Vãn Vãn muốn giảm cân, đặc biệt là bây giờ cô đã sinh xong ba tháng rồi, nhưng thể trọng vẫn là bảy mươi mấy kg.
Dáng vẻ mập mạp, giống như có một thân thịt béo muốn bỏ cũng bỏ không được.
Vãn Vãn thử ăn uống điều độ, đầu tiên cô không ăn canh, sẽ từ từ giảm bớt bữa ăn và lượng thức ăn, phương thức như thế trôi qua nửa tháng, cô quả thật ít đi mấy kg, nhưng chuyện phiền phức theo đó cũng tới.
"Vãn Vãn, em có phát hiện Tiểu Bảo gầy đi rất nhiều không?" Giang Diệc Hãn ôm con gái, vẻ mặt đau lòng và sốt ruột.
Bây giờ trong mắt trong lòng Giang Diệc Hãn chỉ có Tiểu Bảo của anh.
Mà cô? Đoán chừng trong mắt anh, chính là --
"Vãn Vãn, có phải gần đây sữa của em thiếu rất nhiều hay không?" Hỏi vấn đề lúng túng như vậy, Giang Diệc Hãn lại có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp. Aizz, quả nhiên --
Địa vị cô ở nơi này nghiễm nhiên chính là bò sữa mà.
"Em xem, em xem, lúc trước Tiểu Bảo nhà chúng ta đều là mập mạp chắc nịch, người nào thấy đều nói con gái nhà này vừa trắng vừa mập thật đáng yêu, nhưng mấy ngày nay mặt của con bé không tròn nữa." Giang Diệc Hãn đau lòng nói.
Tiểu Bảo trắng mập, chính là kiêu ngạo lớn nhất của người làm ba là anh!
Vãn Vãn nhíu mày, cẩn thận quan sát con gái. Có không? Có gầy đi sao?
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tiểu Bảo nhìn chằm chằm mẹ, Vãn Vãn chú ý tới, cằm con gái vốn mượt mà, hình như thật bắt đầu biến thành nhọn.
Cô lập tức lo lắng, nói như vậy, hình như gần đây sữa của cô có chút ít đi, cảm giác chất lượng cũng giảm xuống . . .
"Vãn Vãn, vì con gái, em ngàn vạn lần ...... ngàn vạn lần không thể giảm cân!" Giang Diệc Hãn cẩn thận nhờ cậy.
Vì vậy, con đường giảm cân ăn uống điều độ của Vãn Vãn mới vừa khởi động liền bị bóp chết từ trong trứng nước.
Con đường này không thể thực hiện được, Vãn Vãn liền đổi một loại phương thức khác, nghe nói tập yoga rất có hiệu quả giảm cân. Vãn Vãn liền đăng ký một khóa học, mới lên tiết thứ ba, Vãn Vãn rất hưng phấn vì cảm giác vóc người sưng vù của mình bắt đầu có thay đổi.
Nhưng là --
"Vãn Vãn, đều nói sau khi sinh không nên vận động quá sớm, ... các bộ phận sẽ yếu đi." Giang Diệc Hãn vừa chơi đùa với Tiểu Bảo, vừa giống như rất vô ý thuận miệng nói một câu.
Cả người Vãn Vãn đều đông cứng rồi.
"Đi tập yoga gì đó, vận động phải tiến hành theo chất lượng thân thể thích hợp mới có lợi, ví dụ như làm một chút ... động tác gì đó là được rồi." Giang Diệc Hãn đi tới, giao Tiểu Bảo cho cô, đến trên giường làm mẫu cho cô xem, "Ví dụ như vận động ngẩng đầu. . . Anh làm cho em xem, hít thật sâu, duỗi duỗi chân, hai cánh tay để thẳng, hít thở sâu . . ."
Thân thể anh... làm đến giống khuông ra dáng, khiến Vãn Vãn dở khóc dở cười.
Bây giờ ở trước mặt cô, anh hoàn toàn không có hình tượng gì đáng nói, làm hại cô có lúc cũng thường thường không cẩn thận bị tê dại, cũng không cần duy trì hình tượng ở trước mặt anh.
Loại ý nghĩ này quá biến chất.
Lúc tối, Giang Diệc Hãn không ngừng cọ xát ở bên mép giường của cô, nhưng không chịu rời đi.
"Phòng của anh ở sát vách." Vãn Vãn vén áo lên, vừa đút sữa cho con gái, vừa tốt bụng nhắc nhở anh.
Hiện giờ Tiểu Bảo ngủ với cô, nửa đêm Tiểu Bảo đều sẽ đòi muốn uống sữa, con phải dậy - lần, mà anh còn phải đi làm, thật sự không thích hợp bị dày vò.
Nhưng là.
"Không cần, anh muốn ngủ chung với Tiểu Bảo." Con gái ở đâu, anh liền nương nhờ ở đó.
Tuy rằng là như thế, nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn chăm chú ... trắng nõn của Vãn Vãn, trong ánh mắt có hai ngọn lửa đang vụt cháy.
Vãn Vãn bị cháy sạch đến đỏ mặt tai nóng, sợ hết hồn hết vía.
"Nhìn, nhìn cái gì?" Tiểu Bảo rốt cuộc dùng xong "Bữa ăn" rồi, vén áo xuống, Vãn Vãn rất không tự nhiên hỏi.
"Không có gì, anh chỉ đang nhìn Tiểu Bảo bú sữa mẹ." Tiểu Bảo cố gắng ... dáng vẻ đặc biệt đáng yêu.
Nói lời này thì vẻ mặt của anh quá tự nhiên, hại Vãn Vãn vì tư tưởng xấu của mình mà xấu hổ.
Bọn họ đang nói chuyện phiếm, Tiểu Bảo ăn uống no thỏa mãn, oa oa oa khóc rống mấy tiếng, liền nhịn không được nhắm mắt lại, yên lặng rơi vào trạng thái ngủ say.
Con gái nằm ở trên giường nhỏ, anh dựa vào trên giường lớn, anh lôi kéo tay của con gái, hai ba con mặt đối mặt.
Đột nhiên --
"Vãn Vãn, dứt khoát đừng giảm cân, chúng ta tiếp tục lần nữa, cho Tiểu Bảo thêm người em trai được không?" Đột nhiên anh chen ngang một câu, hù dọa Vãn Vãn đến tê rần.
Cho Tiểu Bảo thêm người em trai ư?
"Chúng ta dứt khoát một năm hai đứa, cùng nhau sinh đi, như vậy em có thể chỉ cần giảm cân một lần, chỉ cần ăn uống điều độ một lần, tất cả chỉ cần làm một lần, không cần lặp lại khổ cực, có nhiều lợi ích." Anh nháy mắt mấy cái, "Kế hoạch của anh không tệ, đúng không? !"
Hả?
Giảm cân một lần đương nhiên có thể có chút lợi ích, mặc dù ích lợi không tệ, nhưng là --
Sao cô nghe kỳ quái như vậy? Nhưng muốn chỉ ra kỳ quái chỗ nào, lại cảm thấy nói không ra.
"Mới không cần, em mang thai một mình Tiểu Bảo đã rất vất vả." Vãn Vãn lập tức phủ quyết.
Bây giờ cô, quả thật đã là nội trợ.
Công việc của cô vĩnh viễn là ở nhà nuôi Tiểu Bảo, ở nhà nuôi Tiểu Bảo, ở nhà nuôi Tiểu Bảo.
Cô muốn đi làm, nhưng lại không yên lòng. Dù sao cô và anh đều không có ba mẹ, coi như mời bảo mẫu, cũng phải có người già ở bên nhìn chằm chằm.
Dưới tình huống này, cô chỉ có thể trước tiên mang Tiểu Bảo đến vườn trẻ rồi mới trở về xưởng in ấn.
Nghe vậy, anh di chuyển tới, quấn lấy ...eo rất đầy đặn, nằm sấp tựa vào trên bả vai đã trở nên lớn hơn rất nhiều, dùng giọng nói giống như làm nũng an ủi: "Bà xã cực khổ."
Hả?
Vãn Vãn lại sửng sốt.
Bà xã???
Hình như anh không có phát hiện cô cứng ngắc, thân mật tiếp tục đặt câu hỏi, "Đúng rồi, bà xã, cái đó của em có tới không?" Giọng điệu của anh rất tự nhiên, giống như gọi cô là bà xã là chuyện rất thiên kinh địa nghĩa.
Chỉ là, sao Vãn Vãn lại nghĩ không thông, bọn họ từ bạn bè bình thường đã thăng cấp đến quan hệ có thể gọi là bà xã từ lúc nào vậy?
"Còn chưa có." Vãn Vãn lắc đầu một cái.
Cô biết ý vừa rồi của anh là chỉ cái gì.
"A, sao còn chưa tới?" Gương mặt anh tiếc nuối.
Thật sự là chuyện phiền toái. . . Cô còn chưa có kinh nguyệt, vậy thì đại biểu kế hoạch rất lớn của anh có thể phải tạm thời gặp trở ngại.
Hai người thảo luận vấn đề lúng túng như vậy, tính cô luôn rất hay xấu hổ, lúc này lại có thể không có quá nhiều cảm giác.
Kể từ lúc bắt đầu có Tiểu Bảo, hai người bọn họ còn chưa có tình yêu cuồng nhiệt liền giống như trực tiếp tiến cấp thành vợ chồng già, hai chữ tình yêu hoàn toàn còn chưa có xuất hiện trên người bọn họ liền trực tiếp thăng hoa.
Bọn họ cứ như vợ chồng bình thường, vẫn luôn dính chung một chỗ, tuy toàn bộ trọng tâm hai người đều chuyển tới trên người Tiểu Bảo, loại chuyển biến này vừa kỳ quái lại thuận lý thành chương.
"Nhưng mà, như vậy cũng tốt. . ." Một đôi tay của anh, bắt đầu hành động xấu .
Vãn Vãn bỗng nhiên cứng ngắc, bây giờ cô đã là phụ nữ trưởng thành, dĩ nhiên hiểu anh muốn làm gì tiếp. Vì vậy, Vãn Vãn bắt đầu tránh trái tránh phải.
Tay của anh dò vào từ dưới vạt áo của cô, liền muốn thăm dò "Nguồn thức ăn" thần bí của Tiểu Bảo, Vãn Vãn gấp đến độ vội vàng đẩy tay của anh ra.
Một kiên trì muốn đi vào, một kiên trì kháng cự.
Bây giờ điểm khác biệt của bọn họ với vợ chồng già duy nhất là -- cô không để cho anh đụng.
Tiểu Bảo mới vừa tròn ngày, Giang Diệc Hãn liền bắt đầu có chút đốt lửa mạnh. Bất đắc dĩ là… hình như Vãn Vãn vẫn không có dáng vẻ hứng thú.
"Hiện tại không được." Vãn Vãn vội muốn chết.
"Tại sao không được?" Anh không phục.
Trước anh cho là cô cảm thấy quá sớm ... sẽ không tốt với thân thể của mình, còn lâu mới để cho anh đụng. Được rồi, anh nhịn.
Nhưng ngọn lửa này cũng nhịn đến tháng thứ ba, tại sao vẫn là hai chữ không được? Khắp thiên hạ có người đàn ông nào thảm hại hơn anh không? Rõ ràng người mình yêu nằm ở trong ngực, nhìn được, lại không ăn được.
Anh không nói nhiều, trực tiếp kéo xuống hai tay liều mạng kháng cự của cô, đặt ở nơi... của mình, để cho cô trực tiếp cảm nhận mình không cách nào khống chế ... ...
Gương mặt Vãn Vãn mất tự nhiên.
Cô không phải cọc gỗ, dĩ nhiên có thể cảm thấy anh cấm dục đã đạt tới cực hạn, nhưng cô chính là không có tự tin bày ra thân thể mập mạp bây giờ của mình cho anh thấy.
"Chúng ta, sau này chúng ta, sau này hãy nói. . ." Vãn Vãn lúng túng ngượng ngùng nói.
Lại là sau này!
"Tại sao?" Là bởi vì anh hai của anh ư?
Ngày Tiểu Bảo đầy tháng, anh mời Giang Thiệu Cạnh tham gia tiệc rượu đầy tháng của Tiểu Bảo, đáng tiếc bị một lời cự tuyệt.
Ông trời ơi, lúc nào thì anh hai anh mới có thể không cố chấp như vậy đây?! Nếu như Giang Thiệu Cạnh vẫn cố chấp nữa, sao anh và Vãn Vãn có thể hạnh phúc?
Nhưng tại sao hạnh phúc của anh lại phải dựa vào Giang Thiệu Cạnh không còn cố chấp để đổi lấy chứ? Một cơn ghen tuông lập tức phun trào.
Khi Vãn Vãn còn đang cố gắng nghĩ từ giải thích thì tốc độ của anh rất nhanh, đột nhiên liền nhấc áo cô lên, dùng sức rất mạnh há miệng ngậm lấy rất tròn mềm mại của cô, dùng sức .... Đây giống như hành động trả thù, quả thật ngây thơ lại tham lam như đứa trẻ.
Bởi vì động tác của anh, Vãn Vãn lớn tiếng hít một hơi lạnh.
Vội vã đưa tay đẩy anh ra, nhưng lại đổi lấy anh tiến một bước đưa ... ra, lượn vòng bốn phía ở ( nhũ ) của cô.
Một giọt chất lỏng màu trắng theo động tác của anh toát ra từ đầu ( nhũ ), anh lập tức liếm đi, nhưng mới một hai giây mà thôi, lại một giọt tuôn ra.
Anh nhanh chóng liếm lần nữa, còn không biết xấu hổ chậc chậc, "Không trách được Tiểu Bảo nhà chúng ta thích ăn như vậy, thì ra là thơm ngọt thế này."
Vãn Vãn bị anh trêu đùa, gương mặt nghẹn đỏ, anh lập tức nắm chặt cơ hội, giống như dã thú đói khát liều mạng nắm con mồi, đè chặt thân thể mềm mại của cô xuống giường, khiến cô không thể động đậy, đôi tay càng không ngừng vuốt ... cô, cho đến khi trong bàn tay cảm giác một mảnh ẩm ướt .
Anh mang tới cho Vãn Vãn một loại … không cách nào nói rõ.
Người cấm dục trong lúc mang thai Tiểu Bảo, cũng không chỉ có một mình anh.
Khi anh liếm láp qua lại ở cổ và vành tai của cô thì bàn tay ẩm ướt của anh cũng thuận lợi trợt xuống đụng chạm mỗi một tấc, làm cho Vãn Vãn giống bị điện giật.
Vãn Vãn cảm thấy thân thể tê dại từng trận, ... không ngừng dâng lên.
Nhưng khi bàn tay anh từ từ sờ đến bụng của cô thì Vãn Vãn hoàn toàn cứng đờ.
Cô liền "Tỉnh", dùng tốc độ thật nhanh đẩy anh ra.
"Không được, không được, không được!" Cô kinh hoàng luống cuống, liên tục lặp lại hai chữ không được.
"Tại sao không được?" Anh nhất thời ảo não thay đổi sắc mặt.
"Tiểu, Tiểu Bảo ở đây, ở bên cạnh mà . . ." Vãn Vãn moi ruột gan suy nghĩ một lý do.
Đúng, không thể hù dọa con gái! Vừa nghĩ như thế, Vãn Vãn liền bình tĩnh.
Giang Diệc Hãn không thỏa mãn nghiêm trọng lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên, mỗi lần anh vừa định phát triển chút gì, bản thân luôn bị cô đẩy ra.
Làm hại anh nghiêm trọng hoài nghi Vãn Vãn sinh xong có tính lạnh nhạt.
Bây giờ, anh cần phải phát công như thế nào mới có thể tấn công chỉ trong một lần?