Không Hoa Vô Quái

chương 12: nếu hàn tô đằng nào cũng phải chết, ta để cho ngươi chết sớm một chút thì đã sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đợi thấy diện mạo của nàng, Cao Tử Nam lộ vẻ mặt khinh thường, “To gan, con sâu cái kiến như ngươi cũng dám nói với ta như thế! Người đâu, bắt nàng ta lại!”

“Vâng!”

“Kẻ nào dám!” Hàn Tô xông đến phía trước bảo vệ nàng.

Vô Quái cũng không né tránh, nhìn thẳng về phía đám người bị bắt, đứng ở tại chỗ lớn tiếng nói, “Công Tôn Trì! Nếu như ngươi không muốn nơi này xảy ra chuyện, thì tự mình đứng ra thừa nhận.”

Lúc này, nàng đứng ở kia chỗ, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt không đổi, đôi mắt sắc bén như mũi tên quét về phía đám người bị trói giữ, lại khiến đám binh lính đang muốn tiến lên bắt nàng do dự.

Công Tôn Trì? Mọi người đưa mắt nhìn nhau —— chính là tiên sinh kể chuyện sao?

“Không nhận? Được thôi, ta sẽ nói ra tất cả người thân ở Giang Chiết của ngươi, để cho bọn họ cùng ngươi chịu tội.” Vô Quái nói vô cùng bình tĩnh, lại khiến mọi người nghe không hiểu ra sao —— không phải Trình Hải là cô nhi không cha không mẹ sao?

Đám người đột nhiên trở nên an tĩnh, mọi người đều đang chờ đợi.

……

Đột nhiên, Công Tôn Trì đang bị trói lẫn trong đám người đứng lên, thu lại khí chất thư sinh, chỉ dùng chút sức đã làm đứt dây thừng trên người, vẻ mặt hung ác, “Lão tử chính là Trình Hải, kẻ nào không sợ chết thì xông lên!”

Cao Tử Nam nhìn đám người rối loạn, mắt trừng giận giữ quát lớn, “Điêu dân lớn mật, ngươi làm thế nào chứng minh ngươi chính là Trình Hải?”

“Chỉ bằng việc…… lão tử giết người không chớp mắt!” Vừa dứt lời, Công Tôn Trì đã nhảy dựng lên, nháy mắt vặn gãy cổ của một binh sĩ bên cạnh, sau đó lao về phía Vô Quái.

“Lão tử trước tiên phải giết chết con đàn bà lắm miệng nhà ngươi!”

Mọi người đều bị chuyện bất thình lình xảy ra khiến cho sợ ngây người, binh lính thậm chí quên mất phải ngăn cản Trình Hải.

“Đi tìm chết đi ——” Trình Hải một tay nắm đao, lao thẳng về phía nàng.

Vô Quái đẩy Hàn Tô ra, mặt không chút biểu tình mà nghênh đón.

“Cẩn thận!” Hàn Tô bị đẩy ra, đột nhiên xoay người một cái, dùng tốc độ mau lẹ chưa từng có chắn thân mình hắn trước người Vô Quái.

Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt, mọi người còn chưa thấy rõ đến tột cùng là có chuyện gì, đã nghe hai tiếng “phập phập——” vang lên, đến khi phục hồi tinh thần, đao trong tay Trình Hải đã cắm vào vai trái của Hàn Tô.

“Hự——” Hàn Tô kêu rên một tiếng, nháy mắt trên trán thấm mồ hôi lạnh, máu từ miệng vết thương chảy ra, chỉ chốc lát đã thấm ướt quần áo.

“A a a——” Đám người vốn đang sợ ngây người vì chứng kiến mọi chuyện đột nhiên có tiếng thét chói tai.

“Giết người rồi ——”

Nhưng mà, ngay sau đó, Trình Hải còn đang hung ác tàn độc bất chợt mở to hai mắt, chậm rãi ngã xuống đất.

Ở cánh tay của hắn, một con dao găm màu đen lẳng lặng không tiếng động mà cắm thẳng.

Vô Quái duỗi tay đỡ lấy Hàn Tô, giọng nói khẽ run, “Ngươi……”

Hàn Tô cố hết sức nở một nụ cười, sau đó hoàn toàn ngất đi.

Binh sĩ chung quanh lúc này mới phản ứng lại, nhao nhao cầm vũ khí vây lại đây.

“Ai biết điểm huyệt cầm máu?” Vô Quái ngẩng đầu nhìn về phía binh lính, giọng nói nghẹn ngào.

“Ta.” Một nam tử có vẻ là phó tướng vội đi đến điểm hai ba cái phong bế huyệt đạo trên vai trái của Hàn Tô, máu lập tức chảy chậm lại.

“Mau chóng đưa đến đại phu mới được.” Phó tướng kia điểm huyệt xong, lại nhìn về phía Trình Hải ngã trên mặt đất.

“Đao của ta có thuốc mê, Trình Hải chỉ là ngất đi mà thôi.” Vô Quái rút dao găm đầy máu về, không hề khiếp sợ mà ngẩng đầu nhìn về phía Cao Tử Nam, “Bây giờ Cao tướng quân có thể thả người rồi chứ?”

“Thả người! Thả người!” Bá tánh chuyển tất cả khủng hoảng, sợ hãi vừa rồi thành giận giữ, kích động mà hô lên, “Thả người! Thả người!”

Hung phạm đã bắt được, cấm quân cần thiết thả người!

Nhiều người giận giữ khó làm trái, Cao Tử Nam nhíu mày, tiếp tục như vậy, con ngựa cũng sẽ kinh sợ, đối với cấm quân rất bất lợi, cuối cùng hắn không thể không nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Đem phạm nhân Trình Hải mang đi, những người khác thả tại chỗ.”

“Cao tướng quân.” Vô Quái gọi một lần nữa.

“Lại có chuyện gì!”

“Chẳng lẽ ngươi không nên hộ tống Nhị hoàng tử điện hạ có công bắt người, thân bị trọng thương đến Thái Y Viện sao. Huống hồ đây là lỗi ngươi hộ giá không chu toàn!” Ngay ở trước mặt bá tánh, giọng nói Vô Quái kiên định mà không cho phép cự tuyệt.

Nhiệm vụ đầu tiên của cấm quân chính là bảo vệ Hoàng Thượng và những hoàng thân quốc thích, hiện giờ Nhị hoàng tử ở trước mặt bọn họ bị thương, truyền tới tai Hoàng Thượng, cho dù là Hàn Tô không được sủng ái cũng không phải chuyện tốt. Lại có nhiều dân chúng nhìn chằm chằm như vậy, hắn không thể từ chối được.

Cao Tử Nam nén giận, oán hận nói: “Hộ tống Nhị hoàng tử hồi cung.”

Viện Thái Y ở trong cung, đương nhiên là hồi cung.

Cánh tay đỡ Hàn Tô của Vô Quái nắm chặt: Không phải hôm nay, hắn sẽ không chết, hôm nay hắn sẽ không chết……

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dọc theo đường đi Vô Quái một tấc không rời, Cao Tử Nam ở một bên cũng không tiện đuổi nàng —— nhìn qua nữ tử này hẳn là có quan hệ không bình thường với Nhị hoàng tử, hơn nữa ở trước mặt nhiều binh sĩ như vậy hắn đành phải cho nàng chút mặt mũi.

Dưới sự hộ tống của cấm vệ quân, Hàn Tô được đưa đến viện Thái Y. Rất mau có người nâng hắn vào nội thất, các thái y bắt đầu điều trị.

Khi nghe thấy hắn thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, thần kinh đang căng chặt của Vô Quái rốt cuộc được thả lỏng một ít.

Cao tướng quân thấy không có nguy hiểm, cũng không lo ngại nữa, hắn hừ lạnh một tiếng với Vô Quái, bái biệt mọi người trong viện Thái Y sau đó trực tiếp dẫn binh rời đi.

Trở lại nha môn của cấm vệ quân, Cao Tử Nam sai người băng bó đơn giản cho vết thương của Trình Hải, rồi tống vào đại lao.

Bắt được Trình Hải, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ, Cao Tử Nam quyết định suốt đêm đi phủ Thái Tử báo cáo.

Khi hắn đến phủ Thái Tử đã không còn sớm, có điều Thái Tử luôn luôn cần cù, nhất định chưa đi nghỉ.

Quả nhiên, Cao Tử Nam vừa đến cửa phủ Thái Tử, lập tức đã có người dẫn hắn đi vào, nói là Thái Tử cùng quốc sư chờ hắn đã lâu.

Đã trễ thế này, quốc sư cũng ở? Cao Tử Nam thầm cảm thấy kỳ quái.

Một đường đi theo công công dẫn đường tới phòng chính, tiến vào phòng, hắn nhìn thấy Thái Tử và quốc sư đang ngồi ở bên trong.

Thái Tử Hàn Thịnh ngồi ở chủ vị, mày hơi nhíu chặt, có chút nôn nóng mà nhìn ngồi quốc sư ngồi bên phải.

Quốc sư vẫn mang theo chiếc mặt nạ vàng, một bàn tay hờ hững cầm nắp chén trà.

Trong phòng tràn ngập bầu không khí áp lực.

Trong lòng Cao Tử Nam thấp thỏm, kinh nghiệm nhiều năm trong chốn quan trường nói cho hắn: Đã xảy ra chuyện.

Vội quỳ xuống hành lễ, hắn cung kính nói: “Hạ quan Cao Tử Nam tham kiến Thái Tử điện hạ, tham kiến quốc sư đại nhân.”

Nhưng mà hồi lâu, bên tai hắn vẫn chưa truyền đến một câu bình thân của Thái Tử.

Bởi vậy, Cao Tử Nam càng thêm hoảng loạn: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Thời gian trôi qua, quỳ đến nỗi hai chân Cao Tử Nam cảm thấy tê rần. Hắn không dám tùy ý vọng động, hai người ngồi phía trên không biết sẽ xử lý hắn như thế nào, hiện nay hắn chỉ có mặc cho số phận.

Rốt cuộc, quốc sư chậm rãi mở miệng, chỉ là giọng nói kia so với ngày thường thêm chút suy yếu, “Cao tướng quân tối nay bắt được Trình Hải về quy án, thật là công lao không nhỏ.”

“Vi thần không dám kể công, tất cả đều là Thái Tử điện hạ anh minh.” Giọng nói của quốc sư hắn không nghe ra ý đồ gì, Cao Tử Nam thật cẩn thận mà đáp, sợ chạm đến chiếc vảy ngược nào đó.

“Ồ? Thế sao? Thái Tử điện hạ nói với ngươi như thế nào?” Quốc sư cười như không cười.

Cao Tử Nam hơi dừng một chút, thuật lại một lần mệnh lệnh ban ngày của Thái Tử, “Thái Tử nói cho hạ quan kẻ giết người Trình Hải lẩn trốn trong quán trà Bát Bảo, để thuộc hạ bắt tất cả mọi người trong quán trà về thẩm vấn.”

Quốc sư khẽ ừ một tiếng, hỏi lại: “Đã là như vậy, thế vì sao ngươi chỉ bắt một người về?”

“Trình Hải nhận tội ngay tại chỗ, cho nên những người được thả ra.” Cao Tử Nam thành thật đáp lại.

“Choang ——”!!!

Một tiếng giòn vang, ly trà nóng bị ném vỡ nát bên cạnh Cao Tử Nam.

“Ngươi thật biết làm việc!” Hàn Thịnh lạnh giọng trách mắng, “Cho dù bản nhân Trình Hải thừa nhận thì thế nào, bổn điện hạ ta muốn là ngươi bắt tất cả mọi người trong quán trà trở về chậm rãi thẩm tra xử lí, không phải bảo ngươi chỉ bắt một mình Trình Hải!”

“Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết.” Thấy Thái Tử tức giận như thế, Cao Tử Nam liên tục dập đầu.

“Đồ vô dụng!”

“Thái Tử điện hạ bớt giận.” Giọng nói của quốc sư không nóng không lạnh vang lên lần nữa, hắn chuyển hướng nhìn về phía Cao Tử Nam đang kinh sợ cúi gập người, “Tại hạ có nói mấy câu muốn hỏi Cao tướng quân một chút.”

Thái Tử luôn luôn cung kính với quốc sư, giờ phút này rất nhanh đã thu lại tức giận, “Quốc sư đại nhân cứ hỏi.”

“Cảm ơn Thái Tử điện hạ.”

Trong lòng Cao Tử Nam hoang mang rối loạn, không biết quốc sư muốn hỏi vấn đề nào.

Quốc sư không nhanh không chậm hỏi, “Cao tướng quân, Trình Hải kia giảo hoạt như thế, tại sao lại nhận tội giữa đường?”

“Là…… Là đột nhiên có một tiểu cô nương, nói nói mấy đã ép hắn ra mặt.”

“Ồ? Nói cái gì?”

Cao Tử Nam thành thành thật thật thuật lại không sai một chữ.

Quốc sư nghe xong, rất lâu sau đó đều không nói một lời.

Trong lòng Cao Tử Nam hoảng loạn, đồng thời lại là không hiểu ra sao: Không phải muốn bắt Trình Hải, vì sao còn muốn bắt tất cả mọi người đây?

“Vị tiểu cô nương kia, hiện nay đang ở chỗ nào?” Quốc sư lại lần nữa đặt câu hỏi.

“Nàng có lẽ còn đang ở viện Thái Y.”

“Viện Thái Y? Chuyện này lại là vì sao?”

Cao Tử Nam thuật lại mọi chuyện một lần, Hàn Thịnh nghe xong nhíu mày: Việc này sao lại có quan hệ với Hàn Tô?

Quốc sư một tay chống cằm trầm tư, lúc sau mới nói: “Phiền Cao tướng quân dẫn ta đi gặp cô nương kia.”

“Vâng, vâng.” Cao Tử Nam sợ hãi không thôi, liên tục đồng ý.

“Quốc sư?” Thái Tử nghi hoặc mà nhìn hắn.

“Thái Tử điện hạ yên tâm, tại hạ sẽ xử lý tốt việc này.” Quốc sư đứng lên, khom người chào Thái Tử, rồi sau đó đi tới trước mặt Cao Tử Nam: “Nhờ Cao tướng quân dẫn đường.”

Lúc này Cao Tử Nam mới run run mà đứng dậy —— chân thật tê.

Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, Hàn Thịnh ngồi ở chỗ cũ nhắm hai mắt, đầu ngón tay nhẹ điểm lên ghế, yên lặng suy nghĩ mọi chuyện.

Lát sau, hắn tùy ý vẫy tay một cái giữa không trung, một ám vệ mặc đồ đen nháy mắt xuất hiện ở trong sảnh, chân sau quỳ xuống đất: “Điện hạ.”

Hàn Thịnh chậm rãi mở mắt, “Nhiệm vụ lần trước thất bại, tiếp tục tiến hành. Trong vòng một tháng, Hàn Tô cần thiết vĩnh viễn biến mất cho bổn vương. Còn nữa…… xử lý mọi chuyện cẩn thận chút.”

“Vâng.”

Người áo đen nhận xong nhiệm vụ, nháy mắt đã biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Trong mắt Hàn Thịnh hiện lên một chút sát khí: Hàn Tô, muốn trách thì ngươi trách mệnh của chính mình đi.

Người trong cung phần lớn đều biết Liễu Thanh đại sư từng nói Hàn Tô sống không quá nhược quán.

Nhưng Liễu Thanh đại sư còn nói thêm một câu.

—— nếu như có thể may mắn vượt qua kiếp nạn này, sau hai mươi tuổi hắn có lẽ sẽ có thành tựu lớn.

Chỉ là so với một câu trước, một câu sau “có lẽ có” thật không xác định, hơn nữa cơ hộicó thể vượt qua kiếp nạn là cực kỳ bé nhỏ, mà bối cảnh của mẹ đẻ Hàn Tô lại không có gì để nói như thế, cho nên khả năng có “thành tựu lớn” đã bị mọi người hoàn toàn xem nhẹ.

Nhưng Hàn Thịnh thì khác, hắn nhớ câu nói này, hơn nữa vẫn luôn ám ảnh trong đầu.

Hắn từng tự hỏi chính mình: Một hoàng tử, phải như thế nào mới có thể coi là có thành tựu lớn?

Đáp án khiến Hàn Thịnh càng thêm kinh hãi.

Nếu sợ đêm dài lắm mộng, vậy chỉ có đao sắc chặt đay rối.

Có lẽ lo lắng của Hàn Thịnh căn bản sẽ không thành sự thật, có lẽ Hàn Tô không sống qua nhược quán.

Nhưng là mọi việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, không phải sao?

—— nếu Hàn Tô đằng nào cũng phải chết, ta để cho ngươi chết sớm một chút thì đã sao?

~~

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau: Quốc sư và Vô Quái chính thức gặp mặt~~~

__Hết chương __

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio