Hoàng hậu cười lớn một tiếng:
“Tốt, vậy mẫu hậu sẽ chết cho ngươi xem!”
Dứt lời, trâm phượng trên tay nàng đã đâm vào cổ, máu tươi chảy ra. Cả người ta run rẩy, hốt hoảng kêu lên:
“Cô, không cần!”
Khóc lên, bọn họ đang mưu tính cái gì đây? Lấy sinh mệnh mà ép, rồi lại muốn kẹp ta ở giữa, tiến lùi không được.
“Không cần? Vậy ngươi buông tay hắn ra!”
Hoàng hậu nhìn ta lạnh lùng thốt ra, máu tươi từ cổ của nàng chảy xuống, dường như nàng không biết đau chút nào, ngay cả chân mày cũng chưa từng nhíu một cái. Quân Ngạn không chịu buông tay của ta, nàng liền bảo ta buông ra, thật tốt đấy, xem ra nàng còn không có hồ đồ.
Quân Ngạn là quyết tâm không buông tay, ta bỗng nhiên cảm thấy vô lực, hắn hôm nay, vì sao còn phải làm như thế đây? Ngước mắt nhìn hắn, nửa cười:
“Ngươi, nếu như nhìn vào quyền lực kia, thì nên cách ta xa một chút.”
“Ngươi, nếu như nhìn vào quyền lực kia, thì nên cách ta xa một chút.”
Hắn chợt nhìn ta, trong mắt đột nhiên nổi lên đau đớn, run giọng nói:
“Loan Phi, nàng nói cái gì. . . . . .”
Aiz, ta cười. Ta nói cái gì, hắn rành rẽ nhất, tội gì còn phải tới hỏi ta? Không phải chính hắn đã nói cho ta biết, không có quyền lực, thì không có gì cả.
“Thì ra, đây mới là nguyên nhân nàng hận ta? Thì ra, nàng hiểu lầm ta sâu như vậy. . . . . .”
Hắn nhìn ta, đau lòng nói,
“Trước kia, ta cố hết sức làm hắn thích ta, cố gắng tìm kiếm tất cả những thứ mà hắn thích, những điều đó cũng chỉ là vì muốn hắn chú ý đến ta, sau đó ta mới có tư cách bảo vệ ngươi. Ah ha——”
Hắn cười với vẻ bi ai:
“Ai ngờ lại như vậy! Chẳng lẽ ta ngấm ngầm chịu đựng tất cả, là để nàng làm phi tử hắn sao? Loan Phi, nàng biết ta không làm được. Không có nàng, ta sẽ chết. Nàng có hiểu không?”
“Chỉ vì nàng, ta có thể làm tất cả những chuyện mình không thích. Cũng chỉ vì nàng, ta có thể buông tha tất cả thứ mình thích!”
Hết sức kinh hãi, mở lớn hai mắt nhìn hắn. Đây. . . . . . Thật sự là Quân Ngạn sao? Vì ta, hắn có thể truy đuổi quyền lực. Vì ta, hắn có thể buông tha quyền lực. Thì ra, quyền lực cho hắn, chỉ là ảo ảnh, hắn nói hắn quan tâm nhất, là ta. . . . . .
Hết sức kinh hãi, mở lớn hai mắt nhìn hắn. Đây. . . . . . Thật sự là Quân Ngạn sao? Vì ta, hắn có thể truy đuổi quyền lực. Vì ta, hắn có thể buông tha quyền lực. Thì ra, quyền lực cho hắn, chỉ là ảo ảnh, hắn nói hắn quan tâm nhất, là ta. . . . . .
“Ngạn nhi! Ngươi. . . . . . Ngươi khiến mẫu hậu thật thất vọng!”
Hoàng hậu vô cùng đau đớn mà thở nhẹ. Thế nhưng hắn lại lôi kéo ta xoay người đi, đi vài bước, hơi hơi nghiêng mặt nói:
“Mẫu hậu cũng làm cho nhi thần thật thất vọng.”
Nói xong, lại tiếp tục đi đến phía trước.
“Ngạn nhi, ngươi đứng lại!”
Thanh âm tức giận của Hoàng hậu truyền đến từ sau lưng, lòng ta hoảng sợ, Quân Ngạn hắn làm sao dám. . . . . . Làm sao dám cứ như vậy mà rời đi? Hắn không sợ Hoàng hậu thật sự làm ra chuyện điên rồ? Bước chân chần chờ, hắn liền phát giác. Mở miệng, nói cũng không phải nói với ta:
“Mẫu hậu, bất kỳ việc gì cũng chỉ có lần đầu tiên là đủ rồi, ta sẽ không bởi vì cái dạng này mà buông tay nàng ra, tuyệt đối sẽ không. . . . . .”
Truyện convert hay : Mỗi Ngày Bị Bắt Cùng Đại Lão Yêu Đương