Đây là địa cung của Vu Cổ Tông.
Sau khi để hài cốt của Ôn Thiếu Thanh xuống, nhân lúc Ôn Dung và Vu Sinh đang đánh nhau, nàng dùng thần thức đảo qua toàn bộ Vu Cổ Tông, sau đó nhanh chóng đến bên trong địa cung.
Những thứ kì môn, trận pháp, chế độc mà hai trăm năm qua nàng học được vốn không có thứ nào qua loa cả, đều khá tinh thông, nàng lặng lẽ mở phong ấn, cuối cùng cũng tới đại điện của địa cung.
Đại điện là một không gian rộng rãi, bên trong bày quan tài chằng chịt, xung quanh là các tôn thần tượng thần mà người Tây Cảnh thờ phụng, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc trợn mắt dữ tợn, hoặc tay cầm hoa sen, phối hợp với quan tài trong đại điện, trông cực kỳ âm u.
Hoa Hướng Vãn vung tay, toàn bộ đèn đuốc trong đại điện thắp lên, sáng rực rỡ, nàng nhìn thấy ngay chính diện phía trước là bức tượng thần lớn nhất trong cả đại điện.
Tượng thần đứng sừng sững cao đến tận đỉnh, con người trước mặt nó trông vô cùng nhỏ bé, tượng thần là hai vị thần, một nam một nữ, ôm lấy gi hợp với nhau, thoạt nhìn như chỉ có một pho tượng.
Đây là Thần Hợp Hoan Âm Dương được phần lớn người Tây Cảnh cung phụng, Chủ thần sáng tạo ra Tây Cảnh trong truyền thuyết.
Hoa Hướng Vãn nhìn vào quan tài, dùng thần thức xác nhận thân phận từng người, sau đó gửi tin cho Tần Vân Thường: “Đã tìm thấy.”
Tần Vân Thường nhìn chằm chằm Ôn Dung vừa ra khỏi Vu Cổ Tông cách đó không xa, lạnh giọng nói: “Đã biết, ngươi đảm bảo an toàn cho họ trước.”
Vu Cổ Tông dùng bọn họ để luyện thi, nếu thật sự bắt đầu ra tay, xác của đệ tử Hợp Hoan Cung có thể sẽ bị triệu hồi ra. Nếu xác bị phá hủy, vậy thì chuyến đi này của bọn họ coi như vô ích.
Hoa Hướng Vãn đáp: “Yên tâm, ta sắp xếp xong sẽ cho ngươi biết.”
Nói xong, tay Hoa Hướng Vãn kết ấn, bày kết giới cho cả đại điện, sau đó đưa tay vào túi Càn Khôn lấy ra một thanh trường kiếm, dùng lưỡi kiếm cắt vào lòng bàn tay, miệng nàng niệm pháp chú, mỗi giọt máu rơi xuống đều biến thành một đạo phù văn trong không trung, một lúc sau, nàng khẽ quát thành tiếng: “Đi.”
Ngay khi dứt lời, huyết sắc phù văn bay về phía quan tài, dán vào từng chiếc một, sáng lên ở trên quan tài, sau đó ẩn vào lớp gỗ.
Dùng phù văn phong kín số quan tài này, đảm bảo thi thể cắt đứt với bên ngoài, sẽ không nhận được lệnh triệu hồi của Vu Cổ Tông, nàng lại ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vẽ ra một pháp trận hình tròn trên mặt đất.
Pháp trận cực kỳ phức tạp, mỗi nét đều được vẽ bằng máu, rót vào linh lực của Hóa Thần hậu kỳ.
Mặc dù là Hóa Thần hậu kỳ nhưng pháp trận lại mơ hồ có uy lực Độ Kiếp Kỳ. Hoa Hướng Vãn vẽ từng đường từng nét, đến mấy nét cuối cùng, giọng Tần Vân Thường vang lên: “A Vãn, Ôn Dung đã đi xa.”
“Đi đi.”
Hoa Hướng Vãn vẽ nét cuối cùng, bình tĩnh nói: “Ta lập tức khởi động trận pháp.”
Dứt lời, nàng đưa tay lên ấn vào giữa trận pháp, pháp trận bắt đầu nhanh chóng lan rộng ra, cùng lúc đó, trên không trung xuất hiện một vách ngăn trong suốt, liên kết cùng trận pháp trên mặt đất, chậm rãi nối liền với nhau.
Vu Sinh đang nổi cơn tam bành trong phòng, hắn ta lạnh lùng nhìn mọi người, phẫn nộ quát: “Có người xông tới cũng không biết? Làm ăn thế à?! Sao Ôn Thiếu Thanh có thể ở đây? Những người vốn dĩ ở đây đâu? Chết hết rồi?”
Dứt lời, hắn ta cảm thấy linh lực không đúng, một lúc sau, có người run rẩy thốt ra: “Bầu trời…bầu trời thay đổi rồi!”
Mọi người đều thấy được trên không trung như được bao phủ bởi một lớp màng mỏng, Vu Sinh lập tức cảm thấy không đúng, nhanh chóng gửi tin cầu cứu cho Minh Loan Cung. Tuy nhiên truyền âm của hắn ta hoàn toàn không thể xuyên qua lớp màng mỏng đó được, hắn ta cảm thấy không ổn, đang định dặn dò gì đó, thì nghe thấy bên ngoài “Ầm” một tiếng rất lớn, sau đó có người xông vào trong phòng, vội vàng la lên: “Tông chủ, có kẻ dẫn người xông vào!”
“Là người phương nào? Vào làm cái gì?”
Vu Sinh xoay người, lạnh giọng hỏi, đệ tử xông vào thở hổn hển, thành thật trả lời: “Nàng nói nàng tên Hồ Miên, tới lấy mạng chó của ngài.”
Nghe lời này, Vu Sinh sửng sốt. Một lúc sau, hắn ta nhìn thấy vách ngăn trong suốt hiện ra một mảng hoa văn màu đỏ máu, từng điểm trên hoa văn sáng lên. Mọi người còn chưa phản ứng kịp, điểm sáng bỗng hóa thành huyết kiếm, trút xuống mặt đất như mưa.
Tiếng gào thét vang vọng khắp Vu Cổ Tông, các đệ tử cấp cao phản ứng lại, lập tức mở trận pháp ra ngăn cản, bên ngoài truyền đến tiếng chém giết, Vu Sinh nhìn đệ tử mình bị huyết kiếm giết, lúc này mới hiểu ra.
Hắn ta nắm chặt tay, khẽ bình tĩnh, chỉ nói: “Tiền trưởng lão dẫn tất cả đệ tử đến cửa chính, người tới giết không tha. Hai vị trưởng lão khác theo ta đi tìm người bày trận. Chỉ cần trận pháp bị phá thì người tới không có gì đáng sợ. ”
Nói xong, hắn ta từ từ bình tĩnh lại, hắn ta liếc vẻ mặt mưu mô của các trưởng lão, lên tiếng nhắc nhở: “Người tới đêm nay là người của Hợp Hoan Cung, mọi người ai cũng không chạy thoát.”
Nghe xong, mọi người sửng sốt, lập tức hiểu được người tới vì điều gì rồi.
Đệ tử phía dưới không biết, nhưng các vị trưởng lão này lại biết rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt ai nấy tái mét. Vu Sinh thấy đã ổn định được mọi người, vung tay đi về hướng địa cung, lạnh lùng nói: “Đi.”
Nếu người đến là Hồ Miên, vậy nhất định nàng ấy đã thấy được quá khứ ở trong Tố Quang Kính, biết hướng đi của các thi thể đệ tử Hợp Hoan Cung.
Có thể lặng yên không một tiếng động bỏ hài cốt của Ôn Thiếu Thanh vào, vậy nhất định cũng sẽ tìm được địa cung.
Hắn ta vừa gọi hung thi đã luyện chế đến vừa dẫn người đuổi qua địa cung.
Từ mặt đất đi xuống, là một hành lang hẹp kéo dài, Vu Sinh dẫn hai trưởng lão và một nhóm hung thi xông vào hành lang, đã nhìn thấy thi thể đệ tử đầy đất.
Vu Sinh mím môi, trên tay niệm pháp ấn, hai vị trưởng lão cũng cực kỳ căng thẳng, có thể lặng lẽ đi vào địa cung, đối phương ắt phải từ Hóa Thần Kỳ trở lên, thậm chí tu vi cao hơn nữa.
Ba vị trưởng lão Hợp Hoan Cung đều là Hóa Thần Kỳ, nhưng nếu là ba vị trưởng lão kia thì chắc chắn không bày ra được pháp trận vừa rồi, trừ ba vị này, Hợp Hoan Cung còn ai có năng lực như vậy?
Không thể nào là Hoa Hướng Vãn thiếu hiểu biết còn Kim Đan vỡ nửa đó được, càng không thể là Hoa Nhiễm Nhan độ kiếp thất bại sau đó triền miên nằm trên giường bệnh.
Ba người không ngừng suy tính người có khả năng đến, đi được nửa đường, rốt cuộc đã nhìn thấy bóng lưng một nữ tử mặc cung trang màu trắng.
Vu Sinh ngừng bước chân, ba người bắt đầu cảnh giác, Vu Sinh cung kính nói: “Xin hỏi vì sao các hạ lại tự tiện xông vào địa cung của Vu Cổ Tông?”
“Vì sao ta tới,” Hoa Hướng Vãn từ từ quay đầu lại, nhìn Vu Sinh cách đó không xa, khẽ mỉm cười: “trong lòng ngươi không rõ hay sao?”
“Hoa Hướng Vãn?!”
Vu Sinh bỗng mở to mắt, trong nháy mắt khi vừa dứt lời, Huyết sắc Mạn Đằng từ dưới đất điên cuồng lao đến.
Vu Sinh phản ứng cực nhanh, mũi chân điểm một cái, lập tức lui về phía sau, giơ tay vẫy, hung thi lao đến phía trước như điên.
Kiếm của Hoa Hướng Vãn quét qua lòng bàn tay, nhìn chằm chằm hung thi đối diện đang lao đến, ánh mắt lạnh lùng.
Sau đó nàng phất tay trái một cái, trận pháp lao về phía trước, chặn đường đi của ba người, trường kiếm trong tay phải quét ngang, trực tiếp cắt hung thi lao đến trước mặt làm đôi!
Huyết sắc Mạn Đằng vọt lên từ dưới chân ba người Vu Sinh, ánh sáng trận pháp trong tay ba người Vu Sinh bay ra, hai vị trưởng lão khống chế Mạn Đằng, pháp chú của Vu Sinh đánh thẳng về phía Hoa Hướng Vãn.
Hành lang hẹp dài, bất lợi cho nhiều người tác chiến, vừa hay lại thuận tiện cho Hoa Hướng Vãn.
Vu Sinh nhìn một cái, trên tay kết ấn, nháy mắt xuất hiện sau lưng Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn nhận ra hướng đi linh lực của hắn ta, Mạn Đằng đuổi sát theo sau, còn nàng lập tức xoay người, một kiếm ầm ầm chém xuống!
Trường kiếm trong tay áo Vu Sinh cấp tốc xuất ra, miễn cưỡng đỡ được kiếm của Hoa Hướng Vãn, đồng thời ánh sáng đạo pháp trong tay một vị trưởng lão đánh về phía Hoa Hướng Vãn, buộc tay trái nàng thoát khỏi trận để ngăn lại chiêu thức của lão ta.
Hai người đánh từ hai hướng trái phải, trong lúc giằng co, một trận pháp từ dưới chân Hoa Hướng Vãn bùng lên, ba người đồng thời niệm chú, ánh sáng trận pháp như rắn nhào ra, điên cuồng đánh úp về Hoa Hướng Vãn, Hoa Hướng Vãn bị kẹt trong trận pháp, kiếm quang kín mít không một kẽ hở chém tan từng con rắn ánh sáng có ý đồ xông về phía nàng.
Kiếm quang của nàng cực nhanh, trán ba người bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh.
Trước đó Vu Sinh mới bị Tạ Trường Tịch làm bị thương, vừa rồi lại bị Ôn Dung gây thương tích, mặc dù hiện tại đang cùng hai trưởng lão khác hợp sức vây khốn Hoa Hướng Vãn, nhưng vẫn cảm thấy khó khăn.
Nhận ra trạng thái của Vu Sinh, một vị trưởng lão trong đó vội la lên: “Tông chủ, nàng là dựa vào hạt châu linh khí, gắng gượng thêm một lát là được!”
“Hạt châu linh khí?”
Nghe thấy lời này, Hoa Hướng Vãn ở trong trận pháp mỉm cười quay đầu. Trưởng lão phát hiện không đúng, nhưng hắn ta không kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng: “Thế thì thật sự đã làm cho các ngươi thất vọng rồi.”
Trong tích tắc khi dứt lời, linh lực cường đại ầm ầm lan ra xung quanh, đột ngột đánh bay ba người.
Hoa Hướng Vãn nháy mắt thoát khỏi trói buộc, kiếm như rồng, thân như ma quỷ, ánh sáng trong suốt mang theo kiếm ý lặng lẽ xuất hiện trước mặt hai vị trưởng lão, lưu loát cắt qua cổ bọn họ.
Nhìn thấy trưởng lão bị giết, Vu Sinh che lồng nguc, dứt khoát xoay người bỏ chạy.
Hắn ta điều khiển hung thi nhào về phía Hoa Hướng Vãn, Hoa Hướng Vãn buông tay, một người một kiếm, một đường chém đến, chẳng mấy chốc đã dọn sạch sẽ hung thi.
Nàng nhấc thanh kiếm nhuốm máu, bước nhanh đuổi theo Vu Sinh, Vu Sinh xông về phía trước như bị điên, trước lúc Hoa Hướng Vãn bắt được thì hắn ta chợt xông vào địa cung, quay đầu hét lớn: “Khoan đã!”
Hoa Hướng Vãn dừng bước, Vu Sinh đứng trước hàng trăm quan tài gỗ, hắn ta thở hổn hển: “Nếu ngươi dám tiến lên một bước nữa, ta sẽ tự bạo Nguyên Thần, cùng hủy với nơi này!”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào, nàng nhìn Vu Sinh cách đó không xa, suy nghĩ một chút, lại cười lên: “Hai trăm năm, không ngờ, ngươi vẫn còn dùng kiếm?”
Nghe như vậy, sắc mặt Vu Sinh tái nhợt, ánh mắt Hoa Hướng Vãn rơi vào thanh kiếm mà hắn ta bị buộc lấy ra, như suy tư: “Ta thật tò mò, người không có ái phách, là cảm giác gì?”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Người không có ái phách, không cảm nhận được tình yêu của thế gian này,” Hoa Hướng Vãn đi tới, Vu Sinh không nhịn được lui về sau, nghe Hoa Hướng Vãn thong thả mở miệng: “bất kể là phụ mẫu, thân hữu, thê nhi, cho đến muôn vàn sự vật thế gian, thứ để lại cho ngươi chỉ có oán ghét khổ hận, Vu tông chủ hiện nay coi như có danh lợi trên người, không biết cảm thấy như thế nào?”
“Ngươi để ta đi.” Vu Sinh thở hổn hển, giống như hoàn toàn không hiểu lời Hoa Hướng Vãn nói: “Vu Cổ Tông ngươi diệt thì diệt, cái gì ta cũng có thể không cần, chuyện đêm nay ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ một câu, người để cho ta rời đi.”
“Đi?” Hoa Hướng Vãn dừng bước chân, dường như cảm thấy buồn cười: “Ngươi nói ta sẽ để cho ngươi đi sao?”
Vu Sinh dừng động tác, Hoa Hướng Vãn tiếp tục suy tư: “Ngươi thay đổi dung mạo, tàn sát thôn Đoạn Trường, không thừa nhận thân phận Tần Mẫn Sinh của ngươi...”
“Ta không phải Tần Mẫn Sinh.”
“Nếu như ngươi không phải,” Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu: “ngươi thay đổi dung mạo làm gì?”
“Ta không thay đổi dung mạo.”
Vu Sinh cắn chặt răng, Hoa Hướng Vãn nhìn hắn chằm chằm, trên mặt nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng: “Ta có thể giúp ngươi khôi phục lại dung mạo, sau đó nói cho Hồ Miên sư tỷ, ngươi đã làm những việc gì.”
Nghe vậy Vu Sinh nắm chặt tay, Hoa Hướng Vãn nhìn thấy sợ hãi từ trong mắt hắn ta.
Nàng đi về phía hắn ta, nhìn vào mắt hắn ta, Vu Sinh cảnh giác nhìn nàng, sau đó nghe nàng khẽ hỏi: “Con mắt lấy từ đâu ra vậy? Móc của người khác chăng?”
“Năm đó sư tỷ tự móc mắt mình, chính là không muốn hại người. Nếu tỷ ấy biết, chắc chắn rất thất vọng.”
“Câm miệng.”
“Tần Mẫn Sinh, người nằm trong quan tài bây giờ, là đồng môn của sư tỷ.”
“Ta không phải Tần Mẫn sinh.”
Vu Sinh không ngừng nhấn mạnh, Hoa Hướng Vãn khẽ cười: “Ngươi đã hại bọn họ một lần, còn muốn hại họ lần thứ hai sao? Hai trăm năm nay, những thứ ngươi trao đổi được, có hối hận không?”
“Ta nói ta không phải.” Rốt cuộc Vu Sinh không kìm được nữa, chợt giơ kiếm ra tay, nhưng động tác Hoa Hướng Vãn nhanh hơn, trường kiếm đã chém về phía Vu Sinh, tay trái đồng thời biến ra một đạo pháp quang, đánh vào bụng Vu Sinh.
Ánh sáng trận pháp kết thành lưới ở vùng bụng Vu Sinh, chốc lát xâm nhập thần thức, vững vàng khóa lại Nguyên Anh của hắn ta, trường kiếm của Vu Sinh bị kiếm của Hoa Hướng Vãn đánh gãy, sau đó đâm vào lồng nguc.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếng Hồ Miên vang lên: “A Vãn? A Vãn muội có sao không?”
“Muốn gặp không?”
Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm Vu Sinh: “Có muốn ta giúp ngươi khôi phục lại dung mạo không?”
Vu Sinh nghe vậy, hắn ta run rẩy, chậm chạp ngẩng đầu: “Không.”
“Tần Mẫn Sinh,” Lúc hắn ta nói chuyện, máu từ trong miệng trào ra: “đã chết vào hai trăm năm trước.”
“Tại sao phải tàn sát thôn Đoạn Trường?” Hoa Hướng Vãn hỏi ra nghi ngờ của mình.
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, trong mắt Vu Sinh mang theo vài phần điên cuồng, hắn ta giơ tay đặt lên thân kiếm, cắn răng: “Đó là thứ thuộc về Tần Mẫn Sinh.”
Kiếm gãy.
Thay đổi dung mạo.
Đổi thân phận.
Tàn sát thôn Đoạn Trường.
Mọi thứ thuộc về Tần Mẫn Sinh, đều bị hắn ta xóa bỏ không còn gì.
“Ngươi hận Tần Mẫn Sinh?”
Hoa Hướng Vãn nhận ra vẻ oán hận không chút che giấu từ vẻ mặt của hắn ta, khó hiểu: “Tại sao?”
Nghe thấy lời này, Vu Sinh cười rộ lên, hoa văn quỷ dị trên mặt hắn ta vặn vẹo vì nụ cười, kết hợp với hơi nước mơ hồ trong mắt hắn ta, thoạt nhìn vô cùng điên cuồng: “Bởi vì... tình yêu là của hắn.”
Hắn ta nói rất nhỏ, Hoa Hướng Vãn sửng sốt, chỉ thấy hắn ta bỗng chợt lui ra khỏi mũi kiếm của nàng.
Sau đó hắn che vết thương, lảo đảo đi về phía cửa.
Trong mắt hắn ta là mong đợi và khát vọng đang kiềm chế, bước chân của hắn ta và tiếng bước chân của Hồ Miên đan xen vào nhau, lúc Hồ Miên đẩy mở cửa lớn đi vào trong, hắn ta giang hai tay nhào về phía nàng.
Hắn ta không dùng bất kỳ linh lực nào, cũng không dùng bất kỳ vũ khí gì, Hoa Hướng Vãn nhìn ra được, hắn ta chỉ muốn ôm Hồ Miên.
Nhưng ngay trong nháy mắt hắn ta nhào qua, Hồ Miên gần như không chút do dự, một roi hung hăng hất hắn ta ra.
Hắn ta bị linh lực của Hồ Miên tổn thương nặng nằm trên đất, gân cốt toàn thân đứt đoạn, không có cách nào đứng lên được nữa.
Nhưng hắn ta vẫn giãy giụa, chẳng qua sự giãy giụa của hắn ta quá yếu ớt, nhìn qua gần như không có chút cử động nào.
Hồ Miên nhận ra được đây là ai, lập tức nghiến răng: “Vu Sinh?!”
Nói xong, nàng tiến lên trước, kéo Vu Sinh, hung hăng bóp cổ hắn ta.
“Đợi đã!”
Hoa Hướng Vãn vội lên tiếng, Hồ Miên quay đầu: “Làm sao thế?”
Cũng chính ngay lúc này, Vu Sinh bỗng chợt nhào đến phía trước, duỗi tay ôm chặt Hồ Miên vào lòng, Hồ Miên cũng không chút do dự, một chưởng xuyên qua tim hắn ta, phẫn nộ quát: “Buông ra!”
“Là của ta.” Vẻ mặt Vu Sinh dần tan rã nhưng trong mắt hắn ta lại lộ ra mấy phần vui mừng. Hắn ta nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, mơ hồ không rõ: “Là của Vu Sinh.”
Cái ôm này, không liên quan đến Tần Mẫn Sinh, là do Vu Sinh hắn ta giành được.
Trong đầu hắn ta đều là hồi ức của “Tần Mẫn Sinh.”
Phụ mẫu của hắn, bằng hữu thời thiếu niên, Hồ Miên của hắn ta.
Rõ rằng hắn ta không cảm nhận được những tình yêu và tốt đẹp đó, nhưng hắn ta lại có mong chờ và khao khát.
Hắn ta không hiểu yêu và thiện, thế nên hắn ta chỉ có hận.
Hắn ta hận Tần Mẫn Sinh, bởi vì Tần Mẫn Sinh đã mang đi tất cả mọi thứ tốt đẹp của Vu Sinh.
Hai trăm năm nay, hắn ta chưa từng có giây phút an ổn, hắn ta đau khổ bất an, hắn ta lo nghĩ phát điên, thế nhưng cho đến giờ phút này, hắn ta ôm Hồ Miên, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại.
Hồ Miên sững sờ ôm hắn ta, trực giác mách bảo nàng có chuyện xảy ra, lại không biết là chuyện gì, chỉ cảm thấy mắt trái chy nước mắt khó hiểu, nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn về Hoa Hướng Vãn bên cạnh, chỉ hỏi: “Sao vậy?”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào, nàng nhìn mắt trái Hồ Miên đang rướm lệ, một lúc sau, nàng nặn ra một nụ cười: “Không có gì, bên ngoài như thế nào?”
“Tần Vân Thường vẫn còn đang mang người đi dọn dẹp,” Hồ Miên phản ứng kịp, đẩy Vu Sinh bên cạnh ra, đứng dậy, đạp lên máu Vu Sinh đi đến, bình tĩnh nói: “Ta dẫn người tới trước.”
“Muội đã mở Truyền Tống Trận xong rồi.”
Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua trận pháp cách đó không xa: “Tỷ dẫn người đưa bọn họ trở về đi.”
“Được.”
Hồ Miên gật đầu, nàng nhìn lướt qua quan tài gỗ khắp đại điện, rất lâu sau, nàng khàn giọng nói: “Sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội, Hồ Miên và A Vãn đến đưa mọi người trở về cung.”
Dứt lời, Hồ Miên quỳ xuống đất dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy, giơ tay lên gọi Linh Bắc bên cạnh: “Nâng quan.”
Đệ tử lên tiếng đáp lại, bắt đầu mỗi người nâng một cỗ quan tài nhảy vào Truyền Tống Trận rời đi.
Hoa Hướng Vãn nhìn đệ tử trong đại điện mang quan tài từng người một biến mất, chốc lát sau, Tần Vân Thường cũng mang người vào.
Cả người nàng ta ướt đẫm, trên người dính máu, Hoa Hướng Vãn nhìn nàng ta, chỉ nói: “Thế nào?”
“Cũng gần kết thúc rồi.”
Tần Vân Thường lau mặt một cái: “Ta để Linh Bắc xử lý sạch sẽ thi thể còn lại bên ngoài, còn hơn đệ tử lẩn trốn, Linh Bắc đang lục soát, một lúc nữa hẳn là sẽ có kết quả. Vọng Tú đâu?”
Tần Vân Thường vừa nói, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, Hồ Miên vỗ một cái quan tài ở bên, nhắc nhở Tần Vân Thường: “Chỗ này.”
Nghe nói như vậy, Tần Vân Thường lập tức đi đến, tới trước quan tài gỗ, bước chân nàng ta dừng lại. Chốc lát sau, nàng ta hít sâu một hơi, tiến lên phía trước, mở quan tài ra.
Hai trăm năm trôi qua, người nằm trong quan tài gỗ vẫn duy trì dáng vẻ của hai trăm năm trước, thân thể hắn được người tỉ mỉ vá lại, thoạt nhìn ngủ hết sức bình thản.
Tần Vân Thường lẳng lặng nhìn, thật lâu, nàng ta khó khăn nở nụ cười: “Không mặc xinh đẹp đến gặp ngươi, có phải ngươi lại muốn bới móc hay không? Không thích cũng vô ích, ta khó coi như vậy đó, người phải chịu thôi. Đi!”
Tần Vân Thường khép lại quan tài, khàn giọng nâng quan tài gỗ lên: “Ta đưa ngươi về.”
Vừa nói, nàng ta quay đầu nhìn hai người bên cạnh một cái: “Ta đi trước.”
Tần Vân Thường mang quan tài Trình Vọng Tú cùng nhau bước vào Truyền Tống Trận, Hồ Miên cũng cõng Tiêu Văn Phong lên, quay đầu nhìn Hoa Hướng Vãn nói: “Muội ở lại xử lý những chuyện phía sau, ta cũng...”
Lời còn chưa dứt, hai người bị một luồng gió mạnh từ bên ngoài thổi tới, Linh Bắc “Ầm” một tiếng, đập vào cửa đại điện.
Hoa Hướng Vãn cùng Hồ Miên lập tức quay đầu, thấy ở cửa xuất hiện một bóng người.
Cả người chàng bị mưa xối ướt đẫm, tay xách một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm được vải bao lại, áo trắng dính mấy giọt máu tươi, như tô điểm thêm vậy.
Da chàng rất trắng, trong vẻ bình tĩnh lộ ra một trạng thái bệnh tật không nói rõ được. Linh Bắc ho khan đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Thiếu quân đột nhiên xuất hiện, chúng ta đều không ngăn được...”
“Lui xuống.”
Tạ Trường Tịch lạnh nhạt nói, giọng nói không có chút ý trao đổi nào.
Từ trên người chàng, trực giác Hoa Hướng Vãn nhận ra mấy phần nguy hiểm, tim nàng đập nhanh, nắm chặt tay, trên mặt lại giả vờ bình tĩnh, dặn dò Linh Bắc: “Xử lý những chuyện còn lại trước đi, sau đó ngươi hãy tự rời đi theo Truyền Tống Trận.”
“Vâng.”
Linh Bắc không dám nói nhiều, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Hồ Miên nhìn qua hai người, lắp bắp nói: “Vậy... vậy ta cũng đi đây.”
Dứt lời, nàng cúi đầu, bước vào Truyền Tống Trận, biến mất ở đại điện.
Trong nháy mắt đại điện chỉ còn lại Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch, hai người lẳng lặng đối mặt, dưới sự quan sát của thần phật bốn phía, Hoa Hướng Vãn khẽ mỉm cười.
“Ô!” Nàng dường như có chút xúc động: “Chàng, vậy mà lại đến rồi.”