Nhìn dấu chấm than màu đỏ xa lạ, Nhậm Cảnh ngớ ra, nhưng rất nhanh, khóe miệng anh đã kéo lên, gửi đi một tin nhắn chắc chắn không ai thấy được “Tên nhóc vô lương tâm.”
Bên kia.
Hệ thống đi chết đi giơ ngón cái “Bản hệ thống phục bản lãnh đàn ông của cậu!”
Dạ Sâm “…”
Hệ thống đi chết đi “Cậu có thể cầu nguyện anh ta đừng nhắn tin cho cậu nữa, vì chỉ có như thế anh ta mới không biết là cậu đã hủy kết bạn với anh ta.”
Dạ Sâm “Rồi sao?”
Hệ thống đi chết đi “Rồi lén kết bạn lại với anh ta.”
Dạ Sâm buồn bã nói “Cứ như kết bạn lại thì không cần anh ta xác nhận ấy.”
Hệ thống đi chết đi “Đúng ha… Thế thì hết cách rồi.” Cái điệu cười trên nỗi đau khổ của người khác này không cần rõ quá đâu!
Dạ Sâm ôm di động, cuối cùng quyết định coi như không có chuyện gì xảy ra.
Dù sao thì cậu đã sống rồi, chỉ cần điểm sinh mệnh không ít hơn , cậu sẽ không gặp nguy hiểm. Còn hệ thống với Nhậm Cảnh gì đó, rủ nhau đi chết hết đi!
Nghĩ đến đây, tâm tình Dạ Sâm liền tốt lên: Hủy kết bạn thì sao? Mi làm đau mông ba, ba không đập mi đã là may rồi ấy!
“Tiểu Lưu, đưa tôi về!” Tối qua bị lật qua lật lại, cả đêm đều ngủ không ngon, giờ phải lập tức về ngủ bù.
Tiểu Lưu đầy mặt đau khổ “Anh Sâm, chiều còn buổi thử vai…”
Dạ Sâm “Không đi!”
Tiểu Lưu “Đạo diễn Cố dặn em năm lần bảy lượt…”
Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến là Dạ Sâm lại tức không chịu được “Nếu không phải tại cái con rùa Cố Khê đó, tôi có bị…”
Tiểu Lưu nhìn cậu qua kính chiếu hậu, chờ câu tiếp theo, nhưng Dạ Sâm sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra hai chữ “bị làm”? Vì thế, cậu chỉ úp úp mở mở “Nói chung là không đi đâu, tôi đã nói không rảnh rồi, anh ta còn cứ mù quáng đâm vào.”
Tiểu Lưu tuy thấy tiếc, nhưng cũng không quá để tâm.
Đạo diễn Cố là bạn thân từ nhỏ của Dạ Sâm, một vai diễn, thích từ chối thì cứ từ chối thôi.
Nhưng Tiểu Lưu thân là người đại diện, trợ lí kiêm tay sai đắc lực vẫn muốn dốc lòng vì chủ “…Anh Sâm, bộ phim này chắc sẽ nổi ấy, vì dù sao cũng có… Ờm…” Cậu ta không dám nói ra tên của Nhậm Cảnh, đành nói “Đội ngũ khổng lồ, chế tác tinh xảo, lại còn là tác phẩm tâm huyết của đạo diễn Cố.”
Dạ Sâm liếc mắt khinh thường.
Tiểu Lưu không hiểu sao Dạ Sâm lại có ấn tượng kém như vậy về Nhậm ảnh đế, nhưng cậu đang không thích, cậu ta cũng không nhắc nữa.
Về phần Dạ Sâm, cậu biết rất rõ, bộ phim này cậu không thể nhận, vai diễn này cũng không thể diễn!
Lúc trước, cậu chỉ đơn giản là không thích Nhậm Cảnh, nhưng giờ thì sao? Hai người làm một lần, sáng ra lại hôn một cái, đã thế cuối cùng, cậu còn hủy kết bạn với người ta!
Như vậy mà gặp lại, sẽ có bao nhiêu xấu hổ chứ? Còn đòi quay phim chung? Không sợ ngượng ngùng đến tắc thở mà chết sao!
Dạ Sâm vội ấn số điện thoại của Cố Khê.
Bên kia vang lên âm thanh uể oải “Ông tổ của tôi ơi, cậu rảnh nhưng tôi không rảnh đâu, có chuyện gì mau phun ra đi.”
“Phun cái mông!” Dạ Sâm không muốn nói linh tinh với anh ta “Bộ phim kia của anh, tôi không diễn đâu, anh tìm người khác đi.”
Cố Khê nghiêm túc hơn một chút “Gì? Không phải nói rồi sao? Hình mẫu nhân vật này chính là cậu, cậu mà không diễn thì ai diễn?”
Dạ Sâm khà khà cười “Thế giới này rất nhiều thằng công tử ăn chơi bạc tình, không thiếu mình tôi đâu.”
Cố Khê không biết xấu hổ nói “Nhưng chưa thấy ai xinh đẹp như cậu.”
Dạ Sâm “Cút, ba đây là đẹp trai!”
Cố khê “Ừm, anh chàng đẹp trai cao m.”
Câu này đã động đúng chỗ ngứa của Dạ Sâm. Cậu nháy mắt nổ tung “Cố Béo!” ()
[Nguyên văn: 顾月半 – Cố Nguyệt Bán. 月 (Nguyệt) và 半 (Bán) ghép lại thành 胖: Béo]
Đạo diễn Cố yêu ghiệt còn trẻ đã có mỡ thừa cũng là chuyện không thể động đến. Tiểu Lưu chỉ hận mình không thể co rúm lại như quả bóng, lăn xuống gầm ghế làm bạn với mèo con.
Hai người xỉ vả nhau một lúc, Cố Khê cũng không rảnh rỗi “Không diễn thì thôi, ai cần.”
Dạ Sâm tình ý sâu xa đáp “Ba cũng vì tốt cho con thôi.”
Lời này cậu nói rất thật. Dạ Sâm ở trong giới giải trí cũng rất nổi tiếng. Nổi tiếng lắm tiền, nổi tiếng lắm cơ hội, đồng thời nổi tiếng vì được nâng đỡ mà không phất lên được.
Bởi vì, Dạ Sâm có khuôn mặt trăm điểm, còn diễn xuất thì âm trăm điểm, cộng vào vừa hay chính là không điểm, tương đối cân bằng.
Dạ Sâm ngủ thẳng đến khi trời tối. Sau khi thức dậy, cậu ăn ít đồ lung tung, lấy lại tinh thần.
Cha cậu làm việc ở Mỹ, mẹ cậu liền dính như sam chạy theo. Hai người kể ra cũng hay, mới đi được hơn nửa tháng mà đã quăng thằng con lên chín tầng mây.
Dạ Sâm cũng vui khi được tự do. Cậu ôm con mèo được tắm rửa sạch sẽ và cho ăn cẩn thận ngồi xem phim một lúc thì có bạn bè gửi tin nhắn rủ đi chơi. Mông Dạ Sâm hãy đau, nên không muốn đi đâu, chỉ muốn làm ổ ở nhà.
Sau khi từ chối hết lượt, cậu lại thấy có gì đó không đúng.
Thật yên tĩnh!
Hệ thống đi chết đi không hề lên tiếng suốt cả một buổi chiều!
Lẽ nào biết không bóc lột được cậu cho nên chọn cách từ bỏ rồi?
Dạ Sâm nghĩ thêm: Hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày được điểm, liên tục hoàn thành sẽ tích được càng nhiều điểm. Chiếu theo mấy cuốn tiểu thuyết, đến tám mươi phần trăm là có thể dùng điểm này để đổi đồ. Tỷ như thuốc dưỡng nhan này, thuốc tăng lực này, công pháp thần bí này, thần dược này,… Chà, nếu mà có thuốc tăng trưởng chiều cao, thì có lẽ cậu sẽ động tâm đây!
Nhưng mà thôi, thôi, tuy cậu hơi thấp, nhưng cậu sống rất thoải mái, cậu lười đi làm mấy thứ vô bổ lắm!
Dạ Sâm đúng là có khả năng chống lại cám dỗ, nhưng tiếc là quá ngây thơ, hệ thống đi chết đi còn hiểu cậu hơn cả chính cậu.
Dạ Sâm thoải mái ngủ một giấc, rồi lại sung sướng ăn sáng. Sau khi hớn hở trêu đùa mèo con, thời gian đã đến chín giờ.
“Tinh tinh, nhiệm vụ hàng ngày: Ôm Nhậm Cảnh ba lần, thưởng điểm sinh mệnh.”
Dạ Sâm hỏi: “Chỉ cần điểm sinh mệnh không ít hơn , tôi sẽ không chết đúng không.”
Hệ thống đi chết đi “Đúng.”
Dạ Sâm vươn vai.
Hệ thống đi chết đi đành phải vạch trần sự thật “Giờ tử vong của cậu là chín giờ năm mươi lăm phút, vào giờ này mỗi ngày sẽ trừ đi điểm sinh mệnh.”
Dạ Sâm mới vươn vai được một nửa đã dứt khoát đứng thẳng dậy “Cái gì cơ?”
Hệ thống đi chết đi “Nhắc nhở hữu nghị: Cậu còn phút…”
Dạ Sâm ngẩn ngơ, đây đâu có giống với những gì đã nói!
Hệ thống đi chết đi sâu xa đáp “Mạng của cậu cũng không phải chỉ đáng giá bằng một điểm sinh mệnh.”
Dạ Sâm “Vậy… Đáng giá bao nhiêu…”
Hệ thống đi chết đi “Cậu muốn biết thật à?”
Vẻ mặt Dạ Sâm tràn đầy vẻ bất chấp.
Hệ thống đi chết đi “Tôi sợ cậu khóc thành Cố Béo nặng trăm kí.”
Dạ Sâm “…” Oa một tiếng, khóc thành Cố Béo nặng trăm kí…
Hệ thống đi chết đi tỏ ra là một người cha thục đức an ủi “Thôi, chăm chỉ làm nhiệm vụ đi. Không phải chỉ ôm cái thôi sao, không cần sợ là được!”
Dạ Sâm không muốn để ý đến cậu ta nữa! Nào có ân nhân cứu mạng nào như vậy không? Ném ra khúc xương có độc đến chó cũng không thèm!
Tức thì tức, nhưng tính mạng quan trọng, Dạ Sâm không dám khinh thường.
Trong phút ôm Nhậm Cảnh ba lần? Nghe thì không khó, khó là Nhậm Cảnh đang ở đâu kìa!
Dạ Sâm cầm điện thoại bấm số Tiểu Lưu, sau khi dặn dò một phen, Tiểu Lưu hoang mang đáp “Được, em đi hỏi ngay!” Kì quái, sao anh Sâm nhà cậu ta lại muốn hỏi lịch trình của Nhậm ảnh đế? Không khoa học nha!
Tiểu Lưu làm việc rất khá, mười phút sau đã cho người đến đón Dạ Sâm.
Dạ Sâm lên xe liền bắt đầu ngây ra nhìn di động.
Tương lai còn phải trông cậy vào sự phối hợp của Nhậm Cảnh, vậy thì người bạn này có nên kết lại hay không?
Tất nhiên là phải kết lại rồi!
Chết kiểu gì thì vẫn là chết, tự mình làm thì tự mình chịu!
Dạ Sâm nhắm mắt, tay ấn một cái, yêu cầu kết bạn gửi đi thành công.
Qua nửa giây, cậu mới ti hí mắt, nhìn nhìn, nhưng một lúc vẫn chưa thấy được đồng ý…
Hệ thống đi chết đi “an ủi” cậu “Hôm qua hủy kết bạn, hôm nay lại kết bạn, Nhậm ảnh đế cũng có chút nóng nảy ấy mà.” Được rồi! Đây không phải an ủi mà là thêm dầu vào lửa!
Dạ Sâm có thể trách ai? Hậu quả hôm nay đều do sai lầm ban đầu ngây ra, không giải quyết cho tốt thì đừng nghĩ đến việc cười nổi nữa.
Tạm thời bỏ qua chuyện wechat, chuyện cấp bách bây giờ là phải ôm ôm đã.
Nhậm Cảnh là người bận rộn, tuy hai năm nay không cần ngày nào cũng chạy đi tham gia show truyền hình, nhưng vẫn nhận đóng phim bình thường. Nhất là sau khi thành cổ đông của công ty giải trí Hoàn Tinh, số lượng công việc lại càng nhiều đến không đếm xuể.
Thông tin mà Tiểu Lưu gửi cho Dạ Sâm là Nhậm Cảnh đang họp ở cao ốc Hoàn Tinh, dự tính là sẽ kết thúc lúc chín giờ bốn mươi.
Dạ Sâm tính tính, thời gian cũng vừa vặn, trong mười lăm phút kiểu gì cậu cũng ôm được ba cái!
Cậu vội vã chạy đến giải trí Hoàn Tinh, tìm một người bạn để đi cửa sau lẻn vào.
Tên bạn đó còn châm chọc “Không phải cậu không thích Nhậm Cảnh nhất à? Sao lại chủ động đến tìm anh ta thế?”
Dạ Sâm nghiêm túc nói bậy “Tôi tìm anh ta có chuyện quan trọng, ông tôi muốn hợp tác với Hoàn Tinh.”
“Vậy cậu nên tìm tôi chứ!”
Dạ Sâm liếc mắt “Cậu làm chủ được chắc?”
“À thì…”
Dạ Sâm lại hỏi “Hay là cha cậu làm chủ được?”
Người bạn kia đẩy cậu “Mau cút đi, cút đi!”
Dạ Sâm thật sự không thể chậm trễ được nữa. Cậu vào thang máy đi thẳng lên tầng , đến trước cửa phòng họp, nóng lòng chờ đợi.
Đã chín giờ bốn mươi, sao còn chưa tan họp vậy?
Dạ Sâm hết nhìn điện thoại lại nhìn điện thoại. Từng giây từng phút trôi qua, cậu lại thấy tính mạng mình bị bào mòn đi một chút.
Gấp gấp gấp, quá gấp rồi!
Thế nhưng, loại chuyện như họp này, tuyệt đối là đứng đầu thế giới về việc ăn bớt ăn xén thời gian, giống y như giáo viên dạy quá giờ ấy.
Nói là chín giờ bốn mươi mà không kéo đến mười giờ bốn mươi thì quá là có lỗi với hai chữ “đi họp” rồi!
Làm sao đây? Làm sao đây? Chẳng lẽ phải xông vào?
Dạ Sâm gấp đến đỏ cả mắt. Cậu không muốn chết! Cậu đang sống thoải mái thế này, làm sao phải chết chứ? Hơn nữa, cậu mà chết, thì ông cậu không phải sẽ buồn đến chết theo sao?
Nghĩ vậy, mũi Dạ Sâm cay sè.
Liều thôi! Dạ Sâm quyết tâm, vừa bước lên trước một bước, cửa gỗ đối diện đã chậm rãi mở ra.
Giống như được ánh sáng thần thánh bao phủ, Dạ Sâm thật sự cảm thấy người đàn ông đi đầu chính là chúa cứu thế!
Cậu phi qua, ôm lấy Nhậm Cảnh.
Vốn dĩ, cậu muốn làm ra một cái ôm thật khí phách, thế nhưng vì chênh lệch chiều cao, nên người xem có nhìn từ góc độ nào cũng thấy như cậu đang nhào vào lòng Nhậm ảnh đế.
Nhậm Cảnh hơi sửng sốt, trong đầu anh tràn ngập hình ảnh hai mắt rưng rưng đỏ ửng của Dạ Sâm.
Bộ dáng này anh mới thấy đêm qua, có điều lúc đó là Dạ Sâm khóc vì sinh lí, vô cùng câu dẫn. Còn bây giờ thì lại làm người khác đau lòng.
“Sao vậy?” Nhậm Cảnh nhỏ giọng hỏi.
Dạ Sâm không đáp, ra sức ôm một cái rồi nhanh chóng buông ra, sau đó lại ôm cái nữa, lại ôm cái nữa.
Nhậm Cảnh “…”
Các ông lớn phía sau Nhậm Cảnh “!!!”
Hệ thống đi chết đi “Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, thưởng điểm sinh mệnh.”
Xong rồi! Dạ Sâm không nhịn được mà nhoẻn miệng cười. Nhưng cậu cũng rất nhanh ý thức được tình huống vô cùng xấu hổ!
Làm sao đây? Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
Thừa dịp mọi người còn đang ngơ ngác, chân Dạ Sâm giống như bôi dầu, chạy trốn nhanh ngang với thỏ thành tinh!
Nhậm Cảnh mất một lúc mới hoàn hồn.
Người phía sau anh không ai dám hé răng. Đó là tiểu thiếu gia nhà họ Dạ sao? Lẽ nào Nhậm Cảnh bội tình bạc nghĩa với cậu ta?
Vậy, vậy thì sao được chứ!