Có một thương nhân đến giao hàng đã báo lại vụ thảm sát tại nơi ở của Bá tước Delight cho Hoàng cung.
Người thương nhân như thường lệ đến dinh thự của Bá tước để giao hàng nhưng bỗng nghi ngờ dinh thự luôn luôn đóng kín cửa này.
Lúc ấy cổng không có lính canh, gọi bao nhiêu lần cũng không có người trả lời. Vì vậy, người thương nhân bước qua cánh cửa đang mở, và kì lạ thay, giống như lúc nãy, không có người ở cửa trước.
Ngày hôm đó, dù có thế nào đi nữa anh cũng phải giao hàng, vì vậy anh cẩn thận bước vào.
Và cách cửa trước không xa, thương nhân tìm thấy thi thể của một người lính bị chặt đầu.
“Aaaaaaaah!”
Người thương nhân hét lên rồi chạy đi, và cho gọi cảnh sát.
Các binh lính đã cử người đến để tìm hiểu chính xác sự việc, nhưng người lính được cử đến đã chạy ra ngoài ngay khi vừa mới nhìn vào bên trong.
Người lính không thể một mình tìm hiểu sự việc vì hiện trường khiến anh ta buồn nôn, và vì không chính mắt nhìn thấy thảm kịch.
Các binh lính nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình chỉ sau khi nghe chính xác câu chuyện khi người lính kia trở về và thông báo lại sự việc cho Hoàng tộc, và vụ thảm sát nhà Bá tước Delight được lộ ra.
Một kị sĩ hoàng gia được đào tạo bài bản đã được cử đi để tìm ra sự thật đằng sau vụ việc kinh hoàng không còn ai sống sót.
Hầu hết những người lính không thể chịu được mùi máu tanh của dinh thự, và rất khó khăn khi nhìn những xác chết bị cắt xẻo một cách khủng khiếp.
Tất cả các xác chết đều biến dạng, nhưng đáng sợ nhất là của Bá tước Delight.
Tuy nhiên, người con gái duy nhất, Valletta Delight, người được biết đến là một mỹ nhân, đã không thể tìm thấy dù đã tìm kiếm khắp các xác chết và dinh thự.
“…Vậy là ngươi vẫn chưa tìm ra nàng ấy?”
Đôi mắt xanh đen của Milrode trông rất đục, không giống như mọi khi.
Kị sĩ trước mặt tê cứng vì giọng nói trầm ấm của anh ấy.
Anh đứng thẳng người và giữ nguyên tư thế.
Có quầng thâm bên dưới đôi mắt trống rỗng của Milrode. Anh ấy không thể ngủ được và đã thức trắng đêm sau khi nghe về vụ việc.
Đã ba ngày kể từ khi sự việc xảy ra. Anh ấy đã thức gần như cả đêm trong văn phòng của mình, tự hỏi liệu có báo cáo nào đến không.
Tuy nhiên, không có đề cập đến Valletta Delight trong các báo cáo được gửi đến.
Chỉ toàn là những báo cáo về tổng số nạn nhân và việc giải mã các giấy tờ nằm rải rác. Có thông tin về sự tham nhũng của Bá tước Delight được báo cáo không liên tục, chưa có thông tin gì về Valletta.
“Vâng, thần xin lỗi, thưa Thái tử điện hạ.”
“Không, không sao.”
Milrode nói, dùng ngón cái và ngón trỏ ấn vào trán. Anh đưa tay ra và chậm rãi xem qua bản báo cáo dài hơn một trăm trang, và rất tiếc, vẫn không thấy nhắc đến Valletta Delight ở đâu cả.
“Ngươi nói có dấu vết sử dụng ma thuật?”
“Đúng, đúng vậy.”
“Đã gửi yêu cầu hợp tác đến Ma tháp chưa?”
“Rồi ạ, nhưng chưa có hồi âm.”
Milrode thở dài. Họ không thể tìm thấy dấu vết trốn thoát nào, dù là bay lên trời hay biến mất dưới lòng đất.
Hơn nữa, kể từ khi vụ tham nhũng của Bá tước Delight nổi lên, anh rất muốn xé xác bản thân mình vì anh luôn nói tốt về Bá tước trước mặt Valletta.
Bản báo cáo đã tiết lộ những sở thích bệnh hoạn của Bá tước Delight, người đã mua và bán nô lệ, cũng như xu hướng tàn bạo của ông ta.
Nó cũng đã chứng minh vì sao Valletta thường nhăn mặt mỗi khi được Bá tước khen ngợi vì sự quý giá của cô.
“Tiểu thư Valletta là người phụ nữ khôn ngoan. Nếu có một nơi để trốn, nàng ấy sẽ tận dụng cơ hội và trốn thoát. Bất cứ nơi nào cũng có thể, ngay cả tầng hầm, vì vậy hãy lục soát thật kĩ dinh thự để xem liệu nàng ấy có kịp trốn thoát hay không.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Được, nếu còn có gì muốn báo cáo thì hãy cho ta biết ngay lập tức.”
“Vâng.”
“Ngươi có thể lui.”
Theo mệnh lệnh, người kị sĩ cúi đầu và quay người rời khỏi văn phòng.
“Haa…”
Milrode thở dài với vẻ mặt u ám.
Valletta trông có vẻ thờ ơ, nhưng cô luôn đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu. Cô có tính cách thận trọng, sẽ không liều mình lao đầu vào những điều nguy hiểm.
Mặc dù cô chưa từng gọi tên anh nhưng Milrode vẫn thích Valletta.
Tuy nhiên, khi tin tức về việc thi thể của tiểu thư Valletta chưa được tìm thấy lan truyền khắp nơi, một tin đồn kì lạ bắt đầu lan truyền trong giới quý tộc.
Đó là câu chuyện về việc Valletta Delight là kẻ chủ mưu đứng sau thảm kịch nhà Bá tước.
“Không thể nào.”
Milrode nói với giọng gần như chắc chắn.
Dù hiếm khi gặp Valletta nhưng vốn dĩ họ đã ở bên nhau từ lâu. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thể là kẻ chủ mưu.
Ngay từ đầu, phương thức giết người rất tàn nhẫn. Milrode đã tận mắt chứng kiến thảm kịch này.
Những người kiểm tra các thi thể cho biết hầu hết họ đã bị cắt lìa khi còn sống. Nếu không có sự phẫn uất và táo bạo thì sẽ không thể làm được như vậy.
‘Cô ấy thậm chí còn không thể nhấc nổi một thanh kiếm.’
Với sức mạnh thể chất của mình, không thể nào cô ấy có thể nhấc kiếm và cắt gọn gàng như vậy được.
“Họ nói tên nô lệ cũng đã biến mất.”
Hai người ấy đã chạy trốn cùng nhau? Milrode lo lắng.
Chân mày anh ấy nhíu lại. Và thế là một tin đồn khác xuất hiện.
Ngay sau tin đồn rằng Valletta là kẻ chủ mưu, trong giới quý tộc còn xuất hiện thêm một tin đồn khác, rằng Chủ nhân mới thức tỉnh của Ma tháp chính là tên nô lệ đó.
‘Không thể xác nhận nguồn gốc tin đồn…’
Tuy nhiên, tin đồn đó khó có thể loại bỏ hoàn toàn.
Thực tế, sau khi chủ nhân cũ của Ma tháp nghỉ hưu, chủ nhân mới đã không xuất hiện, và Ma tháp hoàn toàn biến mất.
Ngay từ đầu, các pháp sư rất ghét những người không thể sử dụng ma thuật. Và điều gì sẽ xảy ra nếu pháp sư bị lạm dụng? Sẽ không có gì kì lạ khi họ bỏ chạy sau khi thức tỉnh.
Tuy cơ hội là rất thấp, nhưng anh cũng không chắc chắn. Ngược lại, anh cảm thấy bất an. Milrode xoa cái đầu đang nhói đau của mình. Bên anh đã yêu cầu Ma tháp hợp tác ngay khi tìm thấy dấu vết của mana để xác nhận sự lo lắng trong lòng, nhưng bên Ma tháp đã im lặng suốt ba ngày qua.
Ngay cả khi Ma tháp đóng cửa và ngừng giao tiếp với bên ngoài thì cũng chưa có lần nào họ phản hồi một yêu cầu chính thức nào đó.
“Mình thấy lo quá.”
Milrode thì thầm khi đặt tay lên cửa sổ.
“Xin hãy bình an, tiểu thư Valletta.”
Khi họ còn nhỏ, anh đã gặp cô với tư cách là đối tác trong cuộc hôn nhân chính trị của mình, nhưng anh không ghét điều đó.
Cô điềm tĩnh và khô khan, nhưng lại có một trái tim đủ nhân hậu để tiếp cận một con vật đang bị thương.
“Chỉ cần nàng còn sống, ta nhất định sẽ cứu nàng.”
Bóng tối phủ xuống bên ngoài cửa sổ. Đôi mắt của Milrode phản chiếu qua cửa sổ ánh nhìn vững chắc và không thể lay chuyển.
Anh ngồi lại bàn làm việc và bắt đầu xem lại bản báo cáo từ đầu.
[Reinhardt đang quỳ gối trước Valletta, mồ hôi nhễ nhại. Valletta nhìn xuống anh với đôi mắt lạnh lùng khi nắm lấy trái tim anh và khiến anh thở một cách khó nhọc.
Khuôn mặt Valletta nhăn nhó vì tức giận, không còn như ngày thường nữa.
“Ta nghe nói hôm nay ngươi đi chung với con hầu nào đó. Ngươi đã làm gì? Ngươi định lừa dối ta sao? Hay ngươi đã thích một người nào khác ngoài ta?”
“Ư…”
Reinhardt lăn lộn trên sàn. Valletta siết chặt trong tay một viên bi, trong suốt và màu đỏ.
Chống lại đau đớn, Reinhardt quỳ xuống. Anh cố gắng nở một nụ cười trên môi.
Cho dù ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng đó vẫn là nụ cười đẹp đẽ khiến bất cứ ai cũng đều mê mẩn.
Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Valletta.
“Tôi chỉ có duy nhất chủ nhân mà thôi.”
“…Có thật không?”
“Vâng, tất nhiên rồi.”
Khi bàn tay đang nắm chặt của Valletta dần buông lỏng, Reinhardt khẽ mỉm cười.
“Có thật không? Ngươi sẽ không bỏ rơi ta và phản bội ta, đúng không?”
“Vâng, chắc chắn rồi.”
Reinhardt trả lời không do dự. Sau đó Valletta khuỵu gối và ôm lấy Reinhardt.
Đôi mắt anh lạnh lùng khi nhìn xuống Valletta, người đang dụi mặt vào vai anh như một đứa trẻ.
“Đúng vậy, ta yêu ngươi. Reinhardt, ngươi là người duy nhất mà ta có, vì vậy đừng bỏ rơi ta, có được không?”
Reinhardt không trả lời.
Nhưng Valletta vỗ nhẹ vào tóc anh như thể cô đã nghe thấy câu trả lời.
Đối xử với anh ta như một con chó.
“Rein, ta xin lỗi vì đã làm tổn thương ngươi.”
Reinhardt mỉm cười, nhắm mắt lại để che đi sự hận thù sâu trong thâm tâm.
Màn đêm càng ngày càng sâu]
Valletta đang ngủ ngon lành trên tầng cao nhất của tòa tháp thì đột nhiên mở mắt. Đó là bởi vì khung cảnh trong tiểu thuyết đột nhiên hiện lên trong tâm trí cô một cách sống động.
Cô biết Valletta bị ám ảnh bởi Reinhardt, nhưng cô lại không biết chi tiết.
Nghĩ lại, trong truyện cũng có những chi tiết như thế này. Bây giờ cô đã hiểu rõ hơn một chút.
Như lí do tại sao Reinhardt lại giết Valletta một cách tàn nhẫn và đem đi bày biện thi thể cô ấy như vậy…
‘Vậy là mọi thứ đều có lí do, hừm.’
Hầu hết những nhân vật trong tiểu thuyết, ngoại trừ nữ chính và nam chính, đều bị điên. Reinhardt phát điên, và Valletta, người yêu anh, cũng điên cuồng vì anh.
“Nhưng mình không làm gì cả.”
Cuối cùng thì, có vẻ như cô vẫn chưa chết.
Tại sao Reinhardt lại làm điều này với cô?
Cô biết Valletta thực sự bị ám ảnh bởi Reinhardt, nhưng không không thể nhớ ra bất kì chi tiết nào về Valletta gốc vì cô chỉ đọc lướt qua những câu chuyện bên lề của cuốn tiểu thuyết. Valletta còn không biết tại sao mình đột nhiên lại nghĩ đến điều đó.
“Đầu mình đau quá.”
Cô bị lóa mắt bởi ánh sáng mặt trời từ xung quanh chiếu vào. Cô ngẩng đầu lên và chậm rãi nhìn xung quanh mình.
Sàn nhà trải một tấm thảm mềm mại để giữ cho chân cô không bị lạnh, và cô đang ngồi trên giường ở trung tâm.
‘Đây là đâu?’
Valletta từ từ hạ chân xuống. Cô từ từ đến gần cửa sổ và nhìn ra ngoài.
“…Mây?”
Tại sao cảnh vật bên ngoài cửa sổ không phải là những tòa nhà, không phải núi, không phải con người, không phải cảnh vật thiên nhiên mà lại là mây?
[Đó là một tòa tháp khổng lồ với một màu xám xịt u ám. Trên cùng là căn phòng mà chỉ có chủ nhân của Ma tháp mới được vào, và nó rất đẹp vào ban đêm. Căn phòng như có những vì sao đang rơi xuống, và vào buổi sáng, bầu trời ấm áp với ánh nắng tràn vào từ mọi hướng.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ không phải là nhân gian tẻ nhạt, mà là mây và trời xanh lơ lửng nhàn nhã.
Pháp sư thường lấy mana từ tự nhiên.
Đối với họ, căn phòng gần gũi với thiên nhiên là một không gian rất tốt.]
Khuôn mặt của Valletta nhăn lại khi một mô tả hiện ra trong đầu cô.
‘Cứ coi như đây là một giấc mơ đi.’