Phó Tự Hỉ không hiểu tại sao Hạ Khuynh lại thích mấy trò cắn qua cắn lại như vậy, không lẽ hắn cảm thấy ăn nước miếng ngon hơn ăn thịt sao. không được, cô phải đem ý nghĩ thực lòng nói ra với hắn: "Chúng ta đi ăn cái khác nha. Tôi chỉ thích ăn thịt thôi."
"Hôm nay tâm tình tôi tốt như vậy, đồng ý cho em cắn lại tôi mà em không muốn, thật là đáng tiếc. Bỏ đi, chúng ta đi ăn thịt." nói thì nói như vậy, nhưng Hạ Khuynh vẫn cứ đè lên cô không nhúc nhích.
hắn mượn ánh trăng ngắm nhìn kĩ gương mặt thanh tú của cô, cô nhóc này cuộc sống vô lo vô nghĩ, ăn được ngủ được thảo nào sắc mặt hồng nhuận, da thịt mềm mại mịn màng như muốn nặn ra nước thế kia…
Bị hắn nói như vậy, Phó Tự Hỉ nghĩ đây đúng là cơ hội ngàn năm có một nha. Lần trước hắn ăn cô thỏa thuê, vậy mà cô ăn hắn có một chút hắn lại nổi giận. Tại sao tự dưng hôm nay lại tốt bụng như vậy?
cô thử thăm dò: "Hạ Khuynh, tôi ăn anh sẽ không tức giận sao?"
"Lần này không tức giận, lần sau thì chưa chắc."
Phó Tự Hỉ lúc này lòng hiếu kỳ dâng lên vì nhìn thấy hình ảnh hai người nọ đang cắn nhau.
"Ừ vậy để tôi ăn thử một lần, nhưng mà ở đây tối quá tôi không nhìn thấy." Ngộ nhỡ cắn trúng mũi hắn thì sẽ không tốt lắm đâu.
Hạ Khuynh mỉm cười, đưa môi gần như tựa sát vào môi cô: "Phó Tự Hỉ, em đến đây cắn tôi nào."
Aaa ngữ điệu của hắn làm cô cảm thấy thật xấu hổ...
Môi của hắn lạnh lẽo nhưng đôi môi của cô rất ấm áp. thật ra cô cũng không biết phải làm như thế nào, trước kia Hạ Khuynh đối với cô như vậy, cô chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng, cả cơ thể mềm nhũng tê dại, đầu óc ngẩn ngơ chẳng nhớ gì.
Thế là cô dùng răng nanh thử cắn nhẹ môi hắn, trúc trắc từng chút từng chút một.
Hạ Khuynh không hề cử động, chậm rãi hưởng thụ tư vị cái răng nanh nhỏ của cô đang từ từ gặm nhắm đôi môi của mình, cảm giác thật ma mị.
Cứ như thế trôi qua, cô chẳng biết phải làm tiếp như thế nào nên chợt dừng động tác lại. Thoáng rời môi hắn, bất lực lẩm bẩm: "Tôi không biết..."
Hạ Khuynh để trán mình kề vào trán cô, dùng cái mũi cao của mình cọ cái mũi nhỏ của cô, cười xấu xa "Lúc trước tôi dạy em nhiều như vậy mà em vẫn chưa học được à?"
"không biết. . ."
"Ừ vậy thì bây giờ cố gắng mà học…" hắn đảo khách thành chủ đè lên hút lấy cánh môi cô, môi lưỡi giao triền đắm đuối…
Phó Tự Hỉ chợt hốt hoảng nhưng một lúc sau đã cảm nhận được mùi hương của hắn thật là dễ chịu, thầm nghĩ không biết hắn đã dùng loại kem đánh răng gì . . .
Thời gian chầm chậm trôi qua theo cơn triền miên của hai người, Phó Tự Hỉ cảm thấy càng ngày càng đói bụng. Vừa rồi ở căn tin, Hạ Khuynh còn nhường một ít cơm của hắn cho cô, nhưng vẫn không đủ so với lượng cơm bình thường của cô.
Lúc ăn cơm, cô nhìn sang bàn cạnh trông thấy cô sinh viên nọ mang một cái hộp cơm rất đáng yêu, thế là cô nhìn chằm chằm vào họ thì phát hiện ra một vấn đề, cô ấy ăn rất ít nha.
Hạ Khuynh nói sẽ mang cô đi đến chno khác ăn tiếp, lúc ấy cô mới nhẹ nhõm yên tâm. Nếu buổi tối lại đi đến chổ dì Quan ăn tiếp thì lại làm phiền dì ấy nữa rồi.
Ai ngờ lúc bên hồ nước, Hạ Khuynh đặt cô dưới táng cây, ra sức dạy dỗ cái gì đó, làm cô bây giờ đã đói càng thêm đói.
Đến khi Hạ Khuynh buông tha, cô mới buồn bực hỏi: "Hạ Khuynh, anh ăn no rồi sao?"
"Đúng vậy" Hạ Khuynh lúc này thật sự rất thỏa mãn.
"Anh ăn thật là ít..." cô bắt đầu hồi tưởng lại Hạ Khuynh vừa lúc nãy ăn cơm còn nhường cho cô một nửa mà.
"Là do em ăn quá nhiều." Hạ Khuynh rất đường hoàng liếc cô một cái tỏ vẻ khinh thường
Chắc chắn là do Phó Tự Nhạc cố ý muốn giảm cân nên dồn hết sang cho Phó Tự Hỉ đây mà.
……….
Hai người đi bộ đến phố ẩm thực cách đó không xa. Phố ẩm thực quả thật rất náo nhiệt, nhưng chỉ có bán những loại thức ăn vặt không có dinh dưỡng.
Phó Tự Hỉ tuy rất thích thú nhưng vẫn nói với hắn: "Tự Nhạc có nói những thức ăn ở đây ăn nhiều sẽ bị đau bụng đấy." Ngữ khí còn tỏ ra rất cẩn thận.
Hạ Khuynh không nói, dẫn cô đến một cái hẻm nhỏ, sau đó rẽ trái đi vào một cái tiệm mì nhỏ có vẻ hơi hỗn độn.
Tiệm ăn này là của một đôi vợ chồng mở, bán những món ăn tự tay làm coi như cũng sạch sẽ.
Trước kia thời đại học hắn cũng thường đến đây.
Đến khi ngồi xuống bàn Hạ Khuynh chọc Phó Tự Hỉ: "Em thật là kén ăn."
cô liền phân minh "Tôi không kén ăn."
Bà chủ quán đi đến bàn liền nhận ra Hạ Khuynh, vui vẻ tươi cười tiếp đón: "A, đã rất lâu cậu không đến rồi."
Hạ Khuynh ôn nhu hàn huyên vài câu với bà: "Bà chủ việc kinh doanh trong quán tốt chứ."
"Cũng tạm ổn, đôi khi đông khách cũng hơi vất vả." Bà chủ quay đầu cười hì hì đánh giá Phó Tự Hỉ."Ái chà, cô bạn gái nhỏ này của cậu trông thật đáng yêu."
Phó Tự Hỉ nhìn thấy bà chủ quán cười với mình, cũng vui vẻ lễ phép chào bà."Xin chào."
"cô bé này thật là hiểu chuyện, còn chúng tôi chỉ là người nhà quê không biết nhiều lễ tiết." Bà cười thân ái sau đó đi vào trong tiếp tục làm việc.
Hạ Khuynh đối với câu "bạn gái nhỏ" không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Nhưng đối với Phó Tự Hỉ, từ "bạn" này làm cô rất cao hứng.
cô không biết hắn có xem cô như một người bạn thật sự không, nhưng nếu thật sự là có thì cô sẽ rất vui rất vui, rất là hạnh phúc…
"Hạ Khuynh, anh có rất nhiều bạn sao?" Nàng nhẹ nhàng mà hỏi.
Hạ Khuynh có chút phân tâm "Đương nhiên là nhiều."
Phó Tự Hỉ do dự, nếu như cô không phải là bạn, thì hắn xem cô là gì?
Hạ Khuynh nhìn thấy vẻ mặt do dự của cô, hơi thắc mắc "Em muốn nói cái gì?"
"Hạ Khuynh..." cô lí nhí trả lời Anh cũng xem tôi là bạn đúng không..."
"Em nói cho muỗi nghe à, tôi không nghe được."
Phó Tự Hỉ cố lấy hết dũng khí, đứng lên, chậm rãi đi đến vị trí bên cạnh hắn ngồi xuống, hít sâu một hơi, cúi đầu nhỏ giọng hỏi lại một lần.
Hạ Khuynh nhìn vào mắt cô.
hắn vừa nghe câu "bạn gái" liền theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng sau đó lại ngập ngừng.
thật ra từ "bạn" ở đây trong bản raw nghĩa là "bằng hữu", từ này có rất nhiều nghĩa có thể là bạn và cũng có thể là chỉ người yêu (bạn trai bạn gái của nhau). Ý của bà chủ quán & Hạ Khuynh muốn ám chỉ Hỉ Hỉ là "bạn gái", nhưng Hỉ Hỉ thì nghĩ là bạn thân bình thường thôi.
hắn không biết chính mình hiện tại đối với Phó Tự Hỉ là cảm giác gì.
Đối với thân thể của cô hắn có khát vọng và điều này vẫn có thể lý giải được. Phó Tự Hỉ tuy không phải đại mỹ nữ, nhưng gương mặt cũng không tệ, hơn nữa dáng người của cô thật rất đẹp. hắn là đàn ông, đối với thân thể gợi cảm như vậy dĩ nhiên sẽ sinh ra dục vọng.
Nhưng về mặt lý trí của hắn thì kháng cự lại với lối suy nghĩ này.
hắn không nghĩ sẽ mãi ở cùng một chổ với cô. cô như vậy, ngay cả khả năng cơ bản tự chăm sóc bản thân cũng không có.
Đêm hôm đó do say rượu nên hắn mới không kiềm chế được. Làm cô như vậy, hắn cũng có chút hối hận, lại nhìn thấy cô lúc nào cũng sống một mình quá cô độc vì vậy hắn muốn làm cho cô được vui vẻ hơn.
hiện tại hắn muốn sủng cô, đây là do hắn thấy cảm giác mới mẻ cộng thêm với sự đồng tình thương hại vì hoàn cảnh, nhưng nó có thể duy trì được bao lâu thì hắn không dám cam đoan.
"Mẹ tôi muốn em làm em gái của tôi, em thấy sao?"
Hạ Khuynh cảm thấy, mẹ nói đề nghị này cũng tốt lắm. Anh trai với em gái vẫn có thể thân thiết ở cùng một chổ, mà cũng không phải chịu gánh nặng về cuộc sống cả đời của cô ấy.
Phó Tự Hỉ kinh hỉ: "Hạ Khuynh, anh đâu phải anh trai tôi…"
hắn gật đầu.
"Tôi chẳng những có em gái mà bây giờ còn có một anh trai?"
cô thật sự rất vui, cô không có bạn cũng chẳng có anh trai. Hạ Khuynh lựa chọn cái nào cô cũng đều rất vui.
Hạ Khuynh nựng mặt cô."Ngoan, ngồi lại chổ cũ."
cô gật đầu, chạy về chỗ ngồi, trên mặt vẫn còn sự vui vẻ hớn hở.
Bà chủ quán bưng lên hai bát mì thập cẩm, trên mặt còn có rất nhiều lát thịt mỏng.
Phó Tự Hỉ uống thử một ngụm canh, đôi mắt híp lại cong cong rất thích thú.
"Ăn rất ngon nha!"
Bà chủ quán nghe vậy thì tâm tình cũng nở hoa, lập tức mang lên cho họ thêm một đĩa bánh bao chiên nhân thịt bò.
Hạ Khuynh ở một bên nhìn tướng ăn của Phó Tự Hỉ, chậc chậc bất đắc dĩ. "Em ăn từ từ thôi nào..."
thật sự không thể để cho cô ấy ăn hết, Hạ Khuynh nhờ bà chủ gói lại phần bánh mang về. Lúc tính tiền, định trả luôn phần bánh nhưng bà chủ quán không chịu nhận: "này cậu, cô bé này tôi cảm thấy không tồi đâu, phải giữ thật chặt nhé!"
Khóe miệng hắn giật giật.
Làm gì mà không tồi, tướng ăn như vậy, nước soup văng đầy cả bàn.
"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu dẫn bạn gái đến đây nên mời hai người ăn một đĩa bánh thôi, cậu cần gì phải khách sáo."
Hạ Khuynh cười cười liền nói cảm ơn bà.
hắn tuy rằng có rất nhiều bạn gái nhưng cũng chưa bao giờ mang họ đến đây. Bọn họ cũng không đến những hàng quán bình dân mà chỉ thích vào những nhà hàng sang trọng.
Chỉ có con nhóc này mới có thể ngồi đây ăn một cách ngon lành như vậy.
Nghĩ rằng Phó Tự Hỉ thường ngủ sớm nên cũng không dám đưa cô về trễ quá, một lúc sau Hạ Khuynh lôi kéo nói phải đưa cô về.
Phó Tự Hỉ tuy một mực khăng khăng rằng vẫn chưa chơi đủ nhưng vẫn rất nghe lời.
……….
trên đường trở về, cô từ cửa sổ nhìn ngắm những ánh đèn hoa lệ ở hai bên đường, chớp chớp mắt nhìn sang hắn có chút dò hỏi: "Hạ Khuynh, về sau chúng ta có thể đến trường học của anh không?"
"Sau này tôi sẽ thường xuyên dẫn em đến đó." Hạ Khuynh lấy tay xoa xoa đầu cô, hỏi ngược lại "Ngày mai Phó Tự Nhạc khi nào trở về?"
"Tự Nhạc khoảng sáu giờ sẽ trở về ăn cơm tối." Có thể gặp lại Tự Nhạc rồi hehe~.
"Chúng ta ngày mai không đi ra ngoài. Buổi sáng em viết nhật kí, viết xong luyện chữ, buổi chiều em muốn ngủ đến mấy giờ cũng được, ngủ dậy tôi dạy em chơi game."
Phó Tự Hỉ ngây ngẩn cả người. "Cái gì game?"
Hạ Khuynh không biết cô có sử dụng qua máy vi tính chưa "Trò chơi trên vi tính…em đã từng chơi qua chưa?"
"Có chứ, muốn lắm nhưng không được đâu… chơi đến máy bị hỏng luôn…khiến Tự Nhạc phải sửa rất lâu..."
Khi nhắc đến những chuyện mình đã phạm lỗi, cô luôn tỏ ra bộ dạng xấu hổ.
Phó Tự Nhạc trước kia có thời gian rảnh rỗi dạy cô sử dụng vi tính, lúc đầu mới sử dụng, cô hay chơi trò chơi dò mìn gì đó.
Game Dò mìn: Dò mìn hay gỡ mìn (tiếng Anh: Minesweeper) là một trò chơi trên máy tính dành cho một người chơi. Trò chơi được xây dựng như một chương trình giải trí cài đặt trên hệ điều hành Microsoft Windows (nguồn Wikipedia)
Có lần do chơi quá khó nên cô nhấn loạn cả lên, sau đó màn hình bỗng nhiên đứng yên không phản ứng.
cô không hiểu tại sao lại bị thế này nên gọi Phó Tự Nhạc đến xem. Phó Tự Nhạc kiểm tra xong sắc mặt trở nên rất tệ, cô biết ngay bản thân đã làm sai chuyện gì rồi.
Chuyện là lần đó, tài liệu luận văn của Phó Tự Nhạc đều được lưu vào máy tính, vì máy bị hư, sau đó hệ thống tuy đã được sửa chữa nhưng tư liệu hoàn toàn bị mất hết. Phó Tự Nhạc sau khi mang máy vi tính sửa xong, vì làm lại bài luận văn thứ hai phải thức trắng hai đêm vất vả lắm mới hoàn thành kịp thời gian nộp bài.
Phó Tự Hỉ nhìn thấy Phó Tự Nhạc cứ cặm cụi ngồi gõ chữ mà không ngủ suốt mấy ngày liền thì đứng ngồi không yên, áy náy không ngừng nói xin lỗi.
Phó Tự Nhạc tuy rằng trong lòng cũng lo lắng nhưng vẫn cười an ủi cô, nói rằng đó chỉ là vấn đề nhỏ. Phó Tự Hỉ muốn khóc nhưng không dám khóc, sợ khiến Phó Tự Nhạc lại phân tâm.
Suốt hai đêm đó, Phó Tự Hỉ cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, ngồi trên sô pha thức cùng Phó Tự Nhạc. Nhưng dù sao cũng đã quen đi ngủ sớm, cuối cùng cứ gà gật gục trên sopha.
Phó Tự Nhạc thấy như vậy thì không đành lòng, vội vàng giục cô đi ngủ, nhưng cô không chịu, một mực la lên muốn thức đêm với Tự Nhạc.
Phó Tự Nhạc dỗ dành."Vậy ngủ tạm trên sopha nhé, em sẽ làm xong ngay thôi."
Nhưng mỗi lần giật mình tỉnh giấc cô đều nhìn thấy Phó Tự Nhạc vẫn còn cắm cúi trên bàn máy tính đánh luận văn.
Phó Tự Nhạc tuy không mắng nhưng cô biết bản thân đã làm chuyện xấu liên lụy Tự Nhạc, cảm thấy rất khó chịu và xấu hổ. Thế là từ đó về sau cô cũng không dám chạm đến máy vi tính nữa.
..................
Hạ Khuynh nghe kể như vậy, khẳng định là cô đã từng gặp không ít phiền toái về nó.
"không sao, vậy không chơi nữa, tôi dạy em thì từ từ sẽ tốt lên thôi."
cô nhìn hắn, nhưng vẫn có chút sợ sệt phân vân "... Nhưng ngộ nhỡ… tôi làm hư..."
Hạ Khuynh cầm tay cô, không nhanh không chậm từ tốn nói.
"Sợ cái gì chứ, đã có tôi ở đây."