Editor: Tuyết Lâm
“Thiếu soái đoạn chương lấy nghĩa (lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình), còn muốn đổ lỗi cho ai...” Khó có được cơ hội chế nhạo hắn một lần, nhìn bộ dạng hắn á khẩu không nói được câu nào, Tiếu Khuynh Vũ vốn bởi vì những cảnh trong giấc mơ mà có chút u uất trong nháy mắt nhìn dáng vẻ ủy khuất do bị trêu chọc của pqc lại trở nên tinh không vạn lí ~
(tinh không vạn lí: bầu trời quang đãng ngàn dặm)
Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười thuận tay tiếp nhận chén trà thơm ngát từ tay Phương Quân Càn mà đưa lên môi hớp nhẹ một ngụm, Phương Quân Càn thấy thế trong đầu nảy lên một ý niệm tà ác, hắn cười cười nhìn tkv, “Khuynh Vũ à, chén trà này ta vừ mới uống qua ~”
“Thế thì sao?” – Y bâng quơ hỏi, chậm rãi cúi đầu dùng nắp nhẹ nhàng gạt đi những cánh hoa đào đỏ thắm
Phương Quân Càn nhìn y nở nụ cười xấu xa đầy ẩn ý: “Chúng ta đây có phải là đã gián tiếp...”
“Món hồng thiêu sư tử đầu mà hôm qua Thiếu soái đã ăn vốn là của lão Hắc đã dùng trước...” Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên cắt đứt lời hắn.
(hồng thiêu sư tử đầu : chỉ biết nó là một món thit kho tàu, còn nguyên cả cụm thì ta ứ hiểu, dịch ra là: đầu sư tử kho tàu >