Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B
"Cái gì?" Chi Chi cả kinh đánh rơi cả ly trà, nắp ly lăn mấy vòng trên mặt đất rồi vỡ tan.
Thải Linh vội vàng nói: "Ngũ di nương, cẩn thận đứt tay."
Nàng ta vội vàng thu nhặt nắp ly trà vỡ nát, lại lấy khăn lau sạch nước trên mặt bàn.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, nàng ta mới ngẩng đầu nhìn Chi Chi, vừa nhìn một cái liền sợ hết hồn.
Ngũ di nương đây là đang khóc sao?
Hai mắt đỏ hồng, vẻ mặt ảm đạm, cứ như là sắp phải đi chịu chết vậy.
"Thải Linh, ta không đi có được không?" Chi Chi thấp giọng hỏi.
Thải Linh tỏ vẻ khó xử: "Là Cung ma ma phái người tới truyền lời."
Có lẽ là chuyện ma quỷ đồn đại càng ngày càng nhiều, từ sáng sớm Cung ma ma đã phái người tới thông báo, thân thể Công Chúa không thoải mái, đặc biệt ra lệnh cho Ngũ di nương Chi Chi buổi tối hôm nay đến hầu hạ.
Chi Chi vừa nghe tin này liền giống như cha chết mẹ chết, cơm nuốt không trôi, nước cũng không muốn uống.
Cảm tưởng như không thể sống nổi nữa, nhưng nàng lại không dám đi chết.
Vậy mà không ngờ, còn chưa đến buổi tối mà người hầu hạ bên người Công Chúa đã tới.
Nha hoàn đi đầu nở nụ cười ngọt ngào: "Nô tỳ Bội Lan ra mắt Ngũ di nương, bởi tối nay Ngũ di nương phải tới hầu hạ, cho nên nô tỳ cố ý tới đây."
Nói xong nàng ta hơi hất cằm: "Bưng đồ lại đây."
Chi Chi nhìn đống đồ đạc chất đầy trên mặt bàn thì có chút ngây ngốc.
"Thân thể Công Chúa đáng giá nghìn vàng, người ngoài không thể so sánh. Nếu Ngũ di nương hầu hạ Phò Mã có lẽ là không cần phải phiền toái như vậy, nhưng dù sao đây cũng là bầu bạn bên người Công Chúa, cho nên có một số việc vẫn cần phải tuân theo quy củ."
Chi Chi chưa bao giờ nghĩ tới, nàng lại bị kéo tới phòng tắm, cưỡng ép cọ rửa, đúng, là cọ rửa.
Hai nha hoàn dùng bàn chải lông kỳ cọ, dường như không bỏ sót bất cứ nơi nào trên thân thể nàng.
Chi Chi chưa từng trải qua loại đãi ngộ như thế này, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Bội Lan ở bên cạnh nhìn chằm chằm, lên tiếng dặn dò: "Các ngươi nhớ kỹ, Công Chúa không thích bất kỳ loại hương liệu nào, vậy nên phải dùng loại không có mùi. Ngoài ra còn cả y phục nữa, cho Ngũ di nương thử một chút, tìm một bộ vừa người nhất mà không thô ráp, tránh làm bị thương làn da mềm mại của Công Chúa."
Chi Chi giống như một con rối, bị các nàng lật qua lật lại.
"Ngàn vạn lần không được trang điểm, nhỡ đâu Công Chúa bị dị ứng với những thứ phấn son này thì sẽ không tốt."
"Đôi tất kia phải thử xem chất liệu vải có mềm hay không."
"Tóc của Ngũ di nương đã khô hoàn toàn chưa? Tuyệt đối không thể truyền hơi ẩm sang cho Công Chúa."
Cuối cùng còn cả một vị đại phu tới.
"Ngũ di nương, đây là Tằng đại phu ở trong phủ chúng ta. Cha và huynh trưởng của Tằng đại phu đều làm thái y trong hoàng cung. Bình thường mọi người trong phủ đều do Tằng đại phu khám chữa. Do tối nay Ngũ di nương tới hầu hạ Công Chúa nên trước đó cần phải kiểm tra thân thể, xem Ngũ di nương có mạnh khoẻ không." Bội Lan nói.
Chi Chi đã không còn nghĩ gì nữa, nàng bị giày vò đến mệt rũ cả người rồi.
Chờ sau khi Tằng đại phu kiểm tra xong, Bội Lan lại mặc cho Chi Chi một chiếc áo khoác bên ngoài, dường như chiếc áo này cũng được làm bằng chất liệu cực kỳ tốt.
"Lát nữa khi lên kiệu Ngũ di nương cần phải cẩn thận dưới chân, chớ để ngã." Bội Lan ở bên cạnh ôn tồn dặn dò.
Chi Chi nặn ra một nụ cười: "Cám ơn Bội Lan cô nương đã nhắc nhở."
Bội Lan đỡ Chi Chi, giọng nói vui vẻ nhưng mang theo một cỗ tử khí âm trầm: "Ngũ di nương ngàn vạn lần đừng khách khí, trong mắt đám nô tài chúng ta thì chuyện của Công Chúa còn lớn hơn cả ông trời, tối nay Ngũ di nương cần phải chú ý mười phần."
Nàng ta hơi dừng lại, sau đó lời nói càng trở nên nhẹ bẫng: "Ôi, Ngũ di nương cũng không cần quá khẩn trương, Công Chúa bình dị gần gũi, chỉ là không vừa mắt khi có người giả thần giả quỷ mà thôi."
Chi Chi bị đưa lên kiệu, trên đường đi, nàng cũng vặn đến sắp rách cả khăn tay.
Làm sao bây giờ? Đời trước nàng đâu có gặp phải loại tình huống này.
Đời trước vị kia chưa bao giờ triệu kiến một mình nàng, chứ đừng nói tới việc gọi tới hầu hạ như thế này.
Mà cái này đâu có giống như hầu hạ, giống như là đem nàng làm tế phẩm cho ma quỷ ăn mới đúng.
Đột nhiên Chi Chi nghĩ tới những lời Bội Lan nói với nàng trước khi lên kiệu.
"... Không vừa mắt khi có người giả thần giả quỷ."
Những lời này là có ý gì?
Chi Chi chớp chớp mắt, đừng nói là chuyện nàng có thể nhìn thấy quỷ bị người ta phát hiện rồi nhé, chẳng lẽ... bây giờ vị kia đang muốn giết nàng sao.
Kiệu dừng lại.
"Ngũ di nương, có thể xuống kiệu rồi." Bên ngoài vang lên giọng nói của Bội Lan.
Chi Chi rúc vào trong kiệu, chỉ cảm thấy mình thật yếu ớt, đáng thương và bất lực.
"Ngũ di nương?" Bội Lan lại kêu một tiếng.
Chi Chi hít sâu một hơi, từ từ đưa tay ra vén rèm.
Bội Lan đứng bên ngoài nhìn Chi Chi mỉm cười: "Ngũ di nương nhanh chân một chút, chớ để Công Chúa phải chờ lâu."
Chi Chi chậm rãi xuống kiệu: "Bội... Bội Lan cô nương, đêm nay ta còn có thể trở về không?"
Còn có thể sống sót trở về hay không?
"Cái này sao, phải tuỳ theo suy nghĩ của Công Chúa." Bội Lan thúc giục nàng: "Ngũ di nương mau đi cùng ta thôi."
Chết chắc rồi.
Sắc mặt Chi Chi trắng bệch.
Chi Chi đi phía sau Bội Lan, cho đến khi nhìn thấy Cung ma ma, Bội Lan mới dừng lại.
"Cung ma ma, Ngũ di nương tới."
Cung ma ma dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng quét qua Chi Chi.
Một lát sau, bà cất giọng lạnh như băng: "Tất cả đều phù hợp với quy củ chứ."
"Thưa Cung ma ma, đúng vậy."
Cung ma ma híp mắt: "Vậy Ngũ di nương mau theo ta đi vào."
Chi Chi không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo Cung ma ma vào tẩm điện của Công Chúa.
Tẩm điện quá an tĩnh, dường như không hề có người.
Cung ma ma bước đi mà không phát ra một chút tiếng động nào, giống y như một con mèo.
Từ khi Chi Chi bước chân vào đây, thân thể liền không nhịn được mà run nhẹ.
Thậm chí nàng còn có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng của mình va vào nhau, hàm trên va chạm vào hàm dưới, phát ra âm thanh run sợ.
Cung ma ma ngừng lại, bà nhìn vào một nơi, cung kính nói: "Thưa Công Chúa, người đã đưa tới."
Chi Chi cúi đầu, không dám nhìn bất cứ cái gì.
"Lại đây."
Thật ra thì Chi Chi rất quen thuộc với giọng nói đó, dù gì nàng cũng đã quan sát vị kia suốt ba năm.
Giọng nữ của vị kia luôn trầm hơn giọng của các cô nương bình thường một chút, âm cuối luôn có vẻ lạnh như băng, giống như gạch đá ở trong hoàng cung vậy.
Thế nhưng giọng nói này lại vẫn vô cùng dễ nghe, Chi Chi không thể không thừa nhận điều đó.
Khi đối phương có tâm trạng tốt ngồi ngâm thơ, vốn dĩ nàng đang đối mặt với Tiểu Kim Long, cuối cùng lại không kìm được mà ngủ mất.
Cung ma ma nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào nàng. trong đôi mắt không thể hiện bất cứ điều gì: "Ngũ di nương đi qua đi."
Chi Chi cắn răng, bước qua từng bước một.
Nàng cách màn che càng ngày càng gần, gần đến mức nàng có thể nhìn thấy rõ bóng người ở bên trong.
Đối phương đang ngồi, tựa hồ cũng đang nhìn nàng.
"Tên ngươi là gì?" Vị kia đột nhiên nói chuyện.
Trong nháy mắt Chi Chi thiếu chút nữa đã quỳ xuống, mà không, nàng đã quỳ xuống rồi.
"Thiếp... Thiếp thất... Thiếp thất Chi... Chi bái... Bái kiến Công Chúa." Câu nói này bị nàng nói đến lắp ba lắp bắp.
Một tiếng cười khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh, tiếng cười kia rất trầm, lại mang theo hứng thú của chủ nhân.
"Ngươi bị nói lắp? Hay là do quá khẩn trương?"
Mặt Chi Chi nhăn thành một đoàn, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
"Lại đây."
Vị kia lại cất tiếng nói.
Chi Chi muốn đứng lên, nhưng chân mềm nhũn, nàng dùng tay vịn đất, mấy lần đều không thành công, gấp đến độ sắp khóc.
Làm sao bây giờ? Nhất định "nàng ấy" sẽ giết nàng.
Phải chết rồi!
Phải chết rồi!!
"Khẩn trương như vậy sao."
Chi Chi nghe thấy tiếng bước chân.
"Sao vậy? Bổn cung còn đáng sợ hơn cả quỷ kia?"
Một bàn tay lạnh như băng đột nhiên nắm lấy cằm Chi Chi.
Chi Chi ngẩng đầu lên, trong mắt liền xuất hiện một mỹ nhân tuyệt sắc.
Nếu như người nào nhìn thấy gương mặt này lần đầu tiên, nhất định là sẽ bị mê hoặc.
Bởi vì từng tấc từng tấc trên gương mặt này đều giống như được ông trời điêu khắc ra, bất kể là đôi mắt như cất chứa vạn vật kia, hay là đôi môi đỏ thẫm như máu.
Đôi mắt kia thật là xinh đẹp, nghe nói mẫu thân của Công Chúa có dòng máu người Hồ, thế nên đôi mắt của Công Chúa không phải là thuần một màu đen, mà là màu trà, màu sắc cực kỳ giống với ngọc lưu ly.
Do đang giả nữ, cho nên đối phương cũng buộc phải trang điểm ăn mặc giống với nữ tử.
Chẳng hạn như cặp lông mày kia, vừa mảnh lại vừa dài, cực kỳ yêu dã.
Mà bên dưới đuôi mắt trái lại có một nốt ruồi son, giống như là nghệ nhân vẽ tranh vô tình đánh rớt màu vẽ lên, vừa khéo tôn lên vẻ mỹ miều của gương mặt này.
Khi "nàng ấy" khôi phục thân phận nam nhân, có không ít người công kích "nàng" bất nam bất nữ.
"Nàng" chỉ đơn thuần dùng máu của chính bọn họ rửa trôi đi những lời đó.
Bất kể vào lúc nào, vị ở trước mắt này đều vô cùng xinh đẹp nhưng lại tàn bạo.
"Nàng" được trời cao ưu ái mà ban cho một thân xác đẹp, nhưng lại có một tâm hồn đen tối.
Thật ra Chi Chi rất hay nhìn thấy gương mặt này, cũng đã từng nhìn quen dáng vẻ khi mặc nam trang của "nàng ấy".
Khi mặc nam trang "nàng" lại khác một trời một vực so với khi mặc nữ trang.
Mặc dù vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng tuyệt đối sẽ không bị ai nhận nhầm là nữ nhân, bởi vì nữ nhân sẽ không có sát khí sâu đậm giống như "nàng".
Đối phương là yêu ma cường đại và đáng sợ, mà Chi Chi chỉ là một con kiến hôi tầm thường.
Trong lòng nàng, gương mặt mỹ lệ này còn đáng sợ hơn cả quỷ.
"Dáng vẻ không tệ." Ngón tay Công Chúa cọ sát trên cằm Chi Chi: "Nhất là đôi mắt này."
Ngón tay kia mò tới khoé mắt của Chi Chi, nàng không nhịn được mà nín thở.
Khoé môi "nàng" khẽ nhếch, trong mắt loé lên ánh sáng khác thường, dường như Chi Chi là một món đồ chơi nào đó, thu hút sự chú ý của "nàng".
"Chính đôi mắt này nhìn thấy quỷ sao?"
Khi nói đến quỷ, giọng "nàng" rất nhẹ, nếu như không phải Chi Chi cách "nàng" rất gần, chỉ sợ không tài nào nghe rõ.
Chi Chi đã sợ đến không chịu được nữa, nước mắt đã trào lên khoé mi.
Nàng không dám nói bất cứ lời nào, cứ như chỉ cần nói ra một câu là nàng sẽ phải chết vậy.
Vốn dĩ khi còn là quỷ, nàng chỉ sợ Tiểu Kim Long trên đầu đối phương, bởi vì đối phương không nhìn thấy nàng, nàng đã chết.
Nhưng bây giờ khi nàng quay trở lại làm người một lần nữa, dù không còn nhìn thấy Tiểu Kim Long trên đầu đối phương, nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn nguyên, bởi chính đối phương mới là căn nguyên nỗi sợ của nàng.
Công Chúa đột nhiên thu tay về, quay người sang: "Không thú vị."
"Công Chúa, phải đưa người trở về sao?" Giọng Cung ma ma bất chợt vang lên.
Hoá ra Cung ma ma vẫn chưa đi.
Công Chúa đưa lưng về phía Chi Chi, một lát sau mới nói: "Không cần, để cho nàng tiếp tục hầu hạ, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Cửa điện bị mở ra, rồi khép lại.
"Ngươi tên Chi Chi? Là Chi trong từ nào?"
Chi Chi cố gắng khống chế nước mắt của mình, uỷ khuất nói: "Chi trong hạt vừng." ()
Công Chúa: "..."
() Bê: Chi trong tiếng Trung là 芝, hạt vừng là 芝麻.
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: Đáng thương, yếu ớt lại bất lực.
Công Chúa:...