Sau khi giáp mặt nam nhân tử y thần bí, Lạc Y có chút không có tâm trạng đi tiếp, nên cả nhóm quyết định dựng trại lại bên trong sơn mạch.
Lạc Kiến nhìn Lạc Y vung tay là đủ dụng cụ lều trại xuất hiện, khiến hắn vô cùng ngạc nhiên. Nhưng trí tưởng tượng của hắn chỉ có thể dừng lại ở suy nghĩ Lạc Y sở hữu không gian trữ vật mà thôi, chứ nếu hắn biết nàng sở hữu không gian tu luyện của thần minh không biết sẽ phản ứng thế nào.
" Y Y, muội làm thế nào sở hữu được không gian trữ vật vậy?" Phải biết rằng một Luyện khí sư có đủ trình độ tạo ra không gian trong bảo khí là vô cùng hiếm có. Hơn nữa, nguyên vật liệu luyện khí lại vô cùng quý giá khó tìm. Cả Apollo đại lục có lẽ chỉ có khoảng mười cái không hơn, mà cư nhiên muội muội hắn sở hữu một cái.
" Duyên kì ngộ thôi!"
Không gian của nàng cũng có thể xem là không gian trữ vật. Ừm, thật ra thì quý hoá gấp hàng vạn lần không gian trữ vật đi, nên nói như vậy cũng không hoàn toàn xem như nói dối.
Lạc Kiến gật gù trước câu trả lời của Lạc Y. Quả là nhẫn trữ vật là chỉ có thể ngộ chứ khó mà cầu.
Lạc Y thấy Lạc Kiến dễ dàng tin tưởng như vậy thì hơi thở phào. Nhưng dù sao nàng vẫn cảm thấy chột dạ vì đã giấu diếm sự thật.
Cũng may đại ca là hoàn toàn tin tưởng nàng!
" Hừ, con người kia đầu óc thật nông cạn, dám đánh đồng thành quả cả đời ta với nhẫn trữ vật xoàng xĩnh kia!"
Bạch Phong ở không gian run rẩy khoé miệng nói thầm, chính là uất ức không cam lòng.
Lạc Y âm thầm lắc đầu, linh khí có thể xem với bảo khí bình thường sao? Lẽ dĩ nhiên không!
" Tỉ tỉ, chúng ta làm gà nướng ăn được không?"
Nhược Ly sà vào lòng Lạc Y khẽ dụi dụi, một bộ dáng đáng yêu vô cùng.
" Muội nha, bản chất hồ li lộ hết ra rồi kìa!"
Lạc Y vô cùng sủng nịnh điểm điểm cái mũi nhỏ của Nhược Ly. Nàng cũng không từ chối bắt tay chuẫn bị nướng gà.
Trước khi lên đường Lạc Y vô cùng cẩn thận bảo quản đồ ăn tươi. Nàng thật sự không nuốt nổi lương khô đâu.
Nhược Ly dựa vào Lạc Y, nhìn chằm chằm vào con gà nướng vàng rộm trên lửa khẽ chép chép miệng nhỏ.
Thật thơm a! Tỉ tỉ nướng gà thật ngon!
" Oa, mùi gà nướng, là mùi gà nướng!"
Khi gà trên lửa vừa chín tới, Lạc Y chưa kịp phân chia thì bên ngoài vang lên giọng nói nam tử trong trẻo vô cùng, kèm theo một cơn lốc đánh tới thịt gà trên tay nàng.
Lạc Y nhanh nhẹn nhảy ra tránh thoát móng vuốt, hơi híp mắt nhìn nam tử vừa xuất hiện.
Hắn là một nam tử vô cùng tuấn mĩ, toàn thân phủ một bộ hắc y phả ra khí chất lãnh ngạo và cuồng vọng.
Nam nhân này, rất được a!
" Cho ta... Gà..."
Lạc Y liếc mắt, trực tiếp không thèm để ý. Nàng cẩn thận chia thịt gà cho đại ca và Nhược Ly.
Nhược Ly nhìn nhìn nam tử nhíu nhíu mày.
Mùi ma thú! Ma thú chi vương!
" Tỉ tỉ, hắn là ma thú hệ ám!"
" Ta biết, muội có biết là loại gì không?"
Nhược Ly dựa vào người Lạc Y nhỏ giọng nói.
" Muội không biết, nhưng hắn toả ra hơi thở vương giả, có lẽ là hậu duệ của ma thú thượng cổ! Là vương thú!"
Vương thú? Không tệ a!
Có thể hoá hình ít nhất đã đạt cấp , ma thú thượng cổ chậm hơn một chút. Ai, vì hắn đang ở trạng thái hoá hình nên nàng không biết rõ cấp bậc.
Nhưng chắc chắn là không yếu!
Nam tử bị lơ nhíu nhíu mày, thủy chung nhìn vào Lạc Y không rời.
" Ngươi là triệu hồi sư hệ ám đúng không? Ta muốn khế ước với ngươi!"
A, chưa gì đã mắc câu rồi!
Lạc Y híp mắt giảo hoạt vô cùng, nhưng ngoài miệng vẫn rất lạnh nhạt.
" Ngươi muốn khế thì ta phải khế với ngươi sao?"
Quá cuồng vọng! Phải chỉnh!
" Ngươi, nhân loại này, ta là Hắc Ưng vương giả, ta chịu khế ước với ngươi là may mắn của ngươi!"
Hừ!
Lạc Y hừ lạnh một tiếng, tiếp tục điềm nhiên xé thịt gà.
Ngươi mở lời trước thì định sẳn ngươi thua rồi!
Hắc Ưng nhìn thịt gà chép miệng. Hắn đã nhịn đói ba bữa nay rồi. Hắn muốn gà a!
Nếu không phải vì gà hắn mới không thèm khế ước.
May mắn là nàng cũng rất mạnh, là ma pháp cấp hậu kì giống hắn. Nếu không, hắn mới không khuất phục.
" Ta xin ngươi, khế ước với ta đi! Nha! Nha!"
Hắc Ưng hết nhìn gà rồi nhìn Lạc Y, hoàn toàn bỏ qua khinh thường trong mắt Nhược Ly.
Lạc Y phủi phủi tay, đứng lên.
" Ngươi muốn khế ước?"
Hắc Ưng gật gật đầu, lại liếc nhìn gà trên tay Lạc Y.
" Được! Khế ước chi trận, mở!"
Một vòng tròn nguyên tố bao quanh Hắc ưng, mười nguyên tố đồng thời xuất hiện khiến Lạc Kiến bên cạnh lắp bắp kinh hãi.
Đủ yêu nghiệt!
" Khế ước bình đẳng, khế!"
Các nguyên tố lần lượt biến mất, ám nguyên tố dung nhập tạo thành chiếc nhẫn trên ngón tay Lạc Y, bị nàng thẳng thừng vất vào không gian.
" Chủ nhân!"
" Từ nay ngươi gọi là Âu Dương Dạ!"
" Được, được, giờ ta ăn gà được chưa?"
Lạc Y chưa kịp trả lời, một cơn lốc lại thoáng qua. Trên mặt đất chi còn lại xương khô.
Khoé môi Lạc Y khẽ co rụt, ngươi là đói ăn bao nhiêu lâu rồi hả?
Nhược Ly khoa trương hơn, trực tiếp ném ánh mắt khinh thường.
Ngươi dám dành gà với ta! Ngược chết ngươi!
Lạc Kiến nhìn Âu Dương Dạ, rồi nhìn sang Lạc Y, hắn nghĩ muội muội hắn cùng lắm là song hệ ma pháp. Hoá ra hắn đánh giá quá thấp nàng. Xem ra, hắn phải cố gắng nhiều hơn nữa, mới có thể đứng bên cạnh muội ấy.
Lạc Y mím môi, quyết định lấy năm con gà trong không gian ra nướng. Năm con, chắc đủ rồi chứ!
Ánh mắt vô tình đảo về phía không gian giới chỉ. Tiểu Cầu tại sao trốn vào đấy rồi? Từ lúc gặp nam tử kia nó có vẻ bị đả kích. Nàng cũng vậy, thuỷ chung không quên được cảm giác ấy, là lạ.
Tiểu Cầu trong không gian điên cuồng tập luyện. Tức chết, Tử Cầu thối, ngươi gặp chủ tử trước ta, còn dám mạnh hơn ta. Ta luyện chết ngươi, luyện chết ngươi!