【 Quân Lâm 】
Lời của hắn làm cho Quân Ngạn không tự chủ được mà run rẩy một cái, nhìn thấy trong mắt Quân Lâm tràn đầy nụ cười:
“Nàng….Nhưng ngươi cũng biết đấy.”
Không thèm quan tâm đến sự kinh ngạc của Quân Ngạn, hắn chuyển sang bên cạnh phân phó:
“Đi mời vương phi ra ngoài.”
Một khắc đó, Quân Ngạn rất muốn nói ‘không, đừng đi’. Nhưng trong thâm tâm hắn lại muốn nghiệm chứng một chút, phải biết rằng hắn rất hi vọng.
Tiếng bước chân từ phía sau hắn truyền đến, mỗi một tiếng càng thêm rõ ràng. Giờ phút này cả người Quân Ngạn giống như bị một thứ gì đó giữ chặt, một bước cũng nhấc không được.
“Thiếp thân ra mắt Ngạn Vương điện hạ.”
Giọng nói nhã nhặn của nữ tử truyền tới, không nghe ra được chút cảm xúc gì. Mà trong nháy mắt lòng của Quân Ngạn cũng buông xuống, không phải là nàng, không phải là nàng………
Ổn định lại hô hấp, hắn xoay người cười vừa vặn đối diện với nữ tử đang cười lộ ra lúm đồng tiền xinh như hoa, con ngươi thì vẫn kinh ngạc như cũ.
“Vân Lan!”
“Vân Lan!”
Bọn họ từng tìm kiếm khắp nơi, ai ngờ tới nàng lại có thể trốn ở trong Lâm Vương phủ! Chợt quay đầu lại, hắn tức giận chỉ vào Quân Lâm nói:
“Thì ra là ngươi!”
Thế nhưng trên mặt Quân Lâm lại không có một tia xúc cảm, chậm rãi tiến lên, nắm lấy tay Vân Lan, lạnh giọng nói:
“Thất hoàng huynh cần gì phải tức giận? Ta chỉ nói ra một sự thật đã bị quên lãng vào năm trước thôi mà.”
“Ngươi làm sao biết được thân phận của nàng?”
Thân phận của Vân Lan vẫn là bí mật của Phượng gia, thậm chí ngay cả hắn cũng không biết, mãi cho tới khi xảy ra chuyện, hoàng hậu cùng Phượng Hổ không thể giấu diếm được nữa mới nói cho hắn biết. Hắn là hoàng tử rời quốc gia mười năm làm sao lại biết!
Chẳng lẽ —— hắn hoảng sợ trợn to mắt. Chỉ nghe giọng nói lạnh buốt như băng truyền đến:
“Quốc cữu có khả năng đem điều bí mật này giấu đi, thì chính ta cũng có bản lãnh moi ra!”
Trong lòng trở nên căng thẳng, quả nhiên. . . . . . Đến đây, hắn không thể không thừa nhận, Quân Lâm thực sự rất lợi hại. Chẳng qua, hắn vẫn không thể nào nghĩ ra, hắn mở miệng được ai đây?
Trận chiến này Phượng gia sao lại thua thảm bại như vậy, thậm chí một chút đánh trả cũng không có. Không thể tha thứ nhất, chính là hắn đã hại chết hai ba trăm mạng người! Điều này với tự tay giết người hàng loạt có gì khác nhau!
Đúng, Quân Ngạn hắn cũng không phải là người nhân từ, nương tay gì, nhưng đối với Phượng gia, hắn nhất định sẽ không xuống tay. Tất nhiên không có cách nào chịu được có người xuống tay với nó! Trong đầu thoáng qua thân ảnh mảnh mai của nữ tử, chợt đau nhức! Hắn nhíu mày nói:
“Ngươi không nên hại chết nhiều người ở Phượng gia như vậy!”
“Ngươi không nên hại chết nhiều người ở Phượng gia như vậy!”
Hắn thề, hắn sẽ khiến Quân Lâm phải trả giá thật lớn!
“Ha ha…ha ha.” Quân lâm cười sằng sặc.
“Phượng gia có kết cục như vậy, tất cả cũng là báo ứng của Phượng Hổ mà thôi, có quan hệ gì tới ta đâu? Thất hoàng huynh nếu còn muốn thái tử vị, ta khuyên ngươi cách Phượng gia xa một chút!”
Thái tử! Nhìn thẳng vào hắn, Quân Ngạn cười lạnh một tiếng:
“Không cần ngươi phải bận tâm để ý. Ngược lại, Thập Tam đệ ngươi cưới nàng? Ngươi muốn tuyên cáo thối lui khỏi cuộc tranh giành thái tử vị sao?”
Cúi người khẽ chạm vào má Vân Lan một cái, Quân Lâm cười nói:
“Thất hoàng huynh nói như thế nào, liền như thế đó đi.”
Quân Ngạn hừ một tiếng, cuối cùng phất tay áo rời đi. Lấy vợ, bất quá cưới chính là thế lực sau lưng nữ nhân. Quân Lâm thật thất bại, cư nhiên cưới ai không cưới, lại cưới Vân Lan cái gì cũng không có. Khó trách khi đó hoàng đế nhắc tới Quân Lâm thì toát ra loại tình cảm thương tiếc.
Hắn cho là hắn không lập gia đình quyền quý liền không có tâm tranh đoạt hoàng quyền sao? Không, vĩnh viễn không có khả năng.
Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Ở Đô Thị