“Thật vô lý!”
“Tuy hắn là Ma tháp chủ nhưng lại dám dùng cách này để gây mâu thuẫn với Sokor!”
“Đúng là một tên non nớt. Ngài cứ thế để yên cho tên Ma tháp chủ chỉ biết ỷ vào địa vị của mình mà kiêu ngạo sao! Thưa ngài Bartio!”
Bang!
Một người đàn ông mặc áo choàng đập bàn dữ dội.
Cuộc bàn luận giữa các pháp sư ngồi quanh chiếc bàn tròn đang diễn ra sôi nổi. Người đàn ông trung niên mặc áo choàng nâu ngồi ở đầu bàn, sờ sờ cằm lộ ra vẻ phiền muộn.
“Nhưng ngài ấy là chủ nhân mà tòa tháp lựa chọn. Chúng ta còn có thể làm gì?”
“Tôi không tin hắn là chủ nhân do tòa tháp lựa chọn.”
“Đúng vậy! Một tên lính mới miệng còn hôi sữa như hắn… Hắn thậm chí còn quỳ trước một Sokor và gọi cô ta là Chủ nhân! Sao có thể vô lý như vậy?!”
Bartio Balloxis yên lặng suy đoán. Nếp nhăn nhỏ cuối mắt ông hằn sâu rồi giãn ra.
Ông từ từ nhắm mắt rồi mở ra khi ấn mạnh cây quyền trượng của mình xuống sàn.
Cây trượng ma thuật màu nâu sẫm có dấu hiệu của tuổi tác. Ở cuối hai cây bện có một viên ma thạch lớn hình tròn.
“Hệ thống của Ma tháp đã quá lỗi thời. Ngài Bartio sẽ biết điều gì tốt cho chúng ta hơn một Ma tháp chủ không biết điều kia.”
“Vậy ý của mọi người thế nào?”
“Xin ngài… Hãy trực tiếp leo lên vị trí Ma tháp chủ. Nếu ngài Bartio nhậm chức, các pháp sư ở Ma tháp sẽ ủng hộ ngài.”
Bartio Balloxis vuốt râu không nói một lời. Như thể ông ta đang ở trong một tình huống rất khó khăn, ông ta lấy ngón tay đầy chai sạn dụi mắt, lông mày hơi nhướng lên. Sau đó, ông ta không nói một lời, chậm rãi đứng dậy và ngẩng đầu.
“Chào mừng Chúa quân.”
Ông quay về phía lối vào của hội nghị trên tầng và cúi đầu thật sâu. Ngay khi Bartio nói xong, các pháp sư giật mình vẫn đứng yên một lúc lâu mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Chào mừng.”
Họ vội vàng khom lưng cúi chào Ma tháp chủ.
Reinhardt đi cùng với Quilt và Caspelius, từ từ cởi bỏ áo choàng và chống cằm ra hiệu.
“Sao thế? Cứ tiếp tục trò chuyện đi.”
“N-Ngài Ma tháp chủ, làm thế nào ngài…”
“Thật thú vị khi trong tòa tháp này còn có những điều mà ta không biết.”
“Nhưng…”
Những người ở đây tái mặt, nắm chặt tay. Ở đầu bàn, Bartio chỉ đứng đó với vẻ mặt lịch sự mà không nói một lời.
Reinhardt bước vào một góc và búng nhẹ ngón tay. Trong tích tắc, một chiếc ghế nhung đen xuất hiện. Reinhardt thảnh thơi ngồi xuống và bắt chéo chân. Sau đó, anh ngả người ra sau, khoanh tay và hất cằm ra hiệu một lần nữa.
“Ngồi xuống và tiếp tục đi. Các ngươi đến đâu rồi?”
“Chúng tôi chẳng là gì cả…”
“Ừm, ngươi đang nhắc đến việc biến một con rắn lớn trở thành Ma tháp chủ, đúng không chó con?”
Reinhardt đưa tay về phía Caspelius đang đứng bên cạnh và gãi nhẹ vào cằm hắn.
Đâu đó có thể nghe thấy tiếng có người đang cố nín thở. Không ai có thể bá đạo hơn anh.
Mặc dù mọi người không đối xử với con chó canh gác như một pháp sư bình thường, nhưng đối xử với hắn như một con chó chẳng phải còn quá đáng hơn hay sao?
Caspelius khẽ cau mày nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn mở miệng.
“Vâng, ngài đã đoán đúng.”
Các pháp sư cau mày trước âm thanh giống như tiếng cào sắt. Cho dù trước đây đã từng nghe qua nhưng đó vẫn là giọng nói mà họ không ưa và không thoải mái khi nghe.
Trong số những người ở đây, chỉ có biểu cảm của Reinhardt, Bartio Balloxis và Quilt là không có gì thay đổi vì họ đã quá quen với điều này.
“Được rồi, tiếp tục đi. Các ngươi không có khiếu nại gì à? Hôm nay ta có nhiều chuyện cần suy nghĩ nên sẽ yên lặng lắng nghe hết.”
Reinhardt khẽ hất cằm ra hiệu. Các pháp sư đỏ mặt trước nụ cười xinh đẹp hình lưỡi liềm, vội vàng lắc đầu.
Người đó đúng là một ác quỷ xinh đẹp. Sau đó họ nhớ ra. Anh đã trừng phạt những pháp sư lên tiếng chống lại mình bằng những ngón tay đó như thế nào.
Mọi người trở nên yên lặng, như thể môi họ đã bị dán chặt vào nhau.
“Điều đó có thật không?”
Giữa sự im lặng, chính Bartio Balloxis đã mở lời.
Reinhardt vốn đang định đứng lên vì thấy tình hình trở nên nhàm chán, ngẩng đầu lên nhìn ông già.
Người đàn ông đang ở ranh giới giữa người đàn ông trung niên và một ông già, trên tóc điểm vài sợi bạc.
“Ngươi chắc chứ?”
“Ý ngài là bây giờ chúng tôi có nói gì cũng sẽ không bị trừng phạt?”
“À. Tất nhiên rồi, hôm nay có chút…”
Trên đôi mắt đỏ rực của Reinhardt, những dư ảnh hiện lên dày đặc. Anh chống khuỷu tay lên tay vịn, dùng mu bàn tay chống cằm và liếm môi.
“Ta nghĩ ta cần một chút kích thích.”
Bartio Balloxis im lặng một lúc, sau đó ngoan ngoãn gật đầu và ngồi xuống.
Ông nhẹ nhàng ra hiệu cho những pháp sư đang đứng dậy.
“Trước tiên hãy ngồi xuống đi. Chúa quân đã ra lệnh bằng tấm lòng rộng lượng của ngài, nên các ngươi nếu có điều gì muốn than phiền, tốt hơn nên bẩm báo với ngài.”
“Nhưng…”
Tuy đã được cho phép nhưng họ làm sao dám nói những lời đó ngay trước mặt anh? Các pháp sư yên lặng, vẫn làm theo lời của Bartio và ngồi xuống.
“Vậy mọi người thấy không hài lòng về điều gì?”
Bartio Balloxis tiếp tục cuộc bàn luận với giọng thoải mái.
Reinhardt dựa lưng vào thành ghế, khoanh chân và chống cằm, dáng vẻ như đang chuyên tâm lắng nghe.
“Về chuyện Chúa quân của chúng ta quỳ gối trước một Sokor có hơi…”
“Cậu ta nói đúng đấy. Ngoài ra, ngài cũng nên cảm thấy có trách nhiệm vì là nguyên nhân gây ra tình hình hỗn loạn như hiện tại…”
“Các cuộc biểu tình đến từ Hoàng cung của Sokor vẫn đang tiếp tục. Ngay cả những pháp sư được phái đến Hoàng cung thăm hỏi cũng không có vẻ gì là được đối xử tốt.”
Họ nhìn chằm chằm vào Bartio Balloxis và bắt đầu mở miệng nói lắp bắp.
Reinhart vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm trên sàn nhà, cằm chống lên, thực sự không áp dụng bất kỳ hình phạt nào.
Và cứ thế từng chút một, mặc dù vẫn liếc nhìn anh nhưng họ đã bắt đầu lên tiếng một cách đàng hoàng.
“Và đúng là ngài Ma tháp chủ không quan tâm đến những chuyện xảy ra trong Ma tháp.”
“Đúng vậy. Vị trí của Chúa quân đã bị bỏ trống trong thời gian dài, dẫn tới tồn đọng rất nhiều việc cần giải quyết, nhưng ngài không quan tâm đến công chuyện của Ma tháp mà lại đi làm những việc như vậy…”
Những giọng điệu khó chịu dần dần chuyển thành giọng quan tâm. Những gì họ cần là một người lãnh đạo duy trì Ma tháp ổn định và sẽ bảo vệ họ.
Anh là Ma tháp chủ được trông đợi từ lâu. Nhìn thấy người như anh quỳ trước một Sokor, thậm chí còn không có hứng thú với sự vụ của tòa tháp, bọn họ cảm thấy lo lắng.
Một Sokor, anh không xứng đáng là Ma tháp chủ chỉ vì một Sokor.
“Còn nữa, tại sao ngài không phản hồi những lời khiếu nại?”
“Thật bực bội khi chúng tôi không thể hiểu những gì mà ngài Ma tháp chủ đang nghĩ đến.”
“Nếu có vấn đề thì xin ngài hãy nói rõ ràng. Các pháp sư trong tháp sẽ cố gắng giúp Chúa quân…”
Chống cằm và đắm chìm trong suy tư, Reinhardt lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Anh không biết họ muốn gì. Tuy nhiên, lý do anh không muốn xen vào vì anh muốn cuộc bàn luận tiếp tục.
Anh nghĩ vì đã có người đứng đầu nên không muốn tranh giành vị trí này.
“Ngài mở lòng với một Sokor…”
“Thay vào đó, tôi muốn ngài Bartio lên làm Ma tháp chủ. Khi Chúa quân không có ở đây, ngài Bartio đã rất nỗ lực…”
Reinhardt uể oải chớp chớp mắt.
Anh có nhất thiết phải giữ vị trí này không?
Câu trả lời rõ ràng là “không”. Anh không có tư cách lẫn nghĩa vụ để tiếp tục giữ vị trí này.
Anh chỉ muốn bản thân trông bớt tầm thường hơn khi đứng bên cạnh cô. Anh không muốn để mất cô vào tay Thái tử. Bởi vì thân phận nô lệ thì không có quyền thế gì.
“Vậy…”
Anh muốn tạo ra một nơi mà hai người có thể quay về bên nhau.
Mặc dù có thể anh đã quên mất mục đích đó.
“Anh… Nếu không làm thì cứ nói thẳng ra. Đừng để những người xung quanh hiểu lầm.”
“Anh không phải người bày ra chuyện đó.”
“Anh không giết người mà không có lý do.”
Reinhardt hơi nghiêng đầu.
Nghĩ lại thì, anh không cần phải buộc mình vào vị trí Ma tháp chủ.
Ngay từ đầu, cô vốn không phân biệt đối xử với mọi người chỉ vì địa vị của họ. Mọi thứ đều công bằng và bình đẳng.
Cô ấy là kiểu người như vậy và đó là lý do vì sao anh chú ý đến cô. Anh cứ mãi tham lam và khao khát có được cô.
Tuy nhiên, nếu cô không thể quay về đây, anh cũng không cần phải tham lam nữa. Ngay từ đầu, anh bước vào nơi này là vì cô. Vì vậy, nếu cô đã từ chối, anh cũng không còn lý do gì để nuối tiếc.
Reinhardt từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Chiếc ghế bị đẩy ra sau với âm thanh kêu cót két khi cọ trên sàn cẩm thạch.
Các pháp sư trở nên lúng túng và run rẩy, nhìn anh với vẻ đầy lo lắng.
“Ta đã hiểu ý kiến của các ngươi. Bartio Balloxis?”
“Vâng.”
“Kể từ giờ, ngươi sẽ là Chủ nhân của Ma tháp. Ta sẽ rời khỏi đây.”
Mái tóc mềm mại của Reinhardt xõa xuống.