Đêm tối một mình một đường, âm lu lạnh lẽo, tuyết trắng rơi dày.
Nguyệt Lam chạy theo con đường dẫn vào Chỉ An, tất nhiên dấu chân phải xoá hết.
Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài một mình như vậy, ánh trăng trên kia cũng không thèm soi đường.
Một mảng tối mịt mù, chân nhỏ cứ đi, cành cây phía sau loạt xoạt xoá dấu vết.
Bỗng đâu nghe tiếng ngựa phía sau, lắng tai nghe kỹ thì là xe ngựa.
Đoán rằng người của Cung Dịch Nam Dương đến, chắc chắn sẽ biết hắn đã chết và lùng sục khắp nơi.
Cô nghĩ rằng không thể đi nữa, liền chui vào một bụi rậm ven đường ngồi.
Hi vọng trong này không có rắn rết hay con gì đáng sợ.
Ngồi co lại trong bụi cây, xung quanh chỉ có tiếng rào rào gió thổi.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, trên người chỉ có áo choàng đen, cũng sắp bị đông cứng.
Tiếng ngựa càng lúc càng gần, dừng lại bên kiệu của Cung Dịch Nam Dương.
Sau đó là truyền đến tiếng kêu thất thanh, đoán chừng của Hiệu công công.
- Chủ tử, chủ tử.
- Ai làm ra chuyện này?
- Mau vào thành, nhanh lên.
Ba chiếc xe ngựa nhanh chóng nối nhau trở vào thành.
Đợi họ đi khuất con đường, cô mới từ từ đi ra, lại men theo lối cũ trở về.
Từng bước chân lững thững, bóng dáng trở nên vô hồn, nặng nề rời đi.
Ta trả thù được rồi!
- Tam vương phi.
Một bóng đen nhanh chóng đạp lên những cây lớn đứng trước mặt cô.
Nguyệt Lam ngước lên, là Thập Thất, nhìn xung quanh không có ai nữa, liền hỏi:
- Ngươi ra đây được?
Thập Thất nhanh chóng kéo cô đi ra khỏi con đường, chạy vào rừng, giọng hắn khẩn trương:
- Người của hắn biết có người mưu hại hắn nên đã lùng sục đi tìm, sắp đến rồi.
Phía sau truyền đến những đốm lửa sáng rực, chắc đó là thị vệ của Cung Dịch Nam Dương.
Chết rồi mà vẫn còn ám người như thế hay sao?
Nguyệt Lam chạy theo hắn, vội vàng hỏi:
- Ngươi đưa ta đi đâu?
Thập Thất đẩy cô vào một cái hang cây rỗng:
- Suỵt, im lặng một chút.
Hai người nép trong đó, không ai nói gì.
Phía ngoài truyền đến tiếng ồn ào, ít nhất cũng trên dưới ba mươi người.
- Tìm kỹ cho ta.
- Lục soát từng cành cây ngọn cỏ.
Càng ngày càng lại gần, vốn không thể trốn được nữa, sớm muộn gì cũng bị phát hiện.
Nguyệt Lam lo lắng cau mày, tay nắm chặt súng gây mê.
- Bên này có dấu chân.
A chết rồi! Dấu chân.
Cô ngước nhìn Thập Thất, hắn đã đứng vào thế phòng bị, đưa thanh kiếm ra phía trước, ghé vào tai nói nhỏ:
- Tam vương phi, nếu lần này ta mệnh hệ gì, xin nàng đưa ta về Thục viện.
Thục viện là nơi hắn lớn lên, là nơi hắn được học hành chơi đùa.
Là căn nhà của hắn với những huynh đệ tỷ muội.
Nguyệt Lam chưa kịp phản ứng thì hắn đã vọt ra ngoài.
Sau đó là tiếng hô hoán và binh khí va chạm leng keng.
- Bên này!
Người đến càng nhiều, cô ló đầu ra nhìn xem.
Thập Thất đang giao đấu với hơn hai mươi người, cho dù võ công cao cường đến mấy cũng không thể nào địch lại nổi.
" Tạch" " vút"
Cô giơ súng gây mê lên nhắm những người kia mà bắn.
Cảm thấy không hiệu quả cho lắm, liền mở lọ độc cá nóc ra tẩm vào kim.
Một người, hai người, ba người vô duyên vô cớ ngã xuống.
Đám người kia có chút hoang mang, Thập Thất nhân cơ hội xử lý.
Nhưng cũng do đó mà khiến người khác để ý, ba tên áo đen nào đó liền chạy đến.
Thập Thất không phải là đối thủ, chống cự một lúc thì thất thế.
Bọn chúng di chuyển quá nhanh, Nguyệt Lam không thể nhắm mà bắn được.
Mắt thấy Thập Thất ngã xuống, cô trừng mắt lên nhìn, vội vàng bịt miệng để không thốt ra tiếng.
- Trở về, chủ tử trúng độc.
- Chắc chắn do hắn làm.
- Được rồi, về thôi.
Ba người mặc áo đen kia cũng rời đi, cô đợi thêm nửa phút rồi mới chạy ra nơi Thập Thất thoi thóp trên đất tuyết:
- Thập Thất, Thập Thất.
Ngươi cố gắng lên, ta đưa ngươi về.
Thập Thất gượng người dậy, trên người đã nhuốm đầy máu tươi, nặn ra nụ cười:
- Nàng khóc.........!cái gì? Ta.......!nói rồi, nếu ta chết......!thì đưa ta về Thục....!viện.
Nguyệt Lam lắc đầu, khó khăn lắm mới đỡ hắn dậy, nước mặt tự động lăn dài:
- Ngươi mà chết ta bỏ mặc ngươi luôn, ngươi phải sống cho ta.
Thập Thất biết mình không qua khỏi, còn lại hơi thở yếu ớt, hắn gặng nói:
- Ta đã....!tự nhủ bảo vệ nàng!......!Xin lỗi!...!Ta...!thất hứa!
Nguyệt Lam lay hắn, giọng điệu thập phần hối hận trách móc mình:
- Không! Ta làm liên luỵ đến ngươi! Ta làm liên luỵ đến mọi người, ngươi không được chết! Ta đưa ngươi về Thục viện.
Cô cố gắng cõng hắn trên lưng, từng bước nặng nề trên tuyết, miệng nhỏ luôn nói:
- Thập Thất, ngươi cố gắng lên, ta đưa ngươi đi.
Thập Thất ôm lấy Nguyệt Lam, đầu tựa lên vai nhỏ.
Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với cô, đu có chết cũng đáng.
Không chống cự được nữa, hôm nay phải bỏ mạng thôi, câu cuối cùng hắn thốt lên được:
- Nguyệt Nhi! Quen biết nàng.....!là duyên phận.....!của ta!
Nguyệt Lam cảm thấy sức của hắn không còn, người phía sau nhanh chóng trườn khỏi lưng.
Cô vẫn không bỏ cuộc, nén lại nước mắt gọi hắn:
- Thập Thất, ngươi....!đừng ngủ! Thập Thất, trả lời ta đi, Thập Thất.
Cả người hắn rơi xuống nền tuyết, cô quay lại, trong người lại hàng vạn đau thương.
Cả người run rẩy ôm lấy hắn:
- Thập Thất, kể cả ngươi cũng muốn bỏ ta mà đi sao?
Trời sắp sáng, một cảnh bi thương khiến ai nhìn vào cũng thấy xót xa.
Ở phía xa xa có vài bóng người, một tên trong đó lên tiếng:
- Tam vương gia, ta đã xử lý ba tên kia rồi.
Cung Dịch Nguyên Cố chắp hai tay sau lưng, đưa mắt về Khả Nguyệt Lam đang ngồi ôm xác Thập Thất trong tuyết:
- Thu giọn tàn cuộc đi.
Tình Quân, Trương Lưu cùng nhận lệnh rời đi.
Bấy giờ y mới từ từ từng bước đi đến gần cô.
Vốn dĩ y biết hôm nay cô sẽ làm gì, vì thời gian gần đây thấy cô rất khác lạ.
Còn vô tình thấy đồ của cô giấu dưới gầm giường, bắt gặp bỏ thuốc mê vào rượu.
Sau khi cô rời khỏi Đinh vương phủ Cung Dịh Nguyên Cố cũng lén đi theo.
Không ngờ lại cả gan làm như vậy, ta không giết được hắn, nàng giết thì ta giọn tàn cuộc.
Miễn nàng vui.
- Về thôi.
Giọng nói ấm áp truyền đến, Nguyệt Lam ngước đầu lên.
Thấy y đứng ngay trước mặt thì không chịu được mà khóc lớn hơn:
- Hạo Lâm, là ta gi3t chết Thập Thất rồi.
Cung Dịch Nguyên Cố cúi xuống đỡ cô dậy, lấy khăn tay lau đi vết máu trên người, trên tay cô, giọng vẫn bình thản:
- Nàng không cần quan tâm, nàng trả thù được rồi.
Tất nhiên người máu lạnh như y thấy thêm vài người chết cũng đâu có gì là lạ.
Y không quan tâm thì mặc kệ y, đây là cô, tại sao không quan tâm được cơ chứ.
Vẫn không chịu buông Thập Thất ra, Nguyệt Lam nhìn hắn, trên người đã phủ một tầng tuyết mỏng.
Cung Dịch Nguyên Cố hết cách nói, quay qua bảo Viễn Thần:
- Ngươi đưa hắn về Thục viện an táng.
Viễn Thần nhận lệnh, đưa xác Thập Thất lên lưng ngựa rồi mang đi.
Y phủi tuyết đậu trên người, tháo áo choàng đen tanh mùi máu kia ra, khoác cho cô cái màu đỏ quen thuộc, giọng ôn hoà:
- Đừng lo nữa, số mệnh của hắn.
Nguyệt Lam không biết tại sao trong lòng hơi sợ hãi, đúng, sợ hãi người trước mặt.
Vẫn băng thanh ngọc khiết đó, mắt đan phượng, môi mỏng đó, nhưng bây giờ lại toát lên sự lạnh lùng, xa lạ.
Cô tựa đầu vào ngực hắn, từ từ nhắm mắt:
- Ta mệt rồi.
Cung Dịch Nguyên Cố ôm lấy cô, đưa lên ngựa:
- Ta đưa nàng về.
Hai người cưỡi ngựa trở về kinh thành trời cũng kịp sáng.
Họ ồn ào, nhốn nháo đưa tin Cung Dịch Nam Dương quy tiên.
Mới sáng sớm mà như ong vỡ tổ, bàn tán khắp nơi.
------
Tuyết Gia: Hình như ta cũng múa cao bút quá khiến Hạo Lâm........!thay đổi rồi=)))).