Kiếp Phù Du Gửi Vào Năm Tháng

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau trở về văn phòng luật, Nam Cẩn thuật lại việc bị bỏ thuốc vào đêm hôm đó cho Khương Đào. Anh ấy căm hận đập bàn bảo cô: “Em lo án khác đi. Để việc này cho anh xử lí, anh nhất định sẽ không tha cho đám khốn nạn ấy.”

Nam Cẩn không phản đối. Khương Đào trước nay làm việc rất ổn thỏa, hơn nữa gần đây cô cũng không có nhiều tâm tư để lằng nhằng với đám người đó.

Cô hiểu Tiêu Xuyên, người đàn ông này một khi đã muốn làm chuyện gì thì sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Cho nên cô bắt đầu hoang mang lo lắng, ngày nào cũng gọi mấy cuộc điện thoại về nhà. Vậy nhưng không hề có chuyện gì xảy ra, mẹ và An An vẫn sống vô cùng yên ổn. Cô lại không thể không cố gắng thuyết phục chính mình không cần quá khẩn trương, có lẽ những lời ngày đó của Tiêu Xuyên chỉ là những câu nói ra trong lúc tức giận mà thôi.

Thời gian hai tuần trôi qua trong chớp mắt. An An hồi phục vô cùng tốt, thậm chí còn được tháo bột trước thời hạn.

Cậu nhóc vừa có thể chạy nhảy trở lại đã liên tục đòi gặp mẹ. Mẹ Nam hết cách bèn gọi điện thoại thương lượng cùng Nam Cẩn.

“Để tối con gọi lại cho mẹ, giờ con đang bận chút việc.” Nam Cẩn vội vã ngắt cuộc gọi, đi đến lề đường bắt xe.

Thành phố Nghi đã mưa rầm suốt mấy tuần nay, tiết trời ẩm ướt khiến việc xe cộ lưu động vô cùng khó khăn. Dù không phải giờ cao điểm mà vẫn tắc thành một hàng dài. Ánh đèn đỏ đuôi xe nhấp nhô lấp lánh như tụ lại thành một biển sáng.

Văn phòng luật ngày hôm nay không có xe rảnh, Nam Cẩn phải gấp rút đến Tòa án lấy một tập tài liệu quan trọng. Thế nhưng cô đứng bên đường mười mấy phút mà vẫn không gọi được chiếc xe nào.

Ga tàu điện ngầm gần đây nhất nằm tại khu phố bên cạnh, đi qua đó cũng mất khoảng bảy, tám phút. Nam Cẩn nhìn hàng người cầm ô đợi xe bèn dứt khoát quay người đi về phía ga tàu điện ngầm. Kết quả vừa đi được vài bước, một chiếc xe ô tô đen phía đối diện nháy đèn hai lần như đang ra hiệu cho cô.

Cô nhận ra kiểu dáng và biển số của chiếc xe ấy, nó thuộc về Lâm Diệu.

Quả nhiên, khi cô đến gần, cửa kính sẫm màu hạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đang cười mỉm: “Đi đâu? Tôi đưa cô đi.”

Nam Cẩn nhìn đồng hồ, thấy thời gian sắp không kịp nữa bèn kéo cửa ngồi vào ghế lái phụ: “Cảm ơn, may mà gặp được cô.”

“Đúng vậy, ngày mưa thế này mà phải ra ngoài đúng là đáng ghét thật.” Lâm Diệu vừa nói vừa điều khiển chiếc xe nhập vào làn đường.

Con đường phía trước trải dài một màu đỏ, toàn bộ xe cộ đều tắc thành mấy hàng liên tiếp, di chuyển với tốc độ vô cùng chậm chạp. Lâm Diệu hiếm khi nào có thể nhẫn nại như hiện tại, bị một chiếc xe chen đường cũng không thấy cô ta tức giận.

Nam Cẩn lại nhìn đồng hồ lần nữa.

“Cô rất vội sao?” Lâm Diệu chú ý đến động tác của cô.

“Ừm. E là không kịp nữa.” Nam Cẩn lấy điện thoại ra khỏi túi xách, gọi cho nhân viên phụ trách giấy tờ của Tòa án thông báo cô sẽ đến muộn. Đợi đến khi cô ngắt cuộc gọi, Lâm Diệu đột ngột lên tiếng hỏi tiếp: “Luật sư Nam là người ở đâu vậy?”

Nam Cẩn khựng người: “Giang Ninh.”

“Giang Ninh…” Lâm Diệu lặp lại hai chữ này rồi bật cười như nhớ ra điều gì, “Vậy cô đến thành phố Nghi bao lâu rồi?”

“Rất nhiều năm rồi.”

“Có đến năm năm không? Hay là bảy năm?” Tầm mắt Lâm Diệu vẫn nhìn thẳng phía trước, ý cười bên khóe môi nhạt bớt, tiếp tục câu chuyện như hai người bạn đang tán gẫu.

Trái lại, cõi lòng Nam Cẩn không khỏi giật thót, bớt hai mốc thời gian này đều quá mức nhạy cảm, cô không biết liệu có phải Lâm Diệu bỗng hứng thú với chuyện này hay vì có mục đích gì khác.

Đèn tín hiệu giao thông cho phép rẽ trái cuối cùng cũng chuyển sang màu xanh, Nam Cẩn nhắc nhở: “Có thể đi được rồi.” Song Lâm Diệu bất động, để mặc ngoài tai toàn bộ tiếng còi thúc giục phía sau lưng.

Nam Cẩn không kìm được nghiêng đầu nhíu mày nhìn cô ta: “Sao thế?”

Trong xe mở nhạc nhẹ, giọng nữ trầm ngân nga mãi. Hiệu quả âm thanh trong chiếc xe này tốt vô cùng, những tiếng ồn ã bên ngoài đều chẳng thể áp chế nổi giọng ca trong đây. Ngón tay thon dài trắng mịn của Lâm Diệu đặt trên vô lăng, khẽ gõ nhẹ theo nhịp tiết tấu bài hát.

Mấy giây sau, chiếc xe ô tô thuôn gọn bỗng phóng vụt lên như viên đạn bắn khỏi nòng súng. Chiếc xe đã vượt khỏi vạch dừng xe ngay khi đèn tín hiệu giao thông chuyển sang màu vàng, nhưng không rẽ trái mà xuyên thẳng qua vạch sang đường không một bóng người, lao thẳng về phía trước.

“Chúng ta cần rẽ trái.” Nam Cẩn giật thót mình, may thay ban nãy đèn tín hiệu cho người đi bộ còn chưa chuyển sang đèn vàng.

“Tôi biết.” Lâm Diệu liếc nhìn cô, “Mắt tôi không mù, không cần cô phải nhắc.”

“Nhưng cô đang đi nhầm đường rồi.” Nam Cẩn một lần nữa phải nhíu mày.

Lâm Diệu mặt không biểu cảm nói: “Tôi biết.”

Có lẽ con đường này đã sai ngay từ khi cô ta bắt đầu đi theo Tiêu Xuyên, từ khi bắt đầu yêu Tiêu Xuyên, từ khi cô ta như bị ma xui quỷ khiến giấu Tiêu Xuyên giết chết Tần Hoài, hoặc giả mọi thứ đều là sai lầm ngay từ ban đầu.

Đây là một con đường sai trái, như cô ta cam nguyện độc hành, cõi lòng cũng ngọt như thấm mật.

Lần áy náy duy nhất của cô ta chính là sau khi Tần Hoài chết, chứng kiến Tiêu Xuyên như biến thành một con người khác. Người đàn ông vốn cường hãn, vạn năng như một vị thần bỗng sụp đổ chỉ trong chớp mắt. Cô ta biết anh có thể bị thương, có thể đổ máu nhưng chưa từng thấy anh ngã bệnh.

Bệnh tình của anh rất nghiêm trọng, mấy tháng liên tục nằm liệt giường. Cô ta gần như ngày nào cũng đến thăm nom song chẳng hề nhận được một lời hồi đáp từ anh.

Đó là lần đầu tiên cô ta thấy áy náy, cảm giác ấy thậm chí còn vượt cả nỗi thất vọng và đau lòng, chỉ bởi vì trong sinh mệnh của cô ta, người đàn ông ấy luôn quan trọng hơn tất cả.

Cô ta tưởng rằng rồi sẽ có một ngày anh hồi phục. Thời gian có thể chữa lành tất cả, tất nhiên cũng có thể chữa khỏi nỗi đau mất đi Tần Hoài. Mà về sau Tiêu Xuyên cũng đã hồi phục, nhưng lại càng thêm lãnh đạm, thâm trầm khó đoán hơn trước vạn lần.

Không ai dám nhắc về Tần Hoài trước mặt anh, bởi ai cũng biết, Tần Hoài chính là một cái gai găm sâu trong tim anh, không thể nhắc, cũng chẳng thể chạm vào, muốn nhổ cũng chẳng ra.

Suốt một chặng đường theo anh, dõi theo dáng hình sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình của người đó, cô ta từng tưởng rằng, người như anh tuyệt đối sẽ không thể thực lòng yêu một người phụ nữ nào. Bởi mỗi một thế giới đều có quy củ của riêng nó, mà trong thế giới của bọn họ, tình yêu chính là thứ phiền toái nhất, là thứ tình cảm nên vứt bỏ nhất.

Tình cảm sẽ chỉ trở thành nhược điểm của một con người. Giống như cô ta vậy, cõng trên lưng tình cảm với Tiêu Xuyên, cho nên mới chẳng thể đánh đâu thắng đó.

Vậy nhưng cô ta chưa từng nghĩ rằng, Tiêu Xuyên lại có thể để một người phụ nữ trở thành nhược điểm của anh.

Chiếc xe màu đen phóng thẳng về phía trước. Vì đã vượt đèn vàng, còn vi phạm chuyển làn đường, trái lại đã thoát khỏi điểm ùn tắc giao thông, một đường thuận buồm xuôi gió.

Khuôn mặt Lâm Diệu dần xuất hiện biểu cảm lạnh lẽo và quyết tuyệt khiến Nam Cẩn không kìm được nhịp tim hỗn loạn.

“Dừng xe!” Nam Cẩn cất cao giọng nói, “Tôi bảo dừng xe!”

“Tôi sẽ để cô xuống xe, nhưng không phải lúc này.” Tâm trạng của Lâm Diệu hiển nhiên đã bình tĩnh hơn nhiều. Cô ta nghiêng đầu nhìn cô, bỗng bật thốt ra một câu nghi vấn: “Tôi nên gọi cô là Nam Cẩn, hay gọi cô là Tần Hoài đây?”

Thấy Nam Cẩn sững người, Lâm Diệu bật cười: “Khuôn mặt hiện tại của cô còn đẹp hơn cả ngày trước.”

Nam Cẩn mím môi không lên tiếng.

“Chỉ có điều tôi cảm thấy rất kỳ quái. Rõ ràng cô chẳng còn giống ngày trước tí nào, rõ ràng là hai con người hoàn toàn khác nhau, vì cớ gì Tiêu Xuyên vẫn lại một lần nữa thích cô cơ chứ?” Lâm Diệu vừa nói vừa đánh tay lái, chiếc xe đi về hướng ngoại ô phía Tây.

“Rốt cuộc cô định làm gì?” Nam Cẩn nắm chặt điện thoại, trong lòng dội lên cảm giác bất an.

Con đường này càng lúc càng vắng vẻ. Suốt những năm này, Nam Cẩn chỉ đến đây một lần duy nhất. Chính là lần cô phí bao công sức mới có thể thoát khỏi căn phòng đó, vội vã lái xe chạy trốn.

Bình thường cô rất ít khi lái xe, kĩ năng lái vốn đã chẳng thành thạo. Nhưng ngày hôm đó cô chỉ muốn trốn chạy càng xa càng tốt, cho nên mới bỏ mặc tất cả lao về phía trước, cuối cùng là lái đến nơi đây.

Cô không thông thuộc đường sá, nhìn biển báo mới biết con đường này dẫn ra ngoại ô phía Tây. Nhưng cô biết ngọn núi phía tây của thành phố Nghi nằm ở hướng này, chiếc xe phía sau đang bám riết không chịu buông tha, vậy nên cô đành bỏ mặc tất cả lái thẳng lên núi.

Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, song với Nam Cẩn, con đường này vẫn tràn ngập tuyệt vọng và hơi thở chết chóc. Lâm Diệu lái đến đây khiến cô bất giác nảy sinh nỗi sợ hãi tột cùng. Dường như Lâm Diệu cũng phát giác ra, nụ cười của cô ta càng thêm tươi tắn: “Có thấy quen thuộc không? Cô của năm đó đã xảy ra tai nạn chính tại con đèo kia.”

Nam Cẩn vẫn lặng thinh, song sắc mặt không khỏi nhợt nhạt hơn mấy phần.

Cô tất nhiên là nhớ. Năm đó xe cô mất lái trượt trên con dốc đó, đâm thẳng vào hàng rào ven đường, lật xe rơi vào khe núi.

Cú va chạm đột ngột khiến cô gần như mất đi ý thức ngay trong chớp mắt. Đợi đến khi cô hơi thanh tỉnh, khoang xe khép chặt biến dạng đã nồng nặc mùi dầu.

Nhớ đến ngọn lửa như có thể cắn nuốt mọi thứ đó, hô hấp của Nam Cẩn liền trở nên gấp gáp. Cô cố gắng lãng quên ký ức đáng sợ trong năm năm bình yên này, cũng chỉ thỉnh thoảng trong những giấc mộng mới quay trở lại hiện trường kinh hoàng đó.

“…. Lâm Diệu, tôi mong cô dừng xe.” Giọng nói của cô trở nên trầm thấp yếu ớt nhưng lại vẫn đang cố gắng đấu tranh lần cuối.

“Thật không ngờ vụ tai nạn xe và ngọn lửa năm đó lại chẳng thể giết chết được cô.” Lâm Diệu gạt phăng yêu cầu của cô, chỉ dùng ánh mắt đánh giá cô một lượt, “Tôi chưa từng biết, y thuật hiện đại đã cao tay đến mức có thể khiến một người thay da lột xác bắt đầu một cuộc đời mới, thậm chí… xem ra còn sống tốt hơn cả ngày trước.”

Cô ta ngừng một lát mới lại cười lạnh nói, “Nếu không phải nhìn thấy những vết sẹo trên lưng cô, tôi lập tức cho người đi điều tra thì e là cả đời này tôi cũng không ngờ được Tần Hoài không chết. Vậy nên, tên họ thật sự của cô rốt cuộc là Tần Hoài hay là Nam Cẩm? Cái nào mới là thân phận thực của cô?”

“Điều này có liên quan gì đến cô?” Nam Cẩn nhắm mắt, yếu ớt hỏi vặn lại.

Ngữ khí của Lâm Diệu đột nhiên trở nên sắc nhọn: “Đương nhiên là có liên quan rồi! Ai bảo cô là người đàn bà mà Tiêu Xuyên yêu! Khi trước anh ấy yêu cô, sau khi cô thay bộ mặt khác, anh ấy vẫn yêu cô, cô thấy như vậy không có quan hệ gì với tôi?”

“Cô yêu anh ấy.”

“Phải, tôi yêu anh ấy. Từ năm mười mấy tuổi tôi đã bắt đầu yêu anh ấy rồi. Khi đó còn chưa có cô. Vì vậy cô dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà hết lần này đến lần khác xuất hiện, hết lần này đến lần khác cướp đi hy vọng vốn thuộc về tôi?”

“Nếu thực sự thuộc về cô thì ai có thể cướp được cơ chứ?” Thanh âm của Nam Cẩn càng ngày càng thấp, chỉ bởi vì bản thân cô năm đó suýt chút nữa thì mất mạng tại nơi này. Ám ảnh tâm lý như mây mù đè ép lên tim khiến cô sắp không thở nổi nữa.

Khuôn mặt cô trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, để mặc cho Lâm Diệu đưa mình về phía trước. Cuối cùng, bánh xe chà sát trên nền đất ẩm ướt tạo thành tiếng thắng chói tai, cô nghe thấy tiếng Lâm Diệu tháo dây an toàn, lạnh lùng ra lệnh: “Xuống xe.”

Chiếc xe đỗ cạnh đường núi nhỏ hẹp quanh co. Trời mưa lất phất, chẳng mấy đã làm mờ cửa kính xe. Nam Cẩm vẫn siết chặt điện thoại, im lặng theo Lâm Diệu xuống xe.

Hóa ra thực sự là nơi năm đó cô gặp chuyện. Hàng rào sớm đã được tu sửa lại, không nhìn ra được bất cứ vết tích tổn hại nào, song cả đời cô cũng chẳng thể nào quên nổi nơi này. Đây chính là một cơn ác mộng kinh hoàng nhất, bên dưới hàng rào là sườn núi dốc nghiêng với đủ loại đá hình thù kì quái. Cô chỉ hơi nhìn xuống dưới, chân tay liền như bị rút hết sức lực.

Lâm Diệu mặc rất phong phanh, chiếc áo được làm bằng chất liệu tơ tằm bay phập phùng trong mưa gió, dính chặt vào cơ thể. Gió mưa cũng thổi tung làn tóc mai cô ta, khiến cả người cô ta mang một nét đẹp yếu đuối.

Cô ta thực sự rất đẹp, mỗi hành động đều mê hoặc lòng người. Cho dù lúc này gần như đã tiến vào trạng thái điên cuồng, tàn ác song cô ta vẫn đẹp như thế.

Nhưng Tiêu Xuyên không để vào trong mắt. Anh trước nay chưa từng nghiêm túc quan sát cô ta lấy một lần, anh chỉ coi cô ta là một người em gái, là một trợ thủ đắc lực của bản thân.

“Tần Hoài, chúng ta bắt đầu từ đâu thì hãy kết thúc ở đó đi.” Lâm Diệu hất tóc, cười khẽ, “Năm đó không thể khiến cô hoàn toàn biến mất, tôi không phiền đích thân ra tay lần nữa đâu.”

Từng cơn gió lạnh táp vào cơ thể Nam Cẩn, những hạt mưa vỡ vụn đập lên khuôn mặt, cô trừng lớn mắt trong làn nước mông lung: “Cô nói cái gì?”

“Đúng thế, chính là như cô nghĩ đấy. Người thực sự muốn lấy mạng của cô không phải Tiêu Xuyên, mà là tôi đây này.”

Không phải Tiêu Xuyên.

Kẻ muốn lấy mạng cô, không phải là anh.

……

Toàn bộ máu huyết trong cơ thể trào lên trong khoảnh khắc này, Nam Cẩn dường như mất đi khả năng tư duy, nghe Lâm Diệu nói từng câu từng chữ: “Anh ấy căn bản không nỡ lòng. Dù cô đã làm chuyện như thế, dù cô trước nay chưa từng đối xử thật lòng với anh ấy, cuối cùng anh ấy vẫn không nỡ hại cô. Nhưng tôi thì khác, cô đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thậm chí tôi còn thường nghĩ, nếu như trên đời này không có sự tồn tại của cô, thì có phải anh ấy sẽ nhìn thấy tôi không?”

“Cho nên, là cô cho người…” Nam Cẩn cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói, cất tiếng hỏi khó tin.

“Đúng thế, là tôi. Điều duy nhất khiến tôi không ngờ tới là cái chết của cô lại mang đến một ảnh hưởng lớn như vậy. Bao nhiêu năm nay, anh ấy luôn tưởng rằng bản thân đã thay đối chủ ý quá muộn mới không kịp cứu cô.”

……

Hóa ra không phải là anh.

Gió thổi bùng mái tóc dài của cô mà cô chẳng hề hay biết, bàn tay nắm chặt điện thoại run lên bần bật.

“Xem ra cô rất bất ngờ.” Lâm Diệu nhếch khóe môi, như cười như không nhìn cô, “Có điều kinh ngạc hơn nữa thì có tác dụng gì? Lần này tôi đích thân ra tay thì sẽ làm gọn gàng sạch sẽ. Tình cảm anh ấy dành cho Tần Hoài sâu đậm như thế, bao nhiêu năm qua cũng không quên được, nhưng với Nam Cẩn cô thì chưa chắc. Hai người biết nhau mới được bao lâu? Cô biến mất, đối với anh ấy mà nói chẳng qua cũng chỉ là mất đi một người đàn bà anh ấy vừa mắt mà thôi.”

Cây cối trong khe núi bị gió thổi xào xạc, làn sương mờ mỏng manh vương vất trong không trung.

Chính vào lúc giọng nói của Lâm Diệu vừa dứt, Nam Cẩn đột ngột quay người chạy nhanh về phía sau.

Cô không thể chết tại đây.

Cô không thể lại một lần nữa bỏ mạng tại chốn này.

Cô còn rất nhiều việc chưa làm, còn rất nhiều người cô muốn gặp. Cô có mẹ, có Nam Dụ, có An An, còn có… người đó nữa.

Người cô yêu lâu, và cũng hận anh lâu như vậy.

Rất nhanh, phía sau đã vang lên tiếng bước chân ngày càng gần.

Đối phương hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. Cô ta đi giày đế bằng, chẳng mấy đã đuổi kịp cô. Lâm Diệu vươn tay túm chặt thân áo cô, một tay khác thoăn thoắt ghì chặt lấy cổ cô.

Nam Cẩn suýt chút nữa thì quên mất Lâm Diệu cũng có một thân thủ cực tốt. Tiêu Xuyên đã từng dẫn cô đến một hội quán Taekwondo, cô phát hiện Lâm Diệu cũng là một khách quen tại dó, hơn nữa còn đánh ngang cơ đám đàn ông.

Cô nào thể làm đối thủ của Lâm Diệu, dù cô có cố gắng phản kháng thế nào thì cuối cũng vẫn bị Lâm Diệu khống chế.

Lâm Diệu giữ chặt gáy và ngực cô, trong tay không biết đã nhiều thêm một con dao sắc lẹm tự bao giờ, nó đang kề ngay trước lồng ngực cô.

“Lâm Diệu…” Khí quản cô bị chặn lại, vừa nói dứt hai chữ đơn giản đã ho lấy ho để.

“Chắc cô không phải là định cầu xin tôi đấy chứ?” Giọng nữ lạnh lùng vang lên bên tai nồng đậm mùi chế nhạo.

Cô ra sức tách cánh tay của Lâm Diệu để lấy lại chút không gian hô hấp, tốn hết hơi sức mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh: “Nếu như cô giết tôi… Tiêu Xuyên sẽ không bỏ qua cho cô.”

“Cô dựa vào cái gì mà tự tin như thế?” Lâm Diệu cười lạnh như nghe được một câu chuyện nực cười nhất trên đời, “Trong mắt anh ấy, cô chẳng qua chỉ là Nam Cẩn mà thôi.”

“… Không phải. Anh ấy…”

Cô còn chưa dứt lời, ngã rẽ núi phía trước đã truyền đến từng đợt tiếng xe gào rít, dường như không chỉ có một chiếc đang cùng hướng về phía này.

Lâm Diệu hiển nhiên cũng bị âm thanh này quấy nhiễu, bàn tay và con dao kề sát ngực Nam Cẩn cũng bất giác buông lỏng. Khoảnh khắc tiếp sau, ba chiếc xe rẽ qua khúc ngoặt, xông thẳng đến trước mặt cô ta mới phanh lại.

Hai chiếc Saloon và một chiếc Land Rover.

Mấy cánh cửa gần như đồng thời mở ra. Lâm Diệu ngẩn người, tầm mắt cuối cùng dừng trên thân ảnh thon dài đẹp đẽ phía trước kia.

“Sao anh lại đến đây?” Cô ta vẫn còn có thể nặn ra được nụ cười, cánh tay ghì chặt Nam Cẩn càng thêm chặt.

Tầm mắt Tiêu Xuyên chỉ dừng lại mấy giây trên mặt cô ta rồi lặng lẽ di chuyển đến một người phụ nữ khác.

Mái tóc của Nam Cẩn đã bị cơn mưa làm ướt nhẹp, xõa tung trên bờ vai. Người cô cũng ướt như chuột lột, giọt nước men theo cổ tay ngoằn ngoèo chạy đến bàn tay đang siết chặt điện thoại.

Thấy anh đến, Nam Cẩn như bỗng trút được gánh nặng, ngón tay run rẩy như bị co giật rồi buông thõng. Điện thoại rơi xuống đường núi, màn hình vỡ thành mấy đường nhưng cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.

Lúc bấy giờ Lâm Diệu mới hiểu ra, con ngươi không khỏi lạnh xuống, cắn răng đâm lưỡi dao sâu thêm vài phân.

“Lâm Diệu!” Người cất cao giọng gọi tên cô ta là Dư Tư Thừa, cơ thể anh ấy dao động trong vô thức nhưng lại cố kìm chế không xông lên trước, chỉ nghiêm mặt cảnh cáo, “Em đừng làm chuyện ngốc nghếch!”

“Chuyện ngốc nghếch gì?” Lâm Diệu nhìn anh ấy, trong nét thê lương xen cả lạnh lùng cao ngạo, “Trái lại tôi cảm thấy đây là việc làm đúng đắn nhất từ trước đến nay.”

Mưa ngày một lớn, tuôn xả xuống không gian, bị gió thổi thành màn nước đổ nghiêng.

Cách màn hơi nước vật vờ, Tiêu Xuyên trầm giọng mở miệng: “Cô đừng làm hại cô ấy.”

“Vì sao?” Lâm Diệu nhíu mày: “Nếu như em làm cô ta bị thương, anh sẽ thực sự không bỏ qua cho em phải không?”

“Phải.”

Anh đáp lại bằng một đáp án đơn giản nhất, nhưng lại cho cô ta một kích nặng nề nhất.

Thanh âm của cô ta dường như cũng tan dần theo từng cơn mưa gió: “Vì sao người đàn bà này lại quan trọng với anh như thế?”

Tiêu Xuyên không đáp, chỉ tiến lên từng bước lớn.

“Không được đến đây!” Lâm Diệu lôi Nam Cẩn cùng lùi hai bước, liếc nhìn về khe núi sâu hun hút bên cạnh, “Nếu ai dám xông lên, tôi sẽ ném cô ta xuống dưới.”

“Lâm Diệu,” Con ngươi Tiêu Xuyên sa sầm, “Tôi có thể không tính toán những chuyện quá khứ, nhưng hy vọng cô đừng lại làm tổn thương cô ấy nữa.”

“… Lại làm cô ta tổn thương lần nữa?” Lâm Diệu lẩm bẩm nhắc lại câu nói của anh rồi như sực tỉnh, không khỏi kinh ngạc trợn tròn hai mắt, “Anh đã sớm biết cô ta là Tần Hoài?”

“Phải.” Lời nói vừa dứt, toàn bộ mọi người có mặt tại đây, bao gồm cả Dư Tư Thừa cũng kinh ngạc tột độ. Dư Tư Thừa và Thẩm Úc bốn mắt nhìn nhau, Trình Phong và Thường Hạo đứng cùng một chỗ, hai người đều khẽ cau mày.

Nam Cẩn chính là Tần Hoài.

Hóa ra Tần Hoài không chết.

Mọi chuyện cũng tự động trở nên sáng tỏ.

Vì sao ngay từ lúc bắt đầu, cô đã mang tâm lý phòng bị và địch ý khi đối diện với bọn họ.

Vì sao ở cô lại xuất hiện khí chất và thần thái giống hệt Tần Hoài.

Còn cả đôi mắt đó của cô, cũng giống đôi mắt Tần Hoài như hai giọt nước.

Hóa ra vì cô chính là Tần Hoài.

Gió thu se lạnh tiêu điều, nước mưa tạo thành một tấm rèm tinh mịn không một kẽ hở. Cơ thể mong manh, ướt đẫm nước mưa của Lâm Diệu đứng tại nơi đó, quần áo đều đã dính bết vào người. Vẫn xinh đẹp kiều diễm như thế, nhưng sắc mặt cô ta lại xám như tro tàn, như một bông hoa cực kì diễm lệ héo tàn trong chớp mắt.

Cô ta lặng nhìn Tiêu Xuyên bằng đôi mắt mịt mờ, lại như xuyên qua anh để nhìn về một nơi nào đó xa xăm, khóe môi dần vẽ lên một nụ cười thê lương: “Anh biết không? Em chưa từng cảm thấy bản thân làm gì sai. Cho dù là giờ này phút này, em vẫn không hề hối hận với lựa chọn của bản thân. Bất luận cô ta là Nam Cẩn hay Tần Hoài, cô ta vẫn mãi là kẻ em thù hận. Em đã ở bên anh lâu như vậy, lẽ nào anh thực sự chưa từng hiểu em sao? Người người đều nói anh độc ác, nói anh quyết tuyệt, nhưng hình như em còn độc ác và quyết tuyệt hơn cả anh. Em đã yêu anh bao năm trời, nhưng đến ngày hôm nay, em biết mọi thứ sẽ không thể tiếp tục được nữa.” Cô ta ngừng lại, khuôn mặt ướt nhẹp, đã không còn phân biệt được là nước mưa hay nước mắt, “Nếu bây giờ em bỏ qua cho cô ta, có thể anh sẽ tha em một mạng. Nhưng vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Nếu không còn có thể yêu anh, đối với em mà nói, thì còn ý nghĩa gì cơ chứ?”

Trong lúc cô ta nói chuyện, cơ thế vẫn luôn lùi lại trong vô thức. Nam Cẩn bị cô ta khống chế chặt chẽ, cũng chỉ có thể lùi theo cô ta.

Kể từ khi Tiêu Xuyên đến, cô không mở miệng nói bất cứ lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn anh qua làn sương khói trùng trùng điệp điệp.

Kể từ khi anh xuất hiện, đây dường như đã biến thành trận quyết đấu giữa anh và Lâm Diệu, bản thân cô rõ ràng đang bị kẹp giữa hai bên lại đứng nhìn như người ngoài cuộc.

Có một khoảnh khắc, thần trí của cô như thoát khỏi cơ thể, lơ lửng giữa không trung, bình tĩnh nhìn mọi việc xảy ra bên dưới.

Thực chất, con dao trong tay Lâm Diệu đã đâm rách một tầng da trước ngực cô, dòng máu tươi đang dần thoát khỏi cơ thể. Nhưng mưa càng ngày càng lớn, chẳng mấy chốc sẽ gột sạch vết máu. E rằng sẽ chẳng có ai nhận ra cô bị thương, đến bản thân cô cũng không còn cảm nhận được đau đớn nữa.

Cô không biết lúc này bản thân rốt cuộc là đang suy nghĩ điều gì.

Cô không muốn trốn chạy, hoặc giả biết rõ căn bản không thể an toàn thoát thân, cho nên mới không còn kháng cự vô ích.

Cô cũng không sợ bị thương, bởi việc này so với những điều cô đã phải gánh chịu chẳng đáng là gì. Thậm chí đến cái chết cũng không còn có thể làm cô sợ hãi nữa.

Nếu giây tiếp sau cô chết, chắc cô sẽ chẳng thấy đau đâu. Bởi những thứ chắn ngang giữ cô và Tiêu Xuyên, những cơn ác mộng quấn lấy cô suốt bao nhiêu năm còn đau khổ hơn cả cái chết.

Đứng trong gió mưa lạnh lẽo, Nam Cẩn thấy vô cùng mỏi mệt, tựa như cơ thể và linh hồn đang dần bị tách rời, vậy nên ngay cả tiếng nói thê lương của Lâm Diệu cô cũng không còn nghe được nữa.

Cô không nghe rõ câu cuối cùng Lâm Diệu nói là gì, chỉ thấy lồng ngực bỗng nhiên lạnh buốt. Lâm Diệu cuối cùng vẫn cắm dao vào cơ thể cô. Nơi đó giống như hình thành một lỗ hổng, vào thời khắc Nam Cẩn ngã gục, chỉ còn cảm nhận được từng làn gió buốt thấu xương lùa vào lỗ hổng ấy.

Cô quả nhiên chẳng thấy đau đớn nào, trái lại giống như được giải thoát vậy. Nỗi mệt nhọc kéo dài suốt bao nhiêu năm dường như cuối cùng cũng tan theo mây gió.

———

Cuộc phẫu thuật kéo dài như giấc mộng đằng đẵng của Nam Cẩn trong cơn hôn mê.

Vết thương chỉ cách tim hai centimet, mất nhiều máu. Sau mười mấy giờ đồng hồ nỗ lực cấp cứu của toàn bộ bác sĩ và y tá với tay nghề cao nhất của toàn thành phố, huy động ngân hàng máu của một vài bệnh viện lân cận, cuối cùng cũng kéo cô thoát khỏi bờ vực tử vong.

Cấp cứu xong, cô được chuyển qua phòng ICU, tạm thời chưa thể tỉnh lại.

Hình bóng cao lớn in trên cánh cửa thủy tinh ngoài phòng bệnh. Dù đã nghe thấy tiếng chân gấp gáp truyền tới từ phía sau, người đó vẫn đứng im bất động.

“Chị em sao rồi?” Giọng nói gấp gáp của Nam Dụ vang lên.

Tiêu Xuyên không ngoảnh đầu lại, tầm mắt vẫn luôn dừng trên giường bệnh, một lát sau mới mở miệng: “Còn chưa tỉnh.”

Giọng nói anh không mang quá nhiều tâm tư tình cảm, Nam Dụ đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn anh lại bắt gặp nét mệt mỏi nồng đậm nơi đầu mày khóe mắt đó.

Mười mấy tiếng đồng hồ cấp cứu, e là anh không hề chợp mắt trong suốt thời gian này.

Cô biết anh ấy đang lo lắng, nếu không cũng sẽ chẳng đứng im bất động như bức tượng điêu khắc ở đây.

Không biết anh đã đứng như vậy bao lâu rồi, Nam Dụ mím môi khuyên nhủ: “Hay là anh đi nghỉ chút đi, em ở đây trông coi là được.”

“Không cần.” Tiêu Xuyên bấy giờ mới nghiêng đầu nhìn cô. Trí nhớ của anh rất tốt, chỉ nhìn qua cũng đã nhận ra cô là ai, bình đạm nói: “Anh đã gặp em một lần ở Hoài Viên.”

Nam Dụ gật đầu: “Đúng vậy, ngày hôm đó em đi cùng Diệp Phi.”

“Không ngờ em là em gái của cô ấy.”

Ngày đó gặp Nam Dụ, anh chỉ cảm thấy thân thuộc đến lạ lùng. Có lẽ chính bởi khí chất của hai chị em quá giống nhau chăng?

“Bác sĩ nói sao?” Nam Dụ lo lắng nhìn vào bên trong bức tường thủy tinh, người nằm trong đó chính là Nam Cẩn, toàn thân chị ấy bị cắm chằng chịt đủ các loại dây, các con số trên thiết bị giám sát nơi đầu giường đang không ngừng nhấp nháy.

“ giờ tiếp theo là thời kỳ nguy hiểm.”

Tiêu Xuyên không nói tiếp nữa. Anh không có cách nào tưởng tượng, nếu cô không tỉnh lại thì anh phải làm sao.

“Em không dám nói với người nhà. Mẹ em và An An đến hiện tại vẫn chưa biết chuyện.” Nam Dụ chống tay lên mặt kính thủy tinh, giọng nói cô cũng đang run rẩy.

Tiêu Xuyên không đáp, lặng lẽ nhìn người nằm trên giường bệnh. Chỉ vào lúc Nam Dụ nhắc đến An An, sóng mắt anh mới khẽ dao động.

Nam Dụ lại thì thầm hỏi: “… Chị ấy sẽ tỉnh lại chứ?”

“Sẽ tỉnh.” Thanh âm của anh bình tĩnh chắc chắn, như ẩn chứa sức mạnh diệu kỳ.

~~ Hết chương ~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio