Valletta im lặng.
‘Họ tỏ ra thận trọng như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.’
Đó là nơi mà họ phải giữ vững bằng mọi giá.
Đặc biệt, những nhà giả kim không có mối liên kết với Hoàng cung rất thù địch Hoàng gia.
Khi bên Hoàng tộc tìm ra một nhà giả kim, Hoàng tộc sẽ đe dọa họ bằng cách bắt gia đình và người thân của họ làm con tin, thuyết phục họ ra ngoài và buộc họ đăng kí làm nhà giả kim.
Đăng kí vào Hiệp hội nhà giả kim có nghĩa là bạn sẽ thuộc về Đế quốc.
Và điều đó cũng có nghĩa là các nhà giả kim không thể từ chối mệnh lệnh của Hoàng tộc. Họ nhạy cảm như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Sau một hồi suy nghĩ, cô gật đầu.
Cô không thích tranh cãi, và cô có thể bỏ đi.
“Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên của chúng ta nhưng tôi đã quá thô lỗ rồi. Thật lòng xin lỗi.”
Bà lão nheo mắt trước lời nói của Valletta, bà nhẹ nhàng rút lui.
“Nhưng hiện giờ tôi không có tiền. Bà có thể đưa cho tôi bao nhiêu tùy ý và sau đó bán lại thứ này cũng được.”
Valletta đẩy viên ngọc vào sâu hơn một chút.
Bà cụ thở dài và lấy một chiếc hộp gỗ nặng trong tủ, đưa cho Valletta.
“Đây là tất cả những gì ta có thể đưa cho cô. Nếu biết cách thì cô có thể bán viên ngọc này với giá gấp ba bốn lần. Cô định bỏ nó lại thật à?”
‘…Nếu bán hết đống này, mình có thể ăn chơi thoải mái suốt phần đời còn lại.’
Valletta nghĩ sau khi nghe bà cụ giải thích.
Chiếc hộp bà lão đưa cô chứa đầy tiền vàng. Cô không chắc về giá trị của số tiền, nhưng nhìn thấy nó đầy những đồng tiền vàng lấp lánh, có vẻ như đó không phải chỉ là một hai xu.
Dù sao cô cũng không mong đợi quá nhiều nên với Valletta như vậy là đủ.
Bên cạnh đó, cô biết rằng Reinhardt, với tư cách là Chủ nhân Ma tháp, sẽ không cần cần đống này dù anh ta đã mất nhiều viên đá quý.
“Vâng.” Valletta trả lời ngắn gọn.
Sau đó, cô đưa tay, bỏ một đồng xu vào túi vải và một hóa đơn vào túi giấy, liếc nhìn chủ tiệm.
“Tại sao cô lại tìm kiếm Hiệp hội nhà giả kim?”
“Tôi cần một lá phiếu và một vài thông tin. Tôi muốn mở một cửa hàng.”
“…Một cửa hàng?”
“Đúng vậy. Lý do mọi người bị phụ thuộc vào các nhà giả kim vì Hoàng cung là nơi độc quyền về ma dược, vì vậy tôi sẽ mở một cửa hàng để bán thuốc.”
Valletta có thể dễ dàng chế tạo ra loại thuốc có thể chữa được vết bầm tím và vết thương nhẹ, mặc dù đó không phải là loại thuốc tốt nhất cho những vết thương nặng như mọc một cái chân mới bị cắt bỏ.
Cô nghĩ đến việc chế tạo một lọ thuốc cao cấp và pha loãng nó.
Số lượng ma dược cao cấp mà Valletta có thể tạo ra trong một ngày mà không lạm dụng nó là khoảng mười lọ.
Tất nhiên, hầu hết các nhà giả kim đều phải vật lộn để làm ra một lọ thuốc cao cấp, vì vậy giá trị của cô cao hơn nhiều so với những gì cô mong đợi.
Theo kết quả thử nghiệm của cô, nếu lọ thuốc cao cấp bị pha loãng đến một phần mười, những vết thương nhẹ như gãy chân hoặc vết đâm không đe dọa đến tính mạng có thể được chữa khỏi.
Nếu chấn thương càng nghiêm trọng thì tốc độ hồi phục càng nhanh.
Nếu một người pha loãng một lọ thuốc cấp cao đi một phần hai mươi lăm, bạn có thể chữa khỏi bất kỳ vết thương nghiêm trọng nào.
Ma dược cao cấp hơn có thể chữa lành hầu hết các vết thương miễn là người bị thương chưa chết.
‘Mình chưa bao giờ thử pha loãng nó xuống một phần trăm.’
Sau khi được pha loãng đến mức đó, nó có thể sẽ là một loại thuốc có tác dụng nhanh chóng đối với các vết thương và vết bầm tím rất nhẹ.
Nếu bình thuốc không phổ biến, cô sẽ làm cho nó phổ biến.
Nếu cô trở thành người của công chúng và xâm nhập vào cuộc sống hàng ngày của những người dân bình thường, cô sẽ không thể bị bắt một cách dễ dàng ở Thủ đô.
Nếu Hoàng cung bắt đi một nhà giả kim bán ma dược mà người bình thường có thể sử dụng, họ sẽ không ngồi yên. Valletta nhận thức rõ sức mạnh của người dân.
Một hoặc hai người không đáng sợ, nhưng khi hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn người tập hợp lại, sẽ tạo ra sức mạnh. Một sức mạnh mà ngay cả Hoàng đế cũng không thể đảm đương nổi.
Đó là lý do tại sao Hoàng đế luôn quan tâm đến tình cảm của nhân dân.
Ngay cả giới quý tộc cũng không thể quay lưng lại với tất cả những người dân thường nguyền rủa họ. Vì người dân biết rằng sức mạnh của họ nằm ở sự đoàn kết.
Hầu hết những người chết mà không được điều trị do vi trùng xâm nhập vào vết thương là thường dân.
Họ sẽ rất vui khi được trở thành lá chắn cho cô, người cung cấp cho họ những lọ thuốc liên quan trực tiếp đến sự an toàn và hạnh phúc của mình.
‘… Tuy nhiên, làm như vậy có hơi hèn nhát.’
Không ai có thể giúp bạn đối mặt với Hoàng Cung nếu tất cả những gì bạn có chỉ là tấm thân này.
“Chà, tên đó sẽ không quan tâm nhưng…”
Valletta thì thầm.
Reinhardt.
Ngay khi tất cả mọi người trên thế giới tuyên bố trở thành lá chắn cho cô, anh sẽ bước đi thong thả qua tấm lá chắn đó.
Khuôn mặt anh sẽ nở nụ cười rạng rỡ khi anh giẫm đạp lên cơ thể của những kẻ tự nhận là lá chắn của cô, khung cảnh đó được hình dung rõ đến nỗi khiến Valletta bật cười chua chát.
Valletta vẫn không biết liệu tình yêu mù quáng của anh ta có nghiêm túc hay không.
Khi cô đang nghĩ đến anh, Valletta mở cửa với chiếc chuông đồng và định rời đi thì bà lão đã im lặng một lúc rồi mở miệng.
“… Cô định bán thuốc do nhà giả kim chế tạo trên thị trường?”
“Đúng vậy.”
“Cô định làm điều đó như thế nào?”
“Ưm, tôi muốn thảo luận về điều đó…”
Cô cắn môi và nhíu mày.
Bà lão không hỏi, nhưng bà đã công khai rằng ‘Tôi là một nhà giả kim’.
Valletta nắm lấy gấu áo choàng và kéo nó xuống với một lực mạnh hơn một chút.
“Vậy thì, cảm ơn. Đi nào.”
“Vâng…”
Khi cô vặn vẹo ngón tay, đứa trẻ chạy theo Valletta đến bên cô.
Khi đứa trẻ cùng ra ngoài, cô nhận ra rằng thằng bé có vóc dáng cao lớn hơn cô nghĩ.
Cô tưởng thằng bé chỉ mới bảy tám tuổi, nhưng nhìn lại, thằng bé khoảng chừng chín, mười tuổi.
Tất nhiên, thân hình thằng bé không béo vì xương của nó lộ ra và tình trạng của nó không tốt lắm vì lớn lên ở nơi đó.
“Đến nhà trọ lớn thứ hai ở thủ đô và cho người phục vụ xem lọ thuốc mà cô đã tự làm.”
Valletta liếc nhìn bà lão và gật đầu.
“Cảm ơn vì đã giúp đỡ.”
Cô đi thẳng ra khỏi cửa hàng đá quý, không ngoảnh đầu lại.
Vừa bước ra, cô háo hức đi khắp nơi để tìm nhà trọ mà chủ tiệm đá quý nhắc đến.
“Nhà trọ lớn thứ hai ở thủ đô ở đâu vậy?”
Valletta che mặt bằng chiếc áo choàng, lẩm bẩm như một tiếng thở dài.
Khi cô nhìn quanh Thủ đô, cô thấy thủ đô rộng hơn cô nghĩ.
Bây giờ cô nhận ra rằng cô chưa bao giờ để ý đến những thứ xung quanh mình.
Với Valletta, tất cả các khu nhà trọ đều giống nhau. Ánh mắt thờ ơ của cô lại liếc nhìn xung quanh một lần nữa, và cô lại thở dài một hơi.
Khi cảm thấy vạt áo choàng bị kéo, cô từ từ nhìn xuống.
Đứa trẻ bắt gặp ánh mắt của cô rồi duỗi ngón tay chỉ về một phía.
Valletta nhìn theo đầu ngón tay cậu.
“Valletta, quán trọ mà người nhìn thấy khi rẽ trái ở ngã tư đó, là quán trọ lớn thứ hai ở thủ đô. Em vừa đi hỏi đường.”
“Cảm ơn.”
Valletta bình tĩnh đáp lại.
Đối phó với mọi người đã khó. Kể từ khi rơi vào thế giới này, cô ấy đã xây nên những bức tường hết lần này đến lần khác, và cô trở nên vô cảm.
Cô cảm thấy mình như một chiếc cốc thủy tinh cũ bị gió biển làm gỉ sét.
Cô không vui cũng không buồn. Đơn giản chỉ có ý thức về nghĩa vụ phải làm.
Cảm giác tẻ nhạt này liệu là điều tốt hay điều xấu?
“Em rất vui khi thấy mình có ích…!”
Thằng bé trả lời với vẻ mặt tươi tắn.
Thay vì trả lời nó, Valletta khẽ gật đầu, kéo áo choàng xuống thêm một chút và đi theo hướng thằng bé chỉ.
Rẽ trái sau khi đi qua ngã tư trung tâm rộng rãi, cô có thể nhìn thấy một tòa nhà khá lớn.
Cô vẫn không hiểu tại sao đây lại là nhà trọ lớn thứ hai.
‘Mình phải trốn đi một thời gian.’
Nếu ký ức của cô vẫn còn giá trị, cô nhớ Reinhardt vẫn chưa ổn định.
Anh vẫn chưa thức tỉnh thành một Cường giả, vì vậy anh sẽ không thể phát hiện ra vị trí của cô ngay lập tức.
Nếu anh dồn hết tâm trí vào việc tìm kiếm thì không gì là không thể, tuy nhiên, bây giờ anh không thể hành động.
‘Nếu anh ta đụng vào Thái tử, Hoàng gia sẽ tha thiết phản đối Tháp ma thuật.’
Anh ta sẽ bận giải quyết việc đó một thời gian.
Dù Reinhardt có tự phụ và táo bạo đến đâu, anh ta cũng sẽ không thể đáp lại sự phản đối của Hoàng gia bằng cách tiêu diệt họ.
Bảng hiệu [Where Lamb’s Honey Comes] đung đưa từ một chuỗi dài.
Cô đẩy cánh cửa gỗ của một nhà trọ cũ kỹ nhưng được bảo dưỡng tốt.