Thanh âm của nàng trong trẻo, từng chữ từng chữ một vang vọng trong đại điện, nhưng nội dung trong câu nói lại khiến Ninh Kham có chút ngây người, ngay cả Thường Hỉ cũng lộ ra vẻ khó tin!
“Ngươi…Ngươi vừa nói cái gì?”
Ninh Tương Y nhìn ông, một lần nữa nói rõ từng từ từng chữ, “Tội chết thứ ba này con không có cách nào phủ nhận, con không thể phủ nhận việc Con vẫn luôn ở Ngọc Hành, cũng không thể phủ nhận con vẫn luôn trợ giúp Tiêu Uyên, cho nên người nghi ngờ con là điều đương nhiên, con không thể phản bác, cũng không thể yêu cầu người tin con.
Vì vậy con quyết định cả đời này sẽ không gả đi, bán mình cho đất nước, xin bệ hạ…ân chuẩn”
Dứt lời, nàng lại dập đầu một lần nữa, lúc vầng trán chạm đất, nháy mắt này nàng đột nhiên nghĩ đến Ninh Úc.
Lúc trước khi tiến cung, nàng không liệu trước được rằng trong tay Tả tướng sẽ có chứng cứ mấy năm nay nàng trợ giúp Tiêu Uyên, cho nên vẫn tưởng nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng sự việc đột ngột biến hóa, khiến nàng phải thay đổi kế hoạch.
Nhưng không biết tại sao, rõ ràng nên chuyện cả đời không gả này nàng đã quyết định từ lâu, đột nhiên lúc này lại nghĩ đến Ninh Úc? Mà tại sao trong lòng lại còn cảm thấy có chút áy náy?
Nàng không rõ…mà thôi dứt khoát không nghĩ đến nữa!
Mãi lâu sau, Ninh Kham mới tiêu hóa được câu nói của Ninh Tương Y.
Ông chần chờ nhìn Ninh Tương Y, thần sắc phức tạp.
“Ngươi thật sự đã quyết định, cả đời này không gả?”
Ninh Tương Y mấp mấp môi, nói.
“Chắc chắn!?
Ninh Kham lại rơi vào trầm mặc, Ninh Tương Y này hoàn toàn nắm bắt được suy nghĩ của ông.
Quả thật, Ninh Tương Y muốn trở về, ông lo rất nhiều, một là trên người Ninh Tương Y có vũ khí lợi hại, bất kế là gả cho ai, chỉ e cũng sẽ là tai họa cho đất nước!
Hai…là Ninh Tương Y cùng Tiêu Uyên có giao tình, ông cũng lo lắng một ngày kia nếu Tiêu Uyên cầu hôn, ông không từ chối được, nhưng nếu là Ninh Tương Y tự mình nói cả đời không gả, cũng không có ý với ai, như vậy ông cũng tiện ăn nói.
Thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất, ông hoài nghi giữa Ninh Tương Y và Tiêu Uyên có tình cảm, lần này trở về là âm mưu của nước láng giềng, thế nhưng nếu nàng cả đời này không gả, cả đời ở lại bảo vệ Đại Dục, ông còn phải lo lắng điều gì nữa?
Đem nàng vững vàng buộc chung một chỗ cùng với Đại Dục, tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Cho nên ông thật sự bội phục Ninh Tương Y, nàng quá mức thông minh, nói là cả đời không gả, mà không phải là tuyệt đối không gả cho người ngoài, bởi nàng gả cho ai cũng đều không được.
Nàng hôm nay đi từng bước, từ lúc bắt đầu khiến đám người kia lui xuống, e rằng đã tính sẵn phải đi như thế nào.
Đầu tiên là bộc lộ tài hoa của mình, cho dù nàng không giao ra thuốc nổ vũ khí lợi hại trong tay ra, thì ông cũng không nỡ giết nàng.
Hai là bộc lộ địa vị cùng tài nguyên nàng nắm giữ, để ông không thể giết nàng.
Ba là biểu đạt quyết tâm của mình, đem bản thân mình cùng với quốc gia gắt gao buộc chung một chỗ! Dựa vào tài trí để khiến ông trọng dụng nàng, lại không còn có ý muốn giết nàng nữa.
Từng bước đi, quả thật là quá thông minh.
Cho dù cái kết quả cuối cùng này…đối với nàng mà nói là quá tàn nhẫn!
Một nữ tử, cả đời không lấy chồng, mà lại có năng lực như vậy, chỉ sợ cả đời sẽ không thể có cuộc sống yên bình…Nàng làm vậy là hi sinh quá lớn! Ông lúc còn sống còn có thể bảo vệ nàng, thế nhưng lúc ông không còn tại thế thì nàng phải làm sao?
Hoàng đế đời tiếp theo nếu như thăm dò đồ vật của nàng, nàng lại không có nhà chồng hậu thuẫn, thì phải làm sao?
Cho nên, dù đây là biện pháp giải quyết tốt nhất vấn đề trước mắt, nhưng ông vẫn lần nữa hỏi lại, “Con thật sự đã quyết định rồi sao?”
Ninh Tương Y vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng không biết tại sao trong lòng đột nhiên lại trào dâng tư vị chua xót.
Mà Ninh Úc ở ngoài điện, lúc này hắn đàn đứng dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn về phía đại điện, mi tâm nhíu chặt, vì sao, hoàng tỷ phải khổ như vậy?
“Xác định.”
Nàng chậm rãi nhắm mắt, xem nhẹ tất cả, từ tốn nói.
“Tốt!”
Ninh Kham đột nhiên cười!
Ông cười càng ngày càng to, bởi vì, ông đã có thêm một đứa con trai rồi!
Ninh Tương Y cả đời không gả, vì đền bù cho nàng sau này, ông chỉ có thể cho nàng địa vị, để nàng ở bất cứ đâu, đều có thể cao ngạo bất bại, mà Ninh Tương Y tài hoa hơn người, nàng một lòng vì nước tận lực, cả đời không gả, đối với bản thân mà nói, là thiệt thòi, đối với quốc gia mà nói lại là phúc lợi.
Giờ phút này, hắn không thể biểu hiện hiện ra sự đồng tình, chỉ có vui mừng như vậy.
Tiếng cười vang truyền ra ngoài đại điện, khiến Ninh Úc suy nghĩ sâu xa, khiến các đại thần kinh hoảng.
Ninh Úc không ngờ, trong tay tả tướng lại có chứng cứ gây bất lợi cho hoàng tỷ, dù sao hắn cũng không rõ những chuyện hoàng tỷ làm ở Ngọc Hành, Giản Tây người này đã nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Nhìn vẻ mặt giận dữ của hoàng đế, trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, mặc kệ kết quả như nào, hắn sẽ không để cho hoàng tỷ bị thương, càng sẽ không để nàng rời đi, thậm chí việc đối đầu cùng hoàng đế cũng đã chuẩn bị tốt.
Nhưng giờ nghe thấy Hoàng đế cười to, hắn ngược lại có chút bất an, trừ phi là hoàng tỷ đã làm chuyện gì đó rất quan trọng, nếu không với những bằng chứng mà tả tướng có trong tay, hoàng đế sẽ không thể bỏ qua dễ dàng cho hoàng tỷ như vậy được.
Nghĩ đến đây, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Tả tướng, không ngờ Tả tướng còn có bản lĩnh này, trước đó hắn luôn bận bịu việc Ngân trang và Chiêu ngục, cũng không có dính dáng gì đến Tả hữu, mà ông ta lại luôn rất an phận.
(Chiêu ngục: nhà tù trực tiếp nằm dưới sự quản lý của hoàng đế, tất cả các phạm nhân trong nhà tù đều do chính hoàng đế kết tội)
Mỗi lần xung đột lợi ích với Ninh Úc, Tả tướng đều chủ động nhượng bộ, cho nên Ninh Úc mới không thèm bận tâm đến ông ta.
Nhưng giờ, Ninh Úc nhìn thấy trong đáy mắt ông ta ẩn chứa sát ý.
Tả tướng lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hoàng đế cười, điều này chứng minh Ninh Tương Y đã thành công! Nàng thuyết phục được hoàng đế, nhưng đến cùng là làm thế nào thuyết phục được? Hoàng đế rõ ràng đã động viên nghi tâm mà?
Không để bọn hắn phải chờ lâu, đám người lại một lần nữa được triệu kiến vào trong đại điện, mà lần này, bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Hoàng đế rất cao hứng, mặt hồng hào, hai mắt có thần.
Ngược lại.
Thường Hỉ sắc mặt khó coi, dường như còn có chút kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ), cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến lão nhân gia này mất đi sự bình tĩnh như vậy.
Ninh Tương Y thì ung dung cười đứng bên cạnh hoàng đế, thấy Ninh Úc tiến vào còn hướng hắn nháy nháy mắt.
Ninh Úc mặc dù cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nhìn nàng bộ dáng thoải mái, cũng nở nụ cười, chỉ hi vọng là thật sự không sao, trở về hắn hỏi nàng sau.
Tả tướng nhìn quan hệ giữa Ninh Tương Y và hoàng đế hòa thuận, thực tế đã không thể ẩn nhẫn được nữa, trực tiếp tiến lên một bước, hỏi.
“Bệ hạ, liên quan đến ba đại tội chết của nàng ta, nên xử lý như nào ạ?”
Ninh Kham có chút bất mãn liếc hắn một cái, lần đầu tiên cảm thấy Tả tướng không có mắt nhìn tinh tế.
“Đại tội cái gì? Nàng là con gái của trẫm, nàng phạm tội gì?
Ninh Kham vừa nói xong, Tả tưởng kinh hãi đến mức quên mất bốn phận của mình, “Thế nhưng nàng ta rõ ràng phạm tội phản quốc…”
“Trẫm nói không có thì chính là không có, Long ái khanh, người đang chất vấn trẫm sao?”
Thấy Ninh Kham giận tái mặt, Tả tướng như bừng tỉnh từ giấc mông, vội vàng quỳ xuống, âm thần cắn răng, “Thần không dám.”
Ninh Kham lúc này mới hài lòng hừ một tiếng, lạnh giọng nói, “Hi vọng các người nhớ kĩ! Y nhi là con gái của trẫm, từ nay về sau, trẫm không muốn nghe mấy tin hoang đường về nàng như phản quốc hay gì nữa!”
“Chúng thần tuân chỉ!”
Không ít người bất giác hành lễ thần phục, mà lúc này, có một quan văn cảm thấy không ổn, liền tiến lên một bước nói, “Bệ hạ, quân vô hí ngôn người đã chính miệng tước đi phân vị của nàng, nàng giờ đã không còn là Triều Dương công chúa, không còn là con gái của người!”
- ---------------------------.