Kiều Kiều Vô Song

chương 22: giải quyết phân nửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thế nhưng vào lúc này, phía xa lại truyền đến tiếng ồn ào. Cơ Tự bất chấp thân phận nữ tử, ôm đàn đi đến mũi thuyền hoa. Vừa đứng ở đầu thuyền, nàng mới phát hiện bến tàu đèn đuốc sáng rực, nhóm Tạ Lang cũng phát hiện ra điều gì đó bất thường, đang quay đầu lại xem.

Cơ Tự nhìn theo ánh mắt họ, chỉ thấy một con thuyền lao nhanh đến, một thanh niên đứng trên thuyền bắt chéo tay trước ngực hành lễ với Tạ Lang: “Có phải lang quân Tạ gia ở đây không? Chủ công nhà tôi truyền lời rằng ngài có chuyện đột xuất, không thể đến Xích Bích này, bảo thuộc hạ mau chóng mời lang quân lên thuyền, đến bến tàu huyện Du Giang cách đây một trăm dặm chờ ạ.”

Thanh niên kia vội vã đến đây, vì thế giọng nói gấp gáp và hơi thở còn hổn hển. Tạ Lang quay đầu nói nhỏ với các bạn mình vài câu, rồi chàng vẫy tay ra hiệu thanh niên kia tới. Thế là con thuyền của họ kề gần thuyền hoa.

Thấy Tạ Lang sắp lên thuyền rời đi, Cơ Tự sững sờ, mấy lần định cất lời gọi chàng nhưng cuối cùng chỉ đành im lặng. Đúng lúc này Tạ Lang quay đầu lại, dưới ánh trăng và ánh đuốc, khuôn mặt tuấn tú khiến mọi thứ lu mờ của chàng ẩn chứa biểu cảm phức tạp. Chàng nhìn Cơ Tự đăm đăm rồi quay đầu sai đám hạ nhân gì đó. Một tỳ nữ nhanh chóng cầm giấy bút đến.

Trên mũi thuyền hoa, Tạ Lang cầm bút viết nhoay nhoáy, sau đó một gã lực lưỡng cột tờ giấy vào mũi tên rồi bắn “bụp” một phát về phía bên trái Cơ Tự. Sau nữa, Tạ Lang đứng dưới ngọn đuốc xa xa, bắt chéo tay trước ngực chào Cơ Tự, trong gió sông hây hây, cử chỉ chàng tiêu sái, gương mặt tinh khiết như tiên quân giữa phàm nhân. Trong lúc Cơ Tự thảng thốt, chàng bỗng cười với nàng rồi quay người nhảy qua thuyền bên cạnh.

Đến tận khi con thuyền kia chở nhóm Tạ Lang rời đi, đám Tôn Phù mới hoàn hồn lại, vội vàng rút mũi tên rồi dâng tờ giấy cho Cơ Tự. Dữ Trầm sầu não nói: “Thật là trùng hợp, sớm biết Tạ Lang đi nhanh vậy thì nữ lang đừng đánh đàn làm gì.”

Cơ Tự không đến ý đến y, cầm lấy tờ giấy soi dưới ngọn đuốc. Trên trang giấy viết mấy hàng chữ Hành Thư bay bổng: “Đêm nay khanh mệt mỏi đến độ này, lẽ nào vì chuyện biệt viện Trang gia ở huyện Kinh sao? Khanh đừng lo nghĩ nhiều, ngay ngày đó ta đã căn dặn thế tộc Kinh thị, bảo họ không được tìm khanh gây phiền phức rồi.” Tuy chữ viết rất vội nhưng vẫn thấy được nét thanh thoát phong khoáng.

Trong khoảnh khắc đó, Cơ Tự chỉ cảm thấy vui sướng quá đỗi, nàng cúi đầu chớp mắt, nén lại những giọt lệ chực trào: Chàng đúng là một người tốt.

Đối với Cơ Tự, nỗi sợ hãi gần như long trời lỡ đất kia, thế mà đã được vị quý nhân chỉ tình cờ gặp gỡ đã giải quyết giúp nàng từ lâu. Nếu không phải tối nay nàng tìm đến, e rằng mãi mãi không biết được chàng đã giúp mình như thế. Trong chốc lát, một cảm giác ấm áp và vui sướng khôn tả ào ạt tràn đến.

Sau phút vui mừng, Cơ Tự cất tờ giấy kia như vật quý, lòng thầm nghĩ: Đây là chính tay Lâm Lang Tạ thị viết, từ lâu đã nghe người ta nói, bất cứ tiểu cô nào ở Kiến Khang hay ở Kinh Châu đều cực kỳ si mê chàng. Ngay cả một tờ giấy chàng tiện tay viết ra cũng có người tình nguyện bỏ hàng trăm lượng vàng để mua. Ừ, trăm lượng vàng với mình là cả gia tài rồi, vì thế phải cất chung tờ giấy này với đống bảo vật mới được.

Thấy Cơ Tự khi nãy còn cau mày buồn bực, giờ đã vui vẻ hớn hở, đám người Tôn Phù hai mắt tỏa sáng, Lê thúc cao hứng hỏi han: “Nữ lang, có phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi không?”

Cơ Tự quay đầu lại cười: “Ừ, chuyện khó giải quyết nhất đã không còn nữa.”

Nói đến đây, nàng ngáp dài, vui vẻ ra lệnh: “Đi thôi, chúng ta nghỉ ngơi một buổi tối ở Xích Bích, mai hãy về.”

”Vâng ạ.” Trong tiếng cười vang của đám người Lê Thúc, Cơ Tự trả tiền cho hai văn sĩ trung niên kia, sai chèo thuyền hoa chạy mau chóng trở về bến tàu.

Nháy mắt ngày hôm sau đã đến, Cơ Tự vơi đi một nửa tâm sự nên tối hôm qua ngủ rất say, sáng sớm tỉnh lại cũng không vội đi về huyện Kinh mà dẫn theo nhóm hộ vệ dạo chơi ở Xích Bích một buổi.

Lúc Cơ Tự lên xe lừa đã vào giữa trưa, cả nhóm đi trên con đường tắt chạy thẳng về huyện Kinh. Khi đi qua con đường núi nhỏ, bỗng bên dưới vọng lên những tiếng khóc thét khiến mọi người đều rùng mình. Nhóm Tôn Phù lập tức nhảy xuống lừa, cảnh giác nhìn xung quanh, Dữ Trầm chạy đến xe lừa của Cơ Tự, nói nhỏ: “Nữ lang, âm thanh truyền đến ở đường cái bên dưới, tốt nhất chúng ta nên đi xem thử.”

Cơ Tự gật đầu ra lệnh: “Buộc miệng lừa lại, đừng để chúng kêu ra tiếng.” Rồi nàng cũng nhảy xuống xe lừa, rón rén đi theo Tôn Phù về phía trước. Họ len lỏi qua rừng cây rậm rạp, đi đến một khe núi lúc này mới thấy rõ tất cả mọi chuyện xảy ra bên dưới.

Bên dưới có năm sáu xe bò, cả chủ nhân trên xe lẫn hộ vệ khoảng năm mươi người. Nhưng hiện tại năm mươi người này lại co rúm, khóc giọt ngắn giọt dài tuyệt vọng nhìn đám thổ phỉ.

Đúng vậy, chính là thổ phỉ, chúng gồm khoảng ba bốn mươi gã hung hãn, cầm trường đao sắc lẻm, giương cung tên nhằm hướng bọn họ. Đúng lúc này Cơ Tự khẽ kinh ngạc thốt lên. Tôn Phù vội nhỏ giọng hỏi: “Nữ lang, sao thế?”

Cơ Tự nói: “Ta biết những người kia.”

Đúng vậy, nàng biết tất cả chủ nhân của sáu chiếc xe bò kia, còn có một người nàng từng có duyên gặp mặt những hai lần chính là Kinh Ly. Còn gần với xe Kinh Ly là xe của tiểu cô A Bích, ngoài ra bốn chiếc xe bò còn lại là mấy lang quân thế gia lần trước đi theo Kinh Ly đến biệt viện Trang gia. Có điều khác với dáng vẻ cao sang quyền quý lần trước, lần này họ vô cùng chật vật.

Kinh Ly co ro trong một góc xe bò cùng đám tỳ nữ nhà mình. Tiểu cô A Bích thì thét gào không thôi, còn đám lang quân thế gia thì khóc lóc, mặt xám ngoét như tro tàn. Lúc này đám hộ vệ dũng mãnh của họ đã quỳ mọp trên đất, đang cầu xin bọn thổ phỉ tha cho.

Thấy cảnh như vậy, Cơ Tự lạnh mặt nói: “Bọn cướp chỉ có ba bốn mươi người, sao họ không chống trả?”

Lê thúc ở bên cạnh khe khẽ nói: “Lần trước lão nô thấy mấy quý nhân này đã nghĩ đến, nếu họ gặp phải thổ phỉ, chắc chắn là không ai chạy thoát.” Trong ánh mắt khó hiểu của Cơ Tự, Lê thúc nói tiếp, “Nữ lang, người xem đi, mấy vị lang quân kia ngay cả đi đường cũng phải cần người dìu, còn mấy hộ vệ thì bước chân yếu ớt, tuy thân hình rắn chắc nhưng giọng nói cũng thều thào giống hệt với chủ nhân họ, vừa nhìn đã biết là đám người nhát như cáy rồi.”

Cơ Tự gật đầu, do dự giây lát rồi khẽ ra lệnh: “Lê thúc, thúc và Dữ Trầm đánh mấy chiếc xe lừa kia đi.” Không chờ họ thắc mắc, nàng liền nói tiếp, “Những người còn lại kiếm mấy tảng đá tới đây, nhớ là càng nhiều càng tốt.”

Nàng vừa dứt lời, mọi người đều biết nữ lang nhà mình đã quyết định cứu người rồi. Tuy họ còn hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn không phản bác.

Nơi này rất nhiều tảng đá to đùng, chỉ chốc lát sau, hai bên Cơ Tự đã chất đầy đá. Dưới mệnh lệnh của nàng, đám hộ vệ cột mấy con lừa lại với nhau. Sau khi đã chuẩn bị tốt tất cả, Cơ Tự nói: “Ta vừa gõ trống thì Lê thúc quất đám lừa ngay nhé, để chúng đồng thời hí lên, còn Tôn thúc thì lập tức đẩy đống đá xuống chân núi, đồng thanh hét lên 'giết' nghe không?”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau rồi đáp: “Dạ rõ ạ.”

Cơ Tự quay người đi đến chỗ đặt cái trống to. Tay nàng cầm lấy hai nhánh cây, hít sâu vào rồi vung tay đánh xuống thật mạnh, nhất thời một trận trống “đùng, đùng, đùng” hùng hồn xuyên qua rừng cây, xông thẳng lên tầng mây.

Trong tiếng trống dồn dập, mười mấy con lừa đồng thời hí vang. Tiếng trống, tiếng lừa, và đống tro bụi do đống đá tảng lăn xuống dấy lên, cộng thêm tiếng mười mấy người hò hét, trong phút chốc tạo nên khí thế ngút trời.

Bọn cướp lập tức kinh hồn bạt vía. Xưa nay hai quân giao chiến, trước tiên là phải tạo khí thế khuấy động. Trong lúc bọn cướp kinh hãi trước biến cố đột ngột, có hộ vệ bật dậy, gào to: “Chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi.”

Đám hộ vệ phấn chấn, rối rít đứng dậy, rút binh khí, cầm cung tên, lao lên liều chết với bọn cướp còn chưa kịp phòng bị. Bọn cướp ít người nào dám kiên trì đương đầu, kẻ thủ lĩnh vừa huýt sáo một tiếng, cả bọn hoảng hốt chạy lủi vào rừng, thoáng chốc đã mất tăm mất tích.

Thấy bọn cướp đã rút lui, đám Kinh Ly thoát chết cũng kích động. Đầu tiên ôm người bên cạch khóc lóc mừng rỡ, sau đó Kinh Ly hắng giọng gọi to: “Mau, mau mời ân nhân cứu mạng chúng ta đến đây.”

A Bích cũng nức nở nói: “Hôm nay nếu không nhờ những ân nhân này, chúng ta đã không may mắn sống sót rồi.”

Mấy lang quân thế gia cũng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, mau mời mấy ân nhân đến đây. Chỗ ta còn rất nhiều vàng, ta có thể dùng vàng xin ân nhân hộ tống chúng ta về thành.”

Nhưng trong tiếng kêu gọi của đám Kinh Ly, phía đỉnh núi lại không có động tĩnh gì cả. Lát sau hộ vệ bọn họ phái đi đã trở lại báo rằng: “Trên sườn núi cỏ cây dập nát, dấu chân loạn xạ, rõ ràng vừa rồi có người ở đấy, nhưng không thấy bóng dáng nào nữa cả, xem ra ân nhân đã đi rồi.”

Điều này khiến đám Kinh Ly hoảng sợ, bọn họ cuống cuồng leo lên xe, hớt hải chạy về Kinh Châu.

Mãi đến lúc đi xa rồi, nhóm Dữ Trầm cuối cùng không nhịn được, vây quanh Cơ Tự, Lê thúc cất lời hỏi trước: “Nữ lang, không phải chúng ta nên lấy lòng những người này sao?”

Tôn Phù cũng nói: “Đúng đấy, chúng ta cứu mạng họ mà, ân đức này vô cùng to lớn đấy.”

”Ân đức ư?” Trong xe lừa, giọng Cơ Tự lành lạnh, “Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối mang theo mười mấy người hộ vệ, nhưng lại hơn hẳn năm mươi hộ vệ của sáu thế gia chỉ biết bó tay chờ chết. Các người dám chắc những người này sẽ cảm kích ta sao?” Nhóm hộ vệ há hốc miệng, không thốt nổi một câu. Cơ Tự nói tiếp, “Hơn nữa, ta còn tận mắt chứng kiến cảnh chật vật thảm hại của những kẻ này, chỉ cần một kẻ trong đó cảm thấy nhục nhã, muốn lấy oán báo ân, ta cũng khó lòng phòng bị.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio