tống Nhất không quay đầu lại, trực tiếp huých khuỷu tay ra sau, Lâm Hách nghiêng đầu né tránh, một tay đè xuống, bắt lấy cổ tay hắn vặn ngoặt lại, Tống Nhất bị anh ấn xuống phải cúi người.

“Đi vào!” Lâm Hách đẩy hắn.

Hắn lảo đảo một bước bị đẩy vào trong tiệm, đứng không vững, trực tiếp ngã xuống nằm lên cái ghế được đặt ở giữa tiệm.

Lâm Hách cũng khom người vào tiệm, lúc Tống Nhất nhảy dựng lên muốn nhảy qua cầm lấy cái cờ lê trên cái kệ bên cạnh, anh sải một bước đi tới đẩy ngực Tống Nhất, thuận tay cầm cái cờ lê dài gần một thước trên kệ.

“Thành thực chút đi.” Lâm Hách cầm cái cờ lê chỉ hắn.

Anh cảm thấy thật kỳ lạ, không bàn đến sức chiến đấu của Tống Nhất mạnh bao nhiêu, nhưng hôm nay lại yếu ớt quá độ, cái huých khuỷu tay ra sau kia không có sức gì cả, lúc này đẩy ngã Tống Nhất cũng thực nhẹ nhàng.

Chưa tỉnh ngủ?

“Lâm Hách?” Tống Nhất kinh ngạc nói một câu.

Lâm Hách cũng rất kinh ngạc, cửa chỉ mở một nửa, phòng lại không bật đèn, ánh sáng ảm đạm, anh còn đứng ngược sáng, thế mà Tống Nhất vẫn nhận ra, còn gọi đúng tên anh.

“Có phải hiệu suất của tôi rất cao không.” Lâm Hách trầm giọng hỏi.

“Phải,” Tống Nhất gật đầu, dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu ho hai cái, “Lây bệnh cũng rất hiệu suất đấy.”

“Cái gì?” Lâm Hách ngẩn người.

Tống Nhất ho cả buổi, duỗi tay ra nắm lấy tay anh kéo qua đặt trên trán mình: “Tôi đang sốt nè đại ca, má nó hôm qua cậu hắt xì vào ông đây một cái……..”

Trán Tống Nhất nóng rực cứ như đang phát hỏa, Lâm Hách hoảng hồn nhanh chóng rụt tay lại.

“Cậu đến đây…….” Tống Nhất chậm rãi đứng lên khỏi ghế ngồi, sờ cái tường bên cạnh, đèn trong phòng sáng lên, hắn cầm cái ly đến trước máy lọc nước ở góc phòng lấy nước: “Để trả thù à?”

Thấy động tác hắn chậm như rùa bò, Lâm Hách bỗng không biết nên tiếp lời làm sao, mình đường đường là một tài vụ chính quy của một công ty lớn, lại chạy đến một cửa tiệm sửa xe mô tô cầm một cái cờ lê lớn…….

“Hay là để hôm khác đi,” Tống Nhất nói, “Dù sao tôi cũng chạy không thoát, tiệm chỉ ở đây thôi…….”

Lời còn chưa nói xong, Lâm Hách đột nhiên nghe thấy âm thanh giòn tan vang lên, cái ly nước trong tay Tống Nhất rơi xuống đất, anh sợ hết hồn, suýt chút nữa là ném cái cờ lê qua bên Tống Nhất.

Tống Nhất dựa vào máy lọc nước chầm chậm quỳ xuống ngồi trên đất.

“Cậu bị sao thế?” Lâm Hách kéo hắn tới nằm trên ghế.

“Cậu đẹp trai quá nên choáng đó.” tbd nhắm mắt lại nhíu chặt lông mày.

“Có cần đến bệnh viện không?” Lâm Hách phân vân một chút, chỉ ra ngoài cửa, “Xe tôi dừng ở bên đường.”

“Không cần,” Tống Nhất cười, “Sáng tôi uống thuốc hạ sốt rồi, lát nữa sẽ đỡ thôi.”

“Cậu choáng thế này rồi,” Lâm Hách lại sờ trán hắn, “Tôi còn chưa thấy ai bị sốt đến choáng váng vậy đâu!”

“Tối qua tôi không ngủ, chơi game cả đêm,” Tống Nhất ngáp một cái, cau mày lại, “Buồn ngủ thôi.”

“…….Vậy à.” Lâm Hách cạn lời.

“Hay là nói chuyện chút đi,” Tống Nhất nhìn anh, “Hai ta cũng coi như quen biết mà.”

“Cái gì?” Lâm Hách cảm thấy chắc là mình nghe nhầm rồi.

“Nói chuyện đó, không biết hả?” Tống Nhất vươn tay ra, “Xin chào Lâm Hách, tôi là Tống Nhất, đây là đoạn mở đầu, chuẩn bị, nói.”

Lâm Hách há mồm không nói được lời nào, nhưng lại theo phản xạ mà bắt tay hắn.

Đúng là gặp phải quỷ rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio