Kị Sĩ Thứ Chín

chương 11: chương 11: thần khí tầm ma đỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về lai lịch của thần khí Tầm ma đỏ, trên đại lục Thương Mang có một truyền thuyết thế này: Trong thời đại của chúng thần, quân chủ Devil cai quản việc giết chóc là Nada. Sau khi vũ khí chủ chiến của Nada là lưỡi hái mặt trăng đen bị các thần trên thiên giới phá hủy, để nhận được một vũ khí có thể sánh ngang với lưỡi hái mặt trăng đen, Nada đã giết chết mười triệu người thường, rút hết tinh hoa trong máu bọn họ, không tiếc hao phí một bộ phận thần lực của chính mình, trải qua ngàn năm mới tế luyện ra một thanh kiếm nhỏ không có thân kiếm thực chất mà chỉ có một lớp sương đỏ bao bọc, thanh kiếm này được đặt tên là Tầm ma đỏ.

Vì vậy Tầm ma đỏ đã bị coi là một vật phẩm chính tông của Devil, bất cứ người nào giữ nó cũng luôn luôn tràn ngập các ảnh hưởng tiêu cực như khát máu và cáu kỉnh. Đương nhiên người bị Tầm ma đỏ đâm trúng sẽ đau khổ hơn chủ nhân của nó nhiều, các tác dụng tiêu cực như suy yếu, ảo ảnh, chảy máu, chóng mặt sẽ vĩnh viễn đi theo nạn nhân, đến tận lúc hắn chảy hết giọt máu cuối cùng.

Đương nhiên từ xưa tới nay truyền thuyết vẫn là từ đồng nghĩa của khoa trương, ít nhất bây giờ Gosa cầm Tầm ma đỏ trên tay cũng không tỏ ra cáu kỉnh một chút nào.

Đây là một thanh đoản kiếm sử dụng bằng một tay dài cm, có thân kiếm mỏng hẹp được bao phủ dưới lớp sương đỏ như thực chất, làm mọi người rất hoài nghi có phải nó thật sự không có thân kiếm như trong truyền thuyết hay không. Chuôi kiếm được mài thành từ một loại xương không biết tên, được trang trí bằng hai con phượng hoàng địa ngục chỉ có dưới vực sâu Devil. Đầu hai con phượng hoàng địa ngục vươn ra hai bên thành bộ phận bảo vệ tay giữa chuôi kiếm và thân kiếm tỏ ra thần bí mà kỳ lạ. Từng vòng sương đỏ phun ra từ trong mỏ một con phượng hoàng địa ngục, lưu chuyển dọc theo thân kiếm lên đến mũi kiếm, lại từ phía còn lại của thân kiếm lưu chuyển về, bị một con phượng hoàng địa ngục khác hút vào trong mỏ, cứ thế tuần hoàn không ngừng.

Trong khoảnh khắc Tầm ma đỏ được rút ra khỏi vỏ, mỗi một người tò mò muốn nhìn phong thái của thần khí đều có thể cảm nhận được rõ ràng máu trong người mình bắt đầu tăng tốc, hình như có xu thế phá rách cơ thể để tràn ra bên ngoài.

Thần khí chính là thần khí, cho dù người thường chỉ nhìn trộm một cái cũng có thể có nguy hiểm mất mạng.

Geriferry thu hồi ánh mắt tham lam trước tiên, thần khí sẽ khinh thường làm bạn với người yếu. Nghĩ tới đây, Geriferry vung kiếm đâm vào sau lưng một chiến sĩ Hoa Hồng Máu đang đấu lực với Kate, lại một chiến sĩ Hoa Hồng Máu chết không nhắm mắt, trở thành oan hồn dưới kiếm của hắn.

Đang đối mặt với Gosa, Củng Khô không hề cảm thấy vinh quang vì đối phương tay cầm thần khí đối đãi với hắn như một đối thủ thực sự. Hắn lè cái lưỡi vừa to vừa dày ra, trên lưỡi có vết máu mờ mờ, hắn chuẩn bị liếm môi theo thói quen, mọi người nhìn thấy hắn liếm lên chiếc khôi bằng xương, sau đó lập tức rụt lưỡi về như bị kim đâm, còn mùi vị như thế nào thì chỉ có một mình hắn biết.

Lúc này ánh mắt hắn rơi xuống chỗ mẻ rất nhỏ trên thân kiếm xương, mặc dù vẫn không thật sự thích thanh kiếm xương cầm không hề vừa tay này nhưng hắn vẫn nhăn mặt vì đau lòng. Đương nhiên người ngoài cũng không nhìn thấy được.

Ha! Hóa đau thương thành sức mạnh, tốc độ của Củng Khô cực nhanh, lập tức kéo theo một chuỗi hư ảnh bay đến trước mặt Gosa, thanh kiếm xương trong tay chém thẳng về phía Tầm ma đỏ.

Gosa bước sang một bước, tránh né một chiêu của Củng Khô. Thanh Tầm ma đỏ trong tay hắn đâm tới bộ giáp xương trên người Củng Khô với một góc độ kỳ lạ, nhưng Củng Khô đã nhanh chóng thu kiếm quay lại, thanh kiếm xương trong tay đột nhiên được tăng thêm sức mạnh, chuẩn bị cứng đối cứng với Tầm ma đỏ.

Hiểu được thực mà hư, hư mà thực, đó là một gã Orc xảo quyệt. Gosa cười nhạt, thành toàn tâm nguyện của Củng Khô.

Hai kiếm tương giao, không có tiếng nổ kinh thiên địa khiếp quỷ thần, thậm chí còn không có âm thanh nào vang lên trong tiếng kêu của các chiến sĩ xung quanh, thật giống như hoàn toàn chưa hề va chạm vào nhau.

Được thi triển trong tay Gosa, thanh Tầm ma đỏ phát ra khí thế hào hùng, kiếm thế như vũ bão, đại biểu cho quân hồn của binh đoàn Hoa Hồng Máu: Quyết chí tiến lên, bá đạo tuyệt luân!

Còn Củng Khô thì vừa vặn trái ngược, sau khi cuồng hóa hắn không hề kích thích ra sự ngang tàng và cuồng bạo của Orc mà vẫn tỉnh táo không ngừng chạy vòng quanh Gosa. Kiếm thế của hắn nhẹ nhàng, bóng người lay động, dựa vào sự linh hoạt người ngoài khó có thể so bì, hắn có thể đấu với Gosa không phân thắng bại. Ít nhất tạm thời thoạt nhìn là như vậy, nếu như hắn vẫn có thể duy trì cuồng hóa được.

Vũ kỹ của Củng Khô đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của người ngoài, hoặc nói đây là phương thức chiến đấu du kích tiêu chuẩn của loài người, mà bây giờ phương thức chiến đấu như vậy lại xuất hiện trên người một gã Orc tràn ngập thú tính vốn chỉ biết vung cao đánh mạnh, điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng đây là đại lục Thương Mang, không được quên, trong thời đại của chúng thần, tiền thân của đại lục Thương Mang được gọi là đại lục Kì Tích. Còn bây giờ chẳng qua là Củng Khô đang kéo dài kì tích...

Trong hẻm núi, ánh đỏ tung hoành tàn phá và ánh tím nhẹ nhàng phiêu dật thỉnh thoảng lại va chạm vào nhau, vẫn không có một chút tiếng vang nào, nhưng ánh sáng đó lại đủ để áp chế tất cả mọi tiếng hò hét, làm cho bọn họ trở thành nhân vật chính trên chiến trường.

Geriferry không có tâm tình đi tham quan học tập cuộc chiến đấu của hai cường giả đứng đầu đại lục, cũng không có thời gian ca ngợi ánh đỏ và màu tím sặc sỡ. Trên thực tế, từ khi chiến đấu vừa bắt đầu hắn đã chỉ có một mục tiêu: Chạy trốn, chạy về hướng đông, ra khỏi hẻm núi Vô Hồi.

Kate dẫn một đám hộ vệ tả xung hữu đột, sau khi hi sinh hai hộ vệ cao cấp và đông đảo thủ hạ, cuối cùng cũng đột phá được phòng tuyến của chiến sĩ Hoa Hồng Máu trong hẻm núi, che chở Geriferry chạy trốn về cửa khe núi phía đông.

Nhìn bóng lưng đám người Geriferry đang thoát đi, Ephrai trên sườn núi phía nam tức giận run rẩy. Đương nhiên từ khi Hoa Hồng Máu đi tới hẻm núi thì bàn tay phải cầm kiếm của hắn cũng đã bắt đầu khẽ run rẩy rồi, không phải vì sợ hãi mà là chờ mong và xúc động đối với cuộc quyết chiến cuối cùng.

"Đồ cặn bã chó chết trong giới quý tộc!" Không để ý đến Cado vẫn đứng bên cạnh, Ephrai tức giận cắn răng chửi bậy một câu.

"Nhát gan, nhu nhược, sợ chết, những điều này không phải phẩm chất sinh ra đã có của một quý tộc sao?" Giọng nói lạnh lẽo mang theo vẻ chế nhạo của Cado vang lên bên cạnh Ephrai, điều này làm cho Ephrai lập tức cảm thấy được yêu mà sợ.

Cado ngẩng đầu nhìn về phương hướng Dolores xa xa, phụ thân cô ta dặn cô ta ngăn chặn Hoa Hồng Máu hai canh giờ, mà cô ta đã cuốn theo Hoa Hồng Máu đủ hai ngày. Nhưng đến giờ vẫn không thấy dù chỉ là cái bóng của phụ thân cô ta, Thống soái nam cương Ursa của đế quốc, mà bồ câu đưa tin Cado thả ra cũng không có hồi âm.

Nhìn cái cổ trắng như tuyết lộ ra trên cổ áo giáp của Cado, trong đầu Ephrai không khỏi xuất hiện những ý nghĩ hoang đường, vì vậy không để ý rằng Cado rõ ràng vừa biện hộ cho Geriferry.

Lúc này dưới đáy khe núi, tốc độ của Củng Khô đã chậm lại rõ ràng, thiết giáp hài cốt trên người bong ra từng mảnh nhỏ vì bị thần khí Tầm ma đỏ đâm vào, những mảnh vụn này còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành ánh sáng màu tím biến mất, còn Gosa, đối thủ của Củng Khô lúc này vẫn ung dung thoải mái, khí định thần nhàn.

"Ephrai, đến lượt chúng ta ra tay rồi". Cado trầm giọng nói, sau khi rút bội kiếm ra liền định phi thân nhảy xuống.

"Tiểu thư!"

"Chờ đã!"

Đồng thời lên tiếng là Carine tay cầm soái kỳ và Ephrai giữ tay Cado.

Cado không quan tâm đến sự ngăn cản của Carine. Trên thực tế, khi Gosa bước vào hẻm núi, tính mạng của cô ta đã nhất định sẽ bị hủy diệt, trừ phi xuất hiện kì tích. Nhưng vận mệnh đã đưa tới một kì tích là Củng Khô, bây giờ còn có kì tích nào đến với họ nữa sao?

Mười hai tuổi đã theo phụ thân nam chinh bắc chiến, Cado chỉ tin tưởng sức mạnh, không tin vào kì tích. Cô ta lạnh lùng nhìn về phía bàn tay đang giữ cánh tay mình của Ephrai, không đợi cô ta lên tiếng, Ephrai đã hậm hực buông ra, "Cado, ta vẫn chưa bao giờ thấy nàng cười, bây giờ sắp chết rồi, nàng có thể cho ta một nụ cười hay không?"

Trước lời thỉnh cầu thành khẩn của Ephrai, Cado từ chối không chút do dự, "Không thể, cho dù là chết, ta cũng không làm được".

Hình như đã có dự liệu, Ephrai cao giọng cười to, tiếng cười mang đậm vẻ cô đơn và đau thương. Hắn thả người nhảy xuống...

Thay vì để ngươi mang thỏa mãn chết đi, chẳng thà để ngươi mang tuyệt vọng sống sót.

Nhìn Ephrai mang đấu khí rực rỡ kiên quyết lao về phía Gosa như thiêu thân lao vào lửa, Cado nghĩ như thế.

"Carine, trước khi ta chết, soái kỳ không thể ngã xuống. Còn sau đó, ngươi xem tình hình mà làm việc". Cado quay đầu lại nhoẻn miệng cười với thị nữ Carine phía sau, gương mặt trắng muốt như tượng băng lấp lánh hé ra một góc, thê mỹ không nói nên lời.

"Tiểu thư..." Carine còn muốn nói gì đó nhưng Cado đã thả người nhảy xuống khe núi, dáng người nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ trên không trung. Cado sẽ là một đóa hoa còn chưa hoàn toàn nở ra đã phải lụi tàn...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio