Editor: Nhất Diệp Chi Chu
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến
_____________________________
Chương :
Ngục giam của cung Vô Cực do tổ tiên Tông Thị dựng nên, dùng để giam giữ đệ tử Tông thị trong dòng họ phạm phải quốc pháp gia quy, nhưng giờ cũng chỉ còn là thùng rỗng kêu to từ lâu.
Trong nhà lao phủ đầy bụi bặm đã lâu, mùi ẩm mốc như mây mù ngưng đọng bao phủ từng ngóc ngách, bị hít vào theo từng hơi thở khiến ngực người ta vừa khó chịu vừa buồn nôn.
Tông Tử Hoành tỉnh dậy từ cơn đau nhức, mũi vừa hít vào một hơi, đã ngửi được mùi ẩm mốc trộn lẫn mùi máu tươi nồng đậm. Y muốn đứng dậy, nhưng cho dù chỉ là động một ngón tay thôi cũng đã đau đớn không chịu nổi.
Lúc y quyết định quay trở về cung Vô Cực nhận mệnh, y đã biết thứ đang chờ đợi mình là gì, nhưng y không thể bỏ đi luôn, y bình thản nhận lấy hình phạt một trăm roi này.
Sau khi bị ném vào trong ngục, y hôn mê mấy lần lại tỉnh táo mấy đợt, cũng không biết thời gian trôi qua đã bao lâu rồi. Lúc thanh tỉnh, y nhớ tới Tông Tử Kiêu, nghĩ xem Tiểu Cửu của y có trốn thoát thành công hay không, phải chịu vết thương thế nào, giờ có phải đang đau lòng khổ sở hay không. Đệ đệ y thương yêu suốt mười bốn năm, chỉ sau một đêm đã mất đi tất cả, sau này chỉ có thể một mình đối mặt với cuộc sống khó khăn.
Hắn có thể tự chăm sóc mình hay không, hắn liệu có chăm chỉ tu hành không, lúc hắn đau khổ phải làm sao đây, liệu có ai để ý hắn nóng hay lạnh không, liệu hắn sẽ... nghĩ thế nào về mình đây.
Tông Tử Hoành nhớ lại vẻ mặt lúc Tông Tử Kiêu bảo "Hận" y, nhất thời lòng đau đớn khôn nguôi, thậm chí đau hơn cả vết roi máu thịt lẫn lộn trên lưng.
Không biết đời này, họ còn có thể gặp lại nhau không, mình còn cơ hội giải thích hay không.
Có lẽ, chi bằng không gặp.
Trong nhà lao hiu quạnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tông Tử Hoành có thể nghe tiếng đi lại này để biết ai tới, y nén đau cố gượng người dậy, ngồi trên đống vết máu dơ bẩn, nhìn phụ thân của mình.
Phụ tử hai người cách song sắt nhìn nhau, ở giữa như có lạch trời cắt ngang.
Nhìn hồi lâu, Tông Minh Hách mở miệng: "Ta vẫn luôn hối hận vì đã sinh ra ngươi."
Tông Tử Hoành thẫn thờ nhìn ông ta.
"Nếu không phải ngươi sinh ra trước làm trưởng tử của ta, ta vì cớ gì mà phải nhún nhường Lý Tương Đồng nhiều năm như vậy, còn thường xuyên bị phái Vô Lượng khiển trách."
Tông Tử Hoành khẽ cười lạnh.
"Nhưng chuyện này quả thật không phải lỗi của ngươi." Tông Minh Hách nói, "Đôi khi ta cũng hiểu, là do ta bạc đãi ngươi."
Trước kia, Tông Tử Hoành từng mơ tưởng tới Tông Minh Hách có thể có được một chút áy náy với y, nhưng hôm nay nghe được, lòng lại chẳng chút gợn sóng.
"Tiếc là, ngươi chẳng bao giờ là đứa con thức thời, biết nghe lời cả." Tông Minh Hách lắc đầu, "Ta từng nghĩ tới việc truyền đế vị cho ngươi, nếu ngươi không để bọn chúng chạy thoát."
Tông Tử Hoành cười giễu cợt: "Cho dù ta không để họ chạy thoát, ông cũng sẽ chẳng buông tha cho ta." Đối với Tông Minh Hách mà nói, nếu có chuyện gì quan trọng hơn thái tử thì chính là bảo vệ bí mật đủ để huỷ diệt Tông Thị này.
"Vậy sao ngươi còn quay về? Vì nương của ngươi?" Ánh mắt Tông Minh Hách sâu thẳm: "Mềm lòng như thế, ngươi đến cùng là giống ai thế? Nếu ngươi bỏ đi, với bản lĩnh của ngươi, có lẽ chẳng ai tóm ngươi lại được."
"Giờ ông bắt ta hay không thì có gì khác nhau đâu chứ, Lục Triệu Phong trốn thoát, ông hại chết Sở Doanh Nhược, hắn ta nhất định sẽ vạch bộ mặt thật của ông ra cho cả thiên hạ biết."
"Hắn không dám." Tông Minh Hách lường trước được nói.
"..."
"Bởi vì thứ tiện chủng kia không trốn thoát cùng hắn ta, mà là chẳng rõ tung tích, hắn ta đương nhiên sẽ lo tiện chủng ấy bị ta bắt về, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Cái gì..." Tông Tử Hoành vội gào lên, "Tiểu Cửu ở đâu?"
"Ta sẽ tìm được hắn thôi."
Tông Tử Hoành trầm ngâm một lát: "Không, ông không thể tìm ra đệ ấy." Tông Tử Kiêu thông minh mà tu vi cũng chẳng tầm thường, nhất định có thể tìm ra đường sống.
Tông Minh Hách cả giận nói: "Ngươi để cho nó trốn mất, sau này tất sẽ thành họa lớn, ngươi đúng là thứ ngu xuẩn việc thành không có mà chuyện bại có thừa!"
Tông Tử Hoành cười lạnh một tiếng: "Ông vĩnh viễn cũng chẳng tìm thấy đệ ấy."
Tông Minh Hách âm trầm hỏi: "Lúc ngươi ở địa cung cũng đã biết thân phận của Lục Triệu Phong, đã biết hết thảy. Vậy suốt thời gian ấy, ngươi mưu tính cái gì?"
"Ta chẳng mưu tính gì cả."
"Không mưu tính gì cả? Vậy sao Thẩm Thi Dao lại biết thân thế của thứ tiện chủng kia, thật sự cho rằng lời nói vụng về này qua mặt được ta ư? Ngươi một mặt hại nó, một mặt lại không nhẫn tâm muốn cứu nó, không quyết đoán, đúng là nực cười."
Tông Tử Hoành hơi hạ cằm xuống, y cũng biết là nực cười, y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng phụ thân của mình: "Ta quả thật không buông bỏ được tình cảm huynh đệ, ông thì sao? Lúc ông lấy kim đan của đại bá, có nghĩ tới ông ấy chính là ca ca ruột của ông hay không?"
Tông Minh Hách ngẩn ra, ánh mắt bắt đầu né tránh.
"Năm năm trước ở Trấn Cổ Đà, khi ông sai Diêm Xu moi kim đan của ta, có từng nghĩ tới dù sao thì ta cũng là con trai ruột của ông không?"
Tông Minh Hách khẽ nhăn mũi, mặt thoáng lộ vẻ dữ tợn: "Tất cả những chuyện ta làm đều là vì gìn giữ giang sơn Tông thị của ta! Đại Danh Tông Thị đã có ba đời, tận ba đời! Không có lấy một người đột phá được tầng thứ tám! Thế lực khắp nơi nổi dậy, càng ngày càng chẳng để Tông thị vào mắt, nếu còn tiếp tục như vậy, cơ nghiệp tổ tông sẽ kết thúc trong tay ta!"
Tông Tử Hoành bình tĩnh hỏi: "Ông làm nhiều việc ác, không sợ báo ứng à."
"Báo ứng? Xuống địa ngục gì đó, kiếp sau thành súc sinh gì gì đó, ta chẳng quan tâm!" Tông Minh Hách lộ ra nụ cười vặn vẹo, "Chỉ cần ta tu luyện tới đại thừa, sau đó có thể thoát xác hoá tiên, thoát khỏi lục đạo luân hồi!"
"Ông dựa vào đâu mà nghĩ mình tới được đó, chỉ dựa vào ăn nhân đan?"
"Đan của đại ca ta đã giúp ta đột phá đệ bát trọng thiên của Tông Huyền kiếm, nếu không phải hiệu quả diệu kỳ này của nhân đan, sao có thể làm những kẻ khác như tre già măng mọc, ma tu thiết đan sao mà tàn sát không dứt chứ." Tông Minh Hách nheo mắt lại, "Thân là đệ tử Tông thị, đây là cách tốt nhất để hắn tỏ lòng trung thành với dòng họ."
Tông Tử Hoành cắn răng, Tông Minh Hách tàn nhẫn lại vô sỉ, khiến lòng y sinh ra sát ý.
"Ngươi cũng vậy." Tông Minh Hách nhẹ thở dài một hơi, giọng đột nhiên trở nên hiền dịu, "Tử Hoành, ngươi biết không, đan của ngươi, có thể giúp phụ quân chạm tới đại thừa kỳ."
"Thiên tư ông tầm thường, sau lại tu loại tà môn ma đạo mất nhân tính này, còn đòi đắc đạo thành tiên?" Tông Tử Hoành căm hận nói, "Ông nằm mơ đi!"
"Không, chỉ cần có đan của ngươi, thì thật sự có thể làm được." Tông Minh Hách run giọng đáp, "Có một loại tiên đan trong truyền thuyết, người dùng nó có thể thoát thai hoán cốt, tu vi tăng mạnh, mà tiên đan này, tên là ------ tuyệt phẩm nhân hoàng."
Tông Tử Hoành trợn to mắt.
"Tiên đan này, phải lấy kim đan của người có được mệnh cách đế vương, dùng đỉnh Thần Nông luyện chế." Trên mặt Tông Minh Hách tản ra nét điên cuồng khiến người ta sợ hãi, "Tuy ta được tôn thành Nhân hoàng, nhưng không phải là do thiên đạo đầu thai. Lạc Thuỷ Ngọc Giáp sẽ không sai, nó từng tiên đoán, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi có được mệnh cách đế vương, đan của ngươi, chính là tuyệt phẩm nhân hoàng." Tông Tử Hoành sởn gai ốc, thân thể lui về phía sau theo bản năng, ánh mắt tham lam kia của Tông Minh Hách như thể trong chớp mắt sẽ phá tan song sắt mà ăn tươi nuốt sống mình.
Hoá ra cha ruột của y, luôn mơ tưởng tới kim đan trong bụng y. Khó trách y không nhận được yêu thương, lại có thể được nhận tu sĩ lợi hại nhất Tông thị làm thầy, khó trách Tông Minh Hách không cho y kiếm tốt, pháp bảo, lại chẳng thiếu tiên đan thuốc bổ như các hoàng tử khác, khó trách Tông Minh Hách dễ dàng đồng ý dùng đỉnh Thần Nông đúc kiếm cho tiểu Cửu, khó trách...
Cho nên mạng của y, phụ thân thân sinh đã nuôi lớn y, từ đầu tới cuối, luôn nuôi y như công cụ hình người để dưỡng đan, luôn luôn muốn xé nát bụng y ra, mà mẫu thân y tính toán hết thảy, chuyện xấu gì cũng làm, chỉ vì đưa y lên được hoàng vị, lại không biết ngay từ đầu đây đã là đường cùng.
Tông Tử Hoành chẳng thể phân rõ, y giờ đang ở địa ngục, hay là nhân gian.
Tông Minh Hách hít sâu một hơi, tựa như bình tĩnh lại, ông ta phủi phủi vạt áo, dùng lời lẽ dụ dỗ: "Tử Hoành, ngươi với ta dù sao cũng là cha con ruột, chỉ cần ngươi thành thật nghe lời, ta sẽ không giết ngươi. Chuyện Tử Mạt cũng do Thẩm Thi Dao làm nhỉ? Ngươi dùng đan của ngươi, đền cho đích tử của ta một mạng đi."
"Ông điên rồi. Tông Minh Hách, ông, điên, rồi."
"Tất cả những thứ cần thiết để dùng đỉnh Thần Nông luyện đan đã chuẩn bị đầy đủ hết, chúng ta lập tức khởi hành tới Côn Lôn." Ánh mắt Tông Minh Hách nhìn trưởng tử rốt cuộc cũng có chút thương hại, "Sau khi xong chuyện, ta sẽ cho ngươi và Thẩm Thi Dao rời khỏi Đại Danh, sắp xếp ổn thoả, bảo đảm cho các ngươi không cần lo cơm áo cả đời. Nhưng nếu ngươi lại phá hỏng chuyện của ta, hoặc nói sai gì đó, cũng đừng trách ta không lưu chút tình cảm nào."
"Ác giả ác báo, Tông Minh Hách, ông sẽ gặp báo ứng."
Cái liếc mắt cuối cùng mà Tông Minh Hách nhìn Tông Tử Hoành, như đang nhìn miếng thịt bò trên tấm thớt gỗ, sau đó phất tay áo rời đi.
Tông Tử Hoành rốt cuộc không chống đỡ nổi thân thể nữa, ngã rạp xuống đất, giữa hai tròng mắt trống rỗng là nổi tuyệt vọng sâu không thấy đáy. Không hiểu sao, y nhớ tới năm năm trước, nhớ tới đoạn đối thoại của bọn họ ở Trấn Cổ Đà, Tông Tử Kiêu ngây ngô nói sau này họ chết rồi cũng không uống canh Mạnh Bà, kiếp sau lại làm huynh đệ.
Y biết Tông Minh Hách tuyệt đối sẽ không để cho y sống, y và tiểu Cửu, có lẽ thật sự phải đợi kiếp sau gặp lại rồi.
Kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau họ nhất định phải nhớ được nhau, lại làm huynh đệ.