Khi anh tiến vào, xông phá một tầng trở ngại, kết hợp chặt chẽ với cô, Vãn Vãn cảm thấy đâu, thật sự rất đau! Nhưng mà, trong nháy mắt đó thân mật cực hạn làm cô cảm động, khiến đôi mắt Vãn Vãn nổi lên sương mù đẫm lệ.
Không lúc nào rõ ràng hơn thời khắc này, cô cảm thấy mình thực sự yêu người đàn ông này
Buổi sáng lúc tỉnh lại, khoác lên trên eo cô là cánh tay trần trụi, cảm giác chân thật tồn tại, khiến gương mặt của Vãn Vãn treo lên một nụ cười ngọt ngào.
Vãn Vãn vừa mở mắt, liền thấy được gương mặt sáng sủa đầy ý nghĩa trước mắt, khóe môi cô khó nén được nụ cười ngây ngô, đưa tay xoa xoa gương mặt bình thản của anh , cảm nhận cảm giác râu mới nhú đâm vào tay.
Loại cảm giác đó, rất thân mật, rất chân thật, rất hạnh phúc, dường như cô đã tìm đến được bậc thang lên thiên đương hạnh phúc.
Vãn Vãn rốt cuộc hiểu rõ, tại sao trên một số sách luôn luôn viết, phụ nữ vĩnh viễn sẽ không quên được người đàn ông đầu tiên của mình, quả thật, khi lửa nóng của anh xâm lấn thân thể cô thì cô cảm thấy cả linh hồn của mình, cũng đã bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Cả đời này cô đều khó mà quên được cái run rẩy trong nháy mắt khi kết hợp với anh kia.
Cái loại run rẩy từ thân thể đến tâm hồn, vừa đau lại ngọt lại rung động.
Cả người cô, giống như kẹo kéo, xem lưng anh như thân cây, ôm chặt lấy anh.
Anh bị ôm tỉnh.
"Chào buổi sáng." Mới vừa bị đánh thức, giọng nói của anh từ từ chậm rãi, trầm thấp đặc biệt có từ tính.
"Chào buổi sáng." Âm thanh của cô mềm nhũn như bông.
"Buồn ngủ quá." Anh xoay người lại, trở tay ôm cô, kéo cô vào trong ngực một lần nữa.
Quần áo vất đầy trên mặt đất, lúc này hai người đều cả người trần truồng, ôm nhau ở chung một chỗ không có bất kì cái gì ngăn cách, vô cùng thân mật.
Theo cái ôm này, Vãn Vãn vô cùng xấu hổ cảm nhận được rõ ràng, có một vật cứng đè ở giữa chân của cô, nóng rực.
"Còn đau không?" Anh nhẹ giọng hỏi bên tai cô.
Trốn ở trong ngực của hắn, Vãn Vãn mắc cỡ gật đầu cũng không phải, lắc đầu lại không được, vì vậy, trực tiếp đem đầu mình chôn sâ trong ngực anh hơn.
"Yên tâm, mặc dù bây giờ em có thể cảm thấy nơi nào đó đang ‘uy hiếp, nhưng mà, anh đảm bảo với em, bây giờ anh tuyệt đối không có ý định làm gì em nữa!" Làm ơn, anh còn chưa có súc sinh như vậy! Đối với khủng hoảng nho của cô, Giang Diệc Hãn bị lấy lòng đến hắng giọng cười to.
Bị anh cười nhạo, Vãn Vãn cả người thẹn thùng xấu hổ, mặc dù, tối ngày hôm qua toàn bộ hành trình anh đều đối với cô chậm chạp cọ sát lẫn nhau, dịu dàng đến mức tận cùng, tuyệt đối không có một chút xíu mạnh mẽ đâm tới, nhưng mà, cái loại đau đớn đó như muốn xé người thành hai nửa, đến nay da thịt nhạy cảm nơi tư mật vẫn còn in ở trong đầu của cô, cảm giác đau nhức cùng căng trướng.
Vãn Vãn lộ đầu nhỏ ra, ngượng ngùng cười với anh.
"Cho dù nha đầu em phải biết rõ, mặc dù bây giờ thân thể anh không trong sáng, nhưng mà tâm hồn trắng tinh một mảnh, cho nên, có thể trả lời anh một vấn đề không? Rốt cuộc, còn đau nhức nữa không?" Anh hỏi lại lần nữa.
Biết anh không lấy được đáp án, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Còn có một chút." Vãn Vãn trả lời rất bảo thủ.
"Nha đầu, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, không nên chạy linh tinh." Anh thương tiếc dịu dàng xoa bóp khuôn mặt cô.
Cả quá trình tối ngày hôm qua, anh đều cảm thấy dường như mình là hung thủ giết người, đang tàn nhẫn tiến hành tươi sống phanh thây xẻ thịt với cô.
Trải qua tối hôm qua, anh càng hiểu rõ về cô hơn, mặc dù về mặt tình cảm, phản ứng có thể chậm chạp hơn người bình thường một chút, nhưng mà, thân thể của cô đối với cảm giác đau đớn rất nhạy cảm.
"Vâng." Cô thuận theo gật đầu.
Hai người, thân dán thân, lại ôm thêm một lúc nữa.
"Giang Diệc Hãn, về sau em có thể viết về chuyện xưa của chúng ta không?" Cô đột nhiên có một loại ý nghĩ như vậy.
Anh nhướn mày, "Thì ra là, bạn gái của tôi còn có thể viết sách?" Anh nên nói cái gì cho phải? Chân nhân bất lộ tướng?
Vãn Vãn nhẹ giọng nói cho anh, thân phận khác của mình, thân phận này, cô chưa bao giờ dễ dàng nói cho bầt kì ai cả, bởi vì, cô cảm thấy đây là chính là của cô, nhưng mà, lúc này lại không chút do dự nói cho anh biết, bởi vì, anh bây giờ đã là người thân thiết cận nhất của cô.
Sau khi nghe xong, anh xác định một chuyện, cô gái này của anh thật sự là chân nhân bất lộ tướng!
"Vậy hoa hồng em nhật được chắc rất nhiều nha, nghe nói mỗi một lần xuất bản chính là hơn vạn quyển trở lên." Anh bình tĩnh đến nỗi lông mày cũng không xe dịch một phân, "Cho nên, tôi bây giờ là bị tiểu thiên hậu Khảo Lạp giới ngôn tình dùng quy tắc ngầm rồi hả? Trở thành nơi cung cấp tư liệu sống của Khảo Lạp tiểu thư? !"
Khảo Lạp không tác giả phòng phú, tốc độ của cô có thể so với rùa đen, nhưng mà, mỗi lần xuất bản lượng tiêu thụ tuyệt đối rất kinh người. anh còn cho là, Khảo Lạp nhất định là một đại mỹ nhân có khí chất, có một mái tóc đen dài phiêu dật, một tâm hồn đa sầu đa cảm, còn có một đôi mắt vắng lặng. Thì ra là, một nha đầu ngốc bên cạnh anh!
Vãn Vãn bị anh chọc cho dở khóc dở cười.
"Em viết tiểu thuyết, chưa bao giờ viết trò đùa." Cô thay mình giải thích.
Thật ra thì, không phải là không viết, mà là sẽ không.
"A, cho nên tôi sẽ không trở thành vai nam chính trong ngôn tình sắc của tiểu thiên hậu ngôn tình?" Thật ra thì, anh còn rất mong đợi, nếu như cô dám viết tiểu thuyết đồi truỵ, vạn sách này, đại gia anh bao toàn bộ.
Anh người này miệng thật là xấu! Còn nữa, cô rõ ràng đang cùng anh thảo luận chuyện đứng đắn, thế nào đề tài lại nói về tiểu thuyết đồi trụy rồi?
"Nói đi, em có thể viếc về anh hay không?" Cô mong đợi.
Hiện tại lồng ngực của cô sôi trào, thật là muốn đem chuyện tình của bọn họ viết ra, nhưng mà, trước hết vẫn phải chờ cái gật đầu của anh.
Nếu cô viết về chuyện xưa của người khác, nhất định phải được sự đồng ý của người từng trải, cô cảm thấy , đây là sự tôn trọng tối thiểu giữa người với người, mặc dù cô không thông minh cho lắm, nhưng mà, đây là nguyên tắc của cô.
Hắn thận trọng suy nghĩ một chút, "Tốt, nếu như em không ghét bỏ chuyện tình của chúng ta rất bình thường không có gì thú vị, hoàn toàn không có kích thích, độc giả đọc xong sẽ rất muốn trả lại sách , hoàn toàn phá hỏng bảng hiệu tiểu thiên hậu ngôn tình của em, như vậy mà em còn không sợ, chúng ta liền cùng nhau trở thành độc dược phòng bán vé đi!"
"Mới sẽ không như vậy!" Cô mềm giọng kháng nghị.
Mặc dù, chuyện xưa của bọn họ là rất bình thản, nhưng mà đối với cô mà nói là một loại kỷ niệm, đợi đến khi bọn họ đều già rồi, có thể lấy ra tỉ mỉ thưởng thức lại nụ cười từng co lúc tuổi trẻ của bọn họ.
Nụ cười của cô, thật ấm, giống như một mặt trời nhỏ ấm áp, soi sáng trái tim của anh.
Trước kia, anh vẫn cảm thấy quan niệm của mình rất sáng suốt, ít nhất, anh chưa bao giờ phải cầu mong một nửa kia của mình là nữ. Nhưng mà, thì ra là khi thật sự xảy ra, anh cũng sẽ có một loại cảm giác hư vinh thỏa mãn rất tầm thường.
Không kìm được, anh cúi đầu, hôn lên mặt của cô một cái, "Nha đầu, cám ơn em, anh phải đi làm rồi."
Nhìn qua đồng hồ báo thức trên chiếc tủ đầu giường, Vãn Vãn sợ hết hồn, "Oái, sắp chín giờ rồi, anh ngủ quên sẽ tới trễ mất!"
Anh cười cười, không nói nhiều, đứng dậy, xuống giường.
Thật ra thì, lúc sáu giờ anh có tỉnh một lần, nhưng mà, thấy cô ngủ rất ngon, anh không có cách nào lập tức rời đi.
Bởi vì, lần đầu tiên xảy ra quan hệ thân mật, nếu như sáng sớm tỉnh lại, jkhông thấy bóng dáng anh đâu, cô nhất định sẽ cảm thấy uất ức đúng không? !
Anh đạp chân trần trên mặt đất, mở tủ quần áo ra, lấy ra một cái quần lót mới và một cái áo phông, thoải mái ở trước mặt cô mặc vào.
"Cột trụ Kình Thiên " vừa thô vừa hung hẫn bị chôn sau vải vóc, Vãn Vãn bọc chăn chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, vẫn còn đang trợn mắt há mồm.
Cô rốt cuộc biết, tối ngày hôm qua, tại sao rõ ràng anh rất dịu dàng, mình lại bị đau thành như vậy. Mặc dù không có cái gì so sánh, nhưng mà, ngu ngốc cũng nhìn ra được, anh.... Mới thật đúng là vị chân nhân bất lộ tướng kia....
Một bên anh vừa mặc quần áo, vừa mở điện thoại mà tối hôm qua làm tình với cô nên tắt đi
Vừa mới mở máy một cái, tin nhắn lập tức liền điên cuồng tút tút không ngừng, anh mới mới vừa mặc xong quần, chuông điện thoại di động đã vang lên.
"Chuyện gì?" Bắt máy, giọng nói anh nhàn nhạt hỏi.
"Giang Diệc Hãn, anh có quan niệm về thời gian hay không? ! Thân là phóng viên, làm sao anh có thể tắt điện thoại di động? ! Chúng ta nói hẹn nhau ở chỗ mẹ Diệu lúc năm giờ, nhưng là bây giờ cũng đã gần chín giờ, thậm chí một chút bóng dáng của anh cũng không có!" Đối với việc anh thất ước cùng không liên lạc được, Phó Vịnh Bội rất tức giận.
"Cô xếp hàng lấy số, mấy giờ làđến lượt chúng ta?" Anh hỏi.
"Khoảng mười giờ." Phó Vịnh Bội miễn cưỡng trả lời.
"Được, tôi nhất định sẽ tới trước mười giờ." Không cho cô bất kỳ cơ hội nói nhảm nào nữa, Giang Diệc Hãn cúp máy.
Cô ở sau lưng, cùng anh, cũng yên lặng một hồi.
Anh hồi phục lại tinh thần, thấy cô vẫn nhìn theo anh như cũ, vì vậy, anh lộ ra một nụ cười tự nhiên.
"Sao vậy? Vẫn còn cảm thấy hứng thú với bộ máy của anh hay sao? Tối ngày hôm qua, không phải em đã được dùng qua hay sao? !" Anh còn đi tới, ngồi ở trước mặt cô nói chuyện tào lao.
Giang Diệc Hãn, có thể bắt nạt người khác như vậy sao? Cái người này đúng là không biết xấu hổ! Vãn Vãn phục hồi lại tinh thần, đem gương mặt mình mang nhiệt năng của mình, chôn sâu dưới gối.
Cô càng xấu hổ như vậy, anh càng muốn bắt nạt cô. anh đem cả người cô cùng với cái chăn ôm ở giưa hai chân, để cho "Cột trụ Kình Thiên" vẫn còn rất hung hãn của bản thân, cách vải vóc từ từ cọ sát lẫn nhau, trêu đùa cô.
Mà cô, hoàn toàn mang một bộ dáng sắp té sỉu.
Giọng điệu của anh vẫn bình thản như trước, "Bây giờ anh mới phát hiện ra, , sau khi lên giường với em cũng một loại phúc lợi."
"Cái... Phúc, phúc lợi gì?" Bị anh bắt nạt, Vãn Vãn cảm thấy mình sắp trúng gió rồi.
Chỗ tốt gì? Có người thương, có người thích, buổi tối có người làm ấm chăn? Vãn Vãn ngốc nghếch đáng yêu vô cùng muốn biết đáp án.
Anh cong ngón tay, nặng nề bắn ra, trán của cô lại bị công kích.
"Anh có thể coi nơi này là nhà, không cần giả bộ lịch sự trước mặt em, muốn trần truồng chạy trong phòng liền trần truồng chạy trong phòng, muốn ngủ khỏa thân liền ngủ khỏa thân!" Cái chỗ tốt này, ngay hạnh phúc tjw do tự tại của anh cuối cùng cũng đến!
"Anh...." Vãn Vãn dở khóc dở cười, rất muốn mắng anh là biến thái.
Nhưng mà, anh nói có thể đem nơi này trở thành gia đình? Một câu nói thuận miệng của anh, làm cho Vãn Vãn vô cùng hứng phấn.
"Anh đi đánh răng rửa mặt trước !" trạng thái của cô hôm nay không được, không tiếp tục bắt nạt cô nữa, anh đem cô thả lại giường, mò cái quần lót của mình bên gối đầu, anh liền chuẩn bị đều mang đi phòng tắm giặt đi.
Nhưng mà, quần lót của anh, bị một cái tay nhỏ níu lấy.
"Em... Để em giặt...." Vãn Vãn đỏ mặt yêu cầu.
"Để làm gì, anh cũng không phải là gãy tay gãy chân, cần em phục vụ." Anh nhíu mày.
"Không phải, em... em muốn giặt cho anh...." Vãn Vãn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Anh tiếp tục nhíu mày.
"Đây, đây coi như là chỗ tốt của em, phúc lợi, được không? !" Nói xong, cô quả thật muốn chui chuồng chó cho rồi.
Nhưng mà, cô sẽ không buông tha phúc lợi này sau khi quan hệ của hai người thăng cấp.
Cô muốn giặt quần áo cho anh, thật là rất muốn rất muốn.
"Em...." Anh muốn mắng cô thật không có chí khí, nhưng mà, cũng là bất đắc dĩ cưng chiều xoa xoa tóc của cô.
Anh được cô yêu, cô yêu, rất rõ ràng, rất ngu ngốc.
Mắt thấy đáy mắt sẽ toát ra một loại cảm động mất mặt thì anh xoay người, lập tức đến phòng tắm.
Tắc rửa xong, anh chuẩn bị đi làm, cô cũng đã mặc xong quần áo, đang chịu đựng cảm giác khó chịu ở chỗ xấu hổ kia, dọn dẹp phòng của hắn.
"Vãn Vãn." Anh gọi tên cô.
Vãn Vãn vội vàng quay đầu lại.
"Trước khi đi làm, anh có câu nhất định phải nói cho em biết." Anh ấp a ấp úng, một bộ dáng vô cùng thẹn thùng.
Hai mắt Vãn Vãn tỏa sáng, là ba chữ kia sao?
Vãn Vãn trở nên kích động.
"Đó chính là...." Anh lấy dũng khí nói thảng cho cô biết....
"Hôm nay em nhất định đừng ra khỏi cửa, bởi vì, bây giờ bộ dáng em đi giống như chim cánh cụt, người có mắt đều nhìn ra được, tối hôm qua chúng ta đã làm chuyện xấu gì." Ném lại một câu, anh nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Vãn Vãn không đợi được ba chữ kia, ánh mắt đăm đăm, thật vất vả, mới hiểu được mình lại bị bắt nạt.
"Giang Diệc Hãn, anh thật sự rất đáng ghét, cực kỳ quá đáng!" Vãn Vãn cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười lại mất mác.