“Tiểu thư, tôi mang đến rồi đây!”
Sau đó, người phu xe, chen ngang sự im lặng, đặt khúc gỗ được dùng làm bàn đạp xuống. Valletta giẫm lên nó và xuống xe.
”Nếu không phải vì chiếc váy này thì mình đã nhảy xuống rồi.”
Valletta nắm lấy gấu váy không thoải mái của mình.
“Ngươi cứ đi đi và đợi ở đây.”
Khi cô vẫy tay để tiễn người đánh xe ngựa đi, người phụ xe cúi đầu chào.
Cô thở dài khi nhìn người đánh xe cùng xe ngựa rời đi.
Khi cô nhìn ra phía sau, Reinhardt vẫn ở đó.
“Còn ngươi thì…?”
“Tôi sẽ ở với chủ nhân.”
“Vậy sao.”
Cô gật đầu rồi đợi một lúc, ngay sau đó cửa mở, người phục vụ bước ra.
“Chào mừng, tiểu thư Delight.”
“Ừm, đã lâu không gặp.”
“Vâng, đã lâu không gặp. Người đã trở nên xinh đẹp hơn nhiều.”
“Cảm ơn.”
Valletta chào hỏi người quản gia theo hình thức, rồi theo ông ấy vào phòng khách.
Là trung tâm của đế chế, dù ta nhìn ở bất cứ đâu thì cung điện hoàng gia luôn ngập tràn ánh vàng.
Người phục vụ ở cửa sảnh chính.
Valletta rũ mắt xuống, chậm rãi đi vào, cẩn thận cúi đầu.
“Thật vinh dự khi được diện kiến mặt trời của đế quốc. Thần là Valletta Delight.”
“Ồ, nàng đến rồi, tiểu thư Delight. Nàng có thể ngẩng đầu lên. Đừng cứng nhắc như vậy, vì dù sao chúng ta sắp kết hôn mà.”
“Đó sẽ là sau lễ trưởng thành của chúng ta.”
Valletta ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời.
Mái tóc vàng, đôi mắt xanh sâu thẳm, những đường nét trong sáng, nụ cười thân thiện và đôi mắt cong tự nhiên dường như không có nếp nhăn.
Anh ấy rất đẹp, nhưng Valletta không mấy ấn tượng. Khi nói đến sắc đẹp, có một người đã vượt xa con người này và đánh thức cô ấy vào mỗi buổi sáng.
Không chỉ vậy, cô cũng không thích tình huống này cho lắm.
”Một cuộc hôn nhân không có tình yêu.”
Ở kiếp trước, cô chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn như thế này. Tất nhiên, nó không có cảm giác chân thực. Sự nhẹ nhõm duy nhất là lễ trưởng thành sẽ được tổ chức ở cùng độ tuổi với thế giới trước đây của cô.
”Vẫn còn năm nữa.”
Bằng cách nào đó cô phải dùng trí thông minh của mình và thoát khỏi cuộc đính hôn này vì cô ấy không muốn kết hôn với Thái tử và làm Thái tử phi. Hơn nữa, cô biết mục tiêu của Hoàng gia là thuật giả kim của cô.
“Haha, hôm nay tiểu thư Delight vẫn lạnh lùng như thường. Dù vậy, cảm ơn vì tiểu thư đã không từ chối mà đến đây.”
”Đó là vì nếu thần không đến, cha thần sẽ cằn nhằn về điều đó.”
“Hừm… Thật ngạc nhiên khi biết bá tước Delight lại có một mặt đáng sợ như vậy.”
Thái tử ngồi trên ghế sofa và ra hiệu cho Valletta cũng ngồi xuống. Cô ngồi xuống mà không từ chối, và Reinhardt tiến đến quỳ xuống bên cạnh Valletta.
Đó là giao thức cơ bản giữa chế độ nô lệ. Valletta cố hết sức tránh nhìn anh. Vấn đề là sự hiện diện của anh ta không bình thường. Ít nhất đối với cô là như vậy. Và vì thế, cô có cảm giác như mình đang ngồi trên đệm gai.
“Ta tránh xa người khác vì ta mến nàng, tiểu thư à. Vì vậy khi chúng ta kết hôn, ta hy vọng chúng ta sẽ hòa thuận như những người bạn.”
“Vâng.”
“Tất nhiên rồi… Theo phương diện nam nữ thì ta cũng có cảm tình với nàng.”
“…Cảm ơn ngài.”
Valletta nhẹ nhàng đáp lại những lời thành thật của Thái tử.
Thực tế, đó không phải là lỗi của Thái tử mà là do họ đang ở trong một cuộc hôn nhân sắp đặt. Vấn đề là, chính những người bề trên đã đưa ra quyết định.
”Theo một nghĩa nào đó, Thái tử cũng là một nạn nhân.”
Thành thật mà nói, thật may mắn khi cô đã giữ bí mật với Bá tước Delight rằng mình có thể nhìn thấy, nói chuyện và mượn sức mạnh của các tinh linh. Nếu cô tiết lộ điều này, ông ta có thể đã làm một cái lồng trong phòng và nhốt cô lại.
“Vậy, tiểu thư cứ nói chuyện thoải mái với ta đi. Nàng có thể gọi ta là Milrode.”
“Thần có thể từ từ làm quen được không?”
“Hả? À, tất nhiên là được. Ta đã quá vội vàng chăng? Haha.”
Trong khi Thái tử Milrode cười, Valletta nhìn đi chỗ khác với nụ cười chán nản.
”Sao mình lại được sinh ra ở thế giới này chứ…”
Cô uống trà với một sự oán hận vô nghĩa. Trà đắng dường như cũng đại diện cho những suy nghĩ cay đắng của cô.
“À, theo thông tin của nàng, bên ta đã quyết định rằng lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào ngày cuối cùng trong năm.”
“Vâng.”
“Nếu nàng muốn gì thì cứ nói với ta. Bất cứ thứ gì, chẳng hạn như món quà đính hôn mà nàng muốn nhận được.”
“Thần…”
Milrode gật đầu khi Valletta mở lời.
Anh cúi xuống và nhìn vào mắt cô với sự chờ đợi và Valletta nuốt một tiếng thở dài.
“Thần cũng không biết nữa. Thần tin rằng Điện hạ sẽ chăm sóc tốt cho thần.”
“…Ồ, vậy sao? Vậy thì chúng ta không thể làm gì được. Nàng không muốn có một thứ gì đó làm quà sao?”
“Hmm, nếu là lễ đính hôn, thần nghĩ một chiếc nhẫn đính hôn sẽ rất thích hợp.”
“Hmm… Đúng vậy, nhưng đó là điều đương nhiên mà. Còn gì khác không?”
Valletta đảo mắt khi đối diện với khuôn mặt dịu dàng nhưng bất lực của Milrode.
Anh ấy là một người rất hồn nhiên và vui vẻ. Nụ cười của anh rạng rỡ như vầng thái dương trên bầu trời. Cô ấy nghe nói anh là người rất công bằng, có rất nhiều lòng trắc ẩn và nhân từ. Anh là thái tử được mọi người yêu mến.
Tuy nhiên, cô không thực sự muốn hay cần bất cứ thứ gì làm quà. Ngay từ đầu, bản thân cuộc hôn nhân chính trị này vốn đã không mấy dễ chịu.
Không cần nhìn cô cũng có thể cảm thấy Reinhardt đang nhìn về phía mình. Cô nuốt một tiếng thở dài.
”Đó chắc chắn là nụ cười thật trân của anh ta.”
Nếu Reinhardt là Tử thần, chắc chắn anh ta sẽ viết tên cô vào sổ. Đó là một nụ cười như muốn lấy mạng của cô ấy.
“Tôi xin lỗi. Hiện giờ tôi không cần bất cứ món quà gì.”
“…Ta hiểu rồi. Tất cả mọi người đều biết Bá tước Delight rất coi trọng nàng, vì vậy ngài ấy hẳn đã mua cho nàng mọi thứ mà nàng muốn.”
Valletta lặng lẽ mỉm cười khi nghe Milrode cười.
Bá tước Delight coi cô như một viên ngọc quý. Mặc dù cô ấy không bao giờ có được những gì mình muốn. Trên tất cả, cô ấy không thực sự muốn bất cứ điều gì.
”Mong muốn lớn nhất hiện giờ của mình là tháo chiếc vòng trên cổ tay này.”
Cô cúi đầu, nhìn lướt qua chiếc vòng đeo tay bằng ngọc màu xanh nhạt trên cổ tay, rồi quay đầu lại.
Milrode như nín thở khi nhìn dáng vẻ bất ổn của cô, như thể cô sắp bay đi đâu đó rất xa.
“Tiểu thư Delight?”
“Vâng?”
Milrode đưa tay ra và vội vàng nắm lấy tay cô.
Cô rùng mình ngạc nhiên và vội vàng rụt tay lại. Valletta cau mày do thân nhiệt đột ngột giảm xuống.
“À, ta-ta xin lỗi. Ta cứ nghĩ rằng nàng sẽ đi mất…”
“Vâng?”
“Không, không có gì. Ý ta là ta xin lỗi vì đã đột ngột nắm lấy tay tiểu thư.”
“À, không sao đâu.”
Valletta lắc đầu, xoa xoa cổ tay mà Milrode đã nắm lấy vài lần.
Sau đó cô đột nhiên ngồi dậy.
Đôi mắt đỏ rực của Reinhardt, khi đang quỳ trên sàn, nhìn vào Thái tử rồi cụp xuống.
Giống như đang lo lắng, Thái tử lấy khăn tay từ phía sau xoa hai ba lần rồi chìa đôi tay mịn màng về phía Valletta.
“Cảm giác ngột ngạt đúng không? Ra ngoài đi dạo thì sao? Các nhà giả kim được cho là có thể lắng nghe âm thanh của thực vật, và chúng được chăm sóc rất kỹ lưỡng, vì vậy nàng sẽ thích chúng ”.
“…Vâng.”
Valletta nắm tay hoàng tử và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Reinhardt cúi đầu, đi theo sau Milrode và Valletta.
Cô không thể cảm nhận được gì từ khuôn mặt vô cảm của anh.