Kiếm Pháp Vương Giả

chương 584: chậm một bước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiên giới ở trăm vạn năm trước gần như bị tai nạn ngập đầu, nghe nói đã chết rất nhiều rất nhiều người, mà cho dù là Sáng Thế Đế cũng chỉ có được thọ nguyên dài nhất 30 vạn năm, vốn cũng không có người trải qua thời đại kia sống đến bây giờ.

Vậy đến tột cùng trường tai nạn là phát sinh như thế nào, đến tột cùng là ai đại chiến với ai, đã hoàn toàn không thể tra xét!

Hoặc Thiên, nguyên chủ nhân của hắc kiếm dường như chưa từng xuất hiện ở Tiên giới, mà tử địch của Hoặc Thiên kia cũng y như vậy! Trăm vạn năm trước trong Tiên giới có tồn tại Đạo tràng của nàng ta, nhưng bây giờ cũng không sao tìm thấy được!

Dù tính trận đại chiến trăm vạn năm trước, các cường giả tuyệt thế đó đồng quy vu tận, nhưng cường giả như vậy sao có thể biến mất vô thanh vô tức như thế? Vạn Cổ Đại Đế biến mất 10 vạn năm còn có anh danh truyền lưu, mà tu giả của Tiên giới thọ nguyên dồi dào. Đối với Sáng Thế Đế sinh mệnh lâu dài nhất mà nói, trăm vạn năm cũng chỉ là truyền thừa ba đời bốn đời, làm sao có thể biến mất hoàn toàn như thế?

Chẳng lẽ nói, một đoạn lịch sử này là cấm kỵ, chỉ nắm giữ ở trong tay một ít người?

Không sai! Trăm vạn năm đối với thọ nguyên của Sáng Thế Đế không tính là quá lâu, nhưng đối với tu giả Tây Hợi Thành thì trăm vạn năm ít nhất là kế thừa 30 đời, 40 đời, rất nhiều bí văn thất truyền cũng là chuyện rất bình thường.

Nên muốn dọ thám biết tin về Hoặc Thiên cùng nguyên chủ nhân của hắc kiếm, nhất định phải tìm tới Tiên Thành bậc cao, thậm chí phải là Tuyệt Tiên Thành, hơn nữa còn là số ít vài gia tộc có Sáng Thế Đế truyền thừa liên tục nhiều đời.

Chu Hằng nén xuống suy nghĩ trong lòng, cùng mọi người bay đi về hướng phương nam. Bởi vì nơi này trọng lực biến đổi giảm đi rất nhiều, tốc độ của bọn họ tự nhiên cũng tăng nhiều. Dựa thep phỏng chừng của Dương Lan Hinh, có thể một ngày sau bọn họ sẽ tới Cửu Thú Cốc nơi Nguyệt Hoa Liên sinh trưởng.

Cửu Thú Cốc cộng tất cả có chín con yêu thú cấp Nguyệt Minh Đế đỉnh phong tọa trấn, bởi vậy mới có tên là Cửu Thú Cốc, mà muốn có được Nguyệt Hoa Liên nhất định phải thông qua địa bàn của chín con yêu thú Nguyệt Minh Đế đỉnh phong này!

Chín con yêu thú tuy rằng cùng là Nguyệt Minh Đế đỉnh phong, nhưng cảnh giới cũng không có nghĩa là chiến lực, yêu thú tọa trấn sau cùng có thực lực ít nhất là gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần con thứ nhất!

Chúng không thể rời đi Cửu Thú Cốc, bởi vì tồn tại của chúng có ý nghĩa là tọa trấn, trông coi, tạo phiền toái cho tu giả tiến vào tìm kiếm bảo vật. Tu giả chết không sao, sau trăm năm còn có người sau đến.

Mà chúng chết đi cũng không có vấn đề gì, đại năng của Tuyệt Tiên Thành sẽ bắt yêu thú khác để bổ sung vào!

Tu giả ở tầng trên xem ra, đây chỉ là một trường thí luyện, nhưng với tu giả hạ tầng mà nói: đây là một lần hành trình liều mạng.

Chỉ một ngày sau, bọn họ tới Cửu Thú Cốc.

Cửu Thú Cốc ở vào trung tâm mảnh đại lục này. Tuy rằng 9 thành lớn xuyên qua truyền tống môn đi vào nơi này vị trí mỗi nơi không giống nhau, nhưng tới nơi này cần phải hao phí thời gian thì lại bằng nhau: Nguyệt Hoa Liên chính là bảo vật giá trị nhất trong Tinh Phong Không Gian này!

Đương nhiên, bởi vì Nguyệt Hoa Liên phải 3 vạn năm mới thành thục một lần, bởi vậy nơi này bình thưòng không có người lui tới, chỉ đến thời điểm Nguyệt Hoa Liên thành thục mới dẫn tới các lộ nhân mã khắp nơi.

Mặt khác, bởi vì chín con yêu thú Nguyệt Minh Đế đỉnh phong tọa trấn nơi này, đại biểu cho khiêu chiến độ khó nhất, nên số lượng lệnh phù ở nơi này cũng nhiều nhất, cho dù bình thường không có nhân tố Nguyệt Hoa Liên cũng sẽ hấp dẫn một ít người tới khiêu chiến.

Nhưng lần này, quần hùng nối tiếp nhau ào tới!

Chu Hằng là Nguyệt Minh Hoàng 14 luân, cho dù là đối mặt với Nguyệt Minh Đế 7 luân cũng có sức đánh một trận, nhưng đừng nói là Nguyệt Minh Đế 7 luân, dù là Nguyệt Minh Đế 4 luân, 5 luân hắn cũng không có nắm chắc phần thắng!

Đây không phải là đơn đả độc đấu, hắn chỉ cần giết một người là được, mà là sẽ đối đầu với số trăm, thậm chí hơn một ngàn người khiêu chiến!

Hắn có con bài chưa lật, Lăng Thiên Cửu Thức, một ít linh hỏa trong Hỏa Thần Lô... đều có thể giết chết Nguyệt Minh Đế cấp bậc đỉnh phong, nhưng người ta vì tranh đoạt Nguyệt Hoa Liên mà đến sao có thể không có chuẩn bị?

Nếu đoán không sai, khẳng định có mấy người là đến từ Tiên Thành bậc cao, trên người bọn họ tất nhiên có Tiên khí bậc cao, đủ để tạo thành uy hiếp cho Chu Hằng!

Duy nhất để Chu Hằng có nắm chắc chính là: bên cạnh hắn còn có Hoặc Thiên!

Thiên nữ tuyệt thế vừa ra mặt, ai có thể tranh phong cùng?

Chu Hằng không thích mượn lực lượng người khác, nhưng ngẫu nhiên mượn dùng một chút cũng không sao, đặc biệt là loại thời điểm đoạt bảo này.

Cửu Thú Cốc rất rộng lớn, tổng thể là một hẻm núi hẹp dài, chia thành 9 đoạn, mỗi một đoạn đều có một con yêu thú cấp bậc Nguyệt Minh Đế đỉnh phong tọa trấn. Giữa chúng với nhau nếu muốn cũng không xâm phạm nhau được, bởi vì mỗi một đoạn hẻm núi đều bị trận pháp chia cách, chỉ có nhận được lệnh phù mới có thể thông qua.

Hơn nữa, cách mỗi trăm năm, cũng chính là bắt đầu một lần Tinh Phong Thí Luyện mới. Chín đạo cấm chế này trước hết phải dùng lệnh phù đặc biệt mở đầu, sau đó mới có thể dùng hết thảy lệnh phù thông qua.

Lệnh phù đặc biệt này là do chín con yêu thú phân biệt trông coi, muốn có được nhất định phải giết chết chúng nó!

Chu Hằng năm người một con lừa đều lập tức vào cốc, nhưng khi bọn hắn tới cuối đoạn hẻm núi thứ nhất, thì không có phát hiện con yêu thú trấn giữ nơi này, chỉ có hai sợi xiềng xích trống rỗng. Xiềng xích trên mặt đất thì nhuộm máu đỏ tươi, trên mặt đất có vô số thịt nát xương trắng.

- Con yêu thú kia bị giết rồi! Dương Lan Hinh lập tức nói: - Vốn nó bị xiềng xích trói chặt ở trong này, trấn thủ thông đạo. Xem theo tình hình nơi này, hẳn là con yêu thú không địch lại đã bị giết!

Chu Hằng gật gật đầu, bốn phía vách núi khắp nơi đều có dấu vết vỡ vụn, trên mặt đất cũng có một cái hố sâu, dấu vết còn rất mới, hiển nhiên là trước đây không lâu vừa xảy ra một hồi đại chiến.

Hắn thử dùng năm phần lực lượng công kích trên mặt đất, lập tức bị hắn đánh ra một cái hố sâu, nhưng so với hố sâu kia thì ít nhất phải nhỏ hơn hai phần ba.

Lực lượng của hai bên ác chiến đều cường đại hơn hắn!

Tuy rằng lực lượng cũng không có nghĩa là chiến lực tuyệt đối, nhưng lực lượng lại là một bộ phận trọng yếu nhất của chiến lực. Hết thảy Tiên pháp mất đi lực lượng duy trì chẳng khác nào như vật vô dụng!

Chu Hằng nhíu mày: nếu hắn muốn giết Nguyệt Minh Đế đỉnh phong, Lăng Thiên Cửu Thức cùng dị hỏa của Hỏa Thần Lô cũng có thể làm được, nhưng Hỏa Thần Lô chỉ có thể sử dụng một lần, mà Lăng Thiên Cửu Thức dùng một lần hắn phải cần rất nhiều thời gian để khôi phục.

Mặt khác hắn cũng có thể dùng Tấn Vân Lưu Quang Bộ để du đấu, rồi dùng Bách Quỷ Kiếm kéo dài thời gian làm đối thủ kiệt lực.

Nhưng mọi người tiến vào Tinh Phong Không Gian thời gian là giống nhau, cho dù đối phương nhanh hơn thì có thể có bao nhiêu thời gian chứ? Chỉ một chút thời gian như vậy đã giết chết một con yêu thú cấp bậc Nguyệt Minh Đế đỉnh phong: thực lực này thật đúng là không tầm thường!

Dường như gặp được đối thủ rồi!

Chu Hằng bắt đầu hưng phấn, người giết chết con yêu thú cửa thứ nhất này khẳng định là một kình địch!

- Lệnh phù đặc biệt khẳng định đã bị người phía trước cầm đi, chúng ta quay lại tìm lệnh phù khác đi! Dương Lan Hinh nói, nàng lãnh đạo Dương gia nhiều năm, đương nhiên có ý nghĩ và năng lực ứng biến rất tốt.

Những người khác đều gật đầu. Địa phương yêu thú trấn giữ có lệnh phù đặc biệt mở ra, mà chỉ cần một lần mở ra trận pháp, thì trong vòng một tháng này dùng tất cả lệnh phù đều có thể thông qua. Tuy nhiên lệnh phù bình thường phân bố không có quy luật gì, muốn tìm được còn cần có vận may, không giống chỗ có yêu thú trấn giữ, nhất định có lệnh phù đặc biệt và rất nhiều lệnh phù bình thường.

Dù sao, thu lợi ích luôn có quan hệ trực tiếp với phiêu lưu mạo hiểm.

- Đúng là bị các ngươi giành trước một bước! Trong một tiếng gào to, chỉ thấy một bóng người bay vụt tới, lại là một gã thiếu niên nhìn qua chừng 15, 16 tuổi, nhưng trên mặt tràn đầy dã tính cùng sát khí, dường như hắn lớn lên trong bách thú.

Hắn rõ ràng là một gã Nguyệt Minh Đế!

- Mau giao lệnh phù đặc biệt ra đây. Sau đó cút! Thiếu niên này lạnh lùng nói, hồn nhiên không xem đoàn người Chu Hằng ở trong mắt.

- Này! Ngươi là con cái nhà ai, mà dám nói chuyện với Lư đại gia nhà ngươi như vậy? Con lừa đen cũng không phải là kẻ chịu thua thiệt, lập tức hét lớn vừa phóng tới phía thiếu niên kia.

Thấy một con lừa lại biết mở miệng nói chuyện, gã thiếu niên lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt liền thu vào, trong mắt tràn ra sát khí, hai mắt trở nên đỏ như máu, cả người hắn dường như biến thành một đầu hung thú hồng hoang, tản ra khí tức đáng sợ.

Nhưng sát khí của hắn tới cũng nhanh mà tiêu tan cũng nhanh, lập tức khinh thường nói: - Vài tên Nguyệt Minh Hoàng, Nguyệt Minh Vương cũng dám chạy tới nơi này, xem ra con yêu thú kia cũng không phải là các ngươi có thể chém giết!

Hắn lẩm bẩm nói: - Đã có người chạy phía trước ta rồi... Hừ! Mấy con yêu thú khởi đầu cũng chỉ là rác rưởi, liền để hắn đoạt trước một bước, nhưng vậy thì sao chứ! Thắng lợi sau cùng nhất định là ta!

"Vù", hắn xoay người vọt đi, 4 vầng trăng tròn tinh thuần chiếu sáng, trong nháy mắt liền khuất dạng ở xa xa.

Không cần phải nói, khẳng định là hắn đi tìm lệnh phù. Tuy rằng con lừa đen khơi dậy sát ý của hắn, nhưng hắn cũng không muốn vào lúc này lãng phí thời gian.

- Người này... thật lợi hại! Lâm Tài Tuấn sắc mặt trắng bệch, nói. Dưới sát ý của đối phương vừa rồi, toàn thân hắn đều là mồ hôi lạnh đầm đìa, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống.

- Hắn không phải Nguyên Thiếu Hoàng. Ta đã thấy bức họa của Nguyên Thiếu Hoàng! Lưu Hàn Diệp cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên trán mồ hôi giọt lớn bằng hạt đâu rơi "lộp độp".

- Còn không phải bị bổn tọa hù chạy! Con lừa đen kiêu ngạo vênh váo nói.

Chu Hằng không khỏi cười ha hả, con lừa đê tiện này đúng là không biết xấu hổ!

Hắn vừa rồi thiếu chút nữa vung quyền ra tay, nhưng nghĩ lại mục tiêu hàng đầu của chuyến này là Nguyệt Hoa Liên, vào lúc này mà hắn giao đấu với người cũng quá chẳng phân biệt chủ yếu và thứ yếu rồi. Coi như là giao Nguyệt Hoa Liên vào trong tay người khác mà thôi!

- Chúng ta tốt hơn là rời đi thôi! Lưu Hàn Diệp đánh trống lui binh.

Đúng vậy, bọn họ có tư cách gì đi cạnh tranh Nguyệt Hoa Liên? Ngay cả một cao thủ Nguyệt Minh Đế cũng không có, cho dù là tìm được lệnh phù thì sao chứ?!? Đánh thắng được yêu thú tọa trấn ở nơi đó sao? Đánh thắng được đối thủ cạnh tranh có thể miểu sát yêu thú Nguyệt Minh Đế đỉnh phong vừa rồi sao?

Nói không chừng ngay cả tính mệnh đều phải điền thêm vào!

Bọn họ là tới tìm cơ duyên, cũng không phải là đến để toi mạng! Loại liều lĩnh một điểm hy vọng cũng không có này, hoàn toàn không phải là dũng khí, mà thuần túy chính là đi tìm chết!

- Hay là đi chỗ khác thử thời vận đi! Lâm Tài Tuấn cũng lên tiếng, hắn càng thêm sợ chết.

Dương Lan Hinh tràn đầy tin tưởng đối với Chu Hằng, mà bởi vì trước đây hai người này châm chọc khiêu khích Chu Hằng cũng làm cho nàng không thích hai người này đến cực hạn rồi. Giờ thấy Lâm Tài Tuấn lại tuyệt vọng, nghe vậy không mảy may có ý khuyên can, còn nói: - Vậy hai người các ngươi lui ra ngoài đi!

Nàng cũng biết Chu Hằng không thích nhìn mặt hai người này.

- Biểu muội! - Lan Hinh! Hai người Lâm Tài Tuấn đồng thời kêu lên, bọn họ quả thực không muốn nhìn thấy biểu muội vưu vật này phải chôn thây ở nơi này.

Chu Hằng thực ra cũng không muốn tách ra với hai người kia, bởi vì hắn còn muốn tìm một cơ hội giết chết bọn họ. Nhưng có hai người ở đây hắn không thể bảo Hoặc Thiên đưa các nàng ra ngoài. Hắn ngẫm nghĩ một lúc không khỏi cười thầm: Nếu hắn muốn thần không biết quỷ không hay, giết chết hai người này còn không đơn giản sao?

Cần phải làm chuyện vòng vo như vậy sao?

Chính mình làm cho chuyện đơn giản trở thành phức tạp mà!

Trong lòng hắn làm ra quyết định, lập tức lạnh lùng quát: - Bảo các ngươi cút đi, còn lo lắng cái gì?

- Chu Hằng! Ngươi không cần quá đáng! Lưu Hàn Diệp hai người mặc dù biết Chu Hằng bây giờ là Dược sư tam tinh, thân phận cao quý, nhưng bọn họ đều nhận biết Chu Hằng lúc hắn còn chưa có "phát đạt", thật sự rất khó thật lòng kính sợ hắn.

- Cút! Chu Hằng lười nói lời vô nghĩa, phân biệt tung ra hai chân đá Lưu Hàn Diệp cùng Lâm Tài Tuấn bay đi, chết là không chết, nhưng khẳng định không tránh khỏi bị trọng thương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio