Phó Tự Hỉ thì thầm trả lời Hạ Khuynh “Tôi cũng rất vui” rồi vẻ mặt trở nên vô cùng phấn khởi.
Đến giờ cơm chiều, Tả Phóng quả nhiên đã trở lại.
Hai người đàn ông gặp nhau, sắc mặt người nào cũng trở nên nặng nề.
Lương San đề nghị đi ăn hải sản, vì thế cả đoàn người bèn đến nhà hàng hải sản. Bởi vì đây là khu du lịch thu hút du khách, tay nghề đầu bếp ở nhà hàng này cũng không tồi nên cả nhà hàng chật kín khách. Lúc bọn họ đến nơi, phòng bao đã không còn chỗ.
Lương San và Hạ Khuynh định ngồi bàn ăn dưới đại sảnh, nhưng Tả Phóng lại lo lắng đến vấn đề ăn uống của Phó Tự Hỉ nên đề nghị: “Không bằng ngày mai chũng ta lại đến, tìm một gian phòng riêng yên tĩnh thì tốt hơn”
“Muốn ăn hải sản ngon chỉ có nhà hàng này là tươi ngon nhất” Lương San nói.
“Nếu không thì hỏi Tự Hỉ muốn ăn cái gì”
Hạ Khuynh nhẹ nhàng vuốt tóc Phó Tự Hỉ: “Phó Tự Hỉ, em rất thích ăn cá biển đúng không?”
Phó Tự Hỉ gật đầu.
“Vậy ra đại sảnh đi. Chúng ta không sao cả” Lương San cười nhìn Tả Phóng.
Tả Phóng đành phải đáp ứng.
Lúc chọn chỗ ngồi, Tả Phóng cố ý để Phó Tự Hỉ ngồi ở góc khuất phía trong. Hạ Khuynh lạnh lùng quan sát rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh châm chọc: “A, cô ấy không thích ngồi vị trí đó đâu”
Tả Phóng giận tái mặt.
Trước khi đến đây Hạ Khuynh có hỏi Phó Tự Hỉ một số chuyện liên quan đến hai người. Phó Tự Hỉ thật thà kể lại lung tung không theo thứ tự, nhưng anh đã nắm được một số chuyện đại khái.
Bất quá đối với người hàng xóm Tả Phóng này, cô ấy hoàn toàn không có ấn tượng.
Tên Tả Phóng này nếu thật sự trước kia từng có tình cảm với Phó Tự Hỉ, thế thì tại sao lúc cô ấy bị người khác ức hiếp lại không ra mặt bảo vệ cô ấy. Phó Tự Hỉ vốn định ngồi góc mà Tả Phóng an bài cho mình, nhưng Hạ Khuynh thản nhiên phun ra một câu “Phó Tự Hỉ, ngồi bên cạnh tôi”
Anh nói xong lại thấy cô nàng vẫn trước sau ngây ngốc, khẽ nhướng mày. Phó Tự Hỉ lập tức liền nhận ra ý tứ uy hiếp của anh, nên không dám không tuân theo.
Tả Phóng đứng đối diện Hạ Khuynh, ánh mắt sắc bén quan sát anh. Hạ Khuynh thản nhiên ngồi xuống, cánh tay thon dài khoác lên lưng ghế tựa của Phó Tự Hỉ, khiêu khích nhìn lại Tả Phóng.
Nhìn theo góc độ chỗ của Tả Phóng, Phó Tự Hỉ giống như đang bị Hạ Khuynh nửa ôm nửa khoác vai.
Hạ Khuynh đặc biệt chọn vị trí nổi bật, là anh cố ý.
Tả Phóng biết Hạ Khuynh muốn nói với mình, anh ta đã đánh dấu chủ quyền với Phó Tự Hỉ.
Giữa bầu không khí nguy hiểm như vậy, Lương San mờ mịt cũng nhận thấy hình như có gì đó không thích hợp… Hai người đàn ông một đứng một ngồi, bà dường như còn cảm nhận được lửa giận sát khí lan tỏa khắp nơi… Này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!
Nghĩ nghĩ bà lên tiếng giảng hòa. “Nhanh ngồi xuống rồi chọn thức ăn, nơi này đông khách có thể họ phục vụ sẽ chậm.”
Tả Phóng trầm mặc ngồi xuống.
Hắn nghĩ Phó Tự Hỉ vốn chính là một con thỏ trắng ngây ngô, với tình hình ban nãy thì làm sao hắn lại không nhận ra cô đang bị Hạ Khuynh bắt nạt. Nhưng chính mình nhận ra là một chuyện, nhưng khi đối diện với người đàn ông có đôi mắt âm ngoan sắc lạnh trước mặt này, quả thật khiến hắn có chút không được tự nhiên.
Ban đầu hắn chỉ nghĩ mọi chuyện sẽ từ từ phát triển, nước chảy đá mòn, nhưng đến khi Hạ Khuynh xuất hiện lại làm cho hắn có cảm giác rằng dù có bao nhiêu thời gian cũng chỉ là vô ích.
Hạ Khuynh luôn tỏ ra khí thế như một người chiến thắng, rõ ràng anh ta đã xem Phó Tự Hỉ là vật trong túi của mình.
Tả Phóng lại liếc nhìn Phó Tự Hỉ tỏ vẻ trầm tư chuyện gì.
Hắn cũng chẳng có phản ứng gì quá mạnh, quan hệ của hắn cùng với Phó Tự Hỉ không hề giống như cách mà Hạ Khuynh đối xử với cô ấy.
Bất quá hắn cảm thấy, quan hệ của Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ có thật sự là loại đó không thì hắn không thể nắm chắc được.
Và đương nhiên hắn cũng nhìn ra, Lương San đang cố ý tác hợp cho mình và Phó Tự Hỉ. Thời điểm ngay tại bãi biển, bà luôn tận lực tao ra không gian riêng tư cho bọn họ.
Việc này có thể thấy được, Hạ Khuynh đối với chính mẹ của hắn cũng không hé ra một lời.
Hơn nữa, Hạ Khuynh là con trai độc nhất, người vợ tương lai của anh ta sẽ cùng anh ta gánh vác trách nhiệm gia tộc, lấy chỉ số thông mình của Phó Tự Hỉ, dĩ nhiên sẽ không nằm trong hàng ứng cử viên được chọn.
Đương nhiên, điều này cũng chẳng thể thuyết phục việc Hạ Khuynh sẽ chấp nhận từ bỏ Phó Tự Hỉ. Ít nhất theo thái độ trước mắt của anh ta, chắc chắn sẽ không buông tha.
Hạ Khuynh cầm thực đơn hỏi Phó Tự Hỉ muốn ăn cái gì. Phó Tự Hỉ cũng bắt chước nhìn hình ảnh và dòng chữ trong quyển menu rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.
Anh cũng không gọi tất cả những món mà Phó Tự Hỉ đã chọn, tuy nhiên sắc mặt lẫn giọng điều đều trở nên dịu dàng hơn so với ban nãy.
Phó Tự Hỉ không hề kén ăn nên cũng sẽ không để ý này nọ.
Lúc thức ăn được dọn lên, Hạ Khuynh lại xoa xoa đầu Phó Tự Hỉ như cún con “Cá biển mang tính hàn nên em đừng ăn nhiều quá.”
“Vân, nhưng anh đừng kéo tóc tôi nữa nhé…” Phó Tự Hỉ cảm thấy anh lúc nào cũng thích bắt nạt mình, lúc thì cắn, khi thì véo, bây giờ còn có cả túm tóc nữa.
Hạ Khuynh cắt ngang lời nói của cô, bực dọc thu tay về rồi khẽ lườm con thỏ trắng ngu ngốc này một cái.
Đúng là không có tình thú! Trong lúc ăn cơm, Lương San lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Hạ Khuynh và Tả Phóng thật sự có nhiều điểm quái dị, nhìn cứ như đang đối chọi gay gắt với nhau.
Thái độ của Hạ Khuynh đối với Phó Tự Hỉ rất tốt nhưng cũng không có vẻ đặc biệt quan tâm, cái này không cho cô ăn, cái kia cũng không cho ăn, lại còn luôn giáo huấn cô ăn quá nhiều sẽ bị béo phì.
Lúc Phó Tự Hỉ đang ăn gạch tôm hùm, lại nghe được lời này, quay đầu nhìn Hạ Khuynh, miệng khẽ mếu máo, đôi mắt rưng rưng ủy khuất, từ lúc mẹ mất, đến giờ cô chưa được ăn món này mà!
“Thôi nào, chỉ là một bữa cơm thôi mà, con cũng đừng làm khó Tự Hỉ chứ, để nó vui vẻ thoải mái một chút đi.” “Mẹ, cô ấy đã ăn rất nhiều.” Hạ Khuynh vốn không định ngăn cản mà để cô ăn thỏa thích. Nhưng Phó Tự Hỉ này sức ăn thật quá kinh người, anh thật lo lắng đến việc người ngoài khi nhìn vào cái tướng ăn của cô sẽ cười nhạo đến rụng răng mất.
Phó Tự Hỉ nhìn thấy Hạ Khuynh ngăn cản cũng không dám ăn tiếp, buồn bã cúi đầu.
Lương San nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Phó Tự Hỉ, có chút không đành lòng nên nói với cô “Không sao đâu con, cứ ăn thỏa thích, mặc kệ nó.” Hạ Khuynh hỏi Phó Tự Hỉ: “Em chưa ăn no?”
Phó Tự Hỉ khẽ gật đầu.
Hạ Khuynh có chút ảo não, dạ dày của cô bé này bị thủng đáy hay sao chứ! Anh chậm rãi nói: “Nhưng không được tiếp tục ăn nữa, chốc nữa tôi sẽ dắt em đi ăn cơm.”
“Vâng.” Phó Tự Hỉ không dám ý kiến, dù sao cơm cũng có thể ăn no.
Lúc này, Tả Phóng cầm một đĩa để đầy thức ăn đẩy đến trước mặt Phó Tự Hỉ, âm thanh nhẹ nhàng “Hạ tiên sinh, cô ấy muốn ăn thì cứ để cô ấy ăn. Nếu anh cứ dùng thái độ này đối với cô ấy thì tôi cảm thấy quả thật không ổn.”
“Tôi sẽ mang cô ấy đi ăn cơm sau.” Hạ Khuynh lạnh lùng nhìn chằm chằm cái đĩa đầy ắp hải sản, vẻ mặt khinh thường. Hắn đối xử với người con gái của mình thế nào cũng không đến lượt Tả Phóng có quyền xen vào.
Phó Tự Hỉ ngẩng đầu nhìn hải sản trong đĩa, tỏ vẻ thèm thuồng.
Lương San nghĩ con trai mình đang cố ý làm khó Phó Tự Hỉ “Con thật là, Tự Hỉ hiếm khi nào được đi ra ngoài chơi, nhường nhìn nó một chút đi chứ.”
Hạ Khuynh giật giật khóe miệng, trực tiếp hỏi nhân vật chính “Phó Tự Hỉ, tự em nói xem muốn ăn cái gì?”
Phó Tự Hỉ trố mắt ngạc nhiên, tại sao ánh mắt của ba người đột nhiên đều chuyển về hướng mình.
Cô rụt rè khẽ liếc nhìn Hạ Khuynh, không nói lời nào.
“Con đừng dọa Tự Hỉ.” Lương San nhìn thấy Hạ Khuynh sắc mặt lãnh đạm, lên tiếng nói: “Tự Hỉ, con thích ăn cái gì thì cứ ăn thỏa thích.”
Phó Tự Hỉ nghĩ nghĩ.
Cơm thường xuyên được ăn còn cá biển thì không. Vì thế thành thực trả lời: “Con muốn ăn… hải sản.” Bất quá thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Hạ Khuynh nghe xong không để ý đến cô, hất mặt sang chỗ khác.
Ăn ăn ăn, suốt ngày không ăn thì ngủ. Làm sao anh có thể thích con lợn này chứ!
Phó Tự Hỉ biết Hạ Khuynh đang tức giận, bởi vì cô không nghe lời anh. Nhưng phu nhân và Tả Phóng đều bảo cô ăn cá, còn cô cũng muốn ăn cá nữa mà…
Phó Tự Hỉ lẳng lặng ăn thức ăn trong cái đĩa, sau đó khẽ liếc trộm Hạ Khuynh, xem xem anh đã nguôi giận chưa.
Nhưng anh vẫn chẳng thèm nhìn đến cô.
Cô ngắm nhìn sườn mặt nam tính của anh, có chút bất an, quyết định phải nghe lời anh: “Phu nhân, con còn muốn ăn cơm nữa.”
Lời này vừa ra, Hạ Khuynh rốt cục cũng quay đầu nhìn Phó Tự Hỉ “Không được ăn nữa!”
Ăn nhiều như vậy không biết dạ dày có tiêu hóa hết không đây.
“Được được.” Phó Tự Hỉ nhìn thấy Hạ Khuynh cuối cùng cũng để ý đến mình, gật gật đầu buông bát đũa, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, Tả Phóng, con không ăn nữa, no lắm rồi.”
“Ăn no là được. Tự Hỉ ngoan lắm.” Lương San thật muốn túm đầu con trai ra tẩn cho một trận, rõ ràng buổi chiều còn cảm thấy nó đối xử với Phó Tự Hỉ rất hòa hợp, vậy mà lúc trên bàn cơm lại trái tính trái nết như vậy.
Tính tình này cũng không biết là giống ai a!
Tả Phóng nhìn thấy Hạ Khuynh nói gì thì cô đều ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng vừa thất vọng vừa tức giận. Cái gọi là kì nghỉ, vậy mà đến khi Hạ Khuynh xuất hiện, hắn muốn gần gũi Phó Tự Hỉ một chút cũng thật khó khăn.
Nếu hắn không tình cờ lại gặp Phó Tự Hỉ, có lẽ bây giờ hắn đang vi vu với một cô nàng khác rồi.
Từ lúc gặp lại cô, bao nhiêu chấp niệm lẫn khát vọng lại âm thầm dâng lên trở lại. Khát khao ập đến mới phát hiện không chiếm được, vì thế trong lòng hắn cảm thấy một cỗ ức chế lùa đến, vừa bất mãn vừa tức giận.
Hạ Khuynh trông Phó Tự hỉ hôm nay chơi cả một ngày đã có vẻ mệt mỏi, phải cần đi nghỉ sớm nên lên tiếng muốn trở về.
Lương San và Phó Tự Hỉ nói lời tạm biệt với Tả Phóng, Hạ Khuynh lạnh lùng đợi ở một bên.
Trên đường trở về, Lương San cảm thấy có chút không ổn, bèn dò hỏi Phó Tự Hỉ “Tự Hỉ, con cảm thấy Tả Phóng như thế nào? Hai đứa ở chung cả ngày có cảm giác thế nào?”
Phó Tự Hỉ ăn ngay nói thật “Rất tốt ạ, anh ấy còn kết bạn với con.”
Lương San hài lòng, cười khanh khách. “Tốt lắm, vừa bắt đầu đã thành công được một nửa.”
Hạ Khuynh đi theo sau hai người, sắc mặt lạnh như băng ở Nam Cực.
Thời điểm trở lại biệt thự, Lương San quay đầu hỏi: “Con trai, phòng của con đã đưa Tự Hỉ sử dụng, vậy con ở phòng khác ư?”
“Con chọn phòng đối diện phòng khách lớn.” Hạ Khuynh sắc mặt không hề tốt lên chút nào, vẫn âm âm lạnh lạnh.
“Được.” Lương San gật đầu, sau đó chuyển hướng sang Phó Tự Hỉ. “Tự Hỉ, con tắm nước ấm sau đó đi nghỉ sớm một chút.”
“Vâng ạ, cám ơn phu nhân.” Phó Tự Hỉ tươi cười đi về phía phòng ngủ, sau đó nghĩ gì lại xoay đầu hỏi bà: “Phu nhân, ngày mai giờ con lại thức dậy đúng không ạ?”
“Không cần đâu. Con cứ việc ngủ thoải mái, khi nào rời giường chúng ta lại đi du ngoạn.”
“Được ạ, cảm ơn phu nhân hì hì.” Sau khi nhìn thấy Phó Tự Hỉ đi vào phòng, Hạ Khuynh cũng lấy lí do chân nhức mỏi trở về phòng mình. Thế là, ai lại trở về phòng của người nấy.
Một lúc sau, anh đi đến trước cửa phòng Phó Tự Hỉ, gõ cửa nhưng không có phản ứng. Anh lại trở về phòng gọi điện thoại, cũng không có người tiếp.
Anh đoán Phó Tự Hỉ đang tắm, vì thế mới lấy điện thoại soạn một đoạn tin nhắn --
“Tôi mới là bạn trai của em. Em là của tôi. ”