Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Không dễ gì mới được một ngày Quốc khánh rảnh rỗi. Đơn Cảnh Xuyên tính nhẩm ngày, khuyên can mãi, thậm chí dụ dỗ để bà xã họ Đơn thiếu tâm nhãn của nhà mình chịu đi bệnh viện. Kết quả suôn sẻ và sáng tỏ, hạt đậu nhỏ đã lớn khoảng ba tuần rồi.
Thiếu tâm nhãn: quá vô tư
Cố Linh Nhan cầm tờ xét nghiệm trong tay, vẻ mặt và tâm trạng hoàn toàn... ba chấm, hai hàng lông mày trên khuôn mặt trắng nõn cũng dựng đứng.
Đơn Cảnh Xuyên đã sớm sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa: Đợi Cố Linh Nhan tốt nghiệp đại học, đi làm và có sự nghiệp ổn định, anh sẽ chuẩn bị để có một đứa con. Bây giờ mọi thứ đều thuận lợi cả, về tình về lý đều đạt được, tất nhiên là tâm trạng anh cực kỳ tốt.
“Sao vậy?” Thấy người nào đó hẳn sẽ nói líu ríu, khoan khoái vui sướng nhưng lại càng bước đi càng đờ người, anh dừng chân lại, ôm chặt lấy vai cô: “Nhan Nhan?”
Cố Linh Nhan tựa như mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt cô khá căng thẳng, bàn tay sờ lên chiếc bụng bàn phẳng của mình: “Nồi à... Anh... Anh chắc chắn ở đây có một đứa bé hả?”
Tuy rằng bây giờ cô đã không còn là học sinh thích đấu đá lung tung như trước, cũng có tâm lý chuẩn bị chào đón cục cưng sắp ra đời, nhưng đối với một người đã quen với việc làm theo ý mình như cô, tạm thời vẫn khó chấp nhận khi trong thân thể chợt có thêm một nhịp đập, một sinh mệnh nho nhỏ.
Cũng phải, ngay cả cuộc sống của mình còn thất điên bát đảo, bây giờ làm mẹ rồi, chẳng biết phải chăm sóc bản thân như thế nào mới là tốt nhất nữa.
“Đừng lo lắng.” Anh cúi đầu, thấy cô yên lặng một hồi, đưa tay nắm chặt lấy tay cô: “Em cứ sống là chính mình như trước, có anh ở đây rồi.”
Anh hiểu cô vợ nhỏ của mình, tuy rằng trong lòng anh cũng có ít nhiều lo sợ và không yên về quá trình mang thai mười tháng dài lâu này, nhưng ít nhất anh tin mình có thể bảo vệ cô thật tốt.
“Ưm.” Cố Linh Nhan gật đầu, xoa bụng và thở dài: “Con à, nếu như sau này mẹ làm gì có lỗi với con, con tha thứ cho mẹ nha, nhất định phải... rụng xuống đất rồi nở hoa, tạo phúc cho nhân loại đó!”
Đơn Cảnh Xuyên nghe mấy câu nói nhảm của cô mà bị sặc, anh đen hết cả mặt rồi đưa cô ra khỏi bệnh viện.
Thú thật, trong lòng anh càng lúc càng lo lắng cho tương lai của đứa bé này rồi...
...
Buổi tối, Phó Căng Nam cầm muỗng và ăn cơm từ từ. Nghe mợ nói trong bụng mợ có cưng, nó vẫn hờ hững như thường lệ, chẳng hề đáp lại.
“Nam Nam.” Thiệu Tây Bội ngồi bên cạnh nói nhỏ để nhắc nó: “Con là anh trai lớn tuổi nhất, mợ có em bé, sao con lại không vui như vậy?”
“Nếu như là bé gái, mợ chắc chắn sẽ càng ầm ĩ hơn.” Phó Căng Nam cân nhắc rồi mấp máy đôi môi: “Nhất định là mợ và em gái sẽ đua nhau giành cậu.”
“Thằng nhóc Phó Căng Nam này! Có ngon thì ăn cơm xong rồi ra đấu với mợ!” Cố Linh Nhan chớp chớp hàng mi, dáng vẻ hùng hổ gây áp lực cho cặn bã nhỏ: “Nếu nói như vậy, sao mẹ con và Vấn Vấn lại không giành ba con nhỉ?”
“Mợ nói ngược rồi, đúng ra là ba và Vấn Vấn đua nhau giành mẹ.” Phó Căng Nam đáp rất hờ hững.
Thiệu Tây Bội đang vừa bế vừa đút cơm cho Phó Thiên Vấn nũng nịu. Nghe con trai nói vậy, sắc mặt dần dần biến thành cười như không cười.
Mà người nào đó lòng dạ hẹp hòi, ngồi không cũng trúng đạn, lúc này mới buông đũa xuổng, đẩy mắt kính lên rồi liếc con trai, cất giọng lạnh lùng: “Không được chất đống mô hình ở trong nhà.”
Phó Căng Nam nghe thấy mô hình yêu quý của mình sắp bị phá sản, khuôn mặt nhỏ nhắn, luôn luôn bình tĩnh của nó dần dần không nhịn nổi nữa.
Lúc này, Cố Linh Nhan ngồi bên cạnh cầm đũa lên, cười vui sướng khi người gặp họa, lè lưỡi trêu ghẹo Phó Căng Nam: “Nhóc con, ai bảo cười nhạo ba mình chứ! Động thổ trên đầu Thái Tuế, đáng bị như thế! Ha ha ha ha!”
Động thổ làm nhà xúc phạm sao Thái Tuế; xúc phạm người có quyền thế lớn
“Ba ba.” Bạn nhỏ Phó Căng Nam đảo mắt, nói chậm rì rì: “Đêm qua mợ nói với mẹ rằng tối nào ngủ Vấn Vấn cũng khóc, cho nên chuyển Vấn Vấn vào phòng của ba và mẹ đi.”
“Em không khóc!” Phó Thiên Vấn nghe thấy tên mình, nửa hiểu nửa không nhưng cũng thốt ra ba chữ phản bác.
Phó Chính nghe ra ý đồ giá họa cho người khác trong lời của con trai, anh nghiêng đầu, liếc qua Cố Linh Nhan.
Cả người Cố Xù Lông chợt cảm thấy lạnh lẽo ác liệt, cô bĩu môi, xích lại gần Đơn Cảnh Xuyên.
Cảm thấy ở trong nhà này, tranh tranh giành giành mãi, cuối cùng vẫn không thể lay động địa vị tối cao của bạn học cặn bã họ Phó...
Từ khi làm mẹ, Cố Linh Nhan kìm lại tính tình của mình rất nhiều, bớt hoạt động trên diện rộng, bớt lời nói thô tục, hơn nữa còn thật sự nỗ lực làm ra dáng vẻ dưỡng thai gương mẫu.
Mang thai chưa được nửa tháng, Đơn Cảnh Xuyên xin phép tòa soạn cho cô ở nhà nghỉ ngơi, đợi ba tháng sau sẽ lại đi làm. Cố Linh Nhan vốn đã lười, ở nhà nhàn rỗi, trông nom hai đứa nhỏ với Thiệu Tây Bội.
“Chị Bội Bội.” Buổi chiều, Cố Xù Lông đến nhà trẻ đón Phó Căng Nam. Vừa tới cửa nhà, cô đã oang oang với Thiệu Tây Bội đang nấu cơm trong bếp: “Hôm nay cô giáo ở nhà trẻ nói Nam Nam làm một cô bé trong lớp khóc đấy.”
Thiệu Tây Bội vặn nhỏ lửa, xoa xoa tay rồi ra khỏi nhà bếp, dùng ánh mắt để hỏi con trai mình.
Mặt của Phó Căng Nam không có cảm xúc gì, nó chỉ kêu một tiếng “mẹ” rồi buông cặp sách, đi vào phòng ngủ.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Thiệu Tây Bội nhíu mày.
Cố Linh Nhan nhìn bóng lưng thành thật nghiêm túc của đứa trẻ, nhịn không được mà bật cười thành tiếng: “Ha ha, cô bé đó muốn ôm nó một chút, bị nó hung hăng đẩy mạnh ra, suýt chút nữa đã va vào cây rồi.”
Thấy Thiệu Tây Bội lắc đầu không nói gì, Cố Linh Nhan duỗi thẳng eo, nằm vật xuống trên ghế sofa: “Ôi, mấy đứa nhỏ ghê gớm như Nam Nam ấy, em đây không có phúc hưởng, trên thế gian cũng chỉ có chị mới chịu được hai cha con nó... Em muốn một đứa con gái như Vấn Vấn cơ.”
Thiệu Tây Bội dịu dàng, nhìn con gái đang ngồi chơi đùa trên ghế sofa, định nói gì đó thì chợt trông thấy Cố Linh Nhan che miệng và chạy vài bước vào trong toilet nhưng vẫn không kìm được, nôn trực tiếp ngay tại góc tường.
Vẻ mặt Thiệu Tây Bội trở nên căng thẳng, cô vội cầm lấy khăn lông và cốc nước, bước tới đỡ Cố Linh Nhan vào toilet.
“Cảm giác sao rồi? Còn buồn nôn không?” Thiệu Tây Bội vỗ nhẹ lưng Cố Linh Nhan: “Nôn nghén là hiện tượng bình thường, không có việc gì.”
Sắc mặt Cố Xù Lông tái nhợt, thầm mắng vài câu thô tục rồi lại xoay người, nôn mạnh vào trong bồn cầu.
Bởi vậy có thể thấy được, bạn học “hạt đậu nhỏ” trong bụng “thỏ lông xù” cũng đã biểu hiện thuộc tính của ác ma nhỏ cường đại rồi. Suốt cả đêm, Cố Linh Nhan ăn gì nôn đấy, nôn đến mức hư thoát, trực tiếp nằm ngay đơ ở trên giường.
Hư thoát (hạ đường huyết do mất máu, mất nước)
Cửa ải cuối năm sắp tới, việc xử án và mấy cuộc xã giao thân mật chất chồng lên nhau, càng ngày Đơn Cảnh Xuyên càng về nhà trễ. Cố Linh Nhan đợi mòn mỏi mà vẫn chưa thấy anh về, trong người lại không thoải mái, ôm chăn nằm dỗi một lát rồi ngủ.
...
Sáng ngày thứ hai, mới hơn năm giờ cô đã tỉnh rồi, Đơn Cảnh Xuyên nằm bên cạnh đang ngủ say, nhắm chặt hai mắt. Hàng mày trên khuôn mặt anh tuấn của anh còn hơi nhíu lại, cô cố nhịn nhưng vẫn không kìm được, cắn một miếng vào chiếc cằm kiên nghị (vững vàng và có nghị lực) của anh.
Đơn Cảnh Xuyên bị cô ép phải tỉnh giấc, bất đắc dĩ tức giận, liếc cô một cái, sau đó ôm cô sát vào trong lòng mình.
“Đơn Cảnh Xuyên, em muốn ly hôn với anh!” Cô trợn mắt hung dữ: “Anh có biết không hả, em bị nôn suốt cả đêm hôm qua nhưng vẫn chờ anh tới hai giờ đó?! Anh còn về trễ như thế, em lập tức trốn khỏi cái nhà này!”
Anh mấp máy môi, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô mà trong lòng cực kỳ thương xót, một hồi sauu mới khẽ nói: “Tại anh không tốt.”
Cố Linh Nhan thấy sắc mặt anh tiều tụy, khóe mắt hơi xanh xao, biết anh cũng không phải cố ý có nhà nhưng không chịu về, cô trợn mắt nhìn anh một hồi rồi mới khẽ mở miệng: “Nồi, em rất muốn anh ở bên cạnh em nhiều hơn.”
Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, càng không biết giữa và sau thai kỳ sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nói cô già mồm cãi láo, chuyện bé xé to cũng được. Không có anh ở bên cạnh, cho dù làm gì đi chăng nữa, cô cũng không thể tâm an khí bình (an lòng và kìm nén tính tình).
Ánh mắt và trái tim Đơn Cảnh Xuyên đều đặt ở trên người cô. Thấy cô làm nũng như vậy, cõi lòng anh càng mềm đi. Anh hơi nghiêng đầu, hôn lên mũi cô: “Đợi qua hai tuần nữa, anh chuyển giao việc một ít rồi mới tan ca sớm được, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi ở nhà, đợi anh trở về được không?”
Cố Linh Nhan chun mũi, cọ cọ nhẹ vào người anh, đáp một tiếng “ừ”.
Sáng sớm là lúc tâm huyết sôi trào, Đơn Cảnh Xuyên bị cô cọ như vậy nên cảm thấy có hơi “thân bất do kỷ”, hơi thở dần dần trở nên dồn dập. Đương nhiên là Cố Linh Nhan cũng cảm giác được điều đó, cô xấu hổ, đỏ hết cả mặt, không dám nhúc nhích thêm nữa.
Ở đây có nghĩa là “thân thể không chịu được sự điều khiển của mình” – bị vợ cọ cọ như thế mà kìm được mới lạ, ha ha.
“Em ngủ thêm một lát đi.” Anh kìm nén một hơi, đắp mền kỹ càng cho cô rồi mới đứng dậy xuống giường: “Anh đi tắm.”
Cố Linh Nhan nhìn bóng lưng của người đàn ông biết kiềm chế, tìm đủ mọi cách để yêu thương mình. Cô nghĩ đến Phó Chính, cảm thấy quả nhiên giữa người và người vẫn có sự khác biệt quá lớn.
May mà ngoại trừ việc nôn nghén và thường xuyên đi toilet, Cố Linh Nhan trải qua ba tháng đầu mang thai rất là thái thái bình bình. Đơn Cảnh Xuyên cũng giảm bớt lượng công việc như anh đã nói trước đó, anh nghỉ bớt một buổi chiều để đưa Cố Linh Nhan đến bệnh viện khám thai.
Tuyết mùa đông tan ra, ấy là hôm kia, Đơn Cảnh Xuyên đến thành phố G công tác, vừa họp xong hội nghị buổi sáng là anh vội vàng về ngay. Cố Linh Nhan đứng bên cạnh anh, nhìn dáng vẻ anh mặc áo gió, cúi đầu nói nhỏ với bác sĩ, cô bỗng cảm thấy giống như có chú mèo đang cào cào cõi lòng mình, ngưa ngứa làm sao.
Phó Chính đưa Thiệu Tây Bội và hai con qua chỗ Phó Lăng, Lâm Văn ăn cơm tối. Trong nhà không có ai, Đơn Cảnh Xuyên xuống bếp nấu cơm. Lúc bưng canh, quay đầu ra, anh chợt phát hiện Cố Linh Nhan vẫn luôn đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình.
“Sao vậy?” Cả hai ra ngoài phòng khách, anh đặt chén lên bàn rồi kéo cô qua bên cạnh mình: “Trong người không thoải mái ư?”
Cô lắc đầu, dùng tay ra hiệu bảo anh cúi thấp đầu một chút, khẽ nhón chân rồi cắn lên môi anh.
Đơn Cảnh Xuyên nhìn ra, rõ ràng là cô gái nhỏ này đang dụ dỗ mình một cách công khai. Bị cô ôm lấy cổ, anh chẳng thể nhúc nhích được nữa, đành phải bế cô lên thật nhẹ nhàng, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào cô.
Lúc này, Cố Linh Nhan kề sát tai anh, nói nhỏ vài câu.
Anh nhìn đồ ăn nóng hôi hỏi trên bàn, suy nghĩ một chút rồi ôm cô vào phòng ngủ.
“Không thoải mái thì phải nói với anh đó.” Anh cẩn thận đặt quần áo của cô sang bên cạnh, cau mày, nhìn thân dưới trắng mịn mượt mà tươi sáng của cô, dặn đi dặn lại thật kỹ càng.
Dù sao anh cũng nhịn lâu rồi, nhịn thêm một hồi cũng không phải việc khó, nếu lỡ làm tổn thương đến đứa bé thì sẽ không còn là chuyện “ham muốn dục vọng” đơn giản thế nữa.
“Em biết rồi.” Cô dang hai chân mảnh khảnh, cọ cọ eo anh: “Sao anh lại cọ cọ vào em kiểu vậy, chẳng lẽ năm ngón tay thì thoải mái hơn hả?”
Đơn Cảnh Xuyên hiểu lời cô nói, đen hết cả mặt. (Chắc ảnh chỉ dám vuốt, không dám thịt). Anh để cô gối đầu ngay ngắn, hạ thấp thân mình xuống rồi cọ xát nhẹ nhàng ở ngoài.
Phụ nữ có thai không thích hợp với kiểu kịch liệt. Đơn Cảnh Xuyên dỗ dành chỗ đó của cô vừa ẩm vừa trơn thật nhiều rồi mới dám dùng tư thế cơ bản nhất để đi vào trong.
Cố Linh Nhan khẽ hít một hơi, tự động ôm cổ anh kéo xuống, tự nâng mông lên để anh đi vào sâu hơn một chút.
Anh cúi đầu, nhìn thịt thà non mềm trắng nõn, nụ hoa đỏ hồng phập phồng tự nhiên, mắt anh càng đỏ hơn hẳn. Anh cúi đầu ngậm lấy nụ hoa ấy, đồng thời xông vào trong thật khí thế.
“Ưm...” Đã lâu chưa bị kích thích và đột kích như vậy, cô không kiềm được mà cong người lên, kết quả lại càng nhanh chóng bao phủ lấy anh.
Phía dưới bị từng lớp bánh bao non mềm xoắn vòng chen lách, cơ bắp cả người Đơn Cảnh Xuyên căng lên. Anh ngẩng đầu khỏi bầu ngực cô, bắt đầu chuyển động một vào một ra.
Cơ thể mang thai càng lộ rõ sự mẫn cảm, cô mới bị đâm mấy cái đã kêu “Căng quá, không được”, muốn đẩy anh ra ngoài. Anh đã nhẫn nhịn mấy ngày qua, thật sự chịu không nổi, nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng im lặng mò tay vào chỗ đang “kết hợp” của hai người, vuốt ve chầm chậm.
Tiếng nước dính ngấy mập mờ, nơi đó của cô hoàn toàn nhẵn nhụi, trơn trượt vì nước. Anh rõ ràng đã gác hai đùi cô lên cổ tay mình, từ chỗ hai chân mở rộng của cô, anh bắt đầu “thẳng tới thẳng lui”.
Giờ phút này, Cố Linh Nhan hối hận cũng vô dụng. Trước kia, Nồi mặt đen lương thiện cũng hay đâm thẳng thừng, liên tục ra vào từng phát một như thế, lần nào cũng đẩy vào góc trong cùng rồi hoàn toàn rời khỏi. Chỗ “kết hợp” của hai người đã rối tinh rối mù, cả người cô sợ run, thở dài một hồi, cuối cùng khóc hu hu.
Mồ hôi Đơn Cảnh Xuyên đầm đìa, mấy sợi tóc trước trán đã ướt đẫm. Anh cảm giác được sự mềm mại và hơi nóng của cô không ngừng cuộn lại, cơ bắp anh càng căng càng chặt, khoái cảm như thủy triều lan tới. Anh cúi đầu, hôn lên nước mắt cô, khống chế lực nhiều lần để tiến vào. Mãi đến khi cô cắn môi đỏ hết, anh mới đột ngột rút ra.
“Ba sói háo sắc của đứa nhỏ ơi, bụng em đói lắm...” Cố Linh Nhan thở phì phò, thất thần, đưa chân đá vai anh, giọng nói không còn sức lực.
Mà cái người luôn luôn bình tĩnh, nghiêm túc nào đó chợt cười lớn, bế cô dậy cẩn thận, cắn môi cô rồi mới chịu thốt lên một tiếng “cục cưng”.