Không có ai trả lời. Thân thể bọn họ khỏe mạnh vạm vỡ hơn loài người nhiều. Cái trán thụt vào, hàm dưới nhô ra, những chiếc răng to và nước da thô ráp cho tất cả mọi người thấy rõ ràng huyết thống Orc của bọn họ. Thân thể vạm vỡ và những cây gậy gỗ giản dị là chỗ dựa duy nhất của bọn họ, hai mắt đỏ tươi và cái mũi thở phì phò tỏ rõ bản tính tham lam và thù hận của bọn họ.
Trong rừng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của Orc và tiếng tim đập của chiến sĩ loài người. Geriferry và Kate trao đổi ánh mắt, nhẹ nhàng vẫy tay ra lệnh cho thủ hạ lui lại mười mét, để lại một khu vực giảm xóc ở giữa hai bên. Bất kể là chạy trốn hay là chiến đấu thì ít nhất khoảng cách này những còn có thể tranh thủ cho chính mình một chút thời gian.
"Loài người, ở đây không phải nơi các ngươi có thể đặt chân đến, hãy rời khỏi đây". Có lẽ là vì nhìn thấy các chiến sĩ loài người dưới đáy khe núi chỉ lui lại mười mấy bước rồi dừng lại bất động, một âm thanh thô kệch trên đỉnh núi truyền xuống. Sau khi các chiến sĩ Orc vây quanh đám Geriferry tránh ra khoảng cách một bước, một gã Orc có vóc người rõ ràng vạm vỡ hơn đám Orc còn lại nhiều bước xuống từ sườn núi phía nam.
Chỉ thấy đầu hắn đội mũ lông chim như của thổ dân da đỏ, những bắp thịt trên người nổi lên cuồn cuộn dưới lớp lông dày trên người rất dễ làm mọi người liên tưởng đến sức mạnh kinh khủng của hắn. Bên hông hắn quấn một vòng vải đay như chiếc váy, sau lưng đeo ba ngọn lao, một cây lang nha bổng to lớn vác trên vai, tay phải nắm cán lang nha bổng nhẹ nhàng thoải mái như cầm một cái tăm.
Nhưng lúc này Geriferry không hề dừng ánh mắt tại vị tù trưởng Orc này. Hắn, Kate và Cado vừa từ phái sau chạy tới, thậm chí cả bốn gã hộ vệ gia tộc cao cấp phía sau Geriferry đều chăm chú nhìn một gã chiến sĩ Orc đứng phía sau tù trưởng Orc nửa bước. Đương nhiên những người khác có thể dựa vào thực lực để phát hiện gã Orc này có sức mạnh không tầm thường, còn Geriferry thì hoàn toàn dựa vào trực giác.
Hình thể gã Orc này không hề có khác biệt gì nhiều so với những chiến sĩ Orc khác, thậm chí cũng thấp hơn tù trưởng Orc một cái đầu, có điều hắn mặc một chiếc áo giáp chứ không cởi trần như những gã Orc còn lại. Đó là một chiếc áo giáp đặc biệt, thực ra là một tấm phên đan bằng loại dây leo không biết tên nào đó, bên trên bôi đầy dầu mỡ, ánh sáng chiếu vào lớp dây leo phết mỡ ánh xạ thành nhiều màu sắc xanh đỏ. Chính giữa tấm phên này có khoét một cái lỗ để chui đầu qua, hai nữa tấm phên che phía trước và sau lưng hắn. Trong tay hắn không phải là gậy gỗ hay kiếm sắt giản dị như đám Orc còn lại mà là một cây búa lớn đến dọa người, cán búa dài hai mét, mặt búa sáng loáng to bằng cái thớt tỏa ra hơi lạnh, độ sắc bén của nó khiến mọi người chỉ cần nhìn đã khiếp sợ.
Một chiến sĩ Orc biết cách vũ trang chính mình, hoặc nói cách khác, hắn từng đến đất nước của loài người.
"Tù trưởng Orc mạnh mẽ và tôn kính!" Thấy quả thật trong bộ lạc Orc này có người nghe hiểu được ngôn ngữ thông dụng của đại lục, trong lòng Geriferry rất vui vẻ. Hắn bước dài bước ra khỏi hàng và dùng ánh mắt ngăn hộ vệ gia tộc và Kate đang định đi theo bảo vệ hắn lại, đi tới cách tù trưởng Orc không đủ năm mét, rút bội kiếm đeo bên hông ra ném xuống đất, tay phải đặt trước ngực khom lưng thi lễ với tù trưởng Orc, lại mở miệng nói, "Thưa tù trưởng Orc tôn quý và tất cả các dũng sĩ Orc vĩ đại, chúng tôi không có ác ý, ngược lại, chúng tôi tới tìm sự che chở và giao dịch".
Trong đất nước của loài người, Orc luôn luôn đồng nghĩa với thấp hèn, nhưng lúc này lại được Geriferry nịnh bợ là tôn quý, vĩ đại. Các chiến sĩ phía sau hắn, bao gồm cả Cado, đều không thể nhìn được nữa, tới tấp quay mặt đi.
"Che chở? Giao dịch? Loài người xảo quyệt, mặc dù ta rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng không được biểu diễn những mánh khóe này trước mặt ta. Chúng ta không cần bất cứ giao dịch nào, còn che chơ? Hãy tìm kiếm sự che chở nơi những thanh kiếm trong tay các ngươi!"
Đây là một bộ lạc Orc ở gần đất nước loài người nhất trong vùng đất đen tối, trong vô số năm bọn họ đã phải chịu mọi sự lừa gạt của loài người, đương nhiên tù trưởng Orc sẽ không dễ dàng tin tưởng gã loài người trước mặt này.
Geriferry không nhụt chí, trên thực tế nếu Orc lập tức đồng ý thì hắn lại không thể yên tâm. Dù sao giữa các chủng tộc khác nhau chắc chắn phải có nghi ngờ, hơn nữa thù hận giữa loài người và các chủng tộc đen tối đã kéo dài mấy ngàn năm.
"Ngươi xem, đây là cái gì?" Geriferry rút túi tiền ra, lắc lư để những đồng tiền vàng bên trong phát ra tiếng leng keng dễ nghe, "Ta có thể cho các ngươi tiền vàng, là tiền vàng lấp lánh!" Geriferry nói, đổ tiền vàng ra để những đồng tiền rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, tỏa ra ánh vàng mê người.
Nhưng những chiến sĩ Orc xung quanh hắn chỉ khinh khỉnh nhìn một cái rồi không thèm nhìn thêm lấy một lần. Tù trưởng Orc cười ha hả, "Loài người, không được khoe khoang những thứ vô dụng này trước mặt các dũng sĩ tôn quý của ta. Vàng đúng không? Ta có thể nói với ngươi, ở nơi chúng ta sống có một mỏ vàng rất lớn dưới đất".
"Đúng vậy, tù trưởng tôn kính, tha thứ cho sự nông cạn của ta". Trong thế giới của Geriferry, tất cả đều có thể thương lượng, chỉ cần có thể đối thoại thì sẽ không có giao dịch nào không thể đạt thành. Bây giờ cơ hội ngay trước mắt, đương nhiên hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng.
"Vậy thì", Geriferry nhìn qua vũ khí trong tay những chiến sĩ Orc rồi chỉ thanh bội kiếm dưới đất, "Như ngươi nhìn thấy, ta có thể cung cấp vũ khí cho ngươi. Ngươi nhìn xem, những thứ này có thể vũ trang cho con dân của ngươi, làm cho bọn họ biến thành những chiến sĩ mạnh mẽ nhất trên cả đại lục".
Nói xong, Geriferry liếc một cái về phía những thủ hạ phía sau, vì vậy bắt đầu từ Kate, từng cây thương kỵ sĩ, từng bộ cung nỏ chế tạo tinh xảo lập tức xếp thành một ngọn núi nhỏ phía sau Geriferry. Trừ bội kiếm trên người, đám tàn binh bại tướng này hầu như đã ném ra tất cả mọi vũ khí có thể tạo thành đe dọa. Thậm chí trong đó có một chiến sĩ trước đây là tù nhân còn ném cả mấy viên gạch trên tay xuống. Điều này làm cho Geriferry cảm thấy thân thiết, bất giác nhớ lại những năm tháng đánh đánh giết giết trên đường phố trong kiếp trước.
Nhìn thấy những vũ khí chất đống như núi trong nháy mắt phía sau Geriferry, không thể nghi ngờ, đây chính là một mê hoặc trí mạng đối với các chiến sĩ Orc tay cầm vũ khí thô sơ lại luôn tự xưng là dũng sĩ này. Qua những đôi mắt lập tức phát ra ánh đỏ của bọn họ, có thể nhìn thấy bọn họ hi vọng nhận được một món vũ khí vừa tay để thay cho những cây gậy gỗ trong tay đến mức nào.
Ngay cả tù trưởng Orc lúc này cũng phải nuốt nước bọt, nếu không phải trên người đối phương còn có bội kiếm thì suýt nữa hắn đã lấy danh nghĩa vũ khí để giết sạch toàn bộ loài người yếu ớt trước mắt này.
Lúc này tù trưởng Orc quay đầu nhìn gã chiến sĩ Orc mặc áo giáp, tay cầm búa lớn kia, hiển nhiên địa vị của hắn trong bộ lạc cũng rất cao. Nhưng gã Orc này chỉ lạnh lùng nhìn ra chỗ khác, tỏ ra hoàn toàn thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
"Được rồi, loài người thông minh, ta thừa nhận thành ý của ngươi đã làm ta cảm động. Đúng vậy, ngươi đã làm ta thấy hứng thú, nhưng như vậy còn chưa đủ, chỉ dựa vào những vũ khí này thì không thể bắt chúng ta phải chống đỡ những kẻ thù chưa biết giúp các ngươi được. Những vũ khí này còn xa mới đủ, ngươi rõ ràng ý ta chứ?" Mắt tù trưởng Orc vẫn tham lam nhìn đống vũ khí phía sau Geriferry chằm chằm, ánh mắt cuồng nhiệt như đang chăm chú nhìn tình nhân đầu tiên của hắn.
Geriferry khoa trương làm một động tác lau mồ hôi, trên thực tế hắn không hề để ý đến việc gã tù trưởng Orc đó tăng giá, với IQ đáng thương của hắn, lẽ ra bọn họ nên cầu khẩn Geriferry đến đây không phải để lừa bán bọn họ.
Tất cả mọi chiến sĩ phía sau Geriferry thở dài một hơi, bàn tay vẫn vẫn nắm chặt bội kiếm vô thức buông lỏng ra, Cado Cado cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Không không biết tại tại sao từ đáy lòng cô vẫn có một loại tín nhiệm khó hiểu đối với Geriferry.
"Tù trưởng Orc tôn kính, như ngài nhìn thấy, chúng tôi là một đám lính đào ngũ, ngoài số vũ khí này bây giờ chúng tôi không có gì cả. Kẻ thù đế quốc Osu đánh đến nhà chúng tôi, bọn chúng cướp đi tất cả lương thực bò dê của chúng tôi, giết sạch tất cả người thân của chúng tôi, bao gồm cả người già và phụ nữ trẻ em. Chúng tôi liều chết chống cự nhưng vẫn cứ thương vong thảm trọng, không thể không lùi đến vùng đất đen tối tìm kiếm sự che chở. Chúng tôi không phải lũ hèn nhát, một ngày nào đó chúng tôi phải dùng kiếm trong tay đòi lại tôn nghiêm của chúng tôi đã bị kẻ thù chà đạp. Ta thề!"
Nói đến đây, Geriferry véo đùi thật mạnh, rốt cục cũng đủ đau để chảy ra vài giọt nước mắt. Lời nói bịa đặt này của hắn đã khiến rất nhiều chiến sĩ bản địa Dolores phía sau khóc không thành tiếng, ngay cả vành mắt Cado cũng hơi đỏ. Có điều cuối cùng nhớ ra là hắn nói bậy, cô ta không nhịn được lườm hắn một cái với vẻ khinh thường.
Tục ngữ nói "ra giá trên trời, trả giá dưới đất". Geriferry không hề trông chờ tù trưởng Orc sẽ bị lời nói của mình làm cảm động. Mặc dù quả thật bây giờ hắn không thể lấy ra được thứ gì khiến tù trưởng Orc động lòng, nhưng không được quên, trên thế giới này có một thứ có thể làm thỏa mãn dục vọng của mọi người hơn cả hiện vật, đó là hứa hẹn.
"Tù trưởng Orc tôn kính, nếu ngài giúp chúng ta tiêu diệt người truy kích, ta thề với danh nghĩa chiến thần Ares: Sau khi trở lại đất nước của loài người, chúng tôi sẽ đưa tới đầy đủ lương thực và rượu ngon cho bộ lạc của ngài ăn uống một năm".
Lời thề vô tâm của Geriferry thoáng cái đã chạm vào chỗ đau của tù trưởng Orc. Bộ lạc của bọn họ di chuyển từ cao nguyên phía bắc đến đây, nhiều đời nay vẫn thiếu lương thực, phải sống nhờ vào săn bắn và quả dại. Vì thế hàng năm trong bộ lạc có ít nhất một nửa Orc mới sinh bị chết đói. Lúc này lương thực không thể nghi ngờ là thứ bọn họ còn cần hơn cả vũ khí. Tù trưởng Orc vội vàng nói, "Không được, ít nhất phải lương thực ba năm, ở, còn cả rượu ngon nữa!"
"Thành giao!" Geriferry rất sợ tù trưởng Orc đổi ý, hắn lập tức đồng ý với tốc độ nhanh nhất, "Sau khi ra ngoài, chúng ta sẽ vận chuyển lại đây nhanh nhất có thể".
"Nhưng, loài người xảo quyệt, ta dựa vào cái gì để tin tưởng hứa hẹn của ngươi? Phải biết trình độ lật lọng của loài người các ngươi chỉ thấp hơn lũ Drow (tinh linh đen tối) Dưới nền đất". Sự thật chứng minh, bất cứ một người cầm quyền nào cũng có trí tuệ nhất định, cho dù là Orc còn chưa hoàn toàn khai hóa.
Nhưng ddieuf này vẫn không làm khó được Geriferry, trên thực tế hắn cũng không dự định để gia tộc của chính mình gánh vác khoản thù lao số lượng khổng lồ này. Hắn xoay người vẫy vẫy tay với Cado phía sau.
Không hiểu ý hắn, Cado đi tới bên cạnh Geriferry, lông mày cau lại. Cô ta rất ghét đứng chung một chỗ với Geriferry trước mắt mọi người, sự tín nhiệm hay ỷ lại không hề đồng nghĩa với tán thưởng.
Nhưng Geriferry cũng không để ý đến chuyện này. Hắn đưa tay tóm tay Cado, chưa kịp cảm nhận sự mềm mại mát lạnh trên tay cô ta, hắn vội nói với tù trưởng Orc, "Ngài xem, đây là người vợ xinh đẹp của tôi. Để biểu thị cho thành ý của tôi, sau khi chiến đấu kết thúc, tôi sẽ tạm thời để cô ấy ở lại bộ lạc của ngài, cho đến khi chúng tôi đưa thù lao tới".
Không tồi, Geriferry tính toán rất khôn khéo. Khoản thù lao đó đi chết đi, có trời mới biết Orc ăn nhiều thế nào. Cứ để cho tên Ursa đáng chém ngàn đao đó đến chuộc con gái mình đi!
Cado cũng biết Geriferry đang diễn trò, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta bị một người đàn ông nắm tay như vậy. Mặc dù biết như vậy cũng chẳng khác gì Geriferry bán đứng chính mình, nhưng biết rõ đàm phán đã đến thời khắc mấu chốt nhất, bất kể Orc có thể giết chết Gosa và Hoa Hồng Máu hay không, nhưng chắc chắn Hoa Hồng Máu sẽ thiệt hại nghiêm trọng. Như vậy cũng biến tướng giảm bớt áp lực cho bố ở chiến trường chính. Cho nên cô ta chỉ hơi đỏ mặt vùng vẫy rồi để mặc Geriferry cầm tay, đồng thời thầm thề trong lòng, đến lúc chiến tranh kết thúc nhất định phải chặt cái vuốt chó của hắn xuống, ờ, cả cái lưỡi của hắn nữa.
Hành động của hai người bọn họ khiến các chiến sĩ nhìn mà trợn mắt há mồm, nếu không phải bận tâm chiến sĩ phía sau thì có lẽ Ephrai đã nổi điên giết người rồi.
Tù trưởng Orc nhìn Cado một chút với vẻ rất hoài nghi, ánh mắt toàn là khinh khỉnh, còn khi nhìn về phía Geriferry thì tràn ngập thông cảm. Hiển nhiên trong mắt Orc, Cado Cado với dáng người tương đối nhỏ nhắn chính là một người xấu xí, đó là vì quan điểm thẩm mỹ khác nhau.
"Được rồi, loài người, giống như ngươi nói, giao dịch đạt thành!" Tù trưởng Orc phất phất tay, trong nháy mắt các chiến sĩ xung quanh hắn chạy từ trên sườn núi xuống, miệng kêu lên ngao ngao điên cuồng lao về phía đống vũ khí phía sau Geriferry. Bản thân tù trưởng Orc thì bước dài tới bên cạnh Geriferry, đưa hai bàn tay to đùng về phía Geriferry, trên mặt lộ ra nụ cười thân mật, "Hoan nghênh đi tới bộ lạc Orc Ca Nả, ta tên là Ca Nả".
Cái tên rất khó đọc nhưng không hề có gì mới mẻ. Geriferry cực kì lưu luyến buông tay Cado ra, nắm lấy hai bàn tay khổng lồ đầy lông của tù trưởng Orc, trong nháy mắt một trận đau đớn bứt rứt từ lòng bàn tay truyền tới, thậm chí hắn hoài nghi xương tay mình đã bị rạn.
Nhìn vẻ đau đớn của hắn, tất cả Orc đều thoải mái cười ha hả, loài người quả nhiên nhỏ yếu như họ vẫn nghe đồn.
"Hôm nay một ngày đáng ăn mừng, vì giao dịch, chúng ta cạn li". Ca Nả nhận hai chén rượu bằng gỗ từ phía sau, đương nhiên trong mắt Geriferry, hai chén rượu cực lớn này có thể gọi là thùng rượu cũng được. Vừa nhớ tới số rượu ngon và lương thực ăn uống trong ba năm mà mình nợ, hắn ngày càng kiên định quyết tâm để Cado ở lại đây.
Geriferry nhận lấy một chén, sau khi khẽ chạm với Ca Nả mới thấy rõ chất lỏng màu lục hơi đục trong chén đang tỏa ra mùi thơm của hoa quả rất đậm. Đây chính là rượu trái cây sao? Geriferry bê chén rượu uống một ngụm với vẻ tràn ngập chờ mong, một cảm giác chua cay sộc lên khiên shawns suýt nữa phun ra. Nếu không nhìn thấy Ca Nả uống rất ngon miệng và ánh mắt hâm mộ của đám Orc xung quanh thì có khi Geriferry còn cho rằng đây chính là thuốc độc.
Mặc kệ nói thế nào, vì giao dịch, vì sống sót, Geriferry đành phải bắt cái dạ dày của mình đau khổ một hồi.
Lấy danh nghĩa lương thực, các ngươi đều xuống địa ngục đi! Geriferry hô khẩu hiệu trong lòng, uống cạn thùng "thuốc độc" trên tay với bộ dáng sẵn sàng hi sinh vì đại nghĩa.