Kiếm Nghịch Thương Khung

chương 336: phong quang đầy mặt (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi trưa hôm nay Huyền Thiên mới từ Thiên Kiếm trong đại điện đi ra, đi qua thiện đường ăn cơm, mới quay về "Hoàng Thiên các".

Huyền Thiên danh vọng tại Thiên Kiếm Tông như mặt trời ban trưa. Gặp đệ tử ven đường đều hưng phấn gọi một câu "Đại sư huynh".

Huyền Thiên trở lại "Hoàng Thiên các", một đạo thân ảnh tú lệ xuất hiện trước mặt, hai mắt của hắn sáng ngời.

Áo trắng như tuyết, da thịt như ngọc, tóc xanh như thác nước, hai ngọn núi trước ngực cao ngất, vô cùng đầy đặn, miêu tả sinh động, hấp dẫn động lòng người, không phải Bạch Linh là ai?

Huyền Thiên đã nửa năm không gặp Bạch Linh, giờ phút này thấy nàng xuất hiện trong "Hoàng Thiên các", hiển nhiên là đợi hắn quay về.

Huyền Thiên thầm nghĩ: buổi sáng bạo nữu muội này thấy ta nháy mắt, hiện tại chủ động tìm tới cửa, nghe Đại trưởng lão nói, nàng dường như có ý với ta. Hiện tại chẳng lẽ khó kìm lòng với ta sao?

Tu vi Bạch Linh đã đột phá Tiên Thiên cảnh tứ trọng. Tuổi là mười sáu tuổi rưỡi, dùng tư chất như vậy trước hai mươi tuổi đột phá Tiên Thiên cảnh lục trọng. Thậm chí là thất trọng, luận tốc độ tu luyện tại Thiên Kiếm Tông tuyệt đối xếp hàng thứ nhất. Truyện được copy tại Truyện FULL

Theo tuổi tăng trưởng, dáng người Bạch Linh cũng biến đổi theo, hai ngọn núi càng đứng ngạo nghễ chút ít, ánh mắt Huyền Thiên nhìn qua hai ngọn núi của nàng, thầm nghĩ: nàng càng ngày càng mê người, thật sự là cực phẩm vưu vật.

Nhìn thấy Huyền Thiên tiến đến. Ánh mắt Bạch Linh sáng ngời, lộ ra nụ cười sáng lạn:

- Đại sư huynh. Ngươi bây giờ là người bận rộn, Linh nhi chờ ngươi rất lâu rồi.

Trong nội tâm Huyền Thiên hơi quái lạ, nụ cười này vũ mị đến cực điểm, so với Bạch Linh trước kia thì hắn có chút dâm đãng, nghĩ thầm có chút nữ nhân trời sinh đã hiểu cách câu dẫn nam nhân, Bạch Linh là loại này, nhất cử nhất động đều tỏa ra mị lực mê người.

Thấy thần sắc của Bạch Linh, Huyền Thiên nhớ lại lần trước bóp lấy vú của nàng, hiển nhiên nàng không so đo.

Nhớ lại hai ngọn núi đàn hồi của nàng, tâm tình của Huyền Thiên vô cùng sảng khoái, khẽ cười nói:

- Bạch sư muội có hứng thú tới tìm ta sao?

Bạch Linh u oán nhìn Huyền Thiên, nói:

- Lần trước ngươi hại người ta, thời gian lâu như vậy, mỗi lần quay về tông môn cũng không đi tìm ta, ngươi cứ như vậy Linh nhi sẽ không chờ, có câu: chồng trước, quá thời hạn không đợi.

Ánh mắt cực kỳ sát thương, có thể khiến nhu tình tận xương.

Ngoan ngoãn không được, chẳng lẽ mạnh bạo? Đã sắp biến thành tiểu yêu tinh rồi, trái tim của Huyền Thiên đập mạnh, dục niệm bộc phát.

Vốn định vận dụng kiếm ý đem ý nghĩ này tiêu diệt đi, nhưng Huyền Thiên rất không bỏ, hắn không muốn trở thành thái giám.

Vốn Huyền Thiên sinh ra tại Thần Châu đại địa, sinh hoạt vài chục năm, đã sớm bị người Thần Châu đại địa đồng hóa, trừ vài năm vừa sinh ra còn nhớ tới ký ức kiếp trước, về sau đuổi giết cùng một chỗ, kiếp này trải qua nhiều tang thương, chuyện kiếp trước đã sớm phủ bụi trong lòng.

Thẳng đến khi gặp Hiên Viên Sơ Tuyết, kích thích trí nhớ của kiếp trước, tư tưởng chậm rãi biến hóa, cảm giác với nữ nhân không bị áp chế.

Muốn báo thù, muốn trở nên nổi bật, muốn mỹ nữ, muốn võ công... Trong nội tâm muốn, đều muốn, Huyền Thiên không bao giờ bởi vì suy nghĩ kiếp trước mà bỏ qua kiếp này.

Huyền Thiên đi đến bên người Bạch Linh, cầm chặt bàn tay thanh tú của nàng, nói:

- Trong lòng ta đã in dấu của Bạch sư muội rồi, ta làm sao quên được.

Bạch Linh cười tự nhiên, vui vẻ đến cực điểm, bàn tay như ngọc không có thu trở lại, nói:

- Vậy còn gọi nhân gia là Bạch sư muội nữa chứ, có thể gọi ta là Linh nhi được không?

Bạch Linh vũ mị, quả thực làm cho Huyền Thiên tim đập nhanh không thôi, dường như nhớ lại kích thích khi cua gái của kiếp trước, cúi đầu khẽ cắn vành tai của Bạch Linh, vừa thổi một hơi:

- Linh nhi...

Thân thể Bạch Linh chợt run lên, đó là cầm khu chưa có người nào chạm qua, thập phần mẫn cảm, nhịn không được rên rỉ một tiếng, vô cùng thẹn thùng.

Thấy Bạch Linh theo bản năng co cổ lại, cũng không có phản đối, Huyền Thiên tiếp tục thổi hơi nói:

- Linh nhi, còn nghĩ lần trước ta làm cái gì không?

Bạch Linh bị hắn thổi ngứa ngứa, thân thể vặn vẹo theo bản năng, thân thể hai người tiếp xúc thân mật khăng khít, Bạch Linh ý loạn tình mê:

- Lần nào?

Giờ phút này hỏi lại trong lòng Huyền Thiên càng thêm kích thích, hai tay của hắn buông tay ngọc của Bạch Linh ra, đặt lên bộ ngực cao ngất của Bạch Linh niết một cái, thanh âm hơi quái lạ:

- Nơi này càng lớn nha, co dãn cũng lớn hơn...

- YAA.A.A.....

Bạch Linh bị tập kích bộ ngực, phát ra tiếng thét kinh hãi, vô cùng vũ mỵ.

Nàng cuối cùng cũng là thiếu nữ mười sáu tuổi, mặc dù có ý với Huyền Thiên, hơn nữa gan lớn, nhưng mà bị Huyền Thiên kích thích như vậy cả gương mặt đỏ bừng, liếc qua Huyền Thiên một cái, kiều diễm ướt át, vội vàng chạy ra khỏi "Hoàng Thiên các".

Nhìn qua bóng lưng Bạch Linh biến mất, trong nội tâm của Huyền Thiên xuất hiện kích thích.

Cho tới nay đại thù áp trong lòng hắn, buồn bực khó chịu, ngay cả thời điểm tâm tình rất tốt cũng đều nghẹn lấy một hơi, thẳng cho tới hôm nay, mới cảm thấy sinh hoạt bắt đầu đặc sắc.

Tâm niệm của Huyền Thiên khoan khoái dễ chịu đến cực điểm, dường như linh hồn đang run rẩy, trong nội tâm hô to: Sảng khoái!

Tâm niệm khoan khoái dễ chịu làm cả thân thể được thư sướng, trong nháy mắt kinh mạch dường như trôi chảy, tu vị tinh tiến thêm một tầng, cách Tiên Thiên cảnh thất trọng đã không xa.

Tinh thần khoan khoái dễ chịu cũng khiến cho Huyền Thiên cảm ngộ với vũ kỹ càng thêm rõ ràng, có một loại cảm giác thoát thai hoán cốt.

Huyền Thiên bừng tỉnh đại ngộ:

- Xem ra làm người phải thuận theo tự nhiên, trong lòng dưới tình huống khoan khoái dễ chịu tu luyện sẽ làm chơi ăn thật, nếu như trong nội tâm có buồn bực không vui, thân thể cũng sẽ có bản năng co rút lại, trở ngại chân khí vận chuyển, trước kia không ngừng đấm chìm trong cừu hận, xem ra là sai lầm lớn, thuận theo tự nhiên thì tâm niệm khoan khoái dễ chịu, đây mới thật sự là đại đạo.

Huyền Thiên đã ngộ ra thì cho dù là tinh thần hay thân thể dường như cũng đạt được giải thoát, khoan khoái dễ chịu tới cực điểm, thân thể khoan khoái run rẩy, giống như đang cộng minh, tinh thần khoan khoái dễ chịu làm tiểu kiếm trong mi tâm của hắn cũng chấn động, hình như cũng vì Huyền Thiên biến hóa mà vui mừng.

Một cổ kiếm khí vô hình theo bản năng tư cơ thể Huyền Thiên bắn ra bốn phía, trên đỉnh đầu xuất hiện một đạo bóng kiếm, thẳng tắp bắn lên trên, phóng tới vòm trời.

Với lĩnh ngộ kiếm ý thì Huyền Thiên vào thời khắc này sinh ra thăng hoa. "Trọng Nhạc Kiếm" và "Sơ Lam Kiếm" sau lưng đều run rẩy.

Huyền Thiên lĩnh ngộ kiếm ý đã đạt tới nhị giai cực hạn, dường như kém một ít, muốn đề tăng lên một cấp, đạt tới trình độ kiếm ý tam giai.

Trong lúc nhất thời trong hai mắt Huyền Thiên bắn ra hai đạo kiếm ngọc, có cảm giác nóng lòng muốn luyện kiếm lan tràn, "Sơ Lam Kiếm" lúc này hiện ra trong tay của hắn, muốn thi triển "Liệt Hỏa Phần Thiên kiếm".

Lúc này luyện kiếm so với dĩ vãng cảm giác còn rõ ràng hơn nhiều, dĩ vãng rất nhiều chỗ tối nghĩa không hiểu lần này lại như nước chảy thành sông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio