Lương Phóng chỉ có một đứa con trai là Lương Hâm, điểm này Trác Thiệu rất rõ ràng.
Hiện tại, Lương Phóng nói con trai hắn tên là Lương Thần.
Như vậy, Lương Thần... Chính là Lương Hâm?
Đột nhiên ý thức được điểm này, Trác Thiệu như rơi xuống hầm băng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này.
Hắn và Lương Hâm trao đổi vẫn rất nhiều, mà dựa theo tin tức Lương Hâm tiết lộ... Mẹ y qua đời khi y còn nhỏ, nhưng cha yêu mẹ y rất nhiều, không tìm mẹ kế cho y cũng rất yêu thương y.
Y vẫn luôn ở thành phố H, trường trung học cơ sở là trường ngoại ngữ, sau đó thi đậu vào đại học tốt nhất tỉnh...
Trác Thiệu đã từng thấy ảnh tốt nghiệp của Lương Hâm ở trường ngoại ngữ, cũng chính vì vậy, hắn tin tưởng không nghi ngờ vào cách nói của Lương Hâm.
Hắn vẫn cho rằng Lương Hâm lớn lên như một hoàng tử nhỏ, nhưng bây giờ, có người nói với hắn rằng Lương Thần chính là Lương Hâm.
Trác Thiệu quả thực không thể tin được điều này.
Lương Thần, tại sao lại là Lương Hâm?
Nếu Lương Thần chính là Lương Hâm...
Trác Thiệu chỉ cảm thấy khí lực cả người mình đều bị rút ra, một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Nếu như là ở kiếp trước, hắn biết Lương Hâm chính là Lương Thần, có lẽ sẽ cảm thấy Lương Hâm là bởi vì cảm kích ân cứu mạng lúc trước của hắn, mới có thể giúp hắn khi hắn ra tù.
Nhưng bây giờ...
Nghĩ đến tình cảm của đứa nhỏ Lương Thần dành cho mình, nghĩ đến Lương Hâm tự mình đến đón hắn ra tù, đối với hắn coi trọng như vậy, nghĩ đến nhiều năm như vậy, Lương Hâm vẫn độc thân...
Lần đầu tiên Trác Thiệu có cảm giác đau thấu tim gan.
Lương Hâm, có phải cũng thích hắn hay không?
Tiểu mập mạp kiếp trước bị hắn bóc lột kia, thật ra là thích hắn?
Cho nên sau đó, mới có thể đến đón hắn ra tù, cho hắn nhiều cơ hội như vậy...
Kiếp trước hắn thích Lương Hâm, mà Lương Hâm, kỳ thật cũng thích hắn, thậm chí từ rất sớm, đã thích hắn.
Một số chuyện trước kia làm cho hắn nghi hoặc, lúc này tất cả đều rõ rõ ràng ràng.
Hắn vẫn cảm thấy Lương Hâm là người kiêu ngạo như vậy, nếu thật sự thích hắn, tuyệt đối sẽ không không có biểu hiện gì đó, cho nên mới cảm thấy Lương Hâm không có khả năng thích hắn, nhưng Lương Hâm trong xương tủy, kỳ thật vẫn luôn là Lương Thần tự ti.
Cho nên giấu diếm chuyện mình kỳ thật chính là Lương Thần, thậm chí cố ý bịa ra một ít chuyện thuộc về Lương Hâm.
Bọn họ khi đó, kỳ thật là thích nhau.
Bọn họ lúc ấy có cơ hội ở cùng một chỗ, hết lần này tới lần khác...
Sau khi hắn yêu Lương Hâm, hắn có một ít hành động, Lương Hâm cũng chậm rãi tiếp nhận, nếu khi đó Lương Hâm không bị bệnh, nói không chừng bọn họ đã sớm ở bên nhau, nhưng Lương Hâm bị bệnh.
Cho nên, sau đó hắn lại đối với y nói bóng gió, người này mới không có chút phản ứng.
Về phần tại sao y lại bị ung thư dạ dày...
Ngẫm lại cuộc sống của Lương Thần trước khi gặp được mình, đôi mắt Trác Thiệu không thể tránh khỏi chua xót khó chịu.
Hắn cho tới bây giờ cũng không biết, lại có người cho hắn một phần thâm tình như vậy.
Lương Thần... Lương Hâm...
Trác Thiệu suy nghĩ rất nhiều, nhưng kỳ thật cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, mà lúc này, Lương Phóng che mặt, nhìn Trác Thiệu có chút phản ứng không kịp: "Trác Thiệu?"
Thanh âm của Lương Phóng kéo Trác Thiệu trở lại hiện thực, hắn nhìn Lương Phóng, biểu tình càng ngày càng lạnh.
Lúc trước, Trác Thiệu cảm thấy Lương Phóng là một người rất lợi hại, hắn sùng bái người này, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy người này quả thực là cặn bã.
Sinh con ra không chăm sóc cho tốt, vì có thể thu hồi tiền vốn mà ăn bớt ăn xén vật liệu, loại người này không phải là súc sinh thì là cái gì?
Nếu như không phải tại ông, Lương Hâm nào cần phải chịu nhiều khổ sở như vậy, thậm chí tuổi còn trẻ bị ung thư dạ dày?
Ánh mắt Trác Thiệu nhìn Lương Phóng lạnh như băng.
Lúc trước hắn chiếu cố Lương Thần, đã nghĩ tới, nếu tương lai gặp được cha của Lương Thần, hắn nhất định phải cho người kia một chút giáo huấn, hiện tại biết được Lương Thần chính là Lương Hâm, cảm xúc như vậy càng nồng đậm.
Hắn hận không thể đánh chết Lương Phóng mới tốt.
Nhưng hiện tại đôi tay không ngừng run rẩy, đã vô lực động thủ nữa.
Huống chi, hắn cũng không tốt hơn Lương Phóng chỗ nào.
Hắn cũng muốn tự đánh chết chính mình.
Kiếp trước tiểu mập mạp kia thích hắn, sau khi làm bạn cùng bàn của hắn vô cùng vui vẻ, lại luôn bị hắn bỏ qua, lạnh lùng đối đãi, kiếp này thì sao?
Nghĩ đến bộ dáng thương tâm của Lương Thần mấy ngày trước, Trác Thiệu cảm thấy mình quả thực không phải người.
"Trác Thiệu, cậu không sao chứ?" Lương Phóng bị Trác Thiệu bất ngờ đấm một quyền có chút bối rối, trên mặt nóng rát đau đớn, nhưng lúc này, ông vẫn nên quan tâm Trác Thiệu một chút.
Tình huống của Trác Thiệu, thật sự có chút không thích hợp.
Đánh ông lại đánh chính mình còn chưa tính, Trác Thiệu hiện tại vẻ mặt dữ tợn, còn rơi nước mắt.
Trên mặt có chút ngáy, lúc này Trác Thiệu mới phát hiện mình rơi lệ.
Hắn đã bao nhiêu năm không khóc, hiện tại lại khóc?
Bất quá, hắn hẳn là nên khóc...
Trác Thiệu lạnh mặt lau nước mắt trên mặt, hướng về phía Lương Phóng nói: "Lương Thần chính là tiểu đệ tôi đã nói trước đó."
"Cậu biết Lương Thần?" Lương Phóng có chút giật mình nhìn Trác Thiệu, ông muốn hỏi nhiều hơn, lại đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Trác Thiệu.
Lương Phóng đột nhiên không hỏi ra được.
Trác Thiệu lúc trước vẫn luôn nhiệt tình với ông, mang theo chút tôn kính, nhưng sau khi biết Lương Thần là con trai của ông thì lại đánh ông...
Điều này... Là bởi vì mấy năm nay, Lương Thần luôn sống không tốt?
Lương Phóng đã nhiều năm không bị đánh, nhưng hiện tại Lương Thần bị bắt cóc, Trác Thiệu rõ ràng lại vì Lương Thần đánh ông, trái lại khiến ông dâng lên một cỗ chột dạ.
Trong xe trầm mặc một trận, tài xế phía trước quay đầu nhìn vài lần, nhưng cái gì cũng không dám hỏi.
Trác Thiệu lại nhìn chằm chằm Lương Phóng một hồi lâu, đột nhiên nói: "Đoạn thời gian trước, tôi vẫn ở cùng một chỗ với Lương Thần."
"Tôi không nên để cậu ấy ở nhà một mình..."
Hắn có rất nhiều chuyện muốn chất vấn Lương Phóng, nhưng lúc này, nói những thứ đó không có ý nghĩa.
Lương Thần bị bắt cóc.
Lúc trước hắn đối với đứa nhỏ này rất lãnh đạm, đã làm cho đứa nhỏ này rất thương tâm, hiện tại lại bị bắt cóc, cũng không biết lúc này đứa nhỏ có bao nhiêu sợ hãi.
Hắn phải nhanh chóng cứu cậu ra càng sớm càng tốt!
Trác Thiệu nhắm mắt lại, nhớ lại vụ bắt cóc kiếp trước.
Kiếp trước Lương Thần bị bắt cóc, đó là vào đầu tháng giêng, đại khái hai mươi mấy ngày sau.
Khi đó hắn, ở trong đám côn đồ huyện Phúc Dương, đã lăn lộn ra một chút tên tuổi, thậm chí không cần đi xin tiền Lương Thần, cũng có thể tiếp tục sinh hoạt, vì thế nên không đi tìm Lương Thần.
Nhưng hắn có nói với người khác, nói hắn bảo kê Lương Thần, lời này vẫn có chút tính toán, mọi người đều biết tiểu mập mạp này là "con mồi" của hắn, ngược lại không có ai đi tống tiền Lương Thần nữa.
Sau khi có tin tức của Lương Thần, những người đó còn đặc biệt chạy tới nói cho hắn biết.
Bọn họ nói cho hắn biết, nói là Lương Thần mất tích, hiện tại rất nhiều người đang tìm Lương Thần, còn nói Lương Thần hẳn là bị người bắt cóc.
Tiểu mập mạp kia trên tay có tiền, lại rất ngốc không biết phải giấu một chút, bị bắt cóc cũng là bình thường... Hắn có chút hận sắt không thành thép, cùng lúc đó, việc này cũng bị hắn ghi nhớ ở trong lòng.
Dù sao hắn cũng không cần đi học, dứt khoát mỗi ngày đều đi khắp nơi, muốn xem coi có thể tìm được tiểu mập mạp kia hay không.
Kết quả là, hắn đã cố tình tìm lại tìm không được, nhưng hai ngày sau, hắn vô tình tìm thấy một chút dấu vết để lại.
Khi đó hắn sống ở nông thôn, một ngày đột nhiên nhìn thấy trong thôn bọn họ xuất hiện một người lạ.
Hắn hỏi mấy người, sau đó được cho biết đó là thân thích của gia đình họ Ngụy ở thôn bên cạnh, gần đây đã chuyển tới ở bên kia.
Người họ Ngụy kia, tên là Ngụy Vĩ Dương, tuy rằng bởi vì lớn tuổi không cùng bọn côn đồ lẫn lộn cùng một chỗ, nhưng hắn cũng có quen biết, là một nhân vật có đủ cái gọi là Ngũ Độc, ăn nhậu chơi gái cờ bạc cái gì cũng làm.
Gã không muốn nuôi cha mẹ, liền đuổi cha mẹ mình ra khỏi nhà, vợ gã bị gã đánh đến không chịu nổi, một ngày nào đó cũng đột nhiên mang theo đứa nhỏ bỏ chạy.
Gã vẫn một mình ở, một người ăn no cả nhà không đói, hiện tại đột nhiên trong nhà có thêm thân thích?
Trác Thiệu lúc ấy cảm thấy có chút không đúng.
Tối hôm đó, hắn lẻn đến thôn kia và đến gần ngôi nhà nọ.
Sau đó, hắn phát hiện bọn họ bắt cóc Lương Thần.
Khi đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, lại rất không thích những cảnh sát ở huyện thành luôn tìm hắn gây phiền toái, nên không có báo cảnh sát, trái lại đơn thương độc mã, cầm dao phay xông vào.
Bất quá, cũng may hắn không báo cảnh sát, mà là xông vào... Nếu trì hoãn thêm một lát nữa, Lương Thần nói không chừng sẽ mất mạng!
Lúc ấy, cha Lương Thần không chịu trả tiền chuộc, mà là báo cảnh sát, chọc giận hai tên bắt cóc kia, hai tên bắt cóc kia lại bị Lương Thần nhìn thấy mặt của bọn họ... Mắt thấy không lấy được tiền chuộc, liền tính toán giết con tin là Lương Thần, suốt đêm đem Lương Thần ném xuống sông.
Tất nhiên, họ không thành công, vì hắn chạy vào.
Hắn cùng hai tên bắt cóc kia đánh nhau, tuy rằng đánh không có kết cấu gì, nhưng hắn la hét lại vung dao phay, đúng là dọa cả hai tên bắt cóc đều sợ chạy mất, cũng dẫn người hàng xóm láng giềng đến.
Tên cướp bỏ chạy, người chung quanh lại tới, biết Lương Thần không có việc gì, hắn lại không muốn bị gọi đến đồn cảnh sát ghi chép, liền rời đi.
Chuyện sau đó hắn hầu như hoàn toàn không biết gì... Ngay sau khi cứu Lương Thần, cách một ngày, hắn giết người.
Trác Vinh Minh trừng phạt đúng tội, nhưng khi đó hắn rốt cuộc tuổi còn nhỏ, đột nhiên giết người đều bị dọa sợ, cả người đều hoảng hốt, ở trong trại tạm giam mấy ngày không ăn cơm, nào còn rảnh quan tâm một người bạn học mà mình đã cứu trước đó?
Nghĩ tới đây, Trác Thiệu đột nhiên nghĩ đến, những ngày mình bị giam giữ, cảnh sát đối với hắn rất tốt.
Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ đến Lương Phóng nói mình có người quen ở cục cảnh sát, lại biết hơn phân nửa là Lương Phóng giúp chào hỏi.
Mà khi đó Lương Thần suýt nữa bị giết...
Lúc ấy công ty của Lương Phóng xảy ra vấn đề, đương nhiên ông không lấy ra được số tiền bọn bắt cóc đòi.
Tất cả mọi chuyện đều xâu chuỗi lại, trong lòng Trác Thiệu lại càng thêm khó chịu.
Tài xế lái xe rất nhanh, nhưng khi đến huyện Phúc Dương, trời đã tối.
Trong lúc đó, Lương Phóng lại nhận được một cuộc điện thoại, trong điện thoại, kẻ bắt cóc bảo ông không được báo cảnh sát, sáng mai đưa tiền đến một chỗ.
Lương Phóng đáp ứng, nhiều lần dặn bọn bắt cóc không được làm tổn thương Lương Thần.
Kẻ bắt cóc cố ý thay đổi giọng nói cũng đáp ứng, nhưng trái tim Trác Thiệu lại không ổn định được.
Những kẻ bắt cóc kia, hẳn là bị Lương Thần nhìn thấy mặt, chính là bởi vì như vậy, bọn họ không muốn thả Lương Thần, sợ sau khi Lương Thần bị thả đi, sẽ dẫn người đi bắt bọn họ.
Dưới tình huống như vậy, cho dù Lương Phóng đồng ý đưa tiền, bọn họ cũng có thể... Giết con tin.
Hai chữ giết con tin hiện lên trong lòng Trác Thiệu, cả người Trác Thiệu không thể ngăn được run rẩy một chút.
Mà lúc này, xe của hắn và Lương Phóng dừng lại ở tiểu khu nhà Lương Thần.
"Chúng ta lên lầu trước? Tôi đã nói với họ ngày mai tôi sẽ đưa tiền chuộc, nó... Chắc nó sẽ ổn thôi." Lương Phóng nói, ông có chút muốn báo cảnh sát, nhưng sợ Lương Thần gặp chuyện không may, lại không dám.
Âm thanh trong cuộc gọi mà bọn bắt cóc gọi cho ông, chính là tiếng nức nở của Lương Thần.
Lương Phóng vẫn không thích đứa con trai này của mình, ông chưa từng chăm sóc đứa nhỏ này cho dù một ngày, làm sao thích được?
Nhưng đây là con trai ông.
Sau khi biết Lương Thần bị bắt cóc, ông đột nhiên cực kỳ rõ ràng nhận ra điểm này, đồng thời sợ hãi vạn phần.
Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé này...
"Phải báo cảnh sát! Chú báo cảnh sát trước, tôi sẽ ra ngoài tìm người." Trác Thiệu nói.
Sáng nay trời có mưa nhỏ, nhưng bây giờ trời đã nắng... Nhìn sắc trời, Trác Thiệu từ trên xe nhảy xuống, sau đó chạy về một hướng.
"Trác Thiệu?!" Lương Phóng thấy Trác Thiệu cứ như vậy chạy, có chút phản ứng không kịp, ông suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có thể báo cảnh sát.
Dẫn tài xế lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa nhà, sau khi phát hiện trong nhà quả thật không có người, Lương Phóng lấy điện thoại di động ra, liền gọi điện thoại cho một bạn học của mình.
Bạn cùng lớp của ông, hiện là phó giám đốc sở cảnh sát huyện Phúc Dương.
Gọi hai cuộc điện thoại liên tục, Lương Phóng mới rảnh rỗi nhìn căn nhà này, sau đó liền phát hiện, căn nhà này đã hoàn toàn không giống với ấn tượng của ông.
Trước kia phòng khách phòng ăn, cái gì cũng không có, nhưng hiện tại đặt các loại đồ nội thất, phòng bếp cũng có dấu vết sử dụng, thoạt nhìn lại vô cùng ấm áp.
Lương Phóng đột nhiên nghĩ tới lời Trác Thiệu nói lúc trước, Trác Thiệu nói hắn và Lương Thần ở chỗ này... Cho nên nơi này thay đổi, là bởi vì Trác Thiệu?
Lúc đầu Lương Phóng chỉ là hoài nghi, nhưng rất nhanh đã xác nhận điểm này.
Ông ở phòng khách nhìn thấy một quyển sách giáo khoa lớp 9, vừa mở ra, liền nhìn thấy trên đó viết hai chữ Trác Thiệu.
Lương Phóng cười khổ một chút, xem như hiểu được vì sao Trác Thiệu lại đánh ông.
Ông đã luôn luôn biết rằng ông không phải là một người cha tốt.
Lương Phóng sợ kinh động quá nhiều người, cũng không trực tiếp báo cảnh sát, mà gọi điện thoại cho bạn học của mình, đồng thời hẹn bạn học kia đến nhà.
Bạn cùng lớp của ông không thể đến ngay lập tức, nên ông đi vòng quanh phòng.
Trước kia lúc ông ăn tết trở về thường ở phòng ngủ phụ, hiện tại dán giấy dán tường màu hồng phấn, rèm cửa sổ lại là màu vàng nhạt, rõ ràng đã trở thành khuê phòng của cô gái nhỏ... Lương Phóng nghĩ đến cô bé được Trác Thiệu dẫn đến bên kia.
Mà phòng Lương Thần...
Trước kia ông cũng từng vào phòng Lương Thần, khi đó bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt, hiện tại nơi này một chút đồ ăn vặt cũng không nhìn thấy, chính là trên giường có chút nhăn nhúm, ném một cái cặp sách.
Lương Phóng nghĩ tới cảnh ngày đó Trác Thiệu gọi điện thoại trước mặt ông, để con cái trong nhà ngoan ngoãn ăn cơm, đột nhiên có điểm hụt hẵng.
Căn phòng cuối cùng... Lương Phóng ở đầu giường trong căn phòng kia nhìn thấy rất nhiều sách giáo khoa viết tên Trác Thiệu, rất hiển nhiên, phòng này là của Trác Thiệu.
Lương Phóng vẫn cho rằng trong nhà Trác Thiệu rất rất có bối cảnh, không nghĩ tới Trác Thiệu lại ở cùng một chỗ với con trai mình... Ông có chút không rõ nguyên nhân, lúc này, cũng không có tâm tư đi tìm hiểu nguyên nhân.
Lương Phóng trở lại phòng khách, lấy ra một điếu thuốc muốn hút, sau khi châm lửa, lại dập tắt.
Ông đợi gần nửa tiếng, bạn học của ông mới vội vã đến, hiện tại đã tan tầm, ông ta mặc thường phục, bên cạnh còn mang theo một thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
"Lão Lương, con trai ông bị bắt cóc? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?", bạn học Lương Phóng vừa vào cửa đã nói.
"Tôi cũng không rõ ràng lắm, cậu biết không, tôi mấy năm nay vẫn luôn ở tỉnh thành." Lương Phóng nói, lại hít sâu một hơi: "Thường Chu, tiền chuộc tôi mang tới rồi, ngày mai sẽ đi đưa cho bọn bắt cóc, tôi... Tôi chính là có chút sợ..."
"Cậu bây giờ mới biết sợ? Sao mấy năm nay không đưa thằng bé đi?" Thường Chu nhíu mày nói.
"Tôi không biết nuôi con, hơn nữa nó cũng không còn nhỏ..." Lương Phóng nói.
Thường Chu có chút cạn lời.
Thời đại của bọn họ, mười bốn mười lăm tuổi đã không nhỏ, lại nói trước kia, tuổi này đều đã kết hôn, nhưng hiện tại so với trước kia đã sớm không giống nhau.
Hiện tại nhà nào cũng chỉ có một đứa bé, thiếu niên thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, đều bị cha mẹ coi như trẻ con.
Nhưng lúc này, ông ta nói những thứ này đã vô dụng, hơn nữa ông ta cũng biết, lúc trước vợ Lương Phóng qua đời, Lương Phóng bị đả kích rất lớn.
Sau đó, ông ta thậm chí đã hơn mười năm cắt đứt liên lạc với Lương Phóng... Lương Phóng là hai năm nay mới liên lạc lại với ông ta.
Lại nói tiếp, nếu không phải con trai Lương Phóng xảy ra chuyện, ông ta cũng không biết đứa nhỏ kia hóa ra vẫn ở trong tiểu khu này.
Thở dài, Thường Chu cũng không nói cái này nữa, mà là hỏi: "Cậu có biết bọn bắt cóc là ai không?"
"Không biết." Lương Phóng lắc đầu.
"Bình thường loại tình huống này, bọn bắt cóc đều là đối với nhà cậu có chút hiểu biết. Con trai cậu có để lại manh mối gì không?" Thường Chu lại hỏi.
"Tôi vừa mới trở về, cái gì cũng không biết." Lương Phóng nói.
Biển người mênh mông, trong lúc nhất thời cũng không có chỗ tìm người, Thường Chu liền nói: "Trước tiên ở nhà kiểm tra xem, phòng con trai cậu ở đâu?"
Lương Thần cũng không phải ở nhà bị bắt cóc, trong phòng nhìn không ra cái gì, nhưng Thường Chu xách cặp sách trên giường, mở ra nhìn một chút...
Vẻ mặt của cảnh sát này có chút sững sờ.
"Lão Lương à, tôi xem như hiểu rõ bọn bắt cóc vì sao lại bắt con cậu!"
Lương Phóng nhìn thoáng qua trong cặp sách, cũng sửng sốt.
Trong cặp sách này đặt bốn xấp tiền, xem độ dày hẳn là một chồng một vạn, ước chừng bốn vạn đồng.
Mấy ngày trước ông đặc biệt nghèo, trên người một trăm đồng cũng không lấy ra được, vì thế tháng trước cũng không cho Lương Thần tiền, kết quả... Con trai ông lại giàu có như vậy sao?
"Để cho một đứa trẻ cầm nhiều tiền như vậy, cũng chỉ có cậu làm được!" Thường Chu nói, tiền tiết kiệm của nhà ông ta cũng chỉ có năm sáu vạn.
Lương Phóng trầm mặc.
Mà lúc này, Trác Thiệu đã đi tới chỗ kiếp trước hắn cứu Lương Thần.
Nếu Lương Thần vẫn bị hai tên bắt cóc kiếp trước bắt, vậy hẳn là vẫn còn ở trong căn nhà đó.
Một mình hắn chống lại hai tên bắt cóc, có lẽ có chút nguy hiểm, nhưng khẳng định là có thể cứu Lương Thần ra, dù sao hai người kia cũng không phải là kẻ bắt cóc chuyên nghiệp, hơn nữa nơi này là nông thôn, mọi người vì để chiếu cố nhau, xây nhà đều là xây cùng một chỗ, nói cách khác hàng xóm láng giềng của bọn bắt cóc, đều là có người.
Sau khi đánh nhau, hắn chỉ cần giống như kiếp trước hô to một chút, khẳng định rất nhanh có thể đem hàng xóm xung quanh gọi tới.
Bây giờ đã hơn tám giờ, trời hoàn toàn tối.
Nếu là mùa hè, cho dù trời tối, người trong thôn cũng sẽ mở cửa ra cho mát mẻ, nhưng lúc này là mùa đông, mọi người đã sớm đóng chặt cửa lớn, sau đó ở trong chăn xem TV.
Cũng chỉ có một số trẻ em cần phải ngồi làm bài tập ở nhà của họ...
Trác Thiệu lặng yên không một tiếng động đi tới đích đến của mình, sau đó liền nhìn thấy trên lầu tòa nhà kia sáng đèn.
Hiện tại, nhà nào trong thôn cũng đều xây nhà hai tầng, nhà Ngụy Vĩ Dương cũng không ngoại lệ.
Chỉ là giữa các nhà hai tầng lâu với nhau, cũng có điểm khác nhau.
Tòa nhà cha mẹ Trác Thiệu xây rất mới, cũng rất đẹp, nhưng nhà Ngụy Vĩ Dương, đã hơn mười năm tuổi, còn rất cũ rất nhỏ.
Nhà này phía trước có hai gian nhà chính, phía sau có một gian phòng bếp, một gian phòng củi, mà trong nhà chính có cầu thang lên lầu, mà trên lầu, cũng chỉ có hai gian phòng —— phòng bếp củi phòng đại khái là không có tiền xây, cũng chỉ xây một cái bình đài.
Kết cấu của ngôi nhà này rất đơn giản, sau khi Trác Thiệu tới gần, trước tiên đi tới bên cạnh phòng củi phía sau nhà Ngụy Vĩ Dương, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào trong.
Kiếp trước khi hắn tìm được Lương Thần, Lương Thần bị nhốt trong phòng củi dưới lầu, khi đó, Ngụy Vĩ Dương cùng một người khác hắn không quen biết, đều phải động thủ giết người.
Trong phòng củi tối đen như mực, cũng không có người.
Chẳng lẽ lần này, người bắt cóc Lương Thần đã thay đổi?
Trác Thiệu trong lòng bất an, hắn cắn răng một cái, cuối cùng bò lên bục phòng củi.
Loại nhà cũ này không cao, cũng rất dễ bò, mà ở chỗ bình đài, có một cánh cửa gỗ dẫn vào trong nhà.
Cửa gỗ rất cũ, phía trên không có khóa mắt... Trác Thiệu thử đẩy một cái, liền phát hiện cánh cửa này là khóa từ bên trong.
Bây giờ phải làm sao đây? Lương Thần, có ở trong đó không?
Trác Thiệu đang có chút nghi hoặc, đột nhiên nghe được trong phòng truyền đến thanh âm nói chuyện.
Đó không phải là âm thanh của TV, mà là hai người dùng tiếng địa phương để nói chuyện, Ngụy Vĩ Dương có người khác trong nhà.
Người đàn ông đó... Có phải chính là người thông đồng với Ngụy Vĩ Dương bắt cóc Lương Thần hay không?
Trác Thiệu tim đập càng ngày càng nhanh.
Lúc này trái tim Lương Thần cũng nhảy rất nhanh.
Cậu không nghĩ mình sẽ bị bắt cóc.
Sáng sớm hôm nay cậu đi học, bởi vì trong lòng có việc, hơn nữa không thoải mái lắm, cả ngày đều không có tinh thần gì, lúc tan học về nhà, cũng đi rất chậm.
Sau đó bên cạnh đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải, khi cậu còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị kéo vào xe.
Cậu muốn kêu cứu, nhưng ai đó đã bịt miệng của cậu, sau đó họ dùng miệng thuốc dán dán miệng cậu lại.
Thuốc dán dính rất chặt, sau đó cậu không thể mở nổi miệng của mình được nữa.
Người bắt cóc cậu một người hai người, một người cậu quen biết, là Đào Đại Tráng con trai bà Đào lúc trước đã chiếu cố cậu, người kia, cậu trái lại không biết.
Lương Thần vẫn có chút sợ Đào Đại Tráng, dù sao người này đối với cậu không tốt, nhưng cậu thật đúng là không nghĩ tới, người này lại bắt cóc cậu...
Cậu bị trói sau khi chiếc xe tải dừng trước một ngôi nhà, cậu đã được chuyển đến nhà một lần nữa.
Người cùng Đào Đại Tráng trói cậu, gọi điện thoại cho ba cậu, lúc gọi điện thoại, bọn họ còn đá cậu, bảo cậu từ trong mũi phát ra tiếng kêu đau đớn...
Hiện tại trên người Lương Thần rất đau, còn vừa lạnh vừa đói, nhưng cậu nằm trên mặt đất, cái gì cũng không làm được.
"Lương Tử Ngang kia rất sảng khoái, hai mươi vạn có lẽ còn ít đi."
"Vậy không bằng nhiều hơn một chút?"
"Nếu lăn qua lăn lại bị người phát hiện thì làm sao bây giờ?"
"Cũng đúng, chúng ta vẫn nên nhanh chóng lấy tiền chia thì tốt hơn."
Hai người bắt cóc nói chuyện chia tiền, càng nói càng cao hứng, mặt mày hớn hở.
Chỉ là, nói xong, người Lương Thần không quen biết đột nhiên nói: "Đúng rồi, thằng nhóc này thấy bộ dáng của chúng ta rồi, nếu để nó trở về nói ra..."
Đào Đại Tráng cả kinh.
Đào Đại Tráng thật sự không lấy được tiền, mới có thể muốn bắt cóc Lương Thần, nhưng việc bắt cóc này, gã thật đúng là không có kinh nghiệm gì.
Bọn họ tìm một chiếc xe tải, tìm một cơ hội, liền trói Lương Thần lại, lại gọi điện thoại cho Lương Phóng đi đòi tiền chuộc, nhưng sau đó phải làm sao bây giờ, hai người bọn họ đều không rõ ràng lắm.
"Nếu để cho cảnh sát biết là chúng ta bắt người, chúng ta sẽ biến thành tội phạm truy nã!" Ngụy Vĩ Dương nói.
Đào Đại Tráng nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Nếu không thì trực tiếp ném người xuống sông?" Ngụy Vĩ Dương nói: "Không làm sạch việc này, chúng ta cũng chỉ có thể chạy... Tao vẫn muốn sống ở đây!"
Đào Đại Tráng ngược lại không ngại chạy, nhưng gã cho dù chạy, cũng không có khả năng cả đời không trở về...
Hai người đều tính toán.
Lương Thần lại bị dọa đến cả người run lên.
Sau khi cậu bị trói, vẫn rất sợ hãi, nhưng giờ khắc này, đã sợ hãi đến cực điểm.
Họ sẽ giết cậu!
Cậu không muốn chết!
Cho dù lúc trước gặp qua đãi ngộ không công bằng, Lương Thần cũng chưa từng nghĩ tới muốn chết, hiện tại, cậu càng không muốn chết.
Trác Thiệu ngày mai sẽ trở về, cậu còn muốn về nhà chờ Trác Thiệu.
Còn nữa, hiện tại là thời gian Trác Thiệu mỗi ngày sẽ gọi điện thoại cho cậu, nếu Trác Thiệu gọi điện thoại tới vẫn không có người nghe, Trác Thiệu có thể không vui hay không? Hắn... Hắn có lo lắng cho mình không?
Lương Thần trong lòng nghĩ đến một ít chuyện loạn thất bát tao, nước mắt từ trên mặt lăn xuống.
Cho dù Trác Thiệu thật sự không thích cậu, cậu cũng không muốn chết.
Cậu muốn sống sót.
Cậu nhớ Trác Thiệu, cậu nhớ Trác Đình, cậu thậm chí còn nhớ ba của cậu.
Chỉ là không muốn chết.
Lương Thần bị trói rất kín, nhưng cậu không phải hoàn toàn không thể nhúc nhích, cậu di chuyển trên mặt đất, đồng thời từ trong mũi phát ra một ít thanh âm.
"Nhóc thúi, còn dám gây chuyện!" Đào Đại Tráng một cước đá vào bụng Lương Thần.
Ngụy Vĩ Dương cũng không đi ngăn cản Đào Đại Tráng, chỉ bật TV lên, điều chỉnh thanh âm, một lát sau, gã ta còn tháo một ít thuốc dán, sau đó dán lên miệng Lương Thần.
"Đào Đại Tráng, trên TV không phải dùng giấy ướt để trên mặt người khác, có thể làm người ta ngạt chết sao? Mày nói nếu chúng ta dán băng dính lên mũi nó, nó có bị ngạt không?"
Lương Thần cứng đờ lại, không dám nhúc nhích, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống.
Mà đúng lúc này, cái túi xách bị Đào Đại Tráng và Ngụy Vĩ Dương ném vào trong cặp sách bên cạnh, đột nhiên phát ra âm thanh.
Đó là chuông điện thoại di động của cậu.
Trác Thiệu gọi điện thoại nhà cậu không liên lạc được, cho nên gọi điện thoại cho cậu?
Lương Thần quay đầu nhìn về phía cặp sách của mình, đồng thời, Đào Đại Tráng và Ngụy Vĩ Dương cũng cùng nhau nhìn về phía cái cặp sách kia.
Họ mở túi và nhanh chóng tìm thấy một điện thoại di động từ túi của cậu.
"Mẹ kiếp, tên này có điện thoại di động!" Đào Đại Tráng có chút ghen tị, bọn họ cũng không có tiền mua điện thoại di động, điện thoại di động lúc trước gọi điện thoại cho Lương Phóng, vẫn là Ngụy Vĩ Dương hai ngày trước vừa mới trộm được.
"Tháo sim điện thoại ra." Ngụy Vĩ Dương nói, bắt đầu chơi đùa điện thoại di động trên tay.
Đừng! Lương Thần muốn nhận điện thoại, nhưng mà, Ngụy Vĩ Dương và Đào Đại Tráng đã mở điện thoại di động ra, rút sim điện thoại đi...
Cậu không nghe điện thoại của Trác Thiệu, Trác Thiệu có tức giận hay không? Lương Thần có chút sốt ruột, đúng lúc này, "Phanh" một tiếng thật lớn, cửa sổ phòng đột nhiên bị đập vỡ.
Ngôi nhà này có hai gian phòng trên lầu, mà hướng nam, có một ban công, hiện tại có người đứng ở ban công, phá cửa sổ, còn mở cửa sổ tiến vào!
Ba người trong phòng cùng nhau nhìn về phía đó, Ngụy Vĩ Dương cùng Đào Đại Tráng có chút kinh hoảng thất thố, nhưng Lương Thần, lại vừa mừng vừa sợ.
Là Trác Thiệu!
Trác Thiệu lại tới cứu cậu!
Trác Thiệu... Sao hắn lại ở đây? Không phải ngày mai hắn mới quay lại sao?
Người tiến vào chính là Trác Thiệu.
Từ bục phía sau không thấy rõ tình huống trong phòng, Trác Thiệu liền bò lên ban công phía trước.
Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, cửa kia không dễ đập, nhưng loại cửa sổ gỗ rất cũ này, lại rất dễ phá vỡ.
Đương nhiên, ngay từ đầu Trác Thiệu không có ý định vừa lên đã đập cửa sổ, hắn sợ hai tên bắt cóc này chó cùng rứt giậu làm bị thương Lương Thần.
Nhưng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, hai tên bắt cóc này lại đang muốn giết con tin!
Kiếp trước bọn họ ước chừng ở chỗ Lương Phóng không chiếm được tin tức chuẩn xác, đầu mấy ngày mới không rảnh suy nghĩ xử lý Lương Thần như thế nào, nhưng lần này...
Trác Thiệu nghe được trong phòng mơ hồ truyền đến lời nói, trái tim sắp ngừng đập!
Hắn run rẩy bấm mở điện thoại gọi cho Lương Thần dẫn đi chú ý bọn họ, lấy lại bình tĩnh, liền một cước đá văng cửa sổ, cầm gậy gỗ mang theo xông vào trong phòng.