Kiếm Đạo Độc Thần

chương 993: phủ đồ cung (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cát bên trong đồng hồ cát vừa mới rơi xuống được một phần mười, lại có trên trăm Kiếm Tôn thân thể bị một đám quang mang màu trắng vây quanh, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Tầng thứ ba Phù Đồ cung.

Tầng thứ tư Phù Đồ cung.

Tầng thứ năm Phù Đồ cung.

Đến lúc này, Phù Đồ càng thêm phức tạp và càng thêm huyền ảo, độ khó tìm hiểu tăng lên rõ ràng.

Ngộ tính cao thấp của một vạn Kiếm Tôn lúc này cũng bộc lộ ra sơ bộ.

Cát trong đồng hồ cát vừa mới chảy xuống được một phần năm thì thân thể mấy chục Kiếm Tôn toát ra quang mang màu trắng, biến mất không thấy gì nữa. Nếu như cẩn thận phân biệt có thể phát hiện ra thời gian biến mất của mấy chục Kiếm Tôn kia cũng có khác biệt, chỉ có điều quá mức nhỏ, xem như nhất trí.

Ước chừng có ba ngàn Kiếm Tôn tìm hiểu thành công tiến vào tầng thứ sáu Phù Đồ cung. Đám Kiếm Tôn còn lại tiếp tục lưu lại tầng thứ năm tìm hiểu.

Cát trong đồng hồ rơi xuống từng chút một, thời gian cũng càng ngày càng ít.

Gấp gáp cũng không được, các Kiếm Tôn nín thở, tập trung, toàn lực tìm hiểu.

Khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, trong bảy ngàn Kiếm Tôn lại có mấy trăm Kiếm Tôn, thân thể toát ra quang mang màu trắng, thành công tìm hiểu tiến vào tầng thứ sáu. Mà những Kiếm Tôn khác thì thân thể toát ra quang mang màu đen, cũng biến mất không thấy gì nữa.

Trong nháy mắt hơn sáu nghìn Kiếm Tôn xuất hiện ở bên ngoài Phù Đồ cung.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cát trong đồng hồ cát từ từ chảy xuống, không bao lâu sau đã chảy xuống được một nửa.

Thân thể hơn mười Kiếm Tôn toát ra quang mang màu trắng, ngay sau đó lại có hơn mười Kiếm Tôn, thân thể toát ra quang mang màu trắng, nhoáng cái, trước sau biến mất không thấy gì nữa.

Tầng thứ sáu Phù Đồ cung lại có hơn hai ngàn Kiếm Tôn tìm hiểu thất bại, bị trục xuất ra khỏi Phù Đồ cung.

Tầng thứ bảy Phù Đồ cung, hơn một ngàn Kiếm Tôn tiếp tục tìm hiểu.

Không có ai nói chuyện với nhau, bởi vì bọn họ đều biết, thời gian cấp bách, Phù Đồ ngày càng phức tạp, huyền ảo, độ khó rất cao. Nếu như bỏ qua một chút thời gian mà khiến cho tìm hiểu thất bại, bọn họ ngay cả tâm tư muốn chết cũng có.

Tầng thứ tám Phù Đồ cung.

Đào thải hơn tám trăm Kiếm Tôn.

Tầng thứ chín Phù Đồ cung.

Đào thải hơn bốn trăm Kiếm Tôn.

Tầng thứ mười Phù đồ cung.

Đào thải sáu mươi ba Kiếm Tôn.

Tầng thứ mười một Phù Đồ cung chỉ có mười ba Kiếm Tôn tiếnv ào.

Tầng thứ mười một so với mười tầng trước không có khác biệt quá lớn, chỉ là Phù đồ ngày càng thêm phức tạp, huyền ảo. Mà đồng hồ cát bên cạnh thì lớn gấp đôi, tốc độ cát rơi xuống không thay đổi, tương đương với việc thời gian tìm hiểu tăng lên gấp đôi.

Nhanh chóng đảo qua, mười ba Kiếm Tôn đều nhìn thấy nhau rõ ràng. Khi bọn hắn nhìn thấy Sở Mộ, liên tục cả kinh, chợt lại thấy thoải mái.

Cũng đúng, bằng vào ngần ấy tuổi, kiếm thuật xuất chúng như thế, có thể nhận được danh hiệu vinh quang kiếm thuật vô song, nếu không có ngộ tính cao siêu khó mà làm được.

Ngay từ đầu tu luyện kiếm thuật là dựa vào khổ công, nhưng mà sau khi đạt tới trình độ nhất định chỉ dựa vào khổ luyện khó mà láy được tiến bộ rõ ràng. Thậm chí sau khi đạt tới bình cảnh, coi như khổ luyện mấy tháng, vài năm cũng không có cách nào tiến thêm được.

Lúc này nhất định phải dựa vào tìm hiểu, muốn tìm hiểu phải có đủ ngộ tính, ngộ tính càng cao, tốc độ tìm hiểu càng nhanh.

Kiếm thuật của Sở Mộ kinh người như vậy, ngộ tính của hắn nhất định cũng rất cao. Đưuong nhiên ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng mườih ai Kiếm Tôn còn lại nhanh chóng dứt bỏ suy nghĩ này, nhìn chằm chằm vào Phù đồ trước mắt, tiến vào trạng thái tìm hiểu.

Sở Mộ cũng nhìn thấy rõ mười hai Kiếm Tôn, không ngờ là người Kiếm Tôn thập cường, hai người còn lại là Kiếm Tôn Sở Mộ không biết tên. Nhìn tuổi tác đều chừng ba mươi mấy tuổi.

Có lẽ lúc trước hai Kiếm Tôn này thanh danh không có vang dội như vậy, nhưng mà sau lần này, bất kể là có thể đạt được vinh quang ngộ tính vô song hay không. Nhất định bọn hắn sẽ thanh danh đại thịnh. Bởi vì bọn hắn một trong mười ba Kiếm Tôn có thể tiến vào trong tầng thứ mười một của Phù Đồ cung.

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào bức phù đồ trước mắt, đường vân bên trên hết sức phức tạp, cẩn thận quan sát, tìm hiểu, bên trong thế giới tinh thần của Sở Mộ cũng xuất hiện bức phù đồ như vậy, chỉ có điều vô cùng mơ hồ.

Theo tìm hiểu, Phù đồ trong thế giới tinh thần của Sở Mộ ngày càng trở nên rõ ràng, rốt cuộc, hình dáng hiển hiện ra. chỉ là đường vân bên trên còn rất mơ hồ.

Loại phương thức tìm hiểu này vô cùng trực tiếp, chỉ cần ở trong thế giới tinh thần, vẽ lại bức Phù Đồ này giống như đúc, như vậy chẳng khác nào là tìm hiểu thành công.

Từng đường vân xuất hiện trên Phù đồ trong thế giới tinh thần của Sở Mộ, cát trong đồng hồ cát bên người từ từ chảy xuống. Thời gian chậm rãi trôi qua. Tầng thứ mười một vô cùng yên tĩnh, im ắng.

- Thành.

Thầm nghĩ một tiếng, đạo đường vân cuối cùng hình thành, Phù đồ trong thế giới tinh thần trở nên rõ ràng, giống phù đồ bên ngoài như đúc. Không có chút khác biệt nào. Giống như trực tiếp chuyển bức Phù đồ kia vào trong thế giới tinh thần vậy.

Thân thể Sở Mộ toát ra một đám quang mang màu trắng, lập tức kinh động tới Kiếm Tôn khác.

Tiếp theo, Sở Mộ lập tức biến mất không tháy gì nữa.

Ngay sau đó lại có một Kiếm Tôn, thân thể toát ra quang mang màu trắng, sau Sở Mộ, lần lượt tiến vào tầng thứ mười hai Phù Đồ cung.

Không bao lâu, thân thể Kiếm giả thứ ba cũng toát ra quang mang màu trắng, tiến vào tầng thứ mười hai Phù Đồ cung.

- Sở huynh đệ, ngươi lấy đi vinh quang kiếm thuật vô song, lần này không phải cũng muốn lấy đi vinh quang ngộ tính vô song đó chứ?

Tô Hạo Sa nhìn Sở Mộ, cười nói.

Trước mắt chỉ có ba Kiếm Tôn tiến vào tầng thứ mười hai. Nhưng mà bởi vì tầng thứ mười một vẫn đang tiếp tục tìm hiểu, thời gian chưa tới, bởi vậy trên tầng thứ mười hai cũng chưa bắt đầu tìm hiểu. Phù đồ còn chưa xuất hiện.

- Đang có ý định này.

Sở Mộ mỉm cười nói.

- Cuồng vọng.

Một Kiếm Tôn khác trừng mắt nhìn Sở Mộ nói.

Sở Mộ nhận ra, hắn chính là Liệt Sơn Hổ, một trong Kiếm Tôn thập cường, người cao lớn, đôi mắt giống như là mắt hổ, cực kỳ uy thế. Người ý chí yếu kém bị hắn ta liếc mắt nhìn như vậy nhất định sẽ cảm thấy chột dạ.

Đáng tiếc ý chí của Sở Mộ vô cùng kiên cường, dẻo dai, không thể rung chuyển. Không sợ ánh mắt của Liệt Sơn hổ.

- Vinh quang ngộ tính vô song nhất định là của ta.

Liệt Sơn Hổ còn nói thêm, chỉ là sau đó hắn im lặng không mở miệng nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio