Không Tin Tà

quyển 1 chương 13: tám mươi ba (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Diễm đã đi suốt mấy ngày.

Cô cúi xuống nhìn giày của mình, mũi giày đã rách, lộ ra ngón chân cái, quần áo trên người cũng không chỗ nào lành lặn.

Dù vậy. cô vẫn may mắn hơn những người khác nhiều.

Hai tháng trước, cô và đồng nghiệp cùng nhau đến biệt thự ngoại ô nghỉ phép một tuần, công ty bao toàn bộ chi phí, là để chúc mừng doanh thu năm nay sớm đạt chỉ tiêu.

Biệt thự này vị trí rất tốt, cách biển và trang trại nửa giờ đi xe, bên trong trang trí vô cùng xa hoa, môi nhân viên đều được ở một phòng riêng.

Ngày đầu tiên đến biệt thự, bọn họ thực sự rất vui vẻ.

Nhưng đến ngày hôm sau, lúc cùng ăn cơm thì phát hiện thiếu mất hai người. Ban đầu còn tưởng là hai người đó không xuống ăn, nhưng rất lâu sau cũng không nhìn thấy người, điện thoại phòng và di động đều không gọi được. Tất cả mọi người đều nghĩ, hai người kia có phải trộm chuồn đi chơi rồi không.

Ngày thứ ba, lúc ăn cơm lại thiếu mất hai người, giống như ngày thứ hai, cũng là đột nhiên không thấy tăm hơi, điện thoại di động không gọi được. Chuyện như thế vẫn tiếp tục xảy ra, đến ngày thứ năm, mọi người cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không bình thường.

Có người mất tích, tụ hội tự nhiên cũng không thể tiếp tục nữa.

Thế nhưng chuyện kì lạ xảy ra.

Khi bọn họ lái xe rời khỏi lại phát hiện có đi thế nào cũng sẽ quay trở lại biệt thự, di động cũng không có sóng.

Mọi người bắt đầu hoảng sợ.

Dẫu vậy cũng không có cách nào.

Nhân số mỗi ngày giảm xuống đều đều, ngay cả mọi người cùng nhau ngủ vẫn có hai người mất tích lặng yên không chút tiếng động.

Dưới áp lực vô hình đó, mọi người dần trở nên nóng nảy mất kiểm soát, rất nhanh chia tách thành mấy nhóm.

Suốt từ đó đến giờ, Trương Diễm vẫn không thể rời khỏi nơi này.

Cô ở cách căn biệt thự kia chỉ hơn trăm mét, nếu không gặp chuyện gì nguy cấp sẽ không tùy ý đi vào, bởi vì mọi chuyện kì lạ đều từ đó mà ra.

Các đồng nghiệp sau khi ầm ĩ một hồi không phải không có ai muốn vào biệt thự đợi cứu viện đến, nhưng hễ đi vào trong biệt thự đều sẽ có thêm vài người mất tích. Ngược lại, qua đêm ở ngoài lại không sao.

Ban đầu tổng cộng hơn trăm đồng nghiệp, hiện tại chỉ còn không đến hai mươi người.

Nếu không phải trong biệt thự có điện nước và đồ ăn, cô không muốn bước vào trong này dù chỉ một bước.

Hiện tại cô không thể không đi vào.

Hôm trước gặp lại một đồng nghiệp, hai người đánh nhau một trận, trên người bị dao làm bị thương, vết thương hiện tại đã bưng mủ nhiễm trùng, cô cần đi vào biệt thự tìm hòm thuốc để xử lí.

Trương Diễm cầm dao gọt hoa quả, cẩn thận lại gần biệt thự.

Lúc này đang là rạng sáng, những đồng nghiệp khác chắc sẽ không tiến vào biệt thự. Nếu tốc độ nhanh, cô có thể vào tìm được hòm thuốc rồi nhanh chóng rời khỏi.

Trương Diễm nhẹ nhàng đẩy cửa, sau khi thấy phòng khách không có ai, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là biệt thự trống trải vẫn khiến cô cảm thấy ngột ngạt, tim đạp nhanh.

Cô nhớ hòm thuốc hẳn là ở trong ngăn tủ dưới phòng bếp, cô vô tình thấy vào ngày đầu tiên liên hoan. Hi vọng nó chưa bị ai khác lấy mất, bằng không cô chỉ có thể cứ thế mà rạch vết thương nặn mủ ra.

Phòng bếp ở tầng hai, Trương Diễm bước từng bước lên cầu thang, mỗi bước đều giống như dẫm lên mũi dao.

"Nơi này thật là lộn xộn, ngay cả con dao cũng không có, tôi nấu ăn thế nào bây giờ?" Một thanh âm truyền ra từ phòng bếp.

Có người!

Nghe tiếng chắc là đàn ông.

Trương Diễm không chút do dự quay đầu chạy.

Cô còn chưa chạy xa, người kia đã từ bếp lao ra đuổi theo cô, vừa chạy vừa kêu, "A, cô đợi chút, đừng chạy."

Đồ ngu mới dừng lại.

Trương Diễm không để ý người phía sau, tay gắt dao nắm lấy dao gọt hoa quả.

Nhưng cô vốn bị thương, lại thêm suốt mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên, làm sao có thể thoát được khỏi tay người đàn ông thân cường thể tráng?

Mắt thấy đối phương cách mình ngày càng gần, Trương Diễm khẽ cắn môi, đột nhiên đứng lại, cầm dao gọt hoa quả đâm về phía sau.

A?

Bị tránh được rồi!

"...Ôi mẹ ơi, may mắn con tránh mau." Ngô Bất Lạc ôm ngực, nhìn người phụ nữ nhếch nhác cầm dao trước mặt, thiếu chút nữa tim bị dọa bay ra khỏi lồng ngực.

Đầu năm nay bệnh nhân tâm thần luôn tùy tiện cầm dao đâm người khác sao?

Ngô Bất Lạc cảm thấy số mình gần đây có chút xui xẻo.

Biệt thự này rõ ràng không có bao nhiêu oán khí, nhưng sau khi đi vào lại phát hiện có một không gian khác. Ban ngày biệt thự trống trơn không một bóng người, đồ vật bày biện rất chỉnh tề. Vừa đến nửa đêm liền không thích hợp, khắp nơi đều có dấu vết ẩu đả, tất cả đồ vật trở nên lộn xộn, nháy mắt oán khí tận trời.

Sở Nhạc bay ra khỏi hũ tro cốt, tuy không thấy rõ mặt hắn nhưng Ngô Bất Lạc vẫn có thể cảm giác được tâm trạng Sở Nhạc không quá tốt.

"Nơi này không thích hợp." Sở Nhạc nói.

"Tôi có mắt, nhìn thấy được." Ngô Bất Lạc hữu khí vô lực trả lời, "Nhìn điệu bộ đó, con quỷ này không phải lợi hại bình thường đâu, thể nào cũng là cấp bậc lệ quỷ."

Đa phần người bình thường sau khi chết chỉ tính là một cô hồn, không phải quỷ, cần phải du đãng rất nhiều năm ở nhân gian mới có thể biến thành quỷ. Có điều nhân gian hiện tại không có chút linh khí nào, tu tiên đều quay sang thi Âm quan hết, quỷ bình thường muốn luyện ra pháp lực cũng càng thêm gian nan.

Nhưng ngay cả như vậy, quỷ vẫn có thể thăng cấp bằng nhiều loại biện pháp.

Trong tay có mạng mạng người, có thể mê hoặc nhân tâm chính là ác quỷ. Trên ác quỷ là lệ quỷ. Điều kiện để một lệ quỷ sinh ra còn hà khắc hơn ác quỷ nhiều, có yêu cầu đối với trạng thái trước khi chết, cũng cần chú ý thiên thời địa lợi. Trong các lệ quỷ còn chia ra trăm năm, ngàn năm và vạn năm. Ở trên lệ quỷ chính là đại quỷ.

Đến cấp bậc đại quỷ đã tách biệt với quỷ sai bình thường. Chúng có được những năng lực đặc thù khác biệt, ví dụ như Tiểu Hồng là diễm quỷ, chính là một loại đại quỷ. Chỉ là giữa Ngô Bất Lạc và Tiểu Hồng không có huyết hải thâm thù gì nên cô ta mới không lộ nguyên hình thôi.

Cao hơn nữa chính là quỷ vương.

Ngô Bất Lạc đã cùng Sở Nhạc giải quyết hơn ba trăm sự kiện, số lần gặp được ác quỷ cũng chỉ mười ngón tay, lệ quỷ lại càng ít đến đáng thương, tổng cộng có hai lần. Mà trong hai lần này, một lần gặp ngàn năm lệ quỷ lại chính là thí sinh!

Lần kia thiếu chút nữa đã bị lệ quỷ đó cướp mất đề thi. Đến bây giờ Ngô Bất Lạc vẫn buồn bực trong lòng đối với thủ đoạn của lệ quỷ.

Dù sao, con người tưởng tượng ra năng lực của quỷ chính là loại lệ quỷ này. Bảo chúng mạnh thì cũng không quá mạnh nhưng vừa nhìn liền cảm giác giống như trong phim kinh dị, áp lực tâm lí rất lớn.

Tới địa bàn của lệ quỷ phải tuân theo quy tắc của lệ quỷ.

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc có thể mạnh mẽ phá cục, nhưng làm vậy thì đừng nghĩ lấy được đề thì. Muốn lấy được đề thi, đầu tiên phải làm rõ biệt thự này xảy ra chuyện gì.

May là bọn họ đợi nửa ngày cuối cùng cũng gặp được một người.

"Tiểu thư, cô tùy tiện cầm dao chọc người như vậy là phạm pháp đó biết không?" Ngô Bất Lạc cả giận nói, "Nếu không phải tôi tránh nhanh thì cô bây giờ đã vào nhà giam rồi biết chưa?"

Trương Diễm cảnh giác nhìn Ngô Bất Lạc, tay nắm chặt dao gọt hoa quả, "Cậu không phải người trong công ty tôi."

Cô chắc chắn người đàn ông này không phải đồng nghiệp của mình.

Người trong công ty bọn họ, bởi vì liên quan đến nghiệp vụ, viên chức yêu cầu phải thật thà, đáng yêu và thân thiện, so với tên đàn ông có sắc đẹp công kích người nhìn trước mặt này hoàn toàn là hai thái cực.

Sao lại như vậy, chẳng lẽ còn có người khác đi vào biệt thự này sao?

"Công ty gì?" Ngô Bất Lạc có chút mơ hồ, không phải nói ở biệt thự này mất tích mười ba người à, sao lại thêm một công ty quái nào nữa vậy?

"Cậu vào đây khi nào?" Trương Diễm đánh giá Ngô Bất Lạc, thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, khí sắc cũng tốt, có lẽ vừa mới tiến vào không lâu.

"Chập tối hôm qua." Ngô Bất Lạc vừa trả lời vừa nhìn người phụ nữ này.

Sở Nhạc bay đến bay đi quanh người Ngô Bất Lạc nhưng người phụ nữ này vẫn hai mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn, căn bản không nhìn thấy Sở Nhạc. Nói cách khác, đây là người bình thường.

Nhưng nếu là người bình thường thì tại sao trên người cô ta lại mang theo sát khí? Quỷ nhập vào người bất quá cũng chỉ như thế.

"Di động của cậu còn dùng được không?" Trương Diễm không bất ngờ với câu trả lời của Ngô Bất Lạc, bây giờ cô chỉ muốn biết làm sao có thể ra khỏi nơi chết tiệt này?

"Không dùng được."

Trương Diễm còn muốn hỏi tiếp nhưng bị Ngô Bất Lạc cắt ngang.

"Tiểu thư, cô đã hỏi tôi hai vấn đề, hiện tại nên là tôi hỏi cô." Ngô Bất Lạc nghiêm mặt nói,

"Nếu chỉ có mỗi cô hỏi tôi rất không công bằng."

Trương Diễm xem xét thực lực hai bên, nghĩ đến vừa rồi thanh niên này lưu loát né tránh công kích của mình, miễn cưỡng gật đầu, "Cậu hỏi đi."

"Cô là ai? Công ty cô vừa nói là có ý gì?"

"Tôi là Trương Diễm, công ty tôi tổ chức tụ hội ở biệt thự này."

"Công ty cô tới bao nhiêu người?" Ngô Bất Lạc phát hiện chút cổ quái.

"Chín mươi sáu người."

Chín mươi sáu người?

Nhưng rõ ràng tình báo nói là mất tích mười ba người!

Ngô Bất Lạc nhìn Trương Diễm, trong lòng suy tính.

Nhà tang lễ có thể mở lâu như vậy, tình báo của họ không thể nào sai được. Nếu họ nói mười ba thì nhất định là mười ba.

Thế nhưng người phụ nữ này lại nói công ty mình có chín mươi sáu người đến.

Nói cách khác, trong chín mươi sáu người này, có ít nhất tám mươi ba kẻ không phải người!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio