Anh ta vẫn mỉm cười đầy dịu dàng và liếc nhìn chiếc áo choàng.
Nếu không có vết máu trên má thì nụ cười rạng rỡ của anh hẳn đã khiến nhiều cô gái mê đắm.
“Tôi không thể để bất kì vết bẩn nào dính lên người chủ nhân…”
Ngón tay cái của anh chậm rãi lướt trên mặt Valletta.
“Tôi đã làm tê liệt khứu giác của người, vì vậy người sẽ không còn ngửi thấy mùi máu nữa.”
Reinhard nói, mỉm cười thân thiện.
Có giọng nói trìu mến như vậy đã là thói quen của anh ta, nhưng ánh mắt không có chút ý cười nào càng khiến cô thêm lo lắng.
‘Thay vì suy xét mấy điều nhảm nhí đó thì tại sao anh không để tôi về phòng đi chứ!’
Valletta gào thét trong nội tâm.
Tại sao anh ta lại đưa áo choàng của mình cho cô? Có phải anh ta muốn giữ ấm cơ thể cô trước khi giết?
Valletta cố gắng rũ bỏ những dòng mô tả của cuốn tiểu thuyết xuất hiện trong tâm trí cô. Hình ảnh Valletta với nụ cười do bị rạch ra trước chiếc bánh sinh nhật làm từ xác người.
“Vào đi, Chủ nhân.”
Anh choàng tay qua vai cô và kéo nhẹ cô.
Nhưng Valletta không muốn vào chút nào. Cô cố gắng giữ chặt chân mình và đứng yên. Cùng lúc đó, một tiếng cười trầm thấp vang lên. Reinhardt búng tay. Đôi chân của Valletta bắt đầu tự di chuyển.
“Chờ đã, không…!”
“Chủ nhân đã từng cố bỏ rơi tôi.”
Reinhardt thì thầm, nắm chặt vai Valletta khi cô cố gắng vùng vẫy. Chân cô bắt đầu di chuyển về phía phòng ăn, còn lưng cô vẫn cứng đờ.
“…”
“Con tim mỏng manh yếu đuối của tôi đã bị tổn thương rất nhiều.”
‘Mẹ kiếp!’
Theo phản xạ, cô kêu lên trong đầu. Miệng cô ấy ngậm chặt không phát ra được tiếng nào.
Valletta cắn môi, nhìn xuống đôi chân đang bị Reinhardt tùy ý di chuyển.
“Người từng nói rằng lí do là vì tôi vô dụng.”
Giọng anh ta trở nên lạnh lẽo hơn.
“…”
Cô chỉ nói rằng cô không cần nô lệ. Tuy nhiên, trong lúc cầu xin vứt bỏ anh đi, cô đã thốt ra những lời không hay.
Cô không ngờ rằng anh đã nghe được. Mặt Valletta tái mét.
“Vì vậy, tôi nghĩ mình sẽ chứng minh được sự hữu dụng của mình như chủ nhân mong muốn.”
Reinhardt thấp giọng thì thầm. Sau đó, khi cúi xuống vén tóc của Valletta ra sau tai, anh bắt gặp ánh mắt của cô.
“Vậy nên, nhìn kỹ nhé.”
Đôi mắt Reinhardt co lại thành hình trăng khuyết. Ánh nhìn điên cuồng chạm tới cổ tay trái của cô.
Đó là chiếc vòng tay cưỡng bức hồi hương với một viên ngọc xanh của Bá tước Delight.
“Tôi đã dọn sạch đống rác rưởi để chứng minh bản thân mình hữu ích.”
Chiếc vòng bằng vàng bị nứt ra và chẳng bao lâu đã vỡ vụn thành bột và rơi xuống sàn.
Cô ngước nhìn Reinhardt với ánh mắt kinh ngạc, nhưng ánh mắt anh đã rời khỏi Valletta.
Anh ôm vai Valletta và mở cửa phòng ăn.
Bên trong giống như đang diễn ra một bữa tiệc màu đỏ. Tuy có người còn sống, nhưng chân tay đều không còn nguyên vẹn. Chỉ có những tiếng rên rỉ vang lên.
Ánh mắt cau có của Valletta dừng lại ở một người ngồi ở đầu chiếc bàn được trang trí bằng dao.
…Ông ta chết rồi sao?
Ngay lúc cô nghĩ vậy, con mắt còn lại của người đàn ông ngồi trên chiếc bàn dài đảo qua và hướng về phía Valletta.
Đó là Bá tước Delight.
Tay và chân ông ta bị ghim bởi những con dao cắt bít tết, với một bên hốc mắt trống rỗng.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy những ngón tay bị đứt lìa và ánh mắt run rẩy của ông ta. Đó là một cảnh tượng khủng khiếp mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
“Ư…! Hự…!”
Đôi mắt của Bá tước Delight sáng lên khi nhìn thấy Valletta. Valletta nhìn Bá tước Delight với ánh mắt thờ ơ.
‘Ông ta đang cố nói gì vậy?’
Một lọ thuốc của nhà giả kim sẽ ngay lập tức chữa lành vết thương cho ông ta như chưa có gì xảy ra, nhưng cô đang ở trong tình huống không thể tự mình di chuyển.
Tất nhiên, cô cảm thấy tiếc cho hoàn cảnh của ông ta.
Tuy nhiên, chính Bá tước Delight lại hết lần này đến lần khác bỏ ngoài tai lời cảnh báo của cô mà giữ lại một tên điên vì lòng tham của mình.
‘Vì ông xứng đáng.’
Cảnh tượng trước mặt tuy có chút sợ hãi, nhưng có lẽ vì khứu giác đã bị tê liệt nên cô có cảm giác xa cách, cứ như đang xem phim vậy. Ở thế giới của cô có nhiều bộ phim truyền hình còn tệ hơn khung cảnh này, vì vậy khi nhớ lại, cô không nghĩ rằng tình huống này lại nghiêm trọng đến thế. (?)
Cô lo xa đến mức không thể hiện tình cảm với bất kì ai trong dinh thự, vì cô đoán chuyện này sẽ xảy ra.
Thực ra, lâu như vậy rồi cô vẫn không nhớ được tên của bất kì người hầu nào.
“Việc giết mổ vẫn chưa xong nên mấy con lợn vẫn còn sức kêu nhỉ.”
Reinhardt nói, liếc mắt nhìn Bá tước Delight.
Bá tước Delight bị anh ta chú ý đến, cả người không ngừng run rẩy.
Valletta thấy rất lạ lẫm khi người đàn ông vốn kiêu ngạo, tự cao lại tỏ vẻ khiếp sợ như vậy.
Reinhardt đưa tay ra, dùng ngón tay cái xoa tai cô.
“Xin lỗi vì đã làm bẩn tai của người.”
Cơ thể Valletta cứng lại trước nụ cười không hề ăn nhập với nỗi kinh hoàng xung quanh họ của Reinhardt.
‘Anh ta chắc chắn là đã nổi điên lên rồi.’
Reinhardt nhẹ nhàng vỗ lưng cô, như đang cố xoa dịu cô. Cô muốn hỏi anh đã cho mình uống loại thuốc gì, nhưng môi của Valletta vẫn không thể hé mở.
“Tôi đã lên kế hoạch để có thể hoàn thành nhanh gọn việc này vào sáng mai…”
Reinhardt vừa nói vừa dẫn Valletta đến nơi không có thi thể. Valletta đã rất cố gắng để di chuyển cơ thể của mình, nhưng câu thần chú mà cô đang mắc phải không cho phép cô cử động dù chỉ một ngón tay.
“Chủ nhân đến trước đi.”
Đây là lỗi của cô vì còn thức. Những gì Reinhardt đang cố nói rất rõ ràng.
Nhưng Valletta biết đó là một cái cớ vô nghĩa.
Reinhardt, người đã phục vụ Valletta hơn một thập kỷ, không thể không biết thời gian cô đi ngủ hay khi nào thì cô dùng bữa. Nếu anh nói rằng anh đã cố ý điều chỉnh thời gian thì còn đáng tin hơn.
“Người có biết rằng ông ta đã cố dạy tôi về tình dục không, chủ nhân.”
Câu hỏi của Reinhardt khiến cô nổi da gà. Đến hôm nay cô mới nghe nói về chuyện này.
“…”
Khi anh đặt câu hỏi cho người nào đó thì anh phải để người ta có cơ hội trả lời chứ.
Khi Valletta nhìn anh ta bằng ánh mắt khó chịu, đuôi mắt Reinhardt lại cong lên thành hình trăng khuyết tuyệt đẹp. Nhưng điều đó không có nghĩa là Valletta có thể đáp trả.
“Nếu chủ nhân không bỏ rơi tôi thì chuyện này đã không xảy ra.”
“…”
Valletta cảm thấy điều đó thật không công bằng.
Lý do tại sao Bá tước Delight đã chọn anh ta ngay từ đầu là để sử dụng anh ta cho mục đích đó.
Ông ta cũng là một tay buôn nô lệ có tiếng, và đối với ông, Reinhardt là một viên ngọc quý và sẽ ngày càng trở nên có giá trị hơn khi anh ta lớn lên.
“Vì thế nên, trước hết tôi đã cắt rời bàn tay từng tát vào mặt tôi, cây gậy vô dụng từng trở nên phấn khích khi nhìn tôi, và cắt nửa bên lưỡi ông ta thành nhiều mảnh…Reinhardt nói, đưa tay chạm vào tóc Valletta.
Không biết chiếc áo choàng có chức năng tỏa nhiệt hay không, nhưng nó vẫn tiếp tục khiến cơ thể đang giảm nhiệt vì căng thẳng của Valletta trở nên ấm áp hơn.
“Còn điều gì khác mà người muốn xem không?”
Nếu đã hỏi như vậy thì phải để tôi nói ra chứ. Valletta lặng lẽ nhìn vào đôi mắt điên cuồng của Reinhardt.
Reinhardt bật ra một tiếng cười nhỏ và dùng ngón tay cái xoa nhẹ môi dưới của cô. Đôi môi đang mím chặt, như thể chúng đang dán chặt vào nhau, chợt buông lỏng ra.
Cô khẽ mấp máy môi vài cái, sau đó mở miệng và thở dài.
“Cha ta đã mang ngươi về vì mục đích ấy.”
Valletta nói những lời mà cô đang kìm nén trong lòng. Thật bất công cho anh khi đổ lỗi cho cô.
Có lẽ vì nó nằm ngoài dự đoán của Reinhardt, vai anh rung lên và anh cười lớn. Anh ta trông như một kẻ điên đang cười giữa những xác chết.
“Nếu là do chủ nhân dạy thì sẽ được đón nhận hơn.”
Reinhardt nói với điệu cười mỉa mai. Valletta nhún vai, nhìn anh với vẻ ghê tởm tột độ.
Reinhardt từ từ vuốt ve vai Valletta.
“Dù ngươi tính trả thù theo cách nào hay tính làm bất cứ điều gì trong ngôi nhà này đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến ta”, cô nói.
Sau đó, Reinhardt khoanh tay nhìn Valletta. Cơ thể Valletta cứng lại. Ánh mắt anh đang nhìn cô. Anh nhìn cô như thể đang cân nhắc xem có nên giết cô hay không.
“Giá như mình không bị hãm hại.”
Cuộc sống của Valletta quan trọng hơn nhiều.
Thực ra đối với cô, bất cứ điều gì xảy đến với gia đình này đều không quan trọng. Ngay từ khi bắt đầu, cô đã thử mọi cách có thể. Theo cách riêng của mình, trong suốt năm qua cô đã cố hết sức để nói với họ rằng đừng nên làm hại Reinhardt.
Nếu không phải vì vòng cưỡng ép hồi hương thì cô đã bỏ trốn từ lâu.
“Chủ nhân vô tâm của tôi.”
Reinhardt nhún vai và kêu than.
Đương nhiên là anh ta chỉ đang làm quá lên mà thôi. Cảm xúc thật sự của anh ta vẫn không thể biết được.
Anh ta luôn như vậy. Đó là lý do tại sao Valletta luôn đề phòng.
“Tôi luôn cố gắng trở thành một con chó trung thành của người…”
Bàn tay lạnh giá của Reinhardt đưa lên má Valletta.
“Nhưng người luôn cố gắng đẩy tôi đi.”
Cô nheo mắt lại, cảm xúc không rõ ràng dần dần gần với khinh bỉ hơn. Valletta mở miệng rồi ngậm chặt.
‘Là vì anh nhất định sẽ giết tôi.’
Cô không thể nói câu đó. Cô không thể nói rằng mình đã thấy trước tương lai.
Reinhardt đứng bất động một lúc, chờ đợi câu trả lời từ Valletta.
Sau đó anh thở dài một tiếng rồi chạm vào môi cô.
“Bởi vì mọi thứ liên quan đến ngươi…”
Bàn tay đang tiến lại gần của Reinhardt dừng lại dưới mũi Valletta. Sau đó, anh đứng yên và nhìn vào mắt cô. Đôi mắt đầy vô cảm, không có ý cười hay chứa đựng bất cứ cảm xúc gì.
“Đều là giả dối.”