Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Như đang kiểm tra một loại rượu lâu năm, ông ta nhìn lọ thuốc trong ly rượu và nhìn nó dưới ánh sáng.

Sau đó ông ta lại đặt nó vào lọ thuốc và đậy nắp lại.

Valletta ngạc nhiên vì không một giọt nào bị đổ ra ngoài dù được rót trong một cái chai miệng hẹp.

“Là ma dược cao cấp. Lâu lắm rồi tôi mới thấy loại ma dược có độ tinh khiết cao như thế này ”.

“Cảm ơn. Như vậy đã đủ để giới thiệu tôi với một nhà giả kim khác trong thế giới ngầm chưa?”

“Tôi chưa nghe nói về một người mới đến… Có gì để chứng minh tiểu thư là người làm ra lọ thuốc này không?”

Nhân viên pha chế hỏi với một giọng lịch sự và nhẹ nhàng.

Nụ cười rạng rỡ của ông ta không ẩn chứa chút thù địch nào, nhưng đôi mắt của ông còn sắc hơn cả một thanh kiếm được rèn kỹ lưỡng.

Người pha chế trung niên, với những sợi tóc bạc bắt đầu lấp ló qua mái tóc đen, không có bất kì hành động thừa thãi nào vì mọi hành động của ông đều thuần thục như một quản gia được đào tạo bài bản.

“Có chút khó khăn nếu phải chứng minh ngay tại đây, nhưng nếu ông cho tôi một không gian đơn giản, tôi có thể chứng minh cho ông. Nhưng hiện tại trạng thái của tôi không được tốt lắm. Tôi muốn nghe một câu trả lời chắc chắn rằng ông sẽ cung cấp cho tôi một không gian.”

“Tất cả những người ẩn mình trong bóng tối đều có câu chuyện riêng của họ. Còn cô thì sao?”

“Tôi nghĩ mình không có lý do gì để trả lời một quý ông đang đeo mặt nạ trong bóng tối.”

Valletta bình tĩnh trả lời với khuôn mặt vô cảm.

Đôi mắt của người pha chế càng nheo lại như đã nhận ra cái gai trong lời nói của cô.

Valletta quay đầu đi, vờ như không nhận ra.

Thật không đành lòng khi bị phía bên kia ép phải công khai thông tin mà không được biết thông tin gì trước.

Valletta bây giờ không thể tin tưởng bất cứ ai.

Cô nghĩ rằng thế giới ngầm tốt hơn một chút so với Hoàng gia, nhưng dù thế nào đi nữa, đối với cô cả hai đều là một khu rừng.

Trong khu rừng rậm vô hình này, cô phải phân biệt vùng đầm lầy và vùng an toàn, vì vậy điều khôn ngoan là giữ kín thông tin càng nhiều càng tốt.

Đặc biệt là tiền thưởng từ tấm áp phích truy nã và mất tích.

Cái đầu của cô chính là tiền. Những người nhắm đến cô chắc chắn đang ở khắp mọi nơi.

Thứ duy nhất có thể bảo vệ cô chính là bản thân cô. Không thể tin tưởng bất cứ ai. Ngay cả gia đình còn không đứng về phía cô kia mà.

Những gì cô có trong tay vừa là vũ khí vừa là con mồi ngon lành.

“Quầy bar mở vào lúc nửa đêm. Cô có thể xuống đây uống rượu lúc nửa đêm không?”

“Tôi hiểu rồi.”

Valletta bình tĩnh gật đầu.

Cô đưa tay ra hiệu cho nhân viên pha chế đang chuẩn bị trả lại lọ thuốc và quay lại.

Sau đó, cô đọc số phòng của mình cho người phục vụ, gọi đồ ăn và đi đến quầy để kéo dài thời gian lưu lại thêm một ngày.

Sau khi làm xong mọi công việc có thể làm, cô trở về phòng.

Khi mở cửa phòng, cô không khỏi có chút hoang mang. Đó là vì ánh mắt cô bắt gặp đứa trẻ đang thu dọn hành lý với đôi mắt đẫm lệ.

Khi mắt họ chạm nhau, mắt đứa trẻ mở to.

“Valletta…”

“Nhóc đang làm gì vậy?” Valletta cau mày hỏi.

Cô không quan tâm lắm đến hành vi của thằng bé, nhưng theo nhiều hướng khác nhau, thời gian cô dành cho thằng bé thật khó hiểu.

Bản thân Reinhardt và Valletta đều không phải là một đứa trẻ bình thường, vì vậy càng khó hiểu hơn.

“A… Em tưởng người đã bỏ em đi rồi…”

Như đang xấu hổ, đứa trẻ cúi đầu, đem hành lý trong tay đặt trở lại bàn.

Cô cúi đầu nhìn thằng nhóc lúc này đang nắm chặt vạt áo của chính mình bằng cả hai tay và nhìn Valletta.

“Ta chỉ đi ra ngoài một lúc thôi. Nếu ta muốn bỏ nhóc lại thì ta đã làm rồi. Ta muốn nói cho nhóc biết. Ta sẽ không làm những chuyện thừa thãi.”

“Vâng…”

Đứa trẻ giật mình vì những lời nói lạnh lùng của cô khiến nó nhớ lại hiện thực và gật đầu.

Nó bật một tiếng cười bẽn lẽn, như thể nó đang cảm thấy nhẹ nhõm.

Valletta quay đầu đi, cảm thấy tim mình nặng trĩu trước nụ cười ngây thơ của đứa trẻ.

“Ta đã gọi đồ ăn, vì vậy khi nào có đồ ăn thì nhớ ăn nhé.”

“Vâng!”

Một tiếng thở dài ngắn ngủi thoát ra khỏi môi Valletta. Cô ngồi vào chiếc ghế gần cửa sổ.

‘Sau khi dùng bữa…’

Cô cần lấy các nguyên liệu cho thuật giả kim. Hai người họ cũng cần thuốc để có thể sử dụng trong tình trạng khẩn cấp.

Khu vườn thảo mộc và những cuốn sách mà Bá tước Delight cung cấp cho Valletta đã không thể tiếp cận được nữa.

“Có vẻ như sẽ rất khó để ra ngoài.”

Cô chống cằm nhìn qua cửa sổ, liếc nhìn những người lính và hiệp sĩ mặc áo giáp màu bạc.

Lý do họ không tìm kiếm cô có lẽ là vì họ nghĩ rằng Reinhardt đang ở bên cạnh cô.

‘Thái tử quá ngay thẳng.’

Việc đối mặt với Reinhardt theo nhiều cách khác nhau nằm ngoài khả năng của anh ấy. Tuy nhiên, điều ngược lại đã có thể xảy ra.

Reinhardt là người thích làm những gì mình muốn, còn Thái tử khi làm những gì mình muốn đều tuân theo quy tắc.

Tuy nhiên, lá chắn tạm thời đó quá mỏng manh để có thể dùng làm lá chắn.

“…Mà, nam chính sau khi được thả đã chạy đi rồi sao?”

Kể từ đó, mọi chuyện diễn ra chóng vánh mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Ban đầu, Reinhardt đáng ra đã gặp được nam chính khi anh phá hủy phòng Giáo huấn và có hứng thú với anh ta. Với vận khí của mình, nam chính đáng lẽ phải là người duy nhất sống sót sau đó.

‘Mình đã thay đổi tình tiết một chút.’

Nhờ vậy, cô thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt nam chính và mọi chuyện lại thành ra thế này.

Liệu Reinhardt có bớt quan tâm đến cô hơn một chút nếu cô tìm thấy nam chính và đưa nam chính cho anh?

Tuy nhiên, cô không biết tên, tuổi cũng như ngoại hình của nam chính…

Mô tả chỉ có ‘Một cậu bé nhanh nhạy với đôi mắt quyến rũ.’ Tất cả những gì nó nói là ‘Anh vẫn còn nhỏ.’

‘Không có mô tả cụ thể.’

Hoặc do cô không nhớ ra.

Để đánh lạc hướng sự chú ý của Reinhardt, cách tốt nhất là tìm ra nam chính.

Vấn đề là cô không nhớ hết nguyên tác, và cô đã cố gắng rất nhiều để nhớ lại những cảnh mà Reinhardt xuất hiện suốt thập kỷ qua.

Có tiếng gõ cửa.

Nghe tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu lên, tay vẫn còn đang nắm chặt tóc của mình.

Đứa trẻ đã nhanh nhẹn ra mở cửa và nhận đồ ăn.

Ánh mắt Valletta như đang nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó ẩn chứa nguy hiểm, kéo áo choàng của mình thêm một chút và lấy thức ăn từ đứa trẻ.

“A…Cảm ơn người!”

Đứa trẻ cúi đầu và đi lấy phần ăn khác.

Valletta theo sau, cầm lấy phần ăn còn lại và dùng chân đóng cửa.

Cô tự mình đặt thức ăn lên bàn, nhìn đứa trẻ ngồi xuống, và Valletta ngồi đối diện với nó.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

“…”

Valletta không trả lời và nhíu mày.

Cô biết bản thân mình kém cỏi trong cách cư xử với người khác, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lo lắng khi phản ứng lại lời chào hỏi như vậy.

Bất chấp sự im lặng của Valletta, đứa trẻ vẫn mỉm cười kiên định, dũng cảm cầm lấy một cái nĩa và nhét thức ăn vào miệng.

Đôi mắt với mái tóc màu xám nhạt rải rác và có màu xanh lam rất đậm.

Đường nét rõ ràng và sống mũi cao, tuy không thể so sánh được với Reinhardt, nhưng cô nghĩ thằng bé sau này sẽ là một công tử đẹp trai.

Khi cô nghĩ đến những đứa trẻ cùng tuổi, thằng bé không quá gầy, và làn da của nó trắng hơn sau khi tắm rửa ngày hôm qua.

Gò má của nó hơi ửng đỏ.

Điều đó làm Valletta biết rằng thằng bé bây giờ đang cảm thấy rất hài lòng.

Có lẽ đứa trẻ đã cảm thấy Valletta đang nhìn mình, nó nuốt thức ăn, vặn người rồi ngẩng đầu lên.

“Nhân tiện thì, nhóc có tên không?”

“À, có! Là Therion ạ.”

“Therion…Ừm, một cái tên hay.”

“Vâng!”

Đứa trẻ trả lời với vẻ mặt tươi tỉnh. Tuy nhiên, cái tên nghe quen thuộc đến kỳ lạ, một cái tên thông thường.

Valletta nhìn ánh mắt lấp lánh của thằng bé rồi nhún vai.

Cô cụp mắt xuống và bắt đầu ăn.

“Nhưng…người kia có phải bạn của Valletta không?”

“Không.”

“Vậy là kẻ thù?”

Valletta dừng lại một lúc trước câu hỏi của đứa trẻ.

Nếu đúng như vậy thì thật tuyệt biết bao. Nếu cô có thể ghét hay giận anh ta, cô sẽ không phải lo lắng nhiều như thế này.

“Không.”

“…Vậy là?”

Valletta nhún vai.

Mối quan hệ giữa họ không thể xác định. Reinhardt có lẽ cũng sẽ nói như vậy. Tuy nhiên, cô chắc chắn là anh không thể làm hại cô.

Ngay cả khi anh bẻ gãy hay cắt bỏ tay chân của cô và chỉ để lại phần thân, Reinhardt không thể thấy trái tim của Valletta ngừng đập.

Anh không thể chịu được việc ánh mắt của cô không hướng về anh.

“Đó là mối quan hệ mà cả hai người đều nhìn thấu tâm tư và hành động của người kia.”

Trước lời nói của Valletta, đứa trẻ nghiêng đầu như không hiểu.

“Có giống với tình bạn không?”

“Bọn ta sẽ không thể nào là bạn từ giờ đến cuối đời.” Valletta lắc đầu và trả lời một cách bình tĩnh.

Tình bạn chỉ có thể tồn tại nếu một bên thay đổi bởi bên kia.

Valletta không thể đặt chân vào sự tàn ác của Reinhardt, và Reinhardt sẽ không thể đặt chân vào công lý của Valletta.

Ngay từ đầu, cả hai đều đang đứng trong một khu vực khác nhau mà người kia không thể hiểu được.

Đó là về khả năng của họ. Thuật giả kim cứu người và ma thuật lặp lại sự sáng tạo và hủy diệt có quỹ đạo khác nhau.

Cứ như vậy, Valletta và Reinhardt đã có một mối quan hệ phức tạp và kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời.

Vì vậy, Valletta đã từ bỏ việc đưa ra bất kỳ định nghĩa nào cho mối quan hệ của họ.

Và Reinhardt quyết định giữ Valletta bên mình thay vì xác định điều đó.

“Nếu hỏi xong rồi thì lo ăn đi.”

“A, em xin lỗi.”

Therion quay lại tập trung vào việc ăn uống.

Valletta từ từ cụp mắt xuống. Sau khi dọn đồ ăn thêm vài lần, cô nhanh chóng đặt bộ đồ ăn xuống.

“Ta sẽ ngủ thêm một chút. Nếu có người đến thì đừng mở cửa và đến đánh thức ta nhé.”

“Vâng ạ! Chúc người ngủ ngon.”

“Nếu thấy chán thì có thể đọc vài cuốn sách ở trên kệ.”

“Vâng!”

Cô cởi áo choàng, trở lại giường và nhắm mắt lại. May mắn thay, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bất chấp ánh nắng chói chang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio