Lâm Uyển chờ Lưu Viện Viện đi xong, liền cúi đầu ăn vài miếng mỳ.Tằng Tuấn vẫn rất bình thản, không có phản ứng gì.
Song lúc quay sang nhìn lại, Lâm Uyển lại phát hiện ra chỉ còn lại một vệ sĩ ngồi ở đó.Chắc là ở nơi đông đúc như vậy, bọn họ hay có thói quen chia nhau ra để bảo vệ.
Lâm Uyển nhìn di động, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ chiếu, cô cố ý đi sớm một chút, hoàn toàn là theo bản năng nghĩ đến chân của Tằng Tuấn.
Lúc bước ra ngoài, hai người liền tranh thủ ngắm cảnh đêm.Trung tâm thương mại này rất lớn, kiến trúc lại rất đặc biệt, đặc biệt là tường bằng thủy tinh, buổi tối ánh đèn chiếu vào khiến cho người ta cảm giác nó như một viên ngọc lớn.
Xung quanh có rất nhiều người trẻ tuổi đi lại, trên đường có một số quầy hàng bán các món đồ nhỏ xinh dễ thương.Lâm Uyển và Tằng Tuấn chậm rãi bước đi, vừa đi vừa thuận tiện nhìn ngắm các món đồ.
Khi đi qua một quầy hàng, cô bỗng nhiên nhìn thấy một thứ, vội chỉ vào đệm bông giữ ấm tay rồi nói với Tằng Tuấn: “Trước kia lúc đi làm em rất thích dùng cái đó, anh xem trông nó đáng yêu không kìa.”
Cô khá sợ lạnh, ngồi máy tính nhiều nên rất thích có thứ gì đó để ôm, vừa ấm tay lại vừa ấm bụng.
Xem xong, cô lại chú ý tới một quầy hàng đang bán đồ ông già Noel.Nghĩ ngợi một lúc mới nhớ, thảo nào mà dạo này đâu đâu cũng thấy dán hình ông già Noel.
Giáng sinh sắp tới rồi.
Người bán hàng bắt gặp ánh mắt của cô, liền nhiệt tình quảng cáo: “Cô gái, hôm nay cửa hàng rất náo nhiệt, tất cả các món đồ đều được giảm giá một nửa.”
Lâm Uyển ngơ ngác, cô lớn như vậy rồi, mua mấy món đó hình như không hợp cho lắm.Trái lại Tằng Tuấn ở bên cạnh đã chỉ vào một con tuần lộc, nói: “Gói lại cho tôi.”
Lâm Uyển biết vì sao anh lại muốn mua nó rồi, là vì trông nó rất đáng yêu, hơn nữa nhìn còn rất giống Đại Mao Nhị Mao.
Cô quay đầu sang nở một nụ cười với Tằng Tuấn, là một nụ cười vô cùng thân thiết và ăn ý.
Lúc bọn họ mua xong thì có một đôi tình nhân đi tới.Hình ảnh như vậy rất dễ khiến cho người ta lầm tưởng rằng bọn họ cũng là một cặp đôi yêu nhau đang đi dạo như bao người khác.
Lâm Uyển tim đập thình thịch, phải mau chóng hít sâu vài cái.
Cô gần như không thể chống cự lại được sự ngọt ngào của Tằng Tuấn, không có lý do để tức giận với anh.Lúc đi đường luôn theo bản năng đi chậm lại để sánh bước cùng anh, chú ý từng nhất cử nhất động của anh, chung quanh ồn ào như vậy, cô lại giống như có thể nghe được tiếng hít thở của anh, có thể cảm nhận được nhịp đập từ trái tim anh.Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cũng vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn lại mình.
Diện mạo của anh vốn rất đẹp, nhất là lúc nhìn cô, đâu còn dáng vẻ của Tằng ma vương nữa, trái lại còn mang theo một chút ngại ngùng.
Lâm Uyển tim đập mãnh liệt, phải mau chóng cúi đầu xuống.
Rạp chiếu phim có không ít các biển hiệu thông báo, Lâm Uyển cũng không phải là lần đầu tiên tới đây, cô dẫn Tằng Tuấn đi vào phòng chiếu.Nhưng có một điều rất kỳ lạ, cô cứ tưởng rằng hai người vệ sĩ kia sẽ bị chặn ngoài cửa, hay nói cách khác đó là ai không có vé thì sẽ không được vào.Kết quả bọn họ lại đưa ra giấy tờ chứng nhận gì đó nên được vào, nhưng không ngồi xuống mà chỉ đứng ở cạnh cửa.
Lâm Uyển và Tằng Tuấn ngồi ở vị trí xa một chút, cô chỉ sợ anh đi đứng không tiện, liền đưa tay ra đỡ anh.Song Tằng Tuấn lại không cần đến sự giúp đỡ của cô, anh rất tự nhiên cầm lấy tay cô, cùng nhau đi đến chỗ ngồi.
Chỗ ngồi trong rạp rất thoải mái, sau khi ngồi xuống, Lâm Uyển bắt đầu đùa nghịch cái kính D trên tay, thật ra là vì cô không dám nhìn Tằng Tuấn, lại càng không dám nói chuyện với anh.Cô chỉ cảm thấy toàn thân đang nóng bừng.
May mắn không bao lâu sau thì phim bắt đầu chiếu, khúc dạo đầu rất đẹp mắt, rất có phong cách của Hollywood.Nhưng nội dung câu chuyện thì có vẻ hơi đơn điệu, nữ chính rất xinh đẹp, mái tóc dài màu vàng, nhưng nam chính thì lại khá phức tạp, biểu hiện khiến cho người ta thất vọng.
Lâm Uyển còn đang buồn bực thì nội dung phim bắt đầu đẩy lên cao trào, mọi chuyện dần dần lộ ra chân tướng.
Cuối cùng người vợ chính thức của nam chính cũng xuất hiện…
Thì ra sau bao chuyện như vậy, người con gái trong lòng anh ta lại là một người khác!!
Lâm Uyển toàn thân cứng đờ…Dường như cô đang có chút kích động…Người đàn ông đẹp trai kia vẫn rất chân thành yêu người vợ của mình, mà cô gái kia sau đó đã không xuất hiện nữa…
Lâm Uyển bỗng nở nụ cười, may là có kính D che chắn nên mới không lộ ra dáng vẻ chật vật của cô lúc này…Song tầm mắt của cô lại dần mờ đi, ngực giống như vừa mới bị người ta nhéo cho một cái, đau đớn không thốt nên lời…
Chờ phim chiếu xong, cô vẫn lẳng lặng ngồi yên một lúc lâu.Lúc trong phòng trở nên ít người, cô mới chậm rãi đứng lên, cầm kính D trong tay, không nhìn Tằng Tuấn mà cứ thế cúi đầu đi trước, bước chân rất dài, giống như đang muốn trốn tránh.
Cho nên Tằng Tuấn đã gọi cô hai tiếng mà cô vẫn không nghe thấy.Đến tiếng thứ ba, cô mới chần chừ đứng lại.Hai người đứng cách nhau ba bốn mét, chắc là anh đã cố gắng đuổi theo cô.
Tay anh chống gậy, động tác có chút luống cuống, trước đây anh chưa từng đi trên một đoạn đường như vậy…
Ánh mắt của cô trở nên chua xót, hơn nữa cô có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò của những người xung quanh, nhất là Tằng Tuấn đang đứng đó, không có khả năng sẽ không thu hút được ánh mắt của mọi người.
Lâm Uyển cố gắng nhẹ giọng, không muốn để người ta nghĩ rằng họ đang cãi nhau: “Tằng Tuấn…” Cô thẳng thắn nói: “Cám ơn anh đã hạ mình để cho em cơ hội, nhưng nếu anh thật sự có cảm tình với em, vậy thì hãy buông tha cho em đi.Trong lòng em như bị gai đâm vậy, lúc trước em còn có thể tỏ ra thoải mái như không có chuyện gì, nhưng từ khi em hiểu được cảm giác trong tim mình, thì bỗng cảm thấy nếu càng hãm sâu thì sẽ càng thấy đau.”
Nói xong, Lâm Uyển giống như muốn thể hiện quyết tâm của mình, liền cầm lấy con tuần lộc rồi ném vào thùng rác.
Sau khi cô xoay người đi, Tằng Tuấn cũng không đuổi theo cô nữa.Trái lại mới vừa đi vài bước, vệ sĩ đã chặn cô lại.Người kia rất lịch sự, đưa tay ngăn lại đường đi của cô, nói: “Lâm tiểu thư, phiền cô quay trở lại bên cạnh Tằng tiên sinh.”
Lâm Uyển chầm chậm lui về sau, đối phương tuy rằng không có ý định động thủ, nhưng nếu cô còn muốn chạy nữa thì chắc chắn sẽ không xong với họ.
Lâm Uyển tức giận thở mạnh một cái, không tình nguyện mà quay trở về.
Lúc cô quay lại, Tằng Tuấn vẫn đứng đó chờ cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú.Mặt của cô tái xanh, không nói gì, chỉ dụi mắt nhìn món đồ trong tay anh.
Không biết từ lúc nào, anh đã lấy lại con tuần lộc kia từ trong thùng rác ra, cầm chặt nó trong tay, đứng yên chờ cô quay lại.
Lâm Uyển không hiểu nổi tại sao cô lại giống như nữ sinh trung học đang yêu đương như vậy, giận dỗi một cách rất ngây thơ.
Tằng Tuấn vẫn rất bình thản, không một chút tức giận.Xe đã sớm chờ bên cạnh, thấy Lâm Uyển đi qua, tài xế liền ra ngoài mở cửa xe.Lâm Uyển ngồi xuống, Tằng Tuấn cũng theo vào ngồi cạnh cô.
Dọc đường đi, hai người đều không nói gì.
Lúc trở về, hai người giống như đang chiến tranh lạnh với nhau.Tằng Tuấn thì rất khó đoán được là anh có đang giận hay không, nhưng lúc đi ngủ thì anh rất yên ổn, trừ có lúc anh có ý đồ muốn ôm cô nhưng bị cô giãy ra, thì sau đó cũng không có hành động gì nữa.
Ngày hôm sau Lâm Uyển tỉnh dậy, lúc đi ra ngoài thì phát hiện có chút là lạ.
Lúc trước cô đã đem căn nhà trở nên nữ tính, nhưng hôm nay điều đó lại càng được thể hiện rõ ràng hơn.Dù là phòng khách hay phòng ăn, nơi nào cũng được bày hoa hồng.Hơn nữa trong phòng khách còn có một cây thông Noel, Lâm Uyển còn tưởng là có người đến trang trí, nhưng không ngờ lúc đến gần thì mới nhận ra, người đang trang trí lại chính là Tằng Tuấn.
Anh đang treo những món đồ nhỏ như bông tuyết lên cây thông, phía dưới còn bày các hộp quà được đóng gói rất đẹp.
Lâm Uyển không nói gì, trực tiếp đi vòng qua cây thông Noel kia.
Bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện, vội đi tìm di động để gọi điện cho mẹ, từ khi bị Tằng Tuấn bắt về, cô vẫn thường liên lạc với mẹ mình.
Mẹ của cô vẫn khỏe, nhưng thời gian ở bên ngoài hơi lâu nên bà đang có ý định muốn trở về.Một là vì nhớ nhà, hai là vì có chuyện phải làm.
Mẹ cô nói: “Thế nào cũng phải về nhà một chuyến, ông ngoại con sắp tổ chức đại thọ tám mươi tuổi, mẹ không về không được.”
Cô không thích tham gia mấy buổi tụ hội cho lắm, hơn nữa hoàn cảnh của hai mẹ con cô lúc này có thích hợp để tham gia không?!
Nhưng mà đại thọ tám mươi thì lại không thể không có mặt.Lâm Uyển cũng đành phải đồng ý.
Tắt điện thoại, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài đã trở nên trắng xóa.Hôm qua lúc trở về cô chỉ cảm thấy thời tiết hơi lạnh, không ngờ sáng ra đã thấy như vậy rồi.
Hiển nhiên là tuyết đã rơi suốt một đêm.
Lâm Uyển ngắm nhìn đến xuất thần.Mùa Giáng Sinh năm ngoái cô vẫn đang cùng bạn bè đi chơi vui vẻ, khi đó Vương Kiến và cô hẹn nhau ăn cơm, sau khi ăn xong, hắn mới nói là quên mang theo ví, cho nên việc trả tiền lại đến lượt cô làm.
Lâm Uyển nhớ đến chuyện này, liền theo bản năng nhìn Tằng Tuấn một cái, anh vẫn đang ߠđó trang trí cây thông.
Cô không rõ lắm là anh làm như vậy để làm gì, việc trang trí trong nhà, còn cả hoa hồng, tất cả đều theo ý cô muốn, rõ ràng anh đang muốn dùng sự ngọt ngào để chinh phục trái tim cô.
Mặc kệ anh có làm gì, cô cũng đã sớm hạ quyết tâm rồi.
Cho nên chờ Tằng Tuấn trang trí cây thông xong rồi đi tới, Lâm Uyển vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nói: “Ông ngoại của em tổ chức đại thọ tám mươi, ngày kia em nhất định phải về nhà một chuyến.”
Kết quả nói xong câu đó, Tằng Tuấn lại rất tự nhiên đáp: “Anh đi cùng em.”
Lâm Uyển kinh ngạc nhìn anh, nói: “Em không mời anh.”
Cô cố ý tỏ ra thờ ơ với anh, chủ yếu là vì cô không thích việc Tằng Tuấn bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng như vậy, điều đó khiến cho cô rất khó xử.
Tằng Tuấn không nói tiếp về vấn đề đó nữa, anh chỉ về phía phòng ăn, thúc giục cô: “Đi ăn sáng thôi.”