Kiếm Nghịch Thương Khung

chương 310: cao thủ hậu bối (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở Thiên Kiếm Tông lưu danh tại Kiếm Các!

Ở dãy núi Âm Phong, giết chết đám võ giả làm phản của Đặng gia!

Ngoài ra trên đường đi còn đánh chết Đặng Phi Bại Sở Phong!

Tại Lăng Văn Tông, lấy một địch bốn người, giết chết bốn người Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây, Lý Duyên Phi, Tiêu Tĩnh Nam!

Tại cư điểm Luyện Huyết Giáo, cùng Long Tử Nghiên nắm tay tham gia cuộc chiến chém giết võ giả của tà giáo!

Ở dãy núi Lôi Đình, gặp gỡ võ giả từ vạn năm sống lại. Tiêu diệt Thiếu chủ Tiêu Diêu Phách Đạo Hoành Hành huynh đệ Nhâm thị!

...

Một năm qua tất cả chuyện lớn đến chuyện nhỏ đã xảy ra không ngừng hiện lên ở trong đầu của Huyền Thiên.

Rất nhanh hắn đang nhớ tới ngày mười lăm tháng tám năm trước liền trở lại với hiện tại. Hắn đang ngồi ở phía trên ‘Kim nhãn thanh điêu’ tiến đến Thần đao môn, đại biểu cho Thiên Kiếm Tông tham gia vào hội võ tứ đại tông môn.

Suy nghĩ của hắn không có dừng lại, vừa mới nghĩ tới hiện tại, rồi nhoáng một cái lại trở về lúc mười lăm năm trược tại Khiêu Dược, nghĩ tới lúc hắn mới được sinh ra tại Huyền gia ở Tây Vực.

Khi còn nhỏ cả người được hưởng thụ sự cưng chiều của mọi người, nhưng đồng thời cũng đối mặt với việc bị đuổi giết ngàn dặm, thời thiếu niên trôi qua thật bình thường…

Biến hóa cả đời liền không ngừng hiện lên ở trong đầu của Huyền Thiên. Giống như một rạp phim chiếu bóng bình thường đang nhanh chóng chiếu phim.

Nhân sinh cao thấp phập phồng, có khi chợt cao lại chợt thấp, ở trong óc của Huyền Thiên không ngừng hiện lên.

Trong lúc bất tri bất giác Huyền Thiên nhắm cả hai mắt lại, tự chìm đắm trong một thế giới đầy cảm xúc, chậm rãi, bùi ngùi, biến thành xúc động.

Ánh mắt của Lăng Dật Trần vừa rơi vào trên người của Huyền Thiên, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Thầm nghĩ kẻ có ngộ tính quả nhiên không giống với người bình thường. Ở nơi này lại bất tri bất giác bỗng nhiên tiến vào một trạng thái kỳ ảo không lường, dường như đang ngộ ra một đạo lý vô cùng cao sâu nào đó.

Từ từ, Võ Chấn Khôn cũng phát hiện ra biến hóa của Huyền Thiên. Ánh mắt của ba vị đệ tử khác đều hiếu kỳ nhìn về phương xa, duy chỉ có Huyền Thiên là nhắm mắt lại, cả người biểu lộ ra một loại yên bình, khí tức cũng chợt cao chợt thấp giống như đợt sóng thủy triều bình thường. Tuy rằng tĩnh động đều có, nhưng mà lại hết sức tự nhiên.

Võ Chấn Khôn cùng Lăng Dật Trần liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tiếp xúc vừa có sự kinh ngạc lại vừa có sự vui mừng.

Huyền Thiên cả đời thay đổi mình, những gì đã trải qua liền không ngừng hiện ra ở trong đầu, từ từ, những sự kiện hay hiện tượng gì đang xảy ra ở bên ngoài đều bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ còn lại từng đạo quỹ đạo cao thấp phập phồng mà thôi.

Quỹ đạo, thật sâu khắc sâu trong đầu óc của Huyền Thiên, chợt cao chợt thấp, chợt qua trái, lại chợt qua phải, mơ hồ không đứng một chỗ, không thể nào nắm bắt được.

Vô thường!

Ý niệm của Huyền Thiên trong lúc đó phát ra hai chữ, chợt cao chợt thấp, chợt qua trái, lại chợt qua phải, không thể nắm được quỹ đạo, chỉ có hai chữ này mới có thể hình dung.

Nhân sinh vô thường. Đây là một loại 'Đạo'.

Quỹ đạo vô thường là một loại “Đạo” của quỹ đạo, vừa ẩn chứa một đạo lý lại vừa là một quy tắc.

Quỹ đạo vô thường không ngừng hình thành ở trong đầu của Huyền Thiên. Huyền Thiên lợi dụng quỹ đạo như vậy, tụ lại thành một chiêu thức kiếm mới - - một kiếm vô thường!

Một kiếm này, ẩn chứa một đường chí lý rất lớn!

Tuy rằng ‘một kiếm vô thường’ vẻ vẹn ở trong lý luận của Huyền Thiên. Nhưng Huyền Thiên cũng tuyệt đối khẳng định, hắn có thể tùy thời thi triển ra một kiếm này, không có gặp bất luận trở ngại nào cả.

Bởi vì một chiêu thức kiếm này là do hắn tự mình nghĩ ra, quỹ đạo vô thường đã sớm thật sâu khắc vào trong đầu của hắn, so với học tập kiếm chiêu của người khác, tu luyện một trăm ngàn lần cũng phải hiểu rõ được.

Chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt của Huyền Thiên loáng thoáng lộ ra một cổ khí tức ‘Đạo’, giống như cùng trời đất tự nhiên vô cùng hòa hợp, vạn vật ở trong mắt hắn dường như cũng có thêm một tầng hiểu biết mới.

Huyền Thiên đối với kiếm đạo minh bạch, giống như nước chảy thành sông cao thêm hơn một tầng, kiếm ý cấp hai đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong, kiếm ý loáng thoáng có dấu hiệu tiến triển lên tam giai.

Lăng Dật Trần nhìn Huyền Thiên, nói:

- Lại có tiến triển nữa sao?

Huyền Thiên khẽ gật đầu:

- Cũng có tiến thêm một bước.

Trên mặt Lăng Dật Trần lập tức lộ ra tươi cười, nói:

- Tốt! Tiến bộ càng nhiều thì hy vọng của chúng ta càng lớn, hội võ Tứ Tông lần này, có thể bảo trụ được vị trí thứ hai thì cũng đã đạt được ý nguyện của ta rồi.

‘Kim nhãn thanh điêu’ phi hành được một nửa canh giờ, trước khi tới buổi trưa đã bay đến Thần đao môn.

Ở hội võ Tứ Tông, Thần Đao môn đã liên tục giữ được vị trí thứ nhất chín lần, ở Thần Đao vương triều đã lấy được nhiều tư chất nguyên nhất. Trải qua nhiều năm phát triển, kiến trúc tông môn của hắn cực kỳ to lớn, so với Thiên Kiếm Tông chiếm diện tích rất lớn, hiện giờ tam đại tông môn Lăng Văn Tông, Phách Quyền Phái cũng muốn lớn hơn.

‘Kim nhãn thanh điêu’ hạ cánh xuống tại quảng trường cực lớn ở phía trước đại điện chủ tông Thần đao môn ước chừng trong phạm vi 300m.

Thái thượng trưởng lão Chương Nhất Đao của Thần đao môn, mang theo vài vị trưởng lão nội môn rất nhanh đã đến trước mặt, lớn tiếng nói:

- Bằng hữu Thiên Kiếm Tông từ đường xa đến, vất vả rồi vất vả rồi!

Hội vũ Tứ Tông lần này, đệ tử hậu bối của Thần Dao môn là chiếm thượng phong, là nơi cư trú hạng nhất, Thần đao môn làm chủ nhà, vì thế trên mặt của mỗi người đều hiện ra vẻ mỉm cười vui sướng.

Sáu người từ trên lưng ‘Kim nhãn thanh điêu’ nhảy xuống đất. Lăng Dật Trần nói:

- Chương Nhất Đao, ngươi hôm nay uống trúng thuốc gì hay sao mà cao hứng bừng bừng đến như vậy. Không kìm được vui mừng hay sao? Vị này chính là thái thượng trưởng lão Chương Nhất Đao của Thần đao môn Chương tiền bối.

Vừa nghe thấy lời này, Bạch Ngọc Thiện, Huyền Thiên và bốn vị đệ tử hậu bối vốn đang đợi chính là câu nói này.

Ngay lập tức bốn người đồng thời ôm quyền nói:

- Ra mắt Chương tiền bối!

Ánh mắt Chương Nhất Đao nhìn lướt qua trên người của Huyền Thiên, hơi có chút kinh ngạc, rõ ràng tu vi của Huyền Thiên có sự tăng trưởng, có chút vượt quá dự liệu của hắn.

- Không cần đa lễ!

Chương Nhất Đao phất phất tay. Ánh mắt chuyển tới trên người Lăng Dật Trần, nói:

- Hôm nay là hội võ tứ đại tông môn, khó có được mấy năm mới có được một lần, đương nhiên phải có không khí vui mừng một chút chứ. Ha ha…. Các bằng hữu là Lăng Văn Tông cùng Phách Quyền Phái đều đã đến hết rồi. Chỉ còn chờ các ngươi tới nữa mà thôi, Lăng Dật Trần mấy lão nhân chúng ta đi thương lượng một chút về quy tắc luận võ đi. Triệu Phụng Minh, dẫn các bằng hữu Thiên Kiếm Tông đi đến chỗ đã được sắp xếp để cho bọn họ được nghỉ ngơi.

Bên cạnh Chương Nhất Đao là một lão giả ước chừng năm mươi tuổi đang bước ra. Ánh mắt quét qua bọn người Võ Chấn Khôn, Huyền Thiên:

- Bằng hữu Thiên Kiếm Tông. Mời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio