Leng keng.
Chuông đồng phát ra âm thanh sảng khoái.
Bên trong trông sạch sẽ và rộng rãi hơn nhiều so với nhìn từ bên ngoài. Có khá nhiều người cũng vậy.
Ngay khi cô bước vào, đã có người trên quầy và một bên là quán ăn ồn ào. Ở phía đối diện với lối vào của nhà hàng, có thể nhìn thấy cầu thang, vì vậy đây có lẽ là nơi lưu trú cho du khách.
“Chào mừng đến với [Where Lamb’s Honey Comes]. Đây là quầy dành cho khách qua đêm. Nếu muốn dùng bữa, cô có thể đến bàn bên kia. ”
“Tôi muốn ở lại đây. Chỉ một ngày thôi.”
“Có bao nhiêu người?”
“Một người lớn… và một trẻ em.”
Valletta liếc xuống đứa trẻ mà đầu của nó gần như không chạm đến eo cô.
Người phụ nữ ngồi ở quầy hơi rướn người lên và nhìn xuống dưới quầy, sau đó cô ta chìa ra một tờ giấy với nụ cười kiểu doanh nhân.
“Đây là giấy đồng ý cho phép sử dụng nhà trọ. Vui lòng đọc kỹ và ký tên dưới đây. Cô có muốn dùng bữa không?”
“Có. Hãy mang vào phòng tôi. Và tôi nghe họ nói rằng ở đây có một quầy bar.”
Valletta hỏi khi nhìn vào mẫu đơn đồng ý.
“Quầy bar ở bên trong.”
Các nhân viên được đào tạo bài bản đã trả lời những câu hỏi bất ngờ của Valletta mà không do dự với nụ cười trên môi.
Sau khi nghe câu trả lời mà mình muốn, Valletta ký tên qua loa và gật đầu một cách khô khan.
“Vui lòng sử dụng phòng tầng .”
Valletta gật đầu và quay ra cầu thang.
Đứa trẻ đang nhìn cô cũng nhanh chóng đi theo.
Chỉ khi Valletta cảm thấy đứa trẻ đang đi theo mình, cô mới bước lên cầu thang.
Hành lang nhà trọ tuy đã khá cũ kỹ nhưng vẫn có mùi gỗ phảng phất xộc vào mũi, cũng đủ làm vơi đi sự mệt mỏi mà cô đang đè nén xuống.
Đôi mắt cô nặng trĩu và sự căng thẳng giữ chặt trong cơ thể cả ngày được giải phóng ngay lập tức khi cô bước chân lên hành lang.
Đường lên tầng ba khá dài.
‘Biết vậy mình đã yêu cầu phòng ở tầng hai cho rồi.’
Hối hận, cô đặt tay lên trán thở dài một hơi.
Cô buộc đôi chân như một cỗ máy han gỉ bị hỏng do không được tra dầu đúng cách phải di chuyển.
Tiếng kẽo kẹt dường như quẩn quanh cô như một dư ảnh.
“Valletta, người có sao không?”
“Ừm.”
Valletta khẽ trả lời và bước vào phòng .
Mảnh vải được buộc lỏng lẻo trên cổ tay cô thấm đẫm máu và gần như bị nhuộm đỏ.
Cô biết nếu cởi mảnh vải và rửa lại bằng nước sạch sẽ tốt hơn, nhưng cô không muốn.
Trong phòng có hai chiếc giường, và cô nằm trên một trong hai.
‘Mình đã chạy trốn.’
Cô chạy trốn khỏi Reinhardt.
Cô biết đó chỉ là một sự ân hận ngắn ngủi cho đến khi sự kiên nhẫn của Reinhardt cạn kiệt, nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với Valletta.
Đó là vì cô đã chạy trốn khỏi người mà cô nghĩ rằng anh ta sẽ giết chết cô bằng cách bóp nghẹt cô trong suốt quãng đời còn lại.
Reinhardt và Valletta có một mối quan hệ kỳ lạ.
Reinhardt có một nỗi ám ảnh bất thường với Valletta mặc dù cô luôn phớt lờ anh.
Từ ngày đầu tiên, Valletta không bao giờ nói chuyện với anh trước.
Valletta càng coi thường anh, Reinhardt càng bị ám ảnh bởi cô.
Sự điên cuồng trong mắt anh ta đã chứng minh điều đó, ngay cả khi số lần cô nói chuyện với anh đã giảm đi.
Cô chợt nhận ra rằng có lẽ điều kích động cơn điên của anh là một tai họa tự chuốc lấy.
“Kể cả như vậy, anh có thực sự cần phải làm những điều điên rồ như vậy không?”
Trên chiếc giường còn lại, đứa trẻ đang ngủ, và trong phòng, bữa tối được thằng bé mang đến đang ở trên bàn, tất cả đều đã nguội lạnh.
Valletta tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng và đi xuống nhà hàng, bỏ mặc đứa trẻ đang say ngủ.
Ở nhà hàng của quán trọ có một bảng thông báo, và trên bảng thông báo cô nhìn thấy hai tờ giấy có gương mặt của mình trên đó.
‘…Anh ta bị điên à?’
Cô biết Reinhardt điên nhưng không nghĩ anh lại điên đến mức này. Tất nhiên, bên phía Hoàng gia cũng không ổn lắm.
[Truy nã]
[Mất tích]
Hai tờ giấy treo cạnh nhau trên bảng thông báo.
Cô không biết bức chân dung được vẽ khi nào, nhưng không làm cô hài lòng.
Hơn nữa, cô không mong mình bị truy nã.
Theo phản xạ, Valletta kéo chiếc áo choàng của mình xuống một chút nữa.
Theo bản năng, cô nhận ra rằng mình nên giấu mặt đi.
Cô chỉ hy vọng người bán hàng cô gặp hôm qua không nhớ rõ mặt mình.
Một áp phích [Truy nã] từ Ma tháp và một áp phích [Mất tích] từ Hoàng tộc.
Hai cái tên áp phích tuy khác nhau, nhưng điều chắc chắn là cả hai đều đang muốn bắt cô.
‘Mình có thể tránh được tai mắt của Hoàng tộc.’
Cô tự tin rằng mình có thể âm thầm trốn được họ.
Cô tự tin sẽ tránh được họ, trừ khi họ buộc tội một người tên là ‘Valletta Delight’ đã tiêu diệt một gia tộc, từ đó điều quân đội quy mô lớn và đặt tiền thưởng cao cho cô.
Ngay cả khi cô không thể sống trong làng, cô vẫn có tinh linh, và nếu cô có thể tiến vào thế giới ngầm, cô có thể bán ma dược của mình như một nhà giả kim và kiếm tiền.
Hoặc, cô có thể khiến đám đông đứng về phía mình và chống lại Hoàng gia.
Có nhiều cách để chống lại Hoàng tộc. Chỉ cần động não một chút khi phải đối phó với từng loại người.
Vấn đề là Reinhardt. Reinhardt đã trở thành chủ nhân của Ma tháp, và anh còn rắc rối hơn.
Bây giờ Reinhardt dường như không muốn dồn hết sức lực đi tìm cô, vì vậy cô có thể trốn.
Có lẽ anh biết cô đang ở đâu.
Và Valletta có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Valletta hiểu rõ Reinhardt. Và Reinhardt hiểu Valletta hơn bất cứ ai.
Có thể, nếu họ được yêu cầu chọn một người trên thế giới này hiểu rõ mình nhất, thì bản thân họ sẽ chọn nhau mà không do dự.
Trớ trêu thay, họ lại hiểu nhau hơn ai hết dù anh là người mà cô cố gắng tránh xa.
‘Quán bar ở đằng kia à?’
Valletta nặng nề rời khỏi chỗ bảng thông báo và bước vào nhà hàng.
Tạm thời gạt chuyện truy nã sang một bên.
Một khi cô bước vào thế giới ngầm, không ai không có một hay hai mảnh giấy giống như vậy.
‘Không có nhiều thông tin về Hiệp hội Nhà giả kim …’
Nó không được đề cập chi tiết trong cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc, và cô cũng không có quyền tự do tìm kiếm thông tin trong khi chịu sự giám sát của cha mình.
Tại quầy bar, một nhân viên pha chế mặc vest đen khoác ngoài sơ mi trắng tinh đang lấy khăn tay lau kính cho từng người một.
Valletta ngồi xuống ghế quầy bar, nhìn chằm chằm vào tấm kính lấp lánh từng vết lau.
“Buổi sáng tốt lành.”
“Vâng, chào buổi sáng. Có vẻ như còn quá sớm để tiểu thư bắt đầu uống rượu… ”
“Tôi có cái này muốn cho ông xem.”
Valletta chậm rãi nhìn quanh.
Quán vào buổi sáng khá nhộn nhịp nên không ai để ý đến. Cô lấy lọ thuốc đã mang theo trước từ sâu trong áo choàng và đẩy nó về phía nhân viên pha chế.
Đôi mắt của nhân viên pha chế hơi mở to, rồi nhanh chóng nheo lại.
Ông ta cầm lấy nó một cách tự nhiên và đặt nó xuống một chiếc bàn bên trong quầy bar.
Ông ta cúi đầu, chậm rãi xem xét lọ thuốc màu đỏ, sau đó ông ta đột nhiên mở nắp lọ thuốc, rót vào ly rượu.
Giống như một chuyên gia về rượu được đào tạo bài bản, Valletta ngạc nhiên về hành vi bất thường của ông ta, vì bất kỳ nhà giả kim nào cũng có thể biết được độ tinh khiết của lọ thuốc bằng cách soi ngoài ánh sáng.
Tuy nhiên, ông ta đang kiểm tra nó một cách tự nhiên, như thể đang kiểm tra rượu ở một nơi đông đúc như vậy.
Đây không phải việc ông ta đã làm chỉ một hoặc hai lần.