Kiếm Động Trung Châu

chương 1: chốn võ lâm huyền kinh xuất hiện vì bảo vật chia rẽ quần tà

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Công tử …

Một danh xưng để chỉ các bậc vương tôn công tử con nhà hào phú, hay những người tuổi trẻ phong lưu, hào hoa anh tuấn.

Cũng có thể. Nhưng lại cũng không phải …

Đó là một danh hiệu chấn động vũ lâm đương đại. Một danh hiệu kinh thần khiếp quỷ. Một danh hiệu được người người truyền tụng như một bậc thần nhân với một niềm tôn kính vô biên.

Khi nhắc tới danh hiệu này, không ai dám lớn tiếng, từ những con người bình thường cho đến những tay vũ lâm hào khách vốn chỉ quen chọc trời khuấy nước, và ngay đến những đại ma đầu giết người không chớp mắt. Tất cả đều không dám khiếm lễ mỗi khi nói đến danh hiệu này. Bởi vì mạo phạm đến công tử là xem như đã mạo phạm đến Thái Chính Cung, và đáng ngại hơi nữa, đã mạo phạm đến Vũ lâm tam cung.

Mặc dù sau này môn hạ của Thái Chính Cung, của Vũ lâm tam cung đã không còn gọi vị chủ nhân của họ là “công tử” nữa, mà đã đổi sang gọi bằng “vương thượng”. Nhưng người vũ lâm đã quen với danh xưng đầu tiên kia.

Vậy Thái Chính Cung, rồi Vũ lâm tam cung là những thế lực nào mà lại đáng sợ đến như thế ?

Không ai biết rõ.

Hiện người ta chỉ mới biết đến danh hiệu, chỉ danh hiệu thôi, của hai trong số Vũ lâm Tam cung : Nghi cung và Thái Chính Cung. Và trong vũ lâm đương đại, đây là những thế lực hùng mạnh nhất, thần bí nhất, và cũng … giàu có nhất. Chỉ với mỗi danh hiệu truyền đi cũng đã đủ khiến cho quần ma khiếp hãi. Trước khi hành sự, các hào khách vũ lâm, chẳng kể chính tà ma đạo, đều phải suy xét xem hành động của mình có đụng chạm gì đến bọn họ hay không. Nếu có thì phải ngưng lại ngay, bằng không, hậu quả xảy ra tất sẽ … vô cùng thê thảm.

Thái Chính Cung. Một thế lực hùng mạnh vào hàng bậc nhất, đủ sức chi phối cả vũ lâm. Vũ lâm tam cung. Một danh hiệu lẫy lừng, một bí ẩn của vũ lâm mà ai ai cũng đều muốn biết. Thế nhưng, danh hiệu công tử kia lại càng lẫy lừng hơn nữa, lại càng bí ẩn hơn nữa, và cũng lại càng gây hiếu kỳ hơn cả.

Một điều đại bí ẩn của vũ lâm.

Công tử …

Là một con người. Đương nhiên. Một nam nhân. Đương nhiên phải là nam nhân. Một con người rất mực anh tuấn hào hoa. Điều này không ai bàn cãi. Một tu mi trượng phu ngang tàng bất khuất. Điều này không ai dám chắc.

Vậy chàng là người thế nào …

Có người nói rằng chàng là một bậc tuấn khách phong lưu văn nhã, tài hoa tuyệt thế, thi từ xuất chúng, văn chương sắc sảo, sở học uyên thâm, các môn thi phú cầm kỳ đều tinh thâm điêu luyện. Ngay cả các bậc túc nho, danh sĩ sau khi gặp chàng ai nấy đều chắp tay kính phục, hết lời tán tụng ngợi ca.

Lại có người bảo rằng chàng là một trang thiếu niên hiệp khách vũ công siêu tuyệt, kiếm pháp kinh nhân, các môn khinh công, chưởng chỉ cùng thập bát ban võ nghệ thảy đều tinh thông, chưa một ai xứng tay đối thủ. Đã lắm tay kiệt hiệt đều không chịu nổi một chiêu của chàng.

Có người còn nhất mực cho rằng chàng chính là một bậc Kiếm thánh, tay chỉ khẽ đưa lên, luồng bạch quang bay ra lấy đầu kẻ địch ở ngoài trăm trượng. Vì thế, dưới tay chàng không ai có thể chạy thoát …

Và dù cho có người nói thế này, có người nói thế khác, thậm chí lời nói đối nghịch nhau như hai thái cực, nhưng ai ai cũng nhất mực bảo lưu ý kiến của mình. Họ còn lớn tiếng thề thốt rằng chính mắt họ đã nhìn thấy chàng thế này, thế khác. Khách vũ lâm cứ tiếp tục bàn cãi, hao tốn nhiều nước bọt. Và những trang hồng phấn giai nhân thì cứ ước ao, tơ tưởng …

Vậy sao bọn họ không nghĩ rằng chàng có tất cả những đặc điểm đó, những tính cách đó. Không phải bọn họ chưa từng nghĩ tới, mà là không một ai tin rằng trên đời lại có một con người toàn mỹ đến như vậy.

Danh hiệu trên chỉ xuất hiện trong vũ lâm vài tháng nay mà hầu như khắp cả tam sơn ngũ nhạc, chín quận mười đô ai ai cũng biết, cũng nghe. Nhưng thật đúng với câu : thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Chẳng một ai biết lai lịch, xuất thân của công tử. Ngay cả danh tính của chàng cũng chẳng mấy người biết, ngoài hai từ công tử đã mặc nhiên được dùng để chỉ danh chàng.

Đại thế vũ lâm …

Hiện vũ lâm đang trong tình trạng tam phân với ba thế lực đang kình chống nhau : Thông Thiên Giáo, Cửu Trùng Giáo và Vệ Đạo Minh. Nhờ có Thái Chính Cung đứng giữa khống chế đại cuộc nên suốt hai tháng qua vũ lâm tạm thời được yên bình tĩnh lặng. Thông Thiên Giáo và Cửu Trùng Giáo chỉ âm thầm phát triển thế lực và ngấm ngầm chống đối nhau, những cuộc xung đột giữa song phương đều diễn ra trong vòng bí mật. Còn Vệ Đạo Minh, một khối liên minh của Hắc Bạch lưỡng đạo, tuy cũng được xem là một trong ba chân vạc, nhưng thế đơn lực bạc, chỉ có thể cố gắng lo giữ thân.

Trong hai tháng qua, thế lực xuất hiện nhiều nhất trong vũ lâm lại là … Thái Chính Cung. Nhân lúc tình hình tạm yên ắng, các viện trực thuộc Thái Chính Cung tăng cường phát triển việc thương mại, mở rộng địa bàn làm ăn buôn bán cũng như các lĩnh vực kinh doanh. Họ mang bán đủ các loại hàng mà trong lúc này đều được xem là thiết yếu, từ vũ khí, lương thực, y trang, dược liệu, … cho đến các loại mê hương, độc chất, hỏa dược, hỏa khí, … và đủ mọi phương tiện có thể dùng để đánh nhau.

Quan trọng nhất là tin tức.

Thái Chính Cung được xem là nơi cung cấp tin tức chính của vũ lâm. Chỉ cần bỏ tiền ra, dù là ai, dù thuộc thế lực nào, bất kể chính tà ma đạo đều có thể làm ăn buôn bán với Thái Chính Cung. Chỉ cần tuân thủ đúng các quy tắc.

Nhưng Thái Chính Cung lại tuyệt đối không nhúng tay vào việc vũ lâm. Vệ Đạo Minh đã ba lần đề nghị Thái Chính Cung đứng ra đảm nhận vai trò lãnh đạo nhưng đều không được đáp ứng.

Thái Chính Cung càng lúc càng thêm thần bí.

Sau hai tháng yên bình, vũ lâm đã bắt đầu nổi phong ba.

Vào giữa mùa đông …

Ở chân Cửu Lý Sơn, tuyết rơi trắng xóa phủ kín cả đường mòn. Suốt vùng sơn lĩnh rộng lớn chạy dài mờ tít chân trời như đang hứng trọn hoa tuyết, tạo thành những thảm bông trắng muốt nơi những vùng đất đá hoang sơn hiu quạnh. Những con đường chạy theo triền núi, ngày hè nắng cháy, bụi đất tung bay mù mịt khi có kỵ mã lướt qua, giờ đây đã phủ một lớp thảm trắng lạnh lẽo im lìm.

Con đường vượt qua hoang lĩnh vốn đã hiu quạnh trong những ngày đẹp trời mà chỉ có những khách thương hay những đoàn bảo tiêu và khách giang hồ lui tới, thì giờ đây đã hoàn toàn vắng dấu chân người.

Cây cối trơ cành như đang ngủ say trong lớp tuyết. Vạn vật dường như cũng thế. Không tiếng chim hót, không tiếng côn trùng. Chỉ có những ngọn hàn phong vô tình như muốn thổi đùn giá lạnh.

Từ nhiều ngày qua, trên con đường núi hiểm trở này đã không có bóng người lai vãng. Tuyết rơi dày đặc, khí hậu lạnh giá, sơn đạo hiểm trở đã là những trở ngại lớn lao cho những xe hàng của khách thương và luôn cả khách giang hồ cũng chán ngán cái lạnh lẽo chốn non cao.

Nếu như không có việc thật cấp thiết, chẳng ai muốn có mặt tại nơi này.

Năm ngày …

Mười ngày …

Rồi nửa tháng trôi qua …

Con đường chỉ phủ thêm một lớp tuyết dày đặc đã đông kết thành băng. Không ai tưởng được rằng trong lúc này lại có người di chuyển trên con đường núi quanh co khúc khuỷu ấy.

Tuyết vẫn cứ rơi …

Nhưng rồi đột nhiên, vào một buổi chiều cũng giống như bao buổi chiều khác, khi con đường vẫn còn mang nặng lớp tuyết dày buốt giá, thì chợt nghe có những tiếng ngựa hý lên từng tràng phá tan sự yên tĩnh của núi đồi hoang lạnh. Một cỗ xe ngựa duy nhất được bốn con tuấn mã kéo đi vùn vụt trên sơn đạo, mặc cái lạnh cắt da cùng lớp tuyết phủ dày cản trở bước hành trình.

Cỗ xe được che bọc kín mít, tứ bề phủ gấm, sơn son thếp vàng óng ánh, rõ là phải thuộc hàng danh gia thế tộc. Gã phu xe dáng người cao lớn, vận hoàng y, điều khiển cỗ xe tứ mã này rất thành thạo. Mỗi khi gã thét lên với chiếc roi nhịp xuống là bốn con ngựa trườn tới, kéo theo cỗ xe lướt trên mặt tuyết chạy tới băng băng.

Cùng đi hộ tống cỗ xe này là một đoàn kỵ sĩ gồm hai mươi người cũng đều vận hoàng y, khí thế oai phong hùng tráng. Tất cả những con ngựa mà họ cưỡi đều là giống danh câu tuấn mã.

Toán kỵ sĩ chia ra đi phía trước, phía sau và hai bên cỗ xe, mỗi bên năm người. Cả đoàn lầm lũi đi, không một tiếng nói cười trò chuyện. Chỉ có gã phu xe là thỉnh thoảng mới mở miệng lên tiếng điều khiển tuấn mã kéo xe mà thôi. Dường như tất cả đều muốn nhanh chóng rời khỏi khu vực này.

Đoàn xa mã vẫn cứ mải miết đi cho đến tận lúc trời ngả bóng hoàng hôn thì mới đến được vùng bằng phẳng nơi đỉnh dốc. Bốn con ngựa kéo xe đã mệt nhoài. Gã phu xe nhìn từng con ngựa đang sùi bọt mép, quyết định sẽ thay bốn con dự bị thế vào để kéo xe. Đoàn người đành tạm dừng lại. Hai mươi hoàng y kỵ sĩ dàn ra bảo vệ cỗ xe trong lúc gã phu xe làm việc.

Bất chợt, nghe “vút” một tiếng, một vật lao vút ra cắm giữa sơn đạo trước mặt bọn Hoàng y kỵ sĩ. Một lá cờ xéo góc màu đỏ, có thêu bốn chữ trắng “Độc Hỏa Ma Quân” hiển hiện trước mắt mọi người.

Cả bọn đồng quát vang một tiếng, nhất tề nhảy khỏi lưng ngựa, rút kiếm cầm sẵn trên tay, dàn ra xung quanh cỗ xe chuẩn bị ứng chiến. Toán kỵ sĩ này có lẽ đã được huấn luyện rất kỹ lưỡng nên ngộ địch không loạn, ai nấy đều lẳng lặng giữ vững vị trí, vẻ mặt nghiêm trọng, chú tâm chờ địch.

Một người trong bọn trầm giọng quát :

- Đã đến rồi sao còn không mau hiện thân ?

Sau tiếng quát của gã, một tràng cười âm lạnh chợt cất lên lồng lộng giữa không gian, như muốn làm rơi rã lớp tuyết bám trên cành cây ngọn cỏ, như xói vào thính giác từng người đang hiện diện tại trường.

Nối tiếp tiếng cười, từ trong đống tuyết trắng bên đường, một bóng người như vệt lửa đỏ lao vút ra đứng sững giữa đường, bên cạnh lá hồng kỳ. Quét đôi mắt đỏ rực như than lửa, tóc râu đều đỏ, với trang phục đều đỏ như máu, nổi bật trên nền tuyết trắng, lão kia nhìn chằm chằm vào bọn Hoàng y kỵ sĩ, quát lớn :

- Đã biết danh Độc Hỏa Ma Quân ta thì nên để vật đó lại.

Một gã Hoàng y kỵ sĩ có vẻ là chỉ huy quét ánh mắt quan sát khắp bốn phía mà chẳng thèm nhìn ngó gì đến lão Độc Hỏa Ma Quân lấy một lần, khiến lão giận sôi ruột. Lát sau, gã cao giọng quát :

- Nơi đây còn ai nữa, hãy mau hiện thân đi.

Liền ngay sau đó có mấy mươi bóng người từ hai mé rừng ồ ạt lao vút ra, bao quanh cỗ xe và bọn Hoàng y kỵ sĩ. Dù vậy, toán Hoàng y kỵ sĩ vẫn tiếp tục kiên thủ trận thế, mặt không biến sắc. Gã chỉ huy đưa mắt quan sát từng người, khẽ lẩm bẩm :

- Song quỷ nhị trùng, Mông Sơn Phiên Tăng, Thạch Đầu Ma Sư của Thiếu Lâm, Sĩ Lộ yêu đạo của Thanh Thành, Thiết thủ quái khất của Cái Bang, Điểm Thương Song Tuyệt Kiếm … Hừ, đủ mặt cả.

Đôi bên đối mặt nhau, trừng mắt nhìn nhau, sắc diện bừng bừng sát khí. Ai nấy đều đã lăm lăm khí giới trong tay. Chỉ cần có một tiếng hô hào của ai đó là trường kịch chiến sẽ khai diễn tức thì.

Chợt từ trong cỗ xe có tiếng hỏi vọng ra :

- Nhị vị thống lĩnh. Ngoài đó đang xảy ra chuyện gì vậy ?

Gã kia, hẳn là một trong hai vị thống lĩnh, vội ứng tiếng đáp :

- Bẩm An chấp sự. Có một bọn cường khấu chặn đường định cướp hàng.

Giọng trong xe nói :

- Ái chà. Lại có kẻ to gan lớn mật dám chặn đường định cướp đoạt hàng hóa của bản cung ư ? Hãy mau mở cửa ra. Bản nhân muốn xem thử bọn chúng là thần thánh phương nào mà to gan đến thế.

Gã thống lĩnh kia liền ứng tiếng vâng dạ, rồi cùng một gã nữa, có lẽ cũng là một vị thống lĩnh, tiến đến mở cửa xe ra. Từ bên trong cỗ xe, một nhân vật vận y phục thương nhân bằng gấm đoạn rất hoa lệ, tuổi đã quá ngũ tuần, trên tay đang cầm một quyển sổ khá dày, thủng thẳng bước ra. Người này tức là An chấp sự, nhân vật phụ trách cuộc chuyển vận hàng hóa lần này.

An chấp sự đảo mắt quan sát toàn trường một lượt rồi đưa tay chỉ lá hiệu kỳ cắm trên nóc xe, cất giọng lạnh lùng hỏi :

- Các vị chắc đã biết đây là hàng hóa của Thái Chính Cung ?

Giọng nói của An chấp sự tuy nghe hơi có vẻ lạnh lùng, nhưng lời nói vẫn nhã nhặn, có lẽ điều đó đã là thói quen của một thương nhân. Độc Hỏa Ma Quân cất tiếng cười âm hiểm, nói :

- Biết rồi. Thế thì sao ?

An chấp sự cười nhạt nói :

- Vậy là các vị dự định đối nghịch với bản cung ? Các vị nên biết, trước nay bản cung đối với kẻ địch chẳng nương tay bao giờ.

Độc Hỏa Ma Quân cười ha hả nói :

- Đối nghịch thì sao ? Vì vật đó, dù cho có đối nghịch với ông trời ta cũng không ngại. Tốt nhất là các ngươi nên để vật đó lại. Bọn ta sẽ tha mạng cho.

Trong bọn chúng chợt có tiếng nói :

- Không thể tha được. Cần phải giết hết để bịt đầu mối. Nếu không bọn họ truy cứu thì nguy.

Độc Hỏa Ma Quân quay lại nhìn tên vừa lên tiếng, cười nhạt nói :

- Hừ ! Các ngươi sợ Thái Chính Cung đến thế hay sao ? Nếu đã như vậy thì lúc đầu đừng tham gia vào vụ này.

An chấp sự khẽ hừ lạnh nói :

- Ái chà. Khẩu khí lớn lắm. Triệu thống lĩnh. Bọn chúng gồm những tên nào ? Hãy mau điểm danh.

Triệu thống lĩnh, gã chỉ huy lên tiếng lúc nãy, vội cung kính nói :

- Dạ. Bẩm An chấp sự. Bọn chúng gồm Độc Hỏa Ma Đầu, Song quỷ nhị trùng, Mông Sơn phiên tăng, Thạch đầu ma sư, Sĩ Lộ yêu đạo, Thiết thủ quái khất, Điểm Thương Song Xú Kiếm, …

Gã kể một loạt danh hiệu từng người một, dùng toàn những danh từ mỉa mai sỉ nhục bọn chúng như Sĩ Lộ đạo nhân gọi thành Sĩ Lộ yêu đạo, Độc Hỏa Ma Quân thành Độc Hỏa Ma Đầu, Điểm Thương Song Tuyệt Kiếm thành Điểm Thương Song Xú Kiếm, … Kẻ nào nghe gã điểm đến tên đều biến sắc, vừa giận vừa run. Nhất là khi thấy An chấp sự cắm cúi ghi tất cả vào quyển sổ đang cầm trên tay.

Sau khi đã nghe Triệu thống lĩnh điểm danh tất cả bọn địch nhân, An chấp sự chợt chép miệng nói :

- Ái chà. Đủ cả Hắc bạch lưỡng đạo. Xem ra phen này bọn Vệ Đạo Minh vận số đã tận tuyệt rồi đây.

Triệu thống lĩnh nói :

- Bẩm An chấp sự. Ngoài tên Sĩ Lộ yêu đạo và hai tên Điểm Thương Song Xú Kiếm kia, bọn chúng kỳ dư đều là phản đồ, đã bị đuổi khỏi môn trường từ lâu, hiện đang hành tẩu giang hồ độc lai độc vãng.

An chấp sự khẽ hừ một tiếng, nhưng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Sĩ Lộ đạo nhân và Điểm Thương Song Tuyệt Kiếm. Triệu thống lĩnh lại nói tiếp :

- Bọn chúng thảy đều đáng chết. Xin An chấp sự hãy mau phóng tín hiệu. Chúng ta nếu không giết hết được chúng thì chỉ cần kiên thủ được chừng hai canh giờ là người của ta sẽ đến cứu viện ngay.

An chấp sự cau mày hỏi :

- Chúng ta có thể kiên thủ nổi không ?

Triệu thống lĩnh đáp :

- Dạ. Giết sạch bọn chúng thì hạ chức không dám đoan quyết. Nhưng tin chắc rằng bọn chúng cũng chẳng làm gì được chúng ta.

An chấp sự lại quay sang gã thống lĩnh còn lại, hỏi :

- Ý Vương thống lĩnh thế nào ?

Vương thống lĩnh cung kính đáp :

- Bẩm An chấp sự. Ý của hạ chức cũng giống Triệu huynh đệ. Bọn hạ chức sẽ bảo vệ An chấp sự rút vào yếu địa cố thủ, chờ viện binh đến.

An chấp sự thở dài nói :

- Vương thượng đã ban huấn dụ không được để xảy ra xung đột với người vũ lâm. Hễ đánh nhau tất sẽ có huynh đệ thương vong. Nhưng …

Ngừng lời giây lát, An chấp sự lại nói tiếp với giọng kiên quyết :

- Chuyện đã thế này rồi. Nếu như chẳng còn phương cách nào khác thì có lẽ cũng đành phải làm thế thôi chứ biết sao hơn.

Rồi y chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời, tỏ vẻ như đang suy nghĩ mông lung lắm. Bọn địch đang bao vây xung quanh nghe bọn họ bàn tán như thế cũng có vẻ chùn nhụt, một số còn lộ vẻ khiếp sợ, khí thế không còn như lúc đầu. Độc Hỏa Ma Quân thấy vậy vội gằn giọng hỏi :

- Các ngươi đã bàn bạc xong chưa ? Quyết định thế nào ?

An chấp sự chợt khẽ thở phào, đưa mắt nhìn lão ma, rồi chợt giũ ống tay áo phất mạnh lên không. Bỗng nhiên, một cây pháo bay lên tua tủa hàng vạn ánh lưu tinh lấp lánh. Quần tà nhìn thấy đều biến sắc. Tuy nhiên, theo như lời nói của An chấp sự lúc đầu thì phải sau khoảng hai canh giờ nữa, viện thủ của Thái Chính Cung mới đến được nơi đây nên bọn chúng cũng đỡ phần lo lắng.

An chấp sự lại nhìn bọn địch mỉm cười hỏi :

- Các vị định chiếu cố vật gì của bản hiệu thế ?

Không muốn mất thêm nhiều thời gian, Độc Hỏa Ma Quân nói ngay :

- Bọn ta chỉ cần các ngươi trao ra quyển Vô Tự Thiên Thư, còn những thứ khác bọn ta chẳng thèm để tâm đến.

An chấp sự nói :

- Bản nhân phụng mệnh chuyển hàng chuyến này, trong xe chỉ có một pho “Vô Tự Huyền Kinh” chứ không có quyển “Thiên Thư” nào cả.

Bọn địch vừa nghe nói đến bốn chữ “Vô Tự Huyền Kinh” thì ánh mắt lập tức sáng rỡ. Tên nào tên nấy cũng đều có vẻ bồn chồn, sự thèm thuồng lộ rõ trên nét mặt. Độc Hỏa Ma Quân vội nói :

- Đó. Đó. Chính là pho kinh đó đấy.

An chấp sự tươi cười nói :

- Hóa ra là thế. Nhưng bản nhân nhận thấy các vị dường như không cùng một toán. Vậy bản nhân sẽ phải trao kinh cho ai đây ?

Ngừng lời giây lát, lướt mắt quan sát bọn quần tà, ước lượng thái độ của chúng, rồi y lại mới nói tiếp :

- Pho kinh này khá là đặc biệt, không giống những pho kinh thông thường. Nếu muốn nghiên cứu thì phải tìm một nơi thật vắng vẻ yên tĩnh, một mình tham luyện. Hễ có kẻ thứ hai bên cạnh tất phải phân tâm mà việc tham luyện sẽ bất thành. Vì thế mà không thể cùng nhau nghiên cứu được. Vả lại, pho Huyền Kinh vốn không có một chữ nào, muốn chia cho mỗi người một phần cũng không thể được.

Cả bọn quần tà đều ngẩn người nhìn nhau. Lời nói của An chấp sự thật hữu lý. Pho kinh kia vốn không thể đem phân chia được, mà bọn quần tà cũng không ai muốn chia sẻ cho kẻ khác. Hết thảy bọn chúng tên nào cũng đều muốn độc chiếm cả. Do đó mà việc định đoạt không phải dễ dàng. Vậy mà trước giờ bọn chúng chưa nghĩ đến điểm này. Giờ biết phải tính sao.

Bỗng đâu nghe Độc Hỏa Ma Quân cất giọng cười lớn :

- Ngươi cứ giao kinh cho ta là được rồi.

An chấp sự hỏi :

- Các vị kia có đồng ý không ?

Độc Hỏa Ma Quân nhìn cả bọn, cười nhạt nói :

- Ta tin rằng chẳng ai dám phản đối đâu.

Trong bọn quần tà có một lão đạo nhân gầy gò, mũi chim ưng, chắc là Sĩ Lộ yêu đạo, lớn tiếng nói :

- Ngươi định lợi dụng bọn ta để rồi hưởng lợi một mình hay sao ? Tuy ngươi có vũ công cao cường thật đấy, nhưng chưa chắc đã có thể chống lại sự liên thủ quần công của tất cả bọn ta.

Lão ma tức giận tống một chưởng mười thành về phía lão đạo. Nhưng lão đạo như đã có sự chuẩn bị từ trước nên đã vội vã nhảy sang bên lách tránh. Đoạn lão quay lại nhìn đám quần tà, lớn tiếng nói :

- Các vị. Chúng ta đã nhọc sức đến đây, chẳng ngại mạo hiểm kết thù với Thái Chính Cung, chẳng lẽ lại để cho lão ta một mình hưởng lợi hay sao ? Chúng ta hãy liên thủ hạ lão trước, pho kinh sẽ định đoạt sau.

Cả bọn đều ứng tiếng nói :

- Phải đó.

Độc Hỏa Ma Quân nộ hỏa xung thiên, tức giận Sĩ Lộ lão đạo đã phá hỏng đại sự của lão, liền xông tới định cho lão mũi trâu kia một trận. Lão ma đã động sát khí, định chỉ một chưởng sẽ giết chết đối phương ngay. Nhưng hành động trong lúc nóng giận đó của lão đã làm hại lão. Tất cả các loại vũ khí của bọn quần tà đang hướng vào toán Hoàng y kỵ sĩ thì nay lại chuyển đối tượng mà nhắm vào Độc Hỏa Ma Quân. Lão ma thấy vậy cũng có vẻ e ngại, vội đình thủ, nói :

- Pho kinh chưa lấy được vào tay mà chúng ta lại tàn sát lẫn nhau thế này thì chỉ có lợi cho bọn Thái Chính Cung mà thôi.

Lão đạo sĩ cười nhạt nói :

- Ngươi nói hay nhỉ. Chỉ có điều là nếu lúc này mà pho kinh đã vào tay thì chỉ có lợi cho ngươi mà thôi.

Độc Hỏa Ma Quân trợn mắt nhìn lão đạo trừng trừng, nộ khí dâng lên, nhưng rồi đã cố dằn xuống, nói :

- Tạm thời ta để cho lão mũi trâu ngươi được đắc ý đấy. Sau khi xong việc ở đây rồi thì lão sẽ biết tay ta.

Lão đạo không chịu nhịn, khiêu khích :

- Được thôi. Miễn sao ngươi chịu từ bỏ pho kinh thì ngươi muốn thế nào ta cũng xin chiều.

Độc Hỏa Ma Quân cũng là một kẻ xảo quyệt, đảo tròn song mục, suy nghĩ giây lát rồi ha hả cười lớn, nói :

- Được thôi. Được thôi. Nếu lúc này ta chịu từ bỏ pho kinh thì ta muốn thế nào ngươi cũng đồng ý hết phải không ?

Lão đạo giật mình nhìn sững lão ma, rồi cười xảo quyệt, nói :

- Đúng thế. Ngươi muốn thế nào ta cũng xin chiều. Bất quá ta sẽ liều cái mạng già này để bồi tiếp ngươi.

Độc Hỏa Ma Quân nói :

- Không đến nỗi thế đâu. Hôm nay ta có thể từ bỏ pho kinh, thậm chí còn có thể giúp lão giành lấy pho kinh nữa. Chỉ có điều …

Lão đạo một lần nữa giật mình, hỏi :

- Ngươi muốn điều kiện gì ?

Đến phiên Độc Hỏa Ma Quân cười xảo quyệt, nói :

- Cũng không có gì nhiều. Chỉ cần lão chấp nhận sau khi giành được pho kinh rồi nhường nó lại cho ta là được.

Lão đạo cũng không chịu thua, cười nói :

- Được thôi. Ta xin hứa chắc rằng khi pho kinh đã vào tay, ta sẽ nhường nó lại cho ngươi. Chỉ có điều …

Độc Hỏa Ma Quân cau mày hỏi :

- Có điều thế nào ? Lão muốn ta cho lão cùng nghiên cứu chung phải không ?

Lão đạo lắc đầu quầy quậy, nói :

- Không đâu. Không đâu. Lẽ nào lại thế. Khi ta đã nhường nó cho ngươi thì sẽ không bao giờ nhìn đến nó nữa. Chỉ có điều …

Lão ma nóng ruột hỏi :

- Có điều thế nào ?

Lão đạo đáp :

- Ngươi hãy cố chờ thêm mười năm nữa rồi ta sẽ nhường nó cho ngươi.

Lão ma tức uất vừa xuất chưởng vừa xông tới, nhưng quần tà đã giơ vũ khí cản lại. Lão đạo lại đế thêm :

- Các vị. Nếu như hôm nay mọi người có thể giết được lão ma đầu kia thì ta sẽ không tranh giành pho kinh với mọi người nữa.

Bọn quần tà nhao nhao hỏi :

- Thật không ?

Lão đạo nói :

- Sao lại không thật. Ta xem thấy lão ma đầu kia đã hận ta đến tận xương tủy. Nếu như hôm nay lão ta không chết thì ta khó sống. Thôi thì giữ lấy tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn.

Thế là quần hùng hằm hằm nhìn Độc Hỏa Ma Quân. Thật ra thì tất cả bọn họ cũng đều xem lão ma là đối thủ nguy hiểm nhất, cần phải trừ diệt trước. Lão ma tuy có phần nao núng, nhưng vẫn gượng nói :

- Các ngươi cứ xông cả lên. Một mình ta chấp hết các ngươi đấy.

Tuy vậy, song phương cũng chỉ hằm hè nhìn nhau chứ chưa định động thủ, bởi không phe nào nắm chắc phần thắng. Và bọn quần tà vẫn tiếp tục bao vây Độc Hỏa Ma Quân, đề phòng lão giở trò. Một tên trong bọn nói với lão đạo :

- Lão rảnh tay, hãy mau thương lượng với bọn Thái Chính Cung đi. Chúng ta chỉ cần kinh, không cần người.

Lão đạo gật đầu, rảo bước đi về phía An chấp sự.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio