Kiếp Phù Du Gửi Vào Năm Tháng

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối tuần, Nam Cẩn không ra ngoài, cô trốn trong phòng ngủ nướng, khi tỉnh lại mới phát hiện tiếng mưa lộp bộp bên ngoài cửa sổ làm bằng hai lớp kính thủy tinh như những nốt nhạc đang nhảy múa. Cô có thói quen mở hé cửa sổ khi ngủ. Cơn mưa mùa thu cùng lớp sương mù mỏng làm cảnh vật bên ngoài trở nên mơ hồ, ngọn núi xa xa dường như cũng bị che mờ sau lớp vải trắng mỏng mờ mờ.

Nam Cẩn mở cửa phòng sau khi đã đánh răng rửa mặt xong, tiếng nói chuyện cười đùa vọng lên từ dưới nhà.

Cô đã ở đây nhiều ngày liền, nhưng mới là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tưởng náo nhiệt thế này. Mấy người đàn ông đang tụ tập hút thuốc chơi bài ở phòng khách, người làm đang bận rộn chuẩn bị cơm nước, đi đi lại lại giữa phòng ăn và phòng bếp.

Dư Tư Thừa là người đầu tiên nhìn thấy cô, anh ấy cười chào hỏi: “Chào buổi sáng!”

Thực ra không còn sớm nữa rồi, cô hiếm lắm mới được ngủ nướng một lần, không hề biết đám người này kéo nhau đến đây từ bao giờ.

Tiêu Xuyên hôm nay cũng không ra ngoài, anh mặc bộ quần áo ở nhà, đang đánh bài poker cùng Thẩm Úc. Thấy cô đi xuống, anh vừa nhìn quân bài vừa nói: “Đến đúng lúc lắm, em qua đây thay chân tôi.” Thần sắc và ngữ khí anh tự nhiên mang theo chút thân thiết vượt mức bình thường. Có cả những người khác ở đây, Nam Cẩn cảm thấy khó chịu, cô nhìn anh với gương mặt vô cảm, nói: “Tôi không biết đánh.”

Không biết anh còn nhớ chuyện tối hôm đó được mấy phần. Nói tóm lại, sau chuyện đó, bọn họ rất ăn ý không ai chủ động nhắc đến.

Ai ngờ Tiêu Xuyên đã đứng lên nói: “Tôi phải đi gọi hai cuộc điện thoại quan trọng, em thay tôi hai ván là được.”

Ba người còn lại đều đang chờ đợi.

Trên bàn không có tiền mặt, song có giấy và bút, có lẽ là dùng để ghi chép con số, không biết bọn họ có cược tiền hay không. Nam Cẩn lại nhìn anh, chỉ đành thanh minh trước: “Thua thì đừng trách tôi.”

Tiêu Xuyên còn chưa kịp đáp, Dư Tư Thừa đã cười ha hả: “Không sao. Anh ấy thắng nhiều lắm rồi, cô có thể thua thoải mái.”

Hôm nay Dư Tư Thừa xui xẻo, kỹ thuật kém hơn mọi ngày, vừa thấy Nam Cẩn chuẩn bị ra trận, anh nghĩ thầm trong lòng cơ hội phản kích cuối cùng cũng đã đến rồi đây. Thế nhưng điều khiến Dư Tư Thừa sốc nhất là, tuy Nam Cẩn không biết chơi bài, song số cô còn đỏ hơn cả Tiêu Xuyên, mấy ván liên tục toàn quân to, nhắm mắt cũng thắng.

Dãy số trên giấy của Thẩm Úc không ngừng tăng lên, anh ta thành thạo trộn bài, cười nói: “Vận khí của tân thủ quả nhiên tốt, tôi được thơm lây rồi.”

Dư Tư Thừa thua đến lắc đầu lè lưỡi, khó khăn lắm mới đợi được đến khi Tiêu Xuyên buông điện thoại, anh vội vã quăng đống bài xuống, bày ra bộ dáng tràn ngập gánh nặng: “Ca, anh cuối cùng cũng quay lại rồi! Nhanh nhanh, mau đổi người đi!”

Nam Cẩn bình thản, đang chuẩn bị đứng dậy. Ai ngờ Tiêu xuyên đứng bên cạnh cô, cánh tay đặt trên vai ấn cô ngồi xuống, nói: “Em tiếp tục.”

“Tôi không biết chơi.”

“Tôi thấy cô đánh rất tốt đó chứ.” Thẩm Úc thức thời xen vào một câu.

Nam Cẩn câm nín, không kìm được lườm xéo anh ta, lạnh nhạt nói: “Kiểu nịnh nọt này thì bỏ đi.”

Cô trước nay không giỏi mấy trò bài bạc, lần đánh nghiêm túc duy nhất chính là lần giúp Lý Du Du năm đó, cô không còn con đường nào mới phải đánh liều một phen, đánh cược trong sòng bài của Trần Kiếm Dũng. Cũng mãi đến sau này cô mới biết, sòng bài đó là của Thẩm Úc. Hiện tại được đích thân ông chủ sòng bài ca ngợi, cô quả thực không dám nhận.

Tiêu Xuyên nghe vậy cười một tiếng trầm trầm, giống như bỗng thấy hứng thú, hai tay anh đút trong túi quần, tư thái như chuẩn bị đứng cạnh xem trò vui, hiển nhiên là không có ý định để cô đứng lên.

Anh đứng ngay sau lưng Nam Cẩn, khuôn mặt anh tuấn dần nghiêm túc. Thẩm Úc nói không sai, khả năng lĩnh hội của cô rất mạnh, gần như vừa dạy đã giỏi. Tuy rằng kinh nghiệm thực chiến gần như bằng không, song cô như có một trực giác và sự nhạy bén bẩm sinh với kiểu đánh cược này, lúc nào cũng có thể đưa ra những lựa chọn đúng đắn vào thời khắc quan trọng nhất. Hơn nữa, phong cách đánh bài của cô quá mức nhanh gọn dứt khoát, rõ ràng mới chỉ là một kẻ gà mờ lại không hề do dự khi đưa ra quyết định.

Nhìn cô đánh bài có thể chốc chốc bị cô làm cho kinh ngạc.

Cuối cùng, người làm đi đến thông báo đã chuẩn bị xong bữa cơm, ván bài mới tạm thời kết thúc giữa chừng. Nhóm Nam Cẩn và Thẩm Úc thắng lớn, Tiêu Xuyên nói với cô: “Tiền thắng được đều thuộc về em.”

Nam Cẩn không nóng không lạng liếc anh: “Ai thích?”

Cô mặc kệ anh, đi thẳng về phòng ăn. Trình Phong đứng đằng sau hít một hơi, không nhịn được cảm thán một câu: “Chẳng trách khi trước nghe nói cô ấy lợi hại. Ca, đến anh cô ấy cũng không nể mặt?”

“Nhiều chuyện.” Tiêu Xuyên rủa một tiếng rồi lại cười liếc mắt qua phía đó, “Thằng nhóc cậu thích xem trò vui như thế, có phải gần đây rảnh rỗi quá rồi không?”

Trình Phong vuốt đầu sờ gáy, cười hi hi song không phủ nhận: “Có kịch hay, ai mà chẳng thích xem?”

Đây quả đúng là một vở kịch hay. Bởi vì thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, nếu như trên đời này vẫn còn có ai không chịu nể mặt Tiêu Xuyên thì chỉ còn duy nhất một mình Nam Cẩn. Nhưng dường như Tiêu Xuyên chẳng hề để bụng, ngược lại rất bao dung cô.

Biểu chiều, ván bài tiếp tục, có vẻ như bọn họ định sẽ ở lại biệt thự cả ngày. Nói thế nào Nam Cẩn cũng không chịu tham gia nữa, vừa hay Nam Dụ gọi đến, cô nhân cơ hội đó chạy tọt lên lầu.

Nam Dụ vốn định hẹn cô đi dạo phố buổi tối.

“Đang mưa, có gì mà dạo.” Nam Cẩn không mấy hứng thú.

Nam Dụ thần bí nói: “Thuận tiện giới thiệu cho chị chàng thanh niên anh tuấn này.”

“Vậy thì chị càng chẳng còn hứng thú.”

“Không được. Lần này thế nào chị cũng phải đến.” Nam Dụ hiếm khi nào kiên trì như thế, ra sức khuyên nhủ cô, “Anh ấy là sư huynh thời đại học của em, kim cương Vương Lão Ngũ tiêu chuẩn. Rất nhiều năm rồi em không gặp anh ấy, hai ngày trước tụ tập bạn bè mới liên lạc lại. Em cảm thấy mọi mặt của anh ấy đều rất xứng với chị, chị nể mặt em đi mà, buổi tối ra gặp mặt chút thôi.”

“Anh ta tốt như thế, chi bằng em thành cặp với anh ta đi.”

“Diệp Phi có mà giết chết em!”

Nam Cẩn vẫn không hứng thú: “Không đi.”

Nam Dụ tức đến nhất thời không nói thành lời, cuối cùng đành lấy ra chiêu sở trường: “Nếu hôm nay chị không đi, em sẽ mách mẹ, để lão nhân gia bà đích thân nói chuyện cùng chị.”

Chuyện lớn một đời của Nam Cẩn là tâm bệnh của mẹ cô, từng có một khoảng thời gian, trong gia không ngừng tìm kiếm đối tượng xem mặt, cô phải tốn rất nhiều công sức mới khuyên nổi bà.

Những năm này cô sống cô độc một mình đã quen, thực ra người nhà cũng chưa chắc đã quản nổi cô, song nghĩ đến tuổi mẹ đã cao, giúp cô chăm con đã vất vả lắm rồi, không nên làm bà phiền lòng hơn nữa.

“Con nhóc, em càng ngày càng quá đáng.” Nam Cẩn hết cách đành mắng một câu mới hỏi, “Mấy giờ? Gặp ở đâu?”

Cô nghĩ, thôi thì đi ứng phó lịch sự cho qua vậy.

Kết quả là, vị đàn anh của Nam Dụ rất thích Nam Cẩn, nói liên tục không ngừng suốt cả buổi tối, tựa như có tràng giang đại hải chủ đề bàn mãi không hết.

Vị này cùng tuổi Nam Cẩn, sau khi tốt nghiệp đại học đã đi New York học thạc sĩ, sau đó ở lại đó làm việc cho một Sở nghiên cứu Khoa học. Tuy nội dung công việc cứng nhắc nghiêm cẩn, song tích cách của anh ta rất cởi mở hài hước, phong độ thân sĩ được rèn giũa từ nhỏ giúp anh để tâm đến cảm nhận của đối phương trong khi giao tiếp, cùng anh ta nói chuyện tán gẫu thực ra là một việc khá vui vẻ.

Đời này của Nam Cẩn cũng chỉ yêu một lần đó, chưa từng có sự tiếp xúc chính thức nào với những người đàn ông khác ngoài Tiêu Xuyên, cô khuyết thiếu kinh nghiệm trong phương diện này. Nghe Nam Dụ nói, đàn anh này vì nhiều năm liền chú tâm xây dựng sự nghiệp, con gái Trung Quốc quanh đó ít, cho nên mới vẫn trong tình trạng độc thân.

Nhưng rõ ràng người ta hào phóng dễ nói chuyện hơn cô nhiều, chia sẻ rất nhiều những điều thú vị tai nghe mắt thấy, cuối cùng dừng lại hỏi: “Công việc của luật sư Nam có bận không? Khi nào rảnh đi New York chơi đi, tôi có thể dẫn cô đi thăm thú.”

“Dương tiên sinh, anh cứ gọi tôi Nam Cẩn là được rồi.” Cô khách khí hồi đáp, “Hai năm nay tôi gần như chưa có kỳ nghỉ, nếu như có cơ hội nhất định sẽ đi.”

“Vậy cô cũng không cần khách sáo, gọi tôi Tử Kiện đi.” Nụ cười Dương Tử Kiện sáng ngời, “Lần này tôi được nghỉ một tháng về nước thăm người thân, hẹn ngày khác cùng cô dùng bữa có được không?”

Nam Dụ ngồi một bên phì cười, cô lấy lý do đi ngắm gian đồ trang điểm liền chuồn mất.

Nam Cẩn cười bất lực: “Em gái tôi nghịch ngợm, anh đừng để bụng.”

Dương Tử Kiện hào sảng: “Không đâu, ngược lại tôi thấy bữa cơm này rất có ý nghĩa, để tôi có cơ hội được gặp cô.”

Nam Cẩn không khỏi càng thêm ngượng ngập, lại sợ đối phương hiểu lầm, chỉ đành nói với anh: “Thực ra tôi không định kết hôn, tôi còn có một đứa con trai.”

Điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của Dương Tử Kiện, chỉ thấy anh nhướng mày “Ồ?” một câu: “Là cuộc hôn nhân trước thất bại nên cô mới không muốn tái hôn?”

Nam Cẩn thấy có nói nhiều cũng vô ích, chỉ hàm hồ gật đầu: “Anh chưa từng kết hôn, nên tìm một cô gái trẻ tuổi độc thân mới đúng.”

“Nhưng chẳng phải bây giờ cô đang độc thân sao?” Dương Tử Kiện nháy mắt với cô, ý cười dào dạt.

“… Ý tôi là, cô gái chưa kết hôn chưa có con.”

Là một luật sư, tài nghệ ăn nói của Nam Cẩn rất cừ, song lúc này lại cảm thấy khó lòng giải thích ngọn ngành. Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện, Dương Tử Kiện cố ý trêu cô, bởi vì anh ta đã lộ vẻ nghiêm túc, dùng giọng nói tưởng là tùy ý nhưng vô cùng thành thật nói: “Chỉ cần hiện tại cô không có chồng, cũng không có bạn trai, tôi sẽ có thể thoải mái theo đuổi cô. Còn về việc có con trai, tôi muốn nói là, tư tưởng của cô lạc hậu quá. Ở nước ngoài, mẹ đơn thân nhiều vô số kể, nhưng không hề cản trở việc họ yêu đương hay kết hôn.”

“Nhưng mà……”

Anh ta đưa một ngón tay lên khóe môi ra hiệu cô nghe anh ta trình bày hết đã: “Tôi sống ở nước ngoài nhiều năm, quan niệm về phương diện này đã bị Tây hóa. Có con thì đã sao, nếu như tương lai chúng ta có thể tiến triển thêm, tôi có thể làm bạn cùng con cái. Nó vừa hay thiếu một người bố, tôi có thể vừa trở thành bố nó, vừa là một người anh em của nó, bởi vì bản thân tôi cũng rất yêu thích trẻ con.”

Thấy Nam Cẩn lặng thinh, anh ta cười khẽ: “Xin lỗi, tôi nghĩ xa quá rồi. Ban nãy tôi nói chỉ là một giả thiết. Quan điểm tôi muốn bày tỏ cũng chỉ là, đã từng kết hôn, đã từng sinh con, những điều này điều không quan trọng. Một người phụ nữ ưu tú như cô, không nên bị nhân tố này trói buộc, bất kể tương lai cô kết hôn cùng ai, điều đầu tiên cần suy nghĩ cũng không nên là những điều này.”

Nam Cẩn nhìn anh ta, nói một cách chân thành: “Tôi hiểu, cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Dương Tử Kiện ngoảnh đầu nhìn, “Cô nói xem, liệu có phải Nam Dụ chuồn mất rồi không? Nếu như cô ấy không quay lại, không bằng tôi đi thanh toán trước, chúng ta ra ngoài đi dạo, thuận tiện đưa cô về nhà.”

Nam Cẩn không phản đối, cầm điện thoại gọi điện cho Nam Dụ. Quả nhiên, Nam Dụ cười gian trong điện thoại, còn không quên dặn dò: “Chị, đàn anh là một người đàn ông tốt, đừng có để lỡ đấy nhé!”

Nam Cẩn không phát biểu ý kiến ngắt cuộc gọi, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Mưa cả một ngày cuối cùng cũng ngừng lại.

Gió đêm hơi lạnh, song sắc đêm rất đẹp, những ngọn đèn LED giữa các tòa nhà phản chiếu ánh sáng xuống những vũng nước trên nền đường tựa như hoa văn lấp lánh muôn vàn màu sắc. Bầu trời ngập những đám mây lững lờ trôi theo chiều gió. Không có ánh trăng, những bóng đèn ven đường đều đã được thắp sáng như những viên minh châu màu mè kết thành một chuỗi trải dài mãi nơi xa.

Dương Tử Kiện cảm thán: “Mỗi lần về đều không muốn đi, vẫn là thấy quê hương tốt nhất.”

“Ánh trăng quê nhà tròn hơn nước ngoài?” Nam Cẩn trêu đùa.

Dương Tử Kiện cũng phối hợp ngẩng đầu nhìn trời: “Tiếc là hôm nay không có trăng. Hay là thế này đi, tôi hẹn cô ngắm trăng vào Tết Trung thu, xem có phải trăng nơi này tròn nhất hay không.”

“Tết Trung thu anh còn chưa đi?”

“Chưa, tôi đặc biệt đợi qua Tết mới đi.”

“Đáng tiếc tôi chưa được ngắm trăng ở New York, không có cách nào so sánh cùng anh được.” Nam Cẩn thấy người này khá thú vị.

“Tôi có ảnh, cho cô xem nè.”

Dương Tử Kiện quả thật đã lấy điện thoại tìm kiếm cho cô xem, bức ảnh được chụp từ tòa nhà cao tầng. “Đây là lần đầu tiên tôi đón Tết Trung thu ở nước ngoài. Hẹn mấy bạn học Trung Quốc cùng đi, chúng tôi xếp hàng rất lâu, sau khi ngắm trăng xong lại đi khu phố Trung Hoa mua bánh Trung thu. Từ nhỏ đến lớn tôi đều không thích ăn đồ ngọt, duy chỉ có lần đó tôi cảm thấy bánh Trung thu là thức bánh thơm ngon nhất trên đời.”

Nam Cẩn trả điện thoại lại cho anh: “Không nhìn ra anh lại đa sầu đa cảm vậy.”

“Vậy mà cũng bị cô nhìn ra?” Dương Tử Kiện bật cười như đang ngại ngùng, “Thân ở nơi tha hương, tình cảm khó tránh khỏi những phút giây yếu đuối. Cô cũng không phải người thành phố Tân đúng chứ? Thế nào, có quen sống ở đây không?”

“Tôi sống ở nơi này rất nhiều năm rồi, sớm đã coi nơi đây là quê hương thứ hai.” Nam Cẩn đi chậm rãi trên phố đi bộ, bên người là xe cộ nườm nượp, ánh sáng chớp động trong bóng tối tô điểm cho thành phố phồn hoa.

Đối với cô mà nói, thành phố này đâu chỉ đơn giản là quê hương thứ hai? Nơi này dường như đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của cô.

Những gian hàng sáng rực ánh đèn chốc chốc lại phản chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô. Dương Tử Kiện nhìn cô hỏi: “Có phải còn chuyện khác không? Hay tôi đưa cô về trước nhé, hôm khác hẹn cô dùng bữa.”

Nam Cẩn rất cảm kích sự chu đáo của anh, có lẽ anh đã nhìn ra cô thất thần nhưng không phá vỡ.

Cô từ chối: “Không cần tiễn đâu, tự tôi về là được.”

Dương Tử Kiện không kiên trì nữa, chỉ đưa cô đến nơi bắt taxi, sau đó vẫy tay chào tạm biệt.

Nam Cẩn biết anh ta là một người đàn ông tốt, có lẽ tương lai còn là một người chồng tốt, người cha tốt, chỉ tiếc rằng hai người không có duyên phận.

Cô không có duyên phận với người đàn ông vui vẻ chu đáo ấy. Hoặc giả, bắt đầu từ lúc gặp Tiêu Xuyên đã quyết định quỹ tích cả cuộc đời cô. Cô sinh An An, sẽ không đi tìm người đàn ông khác, cũng không thể đi tìm người khác. Có những lúc, hận và yêu giống nhau như đúc, là thứ tình cảm khắc sâu trong cốt tủy, vĩnh viễn không thể xóa đi, cũng chẳng thể phai mờ.

Còn kiếp này của cô, chỉ từng hận, cũng chỉ từng yêu duy nhất một người.

Chiều tối ra khỏi nhà, không ai hỏi cô đi đâu, song Nam Cẩn biết, bên cạnh cô luôn có người của Tiêu Xuyên túc trực, cho nên hành tung ngày hôm nay chắc chắn không giấu được anh.

Đám người Thẩm Úc đã rời đi, người làm dọn dẹp vệ sinh xong đương chuẩn bị đi nghỉ. Nam Cẩn đi thẳng lên nhà, kết quả đụng phải Tiêu Xuyên trên hành lang.

Anh vừa tắm xong, mái tóc đen ngắn vẫn đẫm nước, cơ thể cao gầy chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm màu đen, đai lưng lỏng lẻo nhìn rất tùy ý và lười nhác.

Nam Cẩn nhìn nơi cổ áo mở rộng đột nhiên nhớ đến buổi tối hôm anh say rượu, cô hắng giọng, di chuyển tầm mắt nói: “Làm phiền nhường đường cho.”

Hành lang dài mà hẹp, còn anh chặn giữa lối đi về phòng cô, hình như không có ý định nhường đường.

Anh chỉ bình thản quét mắt nhìn cô, hỏi: “Giờ mới về?”

“Đúng vậy.” Thấy anh không chịu nhường lối, cô chỉ đành nghiêng người lách sang một bên.

Tiêu Xuyên vẫn bất động. Chính vào lúc hai người đi qua nhau, anh mới mở miệng: “Đi hẹn hò?”

Tuy biết sẽ không giấu được, cũng không có ý định che giấu, nhưng giọng điệu nhẹ như không hết lần này tới lần khác của anh khiến Nam Cẩn bùng giận.

“Anh đang thẩm vấn tội phạm đấy à?” Cô dứt khoát dừng bước, hỏi ngược lại.

“Có phạm nhân nào hung hăng như em không?” Anh buồn cười, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, “Sao lúc nào cả người em cũng giống như con nhím đầy gai thế, hơn nữa còn chỉ toàn đâm tôi.”

“…… Ấu trĩ.” Cô ngẩn người rồi rút ra một câu bình luận. Đây là kiểu hình dung quái quỷ gì thế? Nhím? Đúng là nực cười chết người!

“Bởi vì em muộn thế này mới về nhà, tôi thân là chủ nhà nên mới quan tâm em một chút. Phản ứng của em cũng lớn quá rồi đấy.”

“Vậy cảm ơn anh đã quan tâm.” Cô cố ý nhấn mạnh từng từ một, càng nghe càng thấy trào phúng, “Xin hỏi chủ nhà, hiện giờ tôi có thể về phòng đi ngủ được rồi chứ?”

“Vốn là có thể, nhưng hiện tại tôi hy vọng có thể nói chuyện cùng em một lúc.” Tiêu Xuyên nhàn tản nói.

Cô mặt không biểu cảm nhìn anh: “Nói cái gì?”

“Nói về đối tượng hẹn hò tối nay của em.”

Cô lại một lần nữa đờ ra, sau đó không khỏi cười lạnh: “Việc này thì có liên quan gì đến anh?”

Cô không muốn để ý tới anh, chỉ cảm thấy người đàn ông này có chút không bình thường, còn phó đối phó hơn cả lúc anh say rượu. Hơn nữa, Dương Tử Kiện là một người tốt, cô không muốn để anh ta bị liên lụy, cho nên căn bản không cần thiết phải nói chuyện. Nam Cẩn muốn đi, kết quả tay cô vừa đẩy cửa phòng, người đàn ông đã theo sát đằng sau. Bước chân của Tiêu Xuyên rất dài, đi đứng lại không phát ra một tiếng động, cô căn bản không phòng bị, cứ thế bị anh theo vào trong phòng.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô chặn trước cửa, cố đè nén lửa giận đang bùng lên trong lồng ngực.

“Nói chuyện.” Tiêu Xuyên trả lời rất đơn giản.

“Anh vô lại!”

“Lẽ nào em cũng biết?” Anh cười, song đôi mắt sâu thẳm đó thì không, “Người đàn ông đó thế nào?”

“Cái gì thế nào?” Cô giả ngốc, “Chuyện này có liên quan gì đến anh?”

“Bởi vì tôi không thích.”

Khi anh nói ra những lời này, khóe miệng đã chẳng còn lấy một ý cười.

Nam Cẩn rất lâu mới định thận, chậm rãi mở miệng: “Anh có tư cách gì nói những lời này?”

Ngữ khí của cô vừa nhẹ vừa nhạt, đến biểu cảm trên gương mặt cũng vậy, dường như còn mang theo một tia chế giễu, lại như cảm thấy hoang đường, cứ bình thản nhìn anh như thế.

Bộ đồ cô mặc ra ngoài là chiếc áo sơ mi tơ lụa rộng rãi cùng chiếc quần dài bó, cổ áo vừa đúng lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Trang phục thực chất rất đơn giản, không cố ý làm nổi bật dáng người nhưng khi mặc lên thân cô lại khiến cho đường nét như ẩn như hiện, làm người ta suy nghĩ viển vông.

Tiêu Xuyên nheo mắt, yên lặng đánh giá cô.

Nếu như che đi khuôn mặt, che đi thần thái lạnh nhạt, anh sẽ tưởng rằng Tần Hoài đã quay lại, cô đang đứng ngay trước mặt anh. Ngoại trừ khuôn mặt, cô có quá nhiều thứ giống với Tần Hoài, thậm chí như hai giọt nước.

Đêm đó anh uống say, song có những điều không hề lãng quên. Anh nhớ mình đã hôn đôi mắt của cô, nhớ cảm giác ôm cô vào lòng. Ngày hôm sau tỉnh lại, anh thậm chí còn có một ý nghĩ điên cuồng xuất hiện trong não bộ.

Anh cảm giác, người ôm trong lòng đêm qua chính là Tần Hoài. Không phải thế thân của ai. Mà chính là Tần Hoài.

Nhưng giây phút này, cô đứng trước mặt anh, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn anh, trong đôi mắt quen thuộc không hề có một tia tình cảm thừa thãi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh có một dục vọng kích động, thứ dục vọng muốn sở hữu cô ngay cả khi còn chưa xác định được cô rốt cuộc là ai, chưa xác định được rõ tình cảm của anh dành cho cô là gì.

Anh mím môi quan sát cặp mắt lãnh đạm kiên cường đó, đột nhiên tiến thêm một bước, vươn tay.

Động tác của anh viễn vĩnh nhanh hơn phản ứng của cô, cho nên khi Nam Cẩn ý thức ra, cơ thể đã bị một sức mạnh ép sát vào anh.

Tiêu Xuyên vừa tắm xong, mái đầu đen ướt nước, giọt nước nhỏ xuống bờ vai tạo thành những vết tích tròn tròn. Ngực anh như còn đang tản mạn ra hơi nước mát lạnh, còn cả mùi xà bông nhàn nhạt. Đó là thứ mùi Nam Cẩn vô cùng quen thuộc, anh trước nay đều dùng của một nhãn hiệu, mấy năm rồi cũng không thay đổi.

Anh khóa chặt cô trong lồng ngực, một tay giữ chặt gáy cô, sau đó cúi xuống bắt đầu hôn.

Nam Cẩn sững người, tựa như có thứ gì đó nổ bùng trong trí óc. Trước mắt chỉ còn lại một màu trắng tinh, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, tai cũng ù ù, đến máu huyết tứ chi cũng như bị rút sạch, chỉ còn lại một thể xác lạnh lẽo vô hồn.

Cô bị anh ôm chặt trong vòng tay.

Anh đang hôn cô, song không chút dịu dàng, mà như mang theo chút tìm tòi bạo lực. Anh gần như không dùng kĩ thuật, chỉ đơn thuần dùng sức tách mở đôi môi đang khép chặt của cô. Vào lúc anh chuẩn bị hôn sâu, cô cảm nhận được anh bỗng khựng lại. Song có lẽ chỉ là ảo giác, bởi vì rất nhanh anh lại bắt đầu hành trình công thành chiếm đất của mình.

Nụ hôn không có tình yêu, càng không có tiếc thương, anh chỉ như đang muốn chứng tỏ điều gì, lại giống như đang tìm kiếm thứ đã mất từ lâu.

Tất cả hơi thở quen thuộc cùng kí ức ập về, dẫn theo nỗi đau nhức nhối như tê tâm liệt phế khiến cô chẳng thể nào hít thở. Nam Cẩn hình như ngây ngốc rất lâu mới nhớ ra phản kháng, cho nên cô bắt đầu ra sức giãy giụa, rõ ràng bị anh ôm cứng, nhưng cô vẫn hòng thoát khỏi vòng tay anh.

Cưỡng hôn dần biến thành giằng co. Cô càng kháng cự, anh càng tăng thêm lực cánh tay, cô túm chặt chiếc áo tắm trên người anh,cũng không biết rằng ai đã cắn rách miệng ai, khoang miệng trào lên mùi tanh của máu.

Môi cô bị khóa chặt, chỉ có thể phát ra những tiếng kháng cự nhỏ bé đứt đoạn. Nụ hôn của Tiêu Xuyên ngang ngược hoang dã, giống như kẻ đói khát đã lâu nay chạm được tới suối nguồn. Vậy nên, anh như người mất trí, chỉ một lòng cướp đoạt như vĩnh viễn không được thỏa mãn, cũng vĩnh viễn không chịu buông xuôi.

Sức lực quá mức chênh lệch, cô căn bản không phải đối thủ của anh. Cuối cùng cô hạ quyết tâm, chống tay lên sườn trái của anh. Đó là vị trí bị thương, sờ thấy băng gạc, cô bèn cố ý ấn mạnh lên đó. Tiêu Xuyên quả nhiên rên lên một tiếng đau đớn, lùi lại nửa bước. Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt dường như vẫn lưu đọng nét mơ màng ngẩn ngơ. Song cũng chỉ trong một khoảnh khắc đó thôi, bởi vì rất nhanh anh đã túm chặt hai tay cô, ép sát cô vào tường.

Bức tường vừa cứng vừa lạnh, lưng cô nặng nề đụng lên đó, nước mắt vô thức chảy xuống. Anh nhấc hai tay cô lên cao, ấn chặt trên tường, ngừng lại hít thở nhìn cô.

Cô cũng vừa hít thở nặng nhọc vừa nhìn anh.

Trên đôi môi mỏng của anh có máu, cô cũng vậy, song không biết là máu của ai, hoặc giả là máu của cả hai người. Khóe mắt cô còn có cả nước mắt, là do lưng đau, đau đến nỗi cả cơ thể cô đều đang run rẩy.

Tiêu Xuyên lấy tay gạt đi vệt máu trên môi, mắt anh nheo lại, dục vọng dần rút khỏi đáy mắt, thứ còn lại chỉ là cái nhìn sắc lạnh. Anh không một biểu cảm nhìn cô, cũng không lên tiếng nói chuyện khiến cô cảm giác như không còn trốn dung thân.

Cuối cùng anh mở miệng, trầm giọng: “Em rốt cuộc là ai?”

Ngực cô thắt lại, nỗi đau mơ hồ đã lan ra khắp cả tứ chi nhưng vẫn cưỡng ép bản thân nhìn thẳng vào anh, hỏi vặn lại một câu: “Anh nói xem?”

Tiêu Xuyên không đáp.

Thực ra bản thân anh cũng cảm thấy hoang đường, vì cớ gì lại hỏi ra một câu như vậy.

Song cảm giác người phụ nữ này mang lại cho anh rất khác biệt. Anh cũng có ảo giác như vậy chính vào lúc anh hôn cô. Sau Tần Hoài, anh thậm chí chưa từng hôn bất kỳ một người phụ nữ nào khác, cho nên anh vẫn luôn ghi nhớ cảm giác hôn cô ấy cho dù đã qua bao nhiêu năm đi chăng nữa.

Anh sẽ hôn cô kịch liệt, hôn như mất đi toàn bộ lý trí, chỉ bởi vì cảm giác và sự kích thích cô đem lại quá quen thuộc, quá mãnh liệt. Đã sống hơn ba mươi năm cuộc đời, anh chưa từng mê muội như vậy. Người phụ nữ này giống như một câu đố vây khốn lấy anh.

Nam Cẩn ở ngay trước mặt anh, làn nước mắt mong manh vẫn tàn lưu trên mắt cô, khóe miệng rách ra chảy máu song cô như chẳng hề để bụng, không chịu cầu xin, cũng không chịu mềm mỏng xuống nước với anh. Cho tới khi anh buông tay, cô mới trượt xuống theo bức tường. Cô ngồi quỳ trên nền nhà, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó bỗng nhắm mắt, gục ngã như mất đi ý thức.

Thời gian ngất ngắn ngủi kéo theo một mộng cảnh sâu thẳm cô tịch.

Nam Cẩn rơi vào đó, nhất thời không tìm được đường ra.

Dường như cô đã rất mệt mỏi, dừng bước trên cánh đồng hoang dã mênh mang tối đen như mực, thiếu thốn không khí khiến cô không thể nào thở nổi. Cô dần cảm thấy đau khắp cả người, một chốc như bị lửa thiêu, một chốc lại như rơi vào hố băng lạnh thấu xương, cuối cùng, cô không thể không ngồi xuống, cơ thể co quắp.

Nỗi sợ hãi và cô độc chưa từng có bao trùm xuống, cô nhìn quanh khắp chốn, hét lên như tê tâm liệt phế, thế nhưng đến bản thân cô cũng chẳng nghe được thanh âm của chính mình. Cuối cùng, cô nhìn thấy một thân ảnh cực nhỏ xuất hiện từ đằng xa. Hình bóng mờ nhòe xông về phía cô, miệng mấp máy gọi tiếng “mẹ”.

Cô kinh ngạc, căn bản không nhớ ra người đó là ai, cũng không biết vì sao người đó lại gọi cô là mẹ, thế nhưng nước mắt cứ không ngừng chảy xuống như thác lũ. Như xuất phát từ bản năng, cô nỗ lực vươn hai cánh tay nặng như chì muốn ôm thân ảnh nhỏ bé ấy vào lòng, vậy mà đợi rất lâu rất lâu cũng không đợi được.

Trong sắc đen đậm đặc, thân ảnh đó dần dần mờ nhạt, thanh âm non nớt cũng tan biến, chỉ còn lại một mình cô.

“Sốt cao thế này, tốt nhất là nên tiêm.” Bác sĩ thu lại nhiệt kế, ghi chép lại bệnh trạng chuẩn bị lấy thuốc.

Tiêu Xuyên im lặng rồi nói: “Từ từ hãy tiêm, quan sát trước rồi tính tiếp.”

Người làm ra ngoài cùng vị bác sĩ, thuận tay khép chặt cửa phòng.

Tiêu Xuyên đứng nguyên cạnh giường, yên tĩnh ngắm nhìn người phụ nữ đang trong cơn hôn mê trên giường.

Ánh sáng sớm mai dần hé qua khe hở rèm cửa sổ. Một lúc sau, anh tắt điện đầu giường.

Cô ngủ suốt một đêm, từ lúc ngất xỉu đến hiện tại, cô sốt cao không ngừng, cũng chưa hề tỉnh lại.

Bác sĩ cũng không nói rõ được nguyên nhận, chỉ có thể nghĩ cách hạ sốt trước để cô mau chóng tỉnh lại. Còn cô dường như đến hôn mê cũng không được ngủ yên, đôi mày nhíu lại, hàng lông mi dày rung động. Vết xước trên môi cô đã kết vảy nhợt nhạt khô nứt vì cơn sốt.

Tiêu Xuyên nghiêng người dùng que bông thấm nước chấm khẽ quanh môi cô. Nhưng cô vẫn cứ nằm im bất động như mất hết tri giác.

Không lâu sau, người làm gõ nhẹ cửa cất giọng hỏi: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ, ngài có cần xuống ăn một chút không?”

Tiêu Xuyên phất tay, tầm mắt vẫn tập trung trên giường, người làm biết ý lui ra ngoài.

Cũng chính vào lúc đó, Nam Cẩn nhắm chặt mắt rên rỉ một tiếng cực nhỏ và ngắn ngủi. Tiêu Xuyên tức khắc cúi người kiểm tra song phát hiện cô không tỉnh, mà giống như đang chìm trong ác mộng, nhịp hô hấp trở nên gấp gáp.

Anh thử gọi một tiếng: “Nam Cẩn.”

Lông mày cô nhíu lại, hai hàng lệ bỗng trào ra khỏi khoé mắt đang nhắm chặt. Cô thầm lặng khóc trong cơn ác mộng, nước mắt trào lên như thủy triều, trượt dần theo má chảy vào làn tóc mai.

Tiêu Xuyên cũng nhíu mày. Đây là lần thứ hai anh chứng kiến cô khóc. Lần đầu là trong bệnh viện, cô đau dạ dày đến gần mất đi ý thức mà vẫn túm chặt lấy anh không chịu tiêm.

Dường như chỉ những lúc mất đi ý thức cô mới rơi nước mắt, một khi tỉnh táo, sẽ lại trở về dáng vẻ như con nhím xù lông phòng bị, kiên cường, lãnh đạm không cho phép người ta đến gần.

Không, có lẽ chỉ là cô không cho phép anh tới gần.

Nửa tiếng sau, bác sĩ mang thuốc về. Tình trạng của Nam Cẩn đã dần ổn định, tuy vẫn hôn mê song không còn nói mê nữa. Bác sĩ đích thân đỡ cô dậy uống thuốc. Tiêu Xuyên bỗng nói: “Để tôi.”

Anh đỡ cô từ tay bác sĩ, để cô dựa vào lồng ngực anh rồi kề sát cốc nước bên môi cô.

Có lẽ lớp đường tan đi, viên thuốc trở nên đắng ngắt, cô nhắm chặt hai mắt, cau mày, mở miệng theo bản năng, nuốt chỗ nước ấm cùng viên thuốc vào bụng.

Cô sặc nước. Tiêu Xuyên đặt cốc nước xuống, một tay vỗ nhẹ lưng cô, cô vẫn không ngừng ho sặc sụa. Cô vô lực cuộn mình trong ngực anh, ho hết hơi này đến hơi khác, nước mắt cuộn lên không rõ nguyên do. Cô bắt đầu khóc thút thít như chịu nỗi uất ức vô cùng to lớn mà không biết kể lể cùng ai, cũng không thể chia sẻ cho ai, cho nên chỉ có thể phát tiết bằng cách khóc. Cô đến hơi sức để mở mắt cũng không có mà ngón tay vẫn nắm chặt lấy nơi duy nhất bản thân có thể chạm vào.

Đó là bàn tay của Tiêu Xuyên.

Ngón tay của cô nắm chặt bàn tay anh như bị chuột rút, móng tay cắm chặt vào da anh.

Cô không tỉnh táo.

Cô khóc mãi không ngừng, nước mắt làm ướt nhẹp lọn tóc rối bời, rồi thấm ướt ngực áo Tiêu Xuyên.

Còn Tiêu Xuyên chỉ yên lặng ôm cô, để mặc cô khóc nháo.

Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào mà trong cơ thể lại nhiều thành phần nước như cô, nước mắt như khóc mãi không hết.

Bác sĩ không nhìn tiếp được nữa. Ông ấy là bác sĩ tư của nhà họ Tiêu, quen biết Tiêu Xuyên gần mười năm nhưng đây mới là lần thứ hai ông nhìn thấy Tiêu Xuyên nhẫn nại với một người phụ nữ như vậy.

Ông ngẫm nghĩ rồi im lặng ra khỏi phòng.

Nam Cẩn tỉnh lại vào buổi chiều ngày hôm đó.

Giây phút mở mắt, cô như lâm vào hoang mang, hình như cô đã ngủ rất lâu rất lâu, nhất thời không nhớ ra hiện tại đang ở nơi nào. Sau đó mới nghe thấy tiếng bước chân trong nhà tắm, cô cố gắng chống đỡ bản thân dựa vào đầu giường, nhìn người làm bê một thau nước ấm nho nhỏ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên: “Cô Nam, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!”

Cô định lên tiếng mới phát hiện cổ họng khô rát, chỉ có thể miễn cưỡng hỏi một câu: “Mấy giờ rồi?”

Người làm xem đồng hồ, hồi đáp: “Bốn giờ rưỡi.”

Trong lúc cô ngẩn người sắp xếp lại tư duy, người làm đã bê nước ấm tới bên giường, nói: “Cô sốt cao cả đêm, khó khăn lắm mới hạ sốt, để tôi giúp cô lau mặt nhé.”

Cô đã tỉnh lại, không muốn làm phiền người ta, chỉ là khuôn mặt đích thực hơi khó chịu, da vừa khô vừa căng cứng, mắt cũng như bị sưng lên. Cô khuyên người làm ra ngoài, cố gắng tự mình xuống giường. Vừa tỉnh lại từ cơn sốt cao, cơ thể suy yếu, hai chân mềm nhũn như bước trên bông, lần mò được tới nhà tắm thì giật mình thảng thốt.

Người trong gương tiều tụy nhợt nhạt, mắt sưng húp như hai trái đào. Cô không rõ bản thân làm sao, rõ ràng chỉ sốt cao thôi mà đôi mắt cũng sưng đỏ hết cả.

Nam Cẩn đứng dưới làn nước ấm áp tỏa ra từ chiếc vòi tắm hoa sen rất lâu mới khôi phục tinh thần. Nhưng mắt vẫn sưng húp, chỉ đành nhờ người mang gói lá trà lạnh để đắp tiêu sưng.

Người làm hỏi: “Cô có đói không? Tiêu tiên sinh đã dặn dò tôi hầm cháo, có cần mang đến không?”

Nhắc đến Tiêu Xuyên, tư duy của Nam Cẩn như sống lại. Cô nhớ tới những chuyện đã xảy ra, nỗi đau đớn nghiêng trời lệch đất bất chợt trào lên như thủy triều, lồng ngực và cổ họng như tắc nghẹn một nhúm bông.

“Tôi chưa đói.” Cô không muốn tiếp nhận bất cứ lòng tốt hay sự quan tâm nào của anh vào lúc này.

Người làm không dám làm phiền cô nghỉ ngơi bèn nhanh chóng rời đi.

Nam Cẩn ngồi trong phòng, họng đau rát như hò hét quá độ. Nhưng cô căn bản không nhớ ra bản thân đã nói lớn hay hò hét khi nào. Thực ra, cô chỉ còn nhớ được những mảnh kí ức rời rạc. Ví như Tiêu Xuyên ôm cô trong vòng tay, anh mãnh liệt điên cuồng hôn cô, song vì sao những chuyện sau đó cô đều không còn nhớ gì cả?

Nghe người làm nói, tối qua sau khi cô ngất xỉu đã hôn mê suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Cơn sốt cao đến rất đột ngột, đã rất lâu rồi cô không bị thế này.

Sau khi trò chuyện cùng A Nhã qua điện thoại, Nam Cẩn mới thay quần áo xuống nhà.

Dù đã một ngày một đêm không có hạt cơm nào vào bụng song cô không hề đói, cũng chẳng có khẩu vị. Thế nhưng muốn hồi phục thể lực thì chỉ còn cách bổ sung năng lượng mà thôi. Ai ngờ có người đang đứng nói chuyện điện thoại bên cạnh bàn ăn. Cô di chuyển tầm mắt, ngồi xuống vị trí cách xa anh nhất.

“Tôi biết rồi, cứ vậy đã.” Tiêu Xuyên nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Anh đặt chiếc điện thoại sang một bên, kéo ghế ngồi xuống, ngước nhìn cô, hỏi: “Hạ sốt rồi?”

Cổ họng cô đau rát vô cùng nên không đáp, một lát sau mới khẽ gật đầu coi như đáp lời. Thần sắc cô uể oải. Anh lại nói: “Dì giúp việc đã nấu cháo rồi, em ăn chút đi.”

Cô không thể hiện bất cứ biểu cảm nào, chỉ cúi đầu trầm lặng nhận bát đũa từ người làm.

Cháo gà xé sợi nóng hổi thơm phưng phức, thịt gà được hầm nhừ như tan chảy trong khoang miệng. Nam Cẩn vốn không có khẩu vị cũng đã ăn hết được hơn một nửa bát cháo, vô thức gạt bỏ hành hoa bởi trước nay cô vốn không thích ăn hành. Không thể tiếp tục ăn nốt phần cháo còn lại, cô mới cầm bát chuẩn bị mang vào phòng bếp.

Tiêu Xuyên cũng đứng dậy, liếc nhìn qua chiếc bát của cô, ngập ngừng nói: “Để đó đi, những việc này không cần em phải động chân động tay.”

Cô không đoái hoài đến anh, đi thẳng vào phòng bếp. Quả nhiên, người làm vừa nhìn thấy cô bèn gấp rút nhận lấy, đồng thời liên tục ‘đuổi’ cô ra ngoài, khuyên nhủ: “Cô Nam, cô vừa hạ sốt, bây giờ nên nghỉ ngời nhiều vào.”

Cô miễn cưỡng nở nụ cười, cất giọng nói khản đặc: “Tôi vẫn ổn.”

“Em đích thực nên nghỉ ngơi nhiều hơn.” Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt xen lời khiến cô giật thót. Quay người lại đã thấy Tiêu Xuyên đứng ở cửa từ bao giờ, con người này đi đứng trước nay không hề phát ra tiếng động.

Anh quan sát sắc mặt và quần áo trên người cô, bình thản nói một câu: “Còn ra ngoài?”

Nam Cẩn do dự rồi gật đầu.

Ban nãy nhắn tin cùng A Nhã cô mới nhớ ra buổi tối còn một cuộc hẹn. Đối phương là một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong giới tư pháp, bình thường khó mà hẹn được, sở sự vụ phải tốn rất nhiều công sức mới có được cơ hội lần này, mà người phụ trách liên lạc lại chính là cô. Nếu như không phải A Nhã kịp thời nhắc nhở, có lẽ hôm nay đã làm lỡ dở việc lớn mất rồi. Ăn xong bát cháo, sức lực ít nhiều cũng hồi phục, Nam Cẩn chỉ muốn nhanh chóng đi tới cuộc hẹn. Vấn đề Nam Cẩn để tâm nhất bây giờ chỉ là cái cổ họng khản đặc, đến khi đó chẳng biết nên trao đổi thảo luận với đối phương thế nào.

Như đã biết cô sẽ không thay đổi chủ ý, Tiêu Xuyên quay người đi tới tủ rút chiếc áo khoác, nói: “Tôi đưa em đi.”

Nam Cẩn tròn mắt nhìn anh, định từ chối theo quán tính, song còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Xuyên đã mở cửa đi thẳng ra ngoài.

~~ Còn tiếp ~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio