Lâm Vô Ngung không ở nhà qua đêm, ăn xong mì sốt liền rời khỏi nhà, âm thanh than phiền dở dang của mẹ anh bị anh mạnh mẽ nhốt lại trong phòng.
May mắn duy nhất chính là, hôm nay chỉ nghe thấy một lần “Anh con blablabla.”
Nếu như bàn về cảm giác tồn tại, trong nhà này không ai hơn được “anh con”.
Tuy rằng “anh con” không có ở nhà, nhưng người anh trong truyền thuyết vẫn có địa vị giang hồ cao nhất trong cái nhà này.
Trong buổi tối bình thường thời tiết quang đãng, trăng sáng sao thưa, muôn nhà sáng đèn, trong đêm mà những học sinh lớp mười hai có lý tưởng đều vùi đầu vào đọc sách, Lâm Vô Ngung đi gắp thú bông nửa tiếng, nghe ca sĩ đường phố biểu diễn nửa tiếng, còn chọn một bài theo yêu cầu, cuối cùng đi vào quán đồ nướng nhất định phải tới.
“Như cũ hả!” Chủ quán hét ở sau mấy giá thịt nướng.
“Vâng.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Như cũ chính là gói thành hai gói xiên giống nhau, anh mang một gói về ký túc xá, gói còn lại đưa cho phòng bên cạnh, tuy rằng hành vi nhìn qua giống như đang che giấu một mục đích không thể để cho ai biết, nhưng kỳ thực bản thân anh cũng rất thích ăn đồ nướng, không có phòng ký túc hàng xóm, anh cũng có thể ăn hai phần, buổi tối thần tốc ăn một phần, buổi sáng xung kích ăn một phần.
Anh không trả lời tin nhắn trong điện thoại kia, vẫn như bình thường, anh sẽ không tận tâm trả lời từng tin một.
Khi cầm gói đồ nướng quay về ký túc, anh gia tăng tốc độ, như mọi khi đi vèo một cái ngang qua cánh cửa phòng bác quản lý ký túc.
Cuối cùng lại đẩy cửa phòng ký túc bên cạnh ra như bình thường.
Bốn người đều có mặt trong phòng, cùng quay đầu lại nhìn anh, mắt kính lóe lên ánh sáng.
Lâm Vô Ngung đẩy gọng kính, coi như chào hỏi, sau đó đặt gói lên trên bàn: “Vừa mới nướng.”
Khi xoay người ra khỏi ký túc, Hứa Thiên Bác cũng ra theo: “Haiz.”
Lâm Vô Ngung quay đầu.
“Có người nào….” Hứa Thiên Bác đóng cửa ký túc lại, đè thấp giọng hỏi, “Làm gì không lịch sự với mày hả? Nói mấy lời mà không hay ấy.”
“Có mấy tin nhắn, còn chưa xem.” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, hôm nay điện thoại rung rất nhiều lần, anh vẫn không có tâm tình xem, “Sao thế, đều là mày gửi hả? Tao sẽ đi khiếu nại với nhà trường là mày kỳ thị.”
“Cái con khỉ,” Hứa Thiên Bác cười lên, nhưng lại nhanh chóng cau mày, “Mày đừng bị những người đó ảnh hưởng.”
“Không ai có thể ảnh hưởng tới tao,” Lâm Vô Ngung vỗ vỗ vai cậu, “Cảm ơn nhé.”
Sau khi Hứa Thiên Bác đóng cửa phòng vào, Lâm Vô Ngung mới quay lại phòng ký túc xá của mình.
Cảm giác giữa hai người đột nhiên xuất hiện biến hóa rất nhỏ, làm cho người ta có chút uể oải.
Mấy người trong ký túc xá đều đã học xong tiết tự học tối quay lại, đang nằm bò ra bàn mở chiến trường mới.
Khi Trần Mang đi qua nhận lấy túi thịt nướng, anh cảm thấy không khí trong phòng có chút lúng túng không nói lên lời, nhưng không ai nhắc tới chuyện gào hét ở sân thượng.
Ký túc xá của bọn họ bình thường không bàn luận việc riêng tư.
Đương nhiên phong cách ký túc xá tốt đẹp như vậy cũng là do mấy người ẩu đả hỗn chiến vài lần mới hình thành được.
Cho nên bây giờ e rằng chỉ cần tự Lâm Vô Ngung không nhắc tới chuyện công khai come-out ở sân thượng, ba người kia sẽ tuyệt đối không mở miệng thăm dò.
“Sức mạnh để tao thức đêm tới rồi.” Trần Mang mở gói ra, cầm lấy một xiên mề gà nướng bắt đầu gặm.
“Vẫn là cửa hàng kia sao?” Lưu Tử Dật cũng đứng dậy đi qua, hỏi một câu vô nghĩa, rõ ràng là phun ra câu này để xoa dịu bầu không khí.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung trả lời, anh không hề cảm thấy có gì mất tự nhiên, ngược lại mấy bạn cùng phòng ký túc lại cẩn thận như vậy, làm cho anh có chút áy náy.
Bình thường mang đồ nướng về ký túc xá, bọn Trần Mang đều tranh giành, nếu không thì không ai tranh được với Lâm Vô Ngung.
Người này vs cũng có thể ăn được một nửa.
Nhưng hôm nay Lâm Vô Ngung rõ ràng không muốn ăn, chỉ ăn một phần ba túi đồ nướng rồi đánh răng, rửa mặt lên giường nằm.
Anh cũng không định che giấu cảm xúc, suy sụp thì suy sụp, cố gắng chống đỡ diễn kịch cho mấy người ở ký túc xá xem cũng chẳng có ý nghĩa gì, ba năm đều ở chung một ký túc, ai mà không hiểu ai.
Bọn Trần Mang cũng không quản anh, nắm bắt cơ hội hiếm có, quét sạch đồ nướng.
Sau đó ký túc xá lại nhanh chóng quay lại bình lặng, trừ Lâm Vô Ngung ra, còn lại đều nằm úp lên trên bàn, lớp mười hai không bị tắt đèn, bình thường bọn họ có thể thức tới nửa đêm, Lâm Vô Ngung có đôi khi ba bốn giờ sáng thức dậy đi vệ sinh còn có thể nhìn thấy đèn của Lưu Tử Dật vẫn đang sáng.
Trong bầu không khí ôn tập im lặng, điện thoại của Lâm Vô Ngung lại vang lên.
Anh trở mình, mò điện thoại chuyển sang chế độ rung trước, sau đó mở tin nhắn ra.
Là một lời mời kết bạn, avatar rất phổ thông, dù sao trong muôn nghìn người cũng có phân nửa là avatar các loại anime.
Nhưng mà nội dung mời kết bạn lại rất không bình thường.
“Biến thái rác rưởi”
Bốn chữ, Lâm Vô Ngung phải dùng mấy giây mới phản ứng lại.
Đang mắng anh sao.
Anh cau mày, không để ý nữa, đảo mắt qua mấy lời mời kết bạn phía dưới, hôm nay lời mời kết bạn rất nhiều, bên dưới còn có nữa.
Trừ ba lời mời kết bạn bình thường có để lại lớp và tên họ, còn có bốn năm cái khác.
“Không ngờ rằng mày lại ghê tởm tới vậy.”
“Hẹn không.”
“Rác rưởi, cẩn thận đấy.”
…….
Phía sau Lâm Vô Ngung không nhìn kỹ, hôm nay có rất nhiều tin báo, thì ra đều là những thứ này.
Có chút bất ngờ.
Một bộ phận thiếu niên hện nay lại có phương thức biểu đạt yêu ghét trực tiếp tới thế.
Khi Hứa Thiên Bác hỏi anh, anh còn cảm thấy Hứa Thiên Bác suy nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, có lẽ là cậu ấy đã nghe được lời gì không hay.
Lâm Vô Ngung quăng điện thoại sang một bên, thuận tay lấy một quyển đề ở bàn bên cạnh ra, gối đầu lên cánh tay bắt đầu xem.
Trần Mang vươn tay giúp anh mở đèn bàn lên: “Mày có cảm thấy trong phòng mình, độ cận của mày là nhỏ nhất đúng là rất trâu bò không?”
“Đúng vậy,” Lâm Vô Ngung nói, “Không trâu bò sao?”
“Không trâu bò,” Trần Mang nói, “Mày không đọc sách còn cận thị, gọi là thảm kịch.”
Lâm Vô Ngung bật cười: “Cũng đọc mà, sao mà không đọc được.”
“Đọc cái mông.” Đinh Tễ lấy chai thủy tinh ở bên cạnh qua, uống một ngụm nước kim ngân hoa mà bà nội đun cho, nghe ghế dựa phát ra âm thanh kèn kẹt, vươn tay thả một quân cờ lên bàn cờ trước mặt.
“Tao thực sự chưa từng nhìn thấy học sinh nào đi học như mày, tao đi học cũng không vô tâm như mày,” Lưu Kim Bằng cau mày nhìn chằm chằm bàn cờ, “Mày thi đỗ cấp ba kiểu gì vậy?”
Đinh Tễ cười cười: “Nhớ năm đó….”
“Chiếu tướng!” Lưu Kim Bằng đột nhiên vung tay, mạnh mẽ cao giọng gào lên, quăng một quân cờ lên bàn cờ, cạch!”
Đinh Tễ giật mình thiếu chút nữa ném chai trà kim ngân hoa thần tiên trong tay qua đó.
“Chơi cờ caro thôi mà, đâu cần phải nhập diễn như vậy chứ,” cậu nhìn Lưu Kim Bằng một cái, buông chai xuống, cầm một quân cờ trắng lên, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, “Tao thắng rồi.”
Lưu Kim Bằng nhìn chằm chằm ba đường thẳng tắp đồng thời xuất hiện trên bàn cờ, sửng sốt một lúc lâu: “Vậy cũng được?”
“Sao mà cũng được.” Đinh Tễn vỗ vỗ tay, “Chơi nữa không?”
“Không chơi nữa!” Chú Trần vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh hút thuốc giành đáp lời, “Hai đứa chơi cờ cả buổi chiều còn chưa đủ hay sao? Tương đối là được rồi, muốn chơi thì dùng giấy vẽ ra, lát nữa chú còn chơi cờ vây! Lão Lý sắp tới rồi.”
“Chú Trần.” Đinh Lễ khoát tay với Lưu Kim Bằng, ý bảo cậu ta nhường vị trí, sau đó quay đầu nhìn chú Trần, “Bác Lý còn chưa tới mà, hay là cho chúng cháu chơi trước?”
Chú Trần lập tức nhíu mày, do dự không nói gì.
Lưu Kim Bằng ở một bên vui vẻ ra tiếng.
Chú Trần trước đây là cờ vương của mấy con ngõ nhỏ gần đây, giành được quán quân trong giải cờ vây lớn tập hợp những người nhàn hạ có thời gian rảnh rỗi thì ngồi hí khúc Liên Hoa Lạc, chơi cờ vây tới khi xuống cờ đầy cả bàn mới dừng.
Cho tới khi Đinh Tễ xuất hiện.
Năm đó học sinh cấp hai Đinh Tễ chỉ bớt chút thời gian rảnh rỗi mới tới xem bọn họ chơi cờ cuối cùng đã kết thúc kiếp sống cờ vương của chú Trần.
Chỉ cần là Đinh Tễ ngồi đối diện, chú Trần chưa bao giờ thắng qua.
Khi Đinh Tễ lại quay trở lại thế giới của cờ caro, cảm giác vô mừng khôn xiết của ông tăng lên gấp bội, còn thiếu chút nữa tặng cờ thi đua.
“Ôi Lão Lý! Cuối cùng bác cũng tới rồi! Nhanh lên!” Chú Trần đột nhiên vẫy vẫy tay với người đang đi trên đường đối diện, “Nhanh lên!”
Đinh Tễ quay đầu lại nhìn, bác Lý quả thực tới rồi, cậu cười uống một ngụm trà, ôm bình thủy tinh đứng dậy: “Bằng Bằng tới nhà tao ăn cơm không?”
“Nhà nào của mày?” Lưu Kim Bằng hỏi.
“Nhà bà tao.” Đinh Tễ nói.
“Đi.” Lưu Kim Bằng vỗ tay một cái.
“Đi nhanh đi,” bác Lý đi qua, “Mấy đứa ở đây ảnh hưởng tới phát huy của bác và chú Trần.”
“Không tới thế đâu.” Chú Trần nói.
“Vậy cháu….” Đinh Tễ lập tức dừng lại, quay đầu qua.
“Đi.” Chú Trần nói.
“Quán cờ” lộ thiên ở đầu đường này không chỉ có mỗi một loại cờ vây, có sáu bộ bàn đá, trên mỗi chiếc bàn đều vẽ ít nhất hai loại bàn cờ, khu phố còn rất quan tâm mà bán không ít bộ cờ ở cửa hàng tạp hóa bên cạnh. Nhưng mà bình thường những chú những bác chơi cờ tướng tương đối nhiều, cờ vây thứ hai, tuy rằng thường thường kéo dài lạ thường, nhưng lại có thể xây dựng lên loại lỗi giác “tôi rất tao nhã”, cho nên cũng không ít người chơi.
Nhà bà nội cách đây không xa, hơn nữa bên cạnh còn có một công viên có phương thức mở cửa mê người, có quảng trường xanh hóa nhỏ, là nơi tập trung tập trượt ván, đi giày trượt, nhảy đường phố, từ khi còn là học sinh tiểu học, Đinh Tễ đã thích chạy tới đây chơi, khi được nghỉ, trốn học hay ra ngoài về cơ bản thì nơi đây đều là lựa chọn đầu tiên.
“Không phải tuần trước mày về nhà bố mẹ rồi sao?” Lưu Kim Bằng vừa đi vừa hỏi, “Tại sao lại quay lại, về mười ngày thôi mà đã không chịu nổi à?”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, “Không quen.”
“Tại sao lại không quen?” Lưu Kim Bằng hỏi, “Luôn là câu này, mày không quen bọn họ quản mày hả?”
“Luôn nói câu này mà mày còn hỏi.” Đinh Tễ liếc mắt nhìn cậu ta, “Cũng không phải không quen bọn họ quản tao, ông tao cũng quản tao mà, không thành thực còn đánh tao ấy.
“Ừ,” Lưu Kim Bằng nhìn về nơi xa, bắt đầu nhanh chóng nhớ lại chuyện cũ, nhưng rất nhanh lại thoát khỏi hồi ức ấy, có lẽ là nhớ tới lịch sử đau thương khi còn nhỏ ông của Đinh Tễ đánh Đinh Tễ tiện tay cũng đánh luôn cả cậu, cậu dùng sức gật đầu, “Đúng, đánh thực tàn nhẫn.”
“Mày viêm mũi đã đỡ hơn chưa,” Đinh Tễ hỏi, “Nếu chưa khỏi đúng lúc tao mang theo phun sương qua, mày lấy một chai đi.”
“Được rồi,” Lưu Kim Bằng nói, nói xong lại sững sờ, “Tao nói chuyện mũi tao bị viêm với mày hả?”
“Không cần nói.” Đinh Tễ trả lời.
Lưu Kim bằng nhìn cậu, một lát sau mới nói: “Vậy mày tính thế nào….à không, mày nói không phải tính, vậy làm sao mày đoán được ra?”
Đinh Tễ cũng nhìn cậu, không nói gì.
“Ờ,” dù sao Lưu Kim Bằng cũng lớn lên cùng với Đinh Tễ, nhanh chóng phản ứng lại, sờ sờ mũi mình, “Có phải là lau nước mũi bị rách da còn chưa khỏi…? Khỏi rồi mà!”
Đinh Tễ cong cong khóe miệng, không để ý tới cậu ta, vươn vai duỗi hông: “Đi, đi, đi. Hôm nay bà nội tao gói sủi cảo.”
“Nói cho tao đi! Nói cho tao đi!” Lưu Kim Bằng không chịu buông tha, Đinh Tễ kiên trì không nói gì cậu ta vẫn còn tự mình lải nhải phân tích, “Làm sao nhìn ra nhỉ? Hôm nay tao cũng không mang giấy, nói chuyện cũng không có giọng mũi….còn có dấu vết gì để lại nhỉ….”
Tâm tình không tồi của Đinh Tễ bị chiếc xe đỗ dưới tầng của bố cậu phá hỏng.
Tuy rằng không phá hoại sạch sẽ nhưng vẫn ảnh hưởng không nhỏ, có lẽ là sắp thi đại học, cho nên bố cậu không chịu để cậu ở lại ba ngày đã đuổi tới đây.
“Về rồi đấy hả….” Vừa mới đẩy cửa ra bà nội ở trong nhà bếp đã gọi một tiếng.
“Cháu về rồi…” Đinh Tễ trả lời.
“Bằng Bằng cũng tới hả?” Bà nội lại gọi.
“Cháu chào bà ạ…” Lưu Kim Bằng trả lời.
“Bố ạ.” Đinh Tễ nhìn thấy bố mình đang ngồi trên sô pha đọc một quyển sách.
“Ừ.” Bố cậu nhìn cậu một cái, giơ sách trong tay lên đung đưa, “Con đang đọc cái này à?”
“Không.” Đinh Tễ vô thức phủ nhận.
Quyển sách bố cậu cầm trong tay chính là một cuốn xem chỉ tay, năm lớp một tiểu học cậu mua với giá ba đồng ở quán sách cũ, bù đắp lại chỗ trống khi bà nội không biết xem chỉ tay lại giả thần giả quỷ với cậu, bao nhiêu năm nay cậu đều giữ lại, không có việc gì sẽ lôi ra xem.
“Ngày hôm qua cháu mang tới đấy ạ,” Lưu Kim Bằng nhanh chóng tiếp lời, cứu Đinh Tễ ra khỏi nước sôi, “Cháu tới tìm bà giải thích nghi ngờ cho cháu ạ.”
“Bà sẽ không xem chỉ tay cho người ta,” Bố Đinh Tễ nhìn Lưu Kim Bằng: “Cháu cón có hứng thú với những thứ này sao?”
“Sống tới già, học tới già thôi ạ.” Lưu Kim Bằng nói.
Bố Đinh Tễ cười cười không có biểu tình gì, không nói tiếp nữa, Đinh Tễ cũng không tìm được lời nào để nói cả, vì thế chạy vào trong nhà bếp.
Ông nội đi tản bộ còn chưa về, cô Hai đang đứng ngoài ban công tưới nước cho hoa, bà nội ở trong nhà bếp, phòng khách quả thực như một nhà tù đầy lúng túng.
“Nếu như mày nói bố mày ở nhà,” Lưu Kim Bằng theo sau Đinh Tễ chen vào nhà bếp, nhỏ giọng nói, “Tao sẽ không tới đâu.”
“Tao không biết ông ấy tới đây.” Đinh Tễ giúp bà nội rửa sạch rau vớt vào trong rổ, hỏi một câu, “Bố cháu tới lúc nào ạ? Tới làm gì?”
“Tới bắt cháu về,” bà nội nói, “Cháu cũng không nói với bà là cháu lén lút chạy qua đây.”
“Cháu đã lớn rồi,” Đinh Tễ nói, “Khi cháu học tiểu học bọn họ cũng không quản cháu, bây giờ cháu đã sắp kết hôn rồi lại muốn tới quản.”
“Lời này có chút không công bằng,” Lưu Kim Bằng nói, “Mày còn cách thời điểm kết hôn mấy năm nữa liền mà bọn họ đã bắt đầu quản rồi, nhưng mà vẫn không mấy thành công.”
Đinh Tễ không lên tiếng, dựa vào tường đằng sau: “Nói ít thôi, nên giúp thì nhanh giúp đi, trong mắt có thể có chút việc nào để làm hay không.”
“Đậu má.” Lưu Kim Bằng nhìn cậu một cái.
“Băm nhân bánh đi.” Bà nội cầm một chiếc dao thái, chém vào cái thớt gỗ, dao cắm sâu nửa tấc.
Lưu Kim Bằng rút dao ra, bắt đầu làm việc.
“Tối nay mình nhất định sẽ không về với ông ấy,” Không biết Đinh Tễ đang nói với chính mình, hay là nói với Lưu Kim Bằng hay bà nội, “Đừng ai khuyên mình cả, mình sẽ ở đây, đi thông khí.”
“Ừ.” Lưu Kim Bằng gật đầu.
“Lát nữa ăn xong là tao đi ngay,” Đinh Tễ nói, “Bằng Bằng mày phải nhanh chóng đuổi theo.”
“Được.” Lưu Kim Băng giơ tay về phía sau làm dấu OK.
Lâm Vô Ngung không nói với bất kỳ ai chuyện anh bị những lời mời kết bạn mắng chửi đủ kiểu, nhưng mấy người cùng phòng ký túc vẫn biết được.
Chẳng qua quan sát mấy ngày mới mở miệng.
“Có cần nghĩ cách gì đó không?” Trần Mang nói, “Chuyện này đáng lẽ mày không nói, bọn tao cũng không nên hỏi, nhưng đã hai ba ngày rồi còn gì? Còn chưa thèm dừng lại, đám người dùng phương thức này để mắng người cũng nên thỏa mãn rồi chứ.”
“Kệ bọn họ.” Lâm Vô Ngung ăn cơm.
“Nói một tiếng với thầy Lâm đi,” Lưu Tử Dật nói, “Chắc chắn thầy ấy có thể giúp một chút, chuyện này ảnh hưởng tới tâm tình còn ôn tập thế nào được.”
“Không ảnh hưởng.” Lâm Vô Ngung uống một ngụm canh, hôm nay đồ ăn của nhà ăn có hơi mặn.
“Vậy cứ nhịn sao.” La Xuyên Ninh nhíu mày.
“Đây cũng không phải là nhịn,” Lâm Vô Ngung nghĩ nghĩ, “Nói thế này nhé, những người kia căn bản không xứng để tao dùng một tế bào não nào, tao không có thời gian để lãng phí trên người bọn họ.”
Trần Mang nhìn anh: “Có lý, chẳng qua bọn nó chỉ muốn ghê tởm mày một chút.”
“Để cho bọn họ coi như là tao thua.” Lâm Vô Ngung buông đũa xuống, lau lau miệng, cầm khay ăn đứng dậy.
“Ăn nhanh như vậy không tốt cho dạ dày đâu” Lưu Tử Dật không nhịn được dạy dỗ anh, “Đi đâu đấy?”
“Đi dạo phố.” Trần Mang và Lâm Vô Ngung cùng mở miệng trả lời.
Lâm Vô Ngung không thích ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ôn tập, làm như vậy sẽ tạo áp lực lớn cho bản thân, anh thích đi loanh quanh khắp nơi, đi dạo hết nơi này tới nơi khác xem thử, tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngẩn người, sân thể dục, đầu đường, bên cạnh đài phun nước ở quảng trường, trong đầu toàn là nội dung ôn tập.
Hoàn cảnh tương đối xa lạ không có gương mặt quen thuộc sẽ làm anh kiên định, cảm thấy thế giới này chỉ có một mình anh.
Tôi nhìn qua là nhớ, tôi là Nghiêu Thuấn Vũ Thang, tôi chính là Đại vương núi trâu bò nhất trong trời đất này.
Hôm nay anh đi rất xa, trước đây anh đã tới quảng trường nhỏ này hai lần, buổi tối rất sôi động, kỳ thực không mấy thích hợp để ôn tập, nhưng hôm nay anh cũng không muốn ôn tập.
Anh muốn xem cuộc sống ở dưới núi.
Đằng xa xa có thiếu nhiên giẫm lên ván trượt nhảy lên lan can, sau khi rơi xuống lại trượt thêm hai mét, bảng rổ dựng dưới cột đèn có người đang ném rổ, tấm bảng sắt treo khung rổ bị đập kêu bộp bộp, cách xa hai mươi mét có cô gái ôm đàn guitar hát….
Vô cùng náo nhiệt.
Đằng sau còn có một kẻ lừa đảo giang hồ.
“Xem giúp tôi đi, thuận tiện nói vài câu, nam tả nữ hữu phải không? Vậy xem tay trái của tôi hả?”
Cùng với thằng ngốc đang van nài bị lừa.
“Không phải,” tên lừa đảo giang hồ có lẽ cũng không lạ lẫm việc lừa đảo thế này, “Cậu đừng lúc nào thấy tôi cũng nói câu này được không?”
“Cậu chưa từng xem giúp tôi mà,” thằng ngốc nói, “Hai chúng ta đã quen biết bốn năm năm rồi, tuy rằng không thân mấy….”
“Hôm nay thôi đi, tâm tình nó không tốt,” giọng nói khác có lẽ là trợ lý của tên lừa đảo, “Để sau đi.”
Đúng vậy, quá đột ngột, tên lừa đảo còn chưa kịp thăm dò tin tức của thằng ngốc kia, đương nhiên hôm nay không được.
Nhưng mà.
“Được thôi,” tên lừa đảo chậc một tiếng: “Đi mua cho tôi chai nước.”
Lâm Vô Ngung đột nhiên cảm thấy hứng thú, chuyên tâm lắng nghe động tĩnh phía sau.
Thằng ngốc nhanh chóng mua nước về: “Tính kiểu gì?”
“Tay.” Tên lừa đảo nói.
Mấy giây sau, cậu ta lại nói một câu: “Cậu có anh hoặc chị phải không?”
“Đúng.” Thằng ngốc có chút vui vẻ, “Chuẩn.”
“Năm cuối tiểu học hoặc là trung học đã từng sinh bệnh nặng hoặc xảy ra chuyện gì lớn khác đúng không?” Tên lừa đảo lại hỏi.
“Tôi….đậu!” Giọng nói của tên ngốc kéo cao lên, “Năm lớp bảy tôi đã từng xảy ra tai nạn xe cộ! Chuyện này tôi tuyệt đối chưa từng nói với người khác! Chuyện này mà cũng có thể nhìn ra được? Cậu nhìn kiểu gì vậy?”
“Đoán bừa thôi.” Tên lừa đảo nói.
Lâm Vô Ngung không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía sau.
Nếu như đây là thật, quả thực rất thần kỳ.
Ở bậc thang đằng sau có ba người đang ngồi, người ngồi ở giữa có lẽ là tên lửa đảo, người bên phải đang đưa tay ra trước mặt cậu ta.
Tên lừa đảo còn rất trẻ, cũng tầm tầm tuổi anh.
Nhưng khi cậu ta ngẩng đầu nhìn qua đây, mi mắt Lâm Vô Ngung giật một cái.
……Đây không phải là anh em thất lạc nhiều năm của Hứa Thiên Bác đấy chứ.
Tên lừa đảo ngậm kẹo que, sau khi tầm mắt đối diện vài giây cũng không phát hiện ra Lâm Vô Ngung có ý quay đầu đi, cậu đảo đầu lưỡi, que của cây kẹo nhắm thẳng Lâm Vô Ngung.
“Nhìn cái gì?” Cậu hất hất cằm.